Quan Thuật

Chương 294: Chương 294: Chủ tịch Diệp một nắm lửa đốt đi trăm vạn.




Hay là bị giáng chức rồi, cũng có thể lắm, nghe nói lần trước ở phòng hát Lam Nguyệt Lượng hắn suýt đánh nhau với Mâu Dũng, còn đắc tội với Tôn Mãn Xuân con trai phó chủ tịch huyện Tôn.

Trước đó thì đắc tội với Phí Văn Viễn, con trai trưởng ban tổ chức Phí Mặc, Chu Tiểu Đào con trai bí thư Chu của ủy ban kỷ luật, Vương Tiểu Ba cháu trai của cục trưởng Vương cục tài chính thành phố.

Lần này chắc là bị lấy mũ quan. Ai! Thế đạo này là như vậy, nói không rõ nói không rõ.

Phó bí thư Diệp cũng có chút bản lĩnh, bản lĩnh càng cao mũ quan càng bay nhanh hơn, thế gian này có còn đạo lý hay không?

Có mấy người thầm bất bình cho Diệp Phàm.

Đặc biệt là giám đốc sở tài chính Trịnh Lực Văn, trong đầu thoáng cái đã mờ mịt, cười khổ thầm nghĩ, “ Xong rồi, xem ra cái chức giám đốc sở này chấm dứt, mình lại trở về làm một viên chức rồi! Ai!”

Phó chủ nhiệm ban đảng chính Phương Nghê Muội cũng đã nhanh chóng ứa nước mắt, chỉ e khóc thành tiếng, vội vàng lấy khăn ra thấm.

Hành động của vị thục nữ này cũng không khiến bao vị đại lão gia của Lâm Tuyền quan tâm, người ta còn lo cho cái mũ quan, hơi đâu mà đi lo cho thục nữ, chỉ cần còn mũ thì sợ gì không có thục nữ.

Mấy thành viên của tổ cải cách nhà máy giấy cũng ủ rũ, Diệp Phàm không còn thì tổ này chắc cũng sẽ giải tán, bản thân mình không biết sẽ bị nhét vào phòng ban rác rưởi nào. Vị quân nhân giải ngũ Ngọc Tiêu vừa đi theo Diệp Phàm không lâu cũng gục đầu vào đầu gối, cảm giác cực kỳ thất vọng lẩm bẩm nói:

- Bí thư Diệp là người tốt, là một vị quan chân chính, thế gian này không còn thiên lý sao? Mới vừa thấy hy vọng thoáng cái đã bị dập tắt.

Hoàng Hải Bình thăng lên làm đảng ủy viên, phó chủ tịch thị trấn cũng gây nên một trận cười nhạo nho nhỏ làm y đang ngồi trên đài chủ tịch cũng sầm mặt, đang là cán bộ cấp trưởng phòng bị giáng xuống cấp phó phòng, đúng là cũng hơi mất mặt .

Mặc dù Phí Mặc sau lúc tuyên bố đã nhấn mạnh, giải thích đây là vì yêu cầu công việc, phó chủ tịch thị trấn Hoàng Hải Bình có đãi ngộ cấp trưởng phòng ….

Nhưng ánh mắt của mọi người vẫn không có gì thay đổi, chín phần là vui mừng thấy người gặp họa. Hoàng Hải Bình lúc trước ở nhà máy giấy cũng quá kiêu ngạo, cán bộ Lâm Tuyền trong mắt y không bằng một đống ***, người ta là xí nghiệp trên huyện không thèm nhìn ngó đến người, cuối cùng cũng xuống nước, trong đầu mọi người cảm thấy rất hả hê.

Đây chính là một nét đặc sắc của người Hoa Hạ, thấy người khác xui xẻo mình sẽ cảm giác được sướng ý, mình xui xẻo còn chưa đủ còn phải lôi kéo mấy đồng bọn trong lòng mới có thể thăng bằng một chút, nếu không gặp rủi ro không tìm thấy anh em thì sao cảm thấy thăng bằng, điển hình của tư tưởng bệnh hoạn!

Hoàng Hải Bình cúi gầm mặt, hận không thể tự thân biến hóa làm một con chuột nhỏ độn thổ, nếu không......

Trong lòng nghiến răng nghiến lợi, “ Diệp Phàm tiểu nhi, tao với mày thề không lưỡng lập, lão tử đang yên lành làm giám đốc, mày nhảy vào làm gì.

**! Hãy đợi đấy, sau này chỉ cần là chuyện mày đồng ý thì tao sẽ phản đối, là kiên quyết phản đối,**! Mày để cho lão tử không yên thì lão tử cũng không để cho mày làm chủ tịch thị trấn dễ dàng, tao nhổ vào!”

