Người đó, chắc hẳn xếp hạng cao hơn lão Thiết. Chẳng hạn như đám Phó bí thư Đảng ủy công an, đem ra so với lão Thiết thì thứ hạng trong Đảng cao hơn nhiều.
- Xong đời, lão Thiết anh không được rồi, Phó giám sát trưởng em là cái quái gì. Thiên Thông chỉ cho em có hai tiếng.
Diệp Phàm đầu hơi to lên.
- Sớm đã nói với cậu rồi, Thang Đế người ta có người mà. Chúng ta khổ rồi, haha, không trêu vào được, bị đánh cũng bị đánh rồi, còn muốn bắt được người, đúng là phiền phức.
Thiết Chiêm Hùng tức giận hừ nói.
- Để em nói với cha chuyện này.
Kiều Viên Viên nói.
- Không cần, phiền phức lắm. Cha em chưa chắc đã đồng ý ra tay. Nếu như anh bị bắt thì còn có khả năng, chứ Thiên Thông với ông ấy thì còn quan hệ gì?
Diệp Phàm ngăn lại.
- Haizz, áp lực quá lớn, không thể nào đối kháng được.
Diệp Phàm thở dài, cũng có chút bất đắc dĩ, vì thời gian Thiên Thông cho quá ít. Nếu mình dùng thân phận Phó chủ nhiệm ra mặt, ảnh hưởng chắc chắn còn tệ hơn.
Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Phàm rút điện thoại gọi cho Chủ nhiệm Khâu, nói:
- Chủ nhiệm Khâu, báo cáo anh một việc.
- Cậu nói đi.
Khâu Hoa cũng đang ăn cơm, vừa ăn vừa nói.
- Thiên Thông với em gái Tuyết Hồng của anh ấy bị bắt rồi.
Diệp Phàm nói.
- Bị bắt, ai làm?
Rõ ràng, Diệp Phàm cảm thấy giọng của Khâu Hoa hơi dồn dập. Xem ra, uy lực của đồng chí Thiên Thông này không nhỏ.
- Đồng chí Quách Canh Tân của Cục công an thành phố, nghe nói Quách Canh Tân là chú họ của Vu Thế Kiệt ông chủ thứ tư hộp đêm Thang Đế.
Việc này, tám phần là do Vu Thế Kiệt nhờ Quách Canh Tân ra tay. Hơn nữa, Thiên Thông thấy em gái bị đánh, rất tức giận, nói là cho tôi hai tiếng, nếu không thả ra thì anh ta sẽ làm gì đấy
Chủ nhiệm Khâu, anh cũng biết bản lĩnh của Thiên Thông. Nếu làm ầm ĩ lên thì cũng phiền phức. Hơn nữa, các đồng chí tầng quản lý của Thang Đế cũng kiêu ngạo quá.
Không ngờ còn bắt Trương Liêu đội phó đội trị an cục công an thành phố cùng với các đồng chí tham gia thi hành nhiệm vụ bắt người hôm qua.
Trương Liêu đã bị bắt, cấp dưới của cậu ấy cũng bị tạm thời cách chức. Nói khó nghe một chút, tối qua tôi có mặt, đã thấy Nhị công tử của Tiết gia Tiết Trung Cường vô cùng tức giận.
Không ngờ lại công nhiên sỉ nhục cảnh sát nhân dân, hơn nữa suýt chút nữa đã cầm chai đánh chết đội trưởng Trương. Nếu không tôi ở đấy, chắc là xong rồi.
Thiên Thông với Tuyết Hồng cũng là không thể đứng nhìn nên mới ra tay tương trợ, tôi cũng giúp chút chuyện nhỏ. Không ngờ hôm nay Trương Liên bị bắt, người đánh lén cảnh sát Tiết Trung Cường lại không việc gì.
Việc này tôi vốn muốn tự ra mặt giải quyết, nhưng sợ ảnh hưởng không tốt. Dù sao công việc của tôi cũng hơi đặc biệt, hơn nữa, báo chí lại đang đưa tin. Mà, Thiên Thông gọi điện cho tôi chắc là cũng sợ làm phiền đến anh đúng không?
Nhưng, hiện nay tôi thấy không được rồi, tôi cũng là một trong những đương sự, đương nhiên cũng bị tị hiềm đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Tuyết Hồng bị đánh thế nào?
Khâu Hoa hỏi.
- Không rõ lắm, tôi chưa gặp được cô ấy.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, cứ như vậy đi.
Khâu Hoa giọng điệu bình tĩnh, nhưng Diệp Phàm biết, chắc chắn ông ta không bình tĩnh được.
- Anh Thiết, anh nói Chủ nhiệm Khâu sẽ ra tay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Cái đó phải nhìn vào phân lượng của Thiên Thông.
Thiết Chiêm Hùng nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói thêm:
- Nhưng, việc này nếu dính đến cậu. Mà cậu không thể ra tay được, cho nên chắc chắn ông ta sẽ phải ra tay, chỉ có Trương Liên kia, chắc hẳn phải làm người chịu tội thay rồi.
- Trương Liên, chắc chắn em sẽ cứu anh ta ra. Dù là Quách Canh Tân, nếu phải đấu thì cứ đấu một trận.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc,
- Không cần phải như vậy, chẳng phải đã nói với cậu rồi sao. Cậu không phải đang đấu với Quách Canh Tân mà đang đấu với tầng quản lý của Thang Đế.
Trước mắt đối với chúng ta mà nói, thực lực vòng tròn chúng ta chưa đạt đến mức như bọn họ.
Người anh em, lùi một bước trời cao biển rộng. Thủ trưởng đã đưa cậu chữ “Hải nạp bách xuyên”. Thủ trưởng muốn nói cậu phải biết bao dung, phải độ lượng, không được có lòng dạ nhỏ hẹp, đúng không?
Là một cán bộ cấp cao, tiền đồ của cậu còn lâu dài. Đừng vì một chuyện nhỏ mà chặt đứt đường đi của mình.
Hơn nữa, cuối cùng ngay cả Kiều gia cũng không thể không ra tay, làm lớn chuyện đối với cậu mà nói không có lợi. Giờ chúng ta phải ăn ở khiêm tốn, làm việc cho chắc chắn.
Thiết Chiêm Hùng khuyên nhủ.
- Anh Thiết, anh không cần khuyên em, em cũng đâu phải mãng phu. Muốn đối phó với Quách Canh Tân, chúng ta sẽ nghĩ được cách. Anh đã quên chức trách của em rồi à?
Diệp Phàm nói.
- Haha, hình như cũng hơi có lý. Nhưng, trước tiên cứ đặt chuyện Trương Liên sang một bên. Để cho trận phong ba này ổn ổn một chút, cậu cũng từ Giang Đô trở về. Hai an hem chúng ta cùng lien kết, Quách Canh Tân làm được gì chứ?
Thiết Chiêm Hùng khôi phục lại hùng phong thời ở Báo Săn Thủy Châu.
- Viên Viên, đem bình rượu Mao Đài Bộ trưởng Khâu tặng anh ra đây, anh muốn uống với anh Thiết một ly.
Diệp Phàm hào hứng, mỉm cười.
- Trưa không nên uống, chiều anh còn phải làm việc. Miệng toàn mùi rượu thì sao nói chuyện với người khác.
Hơn nữa, anh đang ở thời kỳ quan trọng, bái chí khắp nơi đều chiếu vào Diệp Phàm anh. Để tối đi, em sẽ làm một bàn đầy thức ăn ngon để anh với anh Thiết cùng uống rượu.
Đến lúc đó gọi cả Lang Phá Thiên nữa, mấy anh em cùng ngồi thương lượng 1 chút xem có cách gì đối phó, được không?
Kỳ thực, anh Thiết, Diệp Phàm, em cảm thấy cũng không cần quá lo lắng. Vòng tròn của Diệp Phàm cũng dần thành thục rồi.
Người trong vòng cũng có mấy mối quan hệ không tệ. Tầng quản lý của Thang Đế có năng lượng, chẳng lẽ Kiều gia, Triệu gia, Phí gia không tính là gì sao?
Kiều Viên Viên muốn đấu với Thang Đế.
- Hahaha…
Thiết Chiêm Hùng và Diệp Phàm nhìn nhau, cười phá lên.
- Cười cái gì, anh Thiết, anh nói, em nói đúng mà. Vốn, em là phụ nữ, không nên tham gia vào chuyện của các anh. Khi các anh nói những chuyện này, em phải tránh đi.
Kiều Viên Viên vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Những chuyện ngồi đây bàn, em có thể nghe, những chuyện không thể nghe được thì bọn anh đã vào thư phòng rồi, không cần tránh đâu.
Chẳng hạn như chuyện về Tổ đặc nhiệm A mà nói, đó không phải là bí mật đối với em,em đã từng tham gia, hơn nữa còn bị thương.
Đương nhiên, anh cũng không muốn em tham dự quá nhiều, em cứ làm tốt sự nghiệp giáo dục và quản lý nhà cửa cho tốt là được. Chuyện bên này, em không cần phải lo gì cả.
Diệp Phàm nói.
- Anh sợ em biết chuyện hôm qua, ai biết được anh với Tuyết Hồng kia có vấn đề gì không?
Kiều đại tiểu thư nói, Diệp Phàm vẻ mặt cay đắng nói:
- Trời đất chứng giám, lúc ấy là Vương Nhân Bàng rủ anh đi uống rượu.