Cũng không biết Phí Mặc tại sao lại đọc đến chức vụ của Diệp Phàm cuối cùng, chẳng biết có ý gì không.

Sau khi đọc xong Diệp Phàm thăng làm chủ tịch Lâm Tuyền thì phòng họp thoáng cái lặng ngắt, có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi, mọi người đều há hốc miệng kinh ngạc.

Không! Là sững sờ. Chuyện tuyệt đối không ngờ đã đã xảy ra, một sinh viên vừa mới 19 tuổi, tốt nghiệp ra trường được nửa năm đã có thể làm chủ tịch thị trấn, còn là một thị trấn lớn siêu cấp, , không khiếp sợ cũng không được.

Không lâu sau!

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy ra tận đến ngoài phố, nói thật là nếu mọi người hoàn toàn ủng hộ Diệp Phàm thì cũng hơi quá, hắn chưa phải là vĩ nhân, cũng chưa đạt tới trình độ đó.

Nói thật, người đố kỵ nhất định là có, nhưng phần lớn nhân viên làm việc đều có một loại tâm tình kích động, cũng nói không rõ ràng lắm rốt cuộc là tại sao.

Có lẽ Diệp Phàm thân là một người không có bối cảnh lại có thể trong thời gian ngắn thăng lên vị trí cao như vậy nên làm mọi người bội phục, làm mọi người hưng phấn, làm mọi người mơ hồ thấy được một tia sáng, cũng là ở tuổi trẻ của Diệp Phàm.

Dĩ nhiên, mấy người vỗ tay vang dội nhất chính là Phương Nghê Muội, Thiết Minh Hạ, Triệu Thiết Hải, Trịnh Lực Văn, Ngọc Tiêu và tổ công tác cải cách nhà máy giấy, bọn họ như đã thấy được một ngôi sao mới đang mọc lên. Phương Nghê Muội chỉ muốn khóc, tuy nhiên lần này là khóc vì sung sướng.

Vỗ tay một hồi rồi Diệp Phàm đứng lên nhận nhiệm vụ.

Mọi người trước đó đều nói đơn giản, đến lượt Diệp Phàm thì tiếng vỗ tay dồn dập như thủy triều.

Diệp Phàm hắng giọng một cái, bình tĩnh nói:

- Đầu tiên cho tôi được cảm tạ lãnh đạo huyện đã cho tôi cơ hội này, cũng cảm tạ các vị bạn bè đồng nghiệp trong thị trấn đã ủng hộ công việc của tôi, tôi không muốn nói mạnh miệng vì có nói cũng vô dụng.

Có người có lẽ sẽ nói, tôi mới 19 tuổi lên làm chủ tịch thị trấn sẽ rất kích động. Nhưng tôi nói thật, cảm thấy rất nặng nề.

Lâm Tuyền kể từ sau khi sáp nhập đến nay, xảy ra bao nhiêu chuyện, thị trấn chúng ta cũng không giàu có gì, rất nhiều phương diện đòi hỏi chúng ta phải cố gắng.

Như cuối năm nay cũng rất khó khăn, sau khi sáp nhập xã Khanh Hương vào thì số nhân viên tăng thêm một phần ba, thị trấn chúng ta trở thành một thị trấn siêu cấp, số nhân viên đã lên tới chừng 500 người.

Cuối năm rồi, đã sắp đến Tết, dù sao cũng phải để mọi người vui vẻ đón năm mới.

Nhưng chúng ta đang đứng trước thực tế, tiền lương tháng trước mới phát được một nửa, nếu như cuối tháng này cũng chỉ nhận một nửa thì chúng ta lấy gì đón năm mới?

Sợ rằng đến lúc đó mọi người hận không xé được thịt chủ tịch thị trấn tôi đây ra mà ăn, nếu có mọi người có thể ăn thì có thể làm vậy cũng không việc gì, ít nhất thân tôi còn làm được chút cống hiến, chỉ là làm vậy vô ích mà thôi.

Chúng ta còn đỡ, nhưng những công nhân nhà máy giấy Lâm Tuyền thì còn chẳng có đồng nào, mỗi tháng một trăm đồng tiền lương chỉ đủ bọn họ cầm hơi.

Chẳng lẽ để cho mọi người không có nổi một cân thịt heo đón tết, nếu thật như vậy thì chủ tịch thị trấn như tôi cũng nên về nhà bán khoai lang đi.

Cho nên trong lòng tôi nặng trĩu.