Vì, anh ấy bị bạn gái Thập Lục Muội chọc giận. Cho nên anh không thể không đến, trên đường đi thì gặp Thiên Thông với Tuyết Hồng em gái anh ta.
Em nghĩ xem, Thiên Thông 45, 46 tuổi rồi, em gái anh ta phải lớn thế nào, huống hồ, mà bộ dạng Thiên Thông thế nào chứ, lùn như đứa nhỏ ấy.
Chả biết em gái của anh ta ở đâu ra, mà , Diệp Phàm anh nghĩ, chắc là dê non gặm cỏ già, mà, còn là ngọn cỏ sắp héo khô ấy chứ.
Diệp Phàm vì muốn xóa bỏ nghi ngờ trong long Kiều đại tiểu thư, không ngờ lại biến cô nàng 17, 18 tuổi trẻ trung như Tuyết Hồng giáng chức thành phụ nữ trung niên. Nếu để Thiên Thông biết, chắc sẽ đấu với mình một trận sống còn đầy thương tích mất.
- Nói không chừng anh đã thưởng thức được chút gì rồi.
Kiều đại tiểu thư lại nói một câu khiến Diệp Phàm phát điên.
- Hahaha…
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt vui vì người khác gặp họa, cười hô hố không ngừng. Cười đến nỗi suýt phun cả cơm ra.
- Anh là người như vậy sao, Viên Viên, em cũng đừng tự đánh giá thấp mình chứ. Muốn tìm người thì cũng phải tìm người có đẳng cấp như em chứ đúng không?
Diệp Phàm nghẹn hỏng nửa ngày mới thốt ra được một câu.
- Đúng lúc đấy, cô em Phượng gia kia còn trẻ hơn em, nhan sắc cũng tương đương em. Hai năm rồi, người ta càng mặn mà đấy.
Kiều đại tiểu thư quăng thêm một câu.
- Anh Thiết, chúng ta đi làm đi.
Diệp Phàm lai miệng, cầm lấy cặp chuồn đi mất.
- Đừng vội, tôi còn chưa no mà. Em Kiều, lấy anh thêm chén nữa.
Không ngờ đồng chí lão Thiết nhân lúc cháy nhà đi hôi của, không chịu đi.
- Hết cơm rồi!
Kiều đại tiểu thư hừ nói.
- Được rồi, ăn không no thì dùng rượu bù cũng được. Rượu này, tôi đem về tối uống.
Thiết Chiêm Hùng không hề khách khí, lấy chau rượu Mao Đài Chủ nhiệm Khâu cho Diệp Phàm bỏ vào túi.
- Lão Thiết, anh, cái này là Chủ nhiệm Khâu cho
Diệp Phàm trợn mắt.
- Đúng lúc, tôi chưa thử bao giờ, cái loại cao cấp này, tối nay thử thì hết ý.
Lão Thiết cười gượng, da mặt dày như đáy nồi, căn bản là muốn cưỡng đoạt, nên cầm hai bình Mao Đài bỏ của chạy lấy người.
Chủ nhiệm Khâu ăn xong cơm vẫn ngồi không yên, ngẫm một chút bèn xách túi đi đến nhà chủ nhiệm Điền Giang.
Vì, hai người đều là bạn cụ, không cần báo trước cũng có thể đến nhà. Cảnh sát bảo vệ có vũ trang cũng quen thân, không ngăn cản lại.
- Chủ nhiệm, Thiên Thông với em gái Tuyết Hồng của anh ta bị bắt...
Chủ nhiệm Khâu kể lại mọi việc.
- Thiên thông với Diệp Phàm, lại gây chuyện rồi.
Điền Giang nhíu mày nói.
- Việc này không thể trách bọn họ. Danh tiếng Thang Đế anh cũng không phải không biết, tầng quản lý của họ cũng máu mặt lắm.
Chả thèm để ai vào mắt, không cần nói nói các đồng chí cảnh sát đến quấy rầy họ, chắc hẳn đồng chí Trương Liêu lần này thảm rồi.
Súng bắn chim đầu đàn, câu này quá đúng. Nhưng, Thiên Thông chỉ cho Diệp Phàm 2 tiếng, tôi nhìn đồng hồ, chỉ còn lại 40 phút thôi.
Khâu Hoa nói.
- Quái, cái này hình như không giống phong cách của Diệp Phàm, nếu là trước kia, chắc hẳn đã sớm ra tay tìm Quách Canh Tân rồi đúng không? Sao lần này nhịn được vậy?
Điền Giang vẻ mặt bình tĩnh, vừa uống trà vừa nói.
- Chắc hẳn có dò xét rồi, kết quả không làm gì được. Cho nên, đành phải nhờ đến tôi. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng có lòng tốt. Nếu Thiên Thông xảy ra việc gì, thì đúng là đau đầu.
Sắc mặt Khâu Hoa vô cùng nghiêm túc.