Tuy nhiên tôi tin sang năm mới sẽ tốt hơn, dĩ nhiên năm nay cũng không thể bỏ qua, hiện giờ tôi ở đây có thể thận trọng hứa với mọi người

Tiền lương còn nợ sẽ trả hết, bao gồm cả công nhân nhà máy giấy.

Các nhân viên chính quyền cuối năm nay sẽ có một bao lì xì nho nhỏ 200 đồng, một hộp nước trái cây, dĩ nhiên sẽ không phát khoai lang.

Một chút này chắc sẽ để mọi người trở về vui vẻ mua thịt heo đón tết, chuyện khác sau này hãy nói, tôi nói đến đây là hết. Chuyện không làm được tôi không nói, hiện giờ chỉ làm được chút chuyện nhỏ này thôi.

Diệp Phàm nói xong thì tiếng vỗ tay vang dội như muốn sập cả phòng họp.

- Chủ tịch Diệp không tệ, chúng ta cuối năm cuối cùng có hơn ngàn đồng đón tết rồi.

Một nhân viên làm việc kích động hô.

- Đúng vậy, may có chủ tịch Diệp lên đài, nếu không năm nay không biết làm sao mà sống.

Một chủ nhiệm hô.

Không lâu, tin tức này truyền đến nhà máy giấy Lâm Tuyền làm tất cả công nhân sôi sục, hợp thành một đoàn đi tới ủy ban thị trấn.

Mọi người xếp hàng dài trong sân hô to muốn gặp chủ tịch Diệp.

Thấy bí thư Lý Hồng Dương gật đầu, Diệp Phàm đi ra ngoài cầm lấy loa hô:

- Các anh em công nhân, đừng nên kích động, đây là việc cần làm của chúng tôi, các anh chỉ nhận tiền của mình thôi.

Tôi nói rõ lần nữa, 28 âm lịch năm nay mọi người đến nhà máy nhận tiền lương còn nợ ba tháng, cộng thêm bao lì xì một trăm đồng, coi như cầm về mua cân thịt heo mừng năm mới!

Mâu Dũng bên cạnh nghe xong tức giận muốn rớt cằm, trong lòng tức giận, “ Phát đủ tiền lương, nhân viên làm việc cộng với giáo viên trong thị trấn chừng một ngàn người, cộng thêm tiền lương còn nợ tháng trước và phong bao lì xì 200 đồng, tổng cộng chừng năm, sáu chục vạn.

Tiểu tử này là không phải là điên rồi chứ, bây giờ giám đốc sở tài chính còn thiếu người ta mười mấy vạn, đi đâu kiếm ra số tiền này.

Đến 28 không kiếm ra tiền, tiểu tử ngươi cứ chờ người ta xé thịt nhắm rượu đi, đừng chạy đến van vỉ lão tử.

Chắc là hắn muốn động đến chỗ tài chính sửa đường, động cũng tốt. Một khi hết tiền thì còn làm đại quy hoạch cái rắm, chuyện không thành cứ đợi thường vụ huyện đến lấy mũ đi!

Nếu tiểu tử này động đến tiền kia, lão tử sẽ tố cáo ngươi tham ô công quỹ......

Hoàng Hải Bình ngoài mặt không có biến hóa gì nhưng trong lòng đang rủa thầm,” **! Vừa lên đã bắt đầu lung lạc lòng người .

Còn phát lại bổ sung ba tháng tiền lương, hồng bao một trăm đồng. Tiểu tử ngươi đi đâu kiếm ra tiền, trong nhà máy của lão tử chỉ còn mười mấy đồng, mày cầm cái gì đi mà phát.

Mỗi người hơn một ngàn đồng cộng với tiền phong bao ít nhất cũng phải 40 vạn, tiểu tử ngươi nhảy đến ngân hàng chém giết sao, sợ rằng đoạt cũng đoạt không đến.

Cuối năm các ngân hàng còn đang giục nợ rồi, lão tử sẽ giương mắt lên nhìn, đến lúc đó lại cổ động vài kẻ gây rối cho mày gặp xui cả năm......

Mọi người đều có suy nghĩ riêng, Lý Hồng Dương cũng vì lời của Diệp Phàm mà cảm thấy giật mình, tuy nhiên Diệp Phàm đã nói ra nên y cũng không ngăn lại.

Hơn nữa phát tiền cho công nhân viên chức có cái lo tết cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không nên ngăn cả, tuy nhiêu điều y lo lắng là lấy đâu ra tiền để lo.

Ai! Biết đâu còn phải đi chùi đít cho hắn, sáu, bảy mươi vạn. Lý Hồng Dương thậm chí có cảm giác muốn đá cho tiểu tử này một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.