- Làm tốt lắm Thái Phi.
Thái Phi nhận được điện thoại của Bí thư Tỉnh ủy Phó Quốc Vân.
- Đây là lãnh đạo chỉ đạo tốt thôi.
Thái Phi cũng không hiểu ra sao cả. Tuy nhiên, cũng không dám hỏi, vội vàng khiêm tốn nói.
- Ha ha, chắc cậu không rõ. Tuy nhiên, nên biết thì biết không nên biết thì không cần biết.
Giọng Phó Quốc Vân sang sảng trên điện thoại.
- Ha ha.
Thái Phi cũng cười như tú bà trên điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại vẻ mặt Thái Phi khó hiểu, lẩm bẩm nói:
- Lạ thật, Bí thư Phó rất vui vẻ, hình như mình không hề làm gì cả.
Đúng rồi, chẳng lẽ là chuyện về quốc lộ Ngũ Long Sơn hôm khi Diệp Phàm trở về? Quái, chẳng lẽ ông chủ không thích Diệp Phàm cho nên muốn nhân việc này ra tay với hắn?
Có lẽ nếu Diệp Phàm thật sự bị nắm rồi thì Y Cao Vân có thể ngồi lên vị trí của hắn ta. Mình đây chẳng phải là có được ngai vàng Chủ tịch thành phố sao. Chẳng phải là…
Thái Phi cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch.
Việc này bọn họ đương nhiên không rõ.
Nghe nói buổi chiều tổ chức hội nghị thường vụ, Quy Hưng Thiên và Chúc Nham Phong cùng nhau ra trận. Cuối cùng Phó Quốc Vân xem náo nhiệt một hồi sau không ngờ quyết định ngay tại chỗ.
Nói là tài chính thành phố Đông Cống căng thẳng, tuy nhiên, ủng hộ quân đội dù sao cũng phải làm. Cho nên, tỉnh quyết định rót thêm cho thành phố Đông Cống ba mươi triệu để ủng hộ quân đội.
Việc này chưa bao giờ xảy ra vì còn có kinh phí dành riêng cho quân đội. Hơn nữa, là tỉnh cấp trực tiếp cho thành phố Đông Cống để thành phố Đông Cống xây dựng doanh trại cho quân đội.
Tuy nói Chúc Nham Phong hoàn toàn không muốn nhưng ủng hộ quân đội Phó Quốc Vân đã ra tay. Ông ta chống lại, nếu việc này rơi vào tai các tướng lĩnh trong quân ủy thì nguy to. Chức Chủ tịch thành phố này có lẽ cũng không còn. Lực lượng của quân ủy Chúc Nham Phong biết rõ, là mông hổ không sờ được.
Cuối cùng Chủ tịch Chúc tất nhiên là buồn bực. Nhìn ngoài Phó Quốc Vân cũng nể mặt Tằng Cửu Thiên. Bởi vì những người ngồi đây đều hiểu rằng, Y Cao Vân là thân tín của Tằng Cửu Thiên. Ngoài ra Phó Quốc Vân cũng nể mặt Chúc Nham Phong.
Bởi vì mọi người đều biết, Diệp Phàm là do một tay Chúc Nham Phong bồi dưỡng nên. Hai phương án mà thành phố Đông Cống đưa đến trên thực tế Tỉnh ủy cũng chưa thông qua.
Mà Tỉnh ủy cấp một khoản tiền chắc chắn là thúc đẩy việc này. Cho nên, Diệp Phàm cũng không thua, mà Y Cao Vân cũng không thắng.
Phó Quốc Vân mượn tay Quy Hưng Thiên gõ Chúc Nham Phong lại thể hiện là “người hiền lành”.
Chẳng những không nói gì được Phó Quốc Vân mà còn cay cú đến chết. Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm đem chuyện nhà máy đường báo cáo tỉ mỉ Chủ tịch Chúc.
- Giờ cậu quan lại Đông Cống, tự mình giám sát chặt chẽ là được.
Chúc Nham Đỉnh thản nhiên hừ nói. Diệp Phàm biết trong lòng Chủ tịch Chúc khó chịu. Có lẽ vẫn vì chuyện quốc lộ Ngũ Long Sơn.
- Chủ tịch Chúc, đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm. Ngài cũng xuất thân từ quân nhân, đàn ông đều thích cảm giác đầu đội trời chân đạp đất. Chuyện quốc lộ Ngũ Long Sơn hai tháng trước tôi đã đồng ý với đông cống Tiền Đào Quốc. Không có người nào không phải tạo lòng tin, cho nên trong chuyện này tôi ủng hộ đồng chí Tiền Đào Quốc.
Tuy nhiên, hiện giờ tôi cũng chưa quyết định, việc này là Tỉnh ủy quyết định.
Diệp Phàm hiểu rõ nên nói.
- Việc này, cậu nói với tôi làm gì? Cậu cứ giải quyết chuyện của cậu đi.
Chúc Nham Phong hừ nói.
- Ông là ông chủ, tôi phải báo cáo chuyện quân dân kết hợp xây dựng đường. May mắn ở tỉnh cho tiền, nếu không, thật đúng là khó cho thành phố Đông Cống.
Diệp Phàm nói.
- Nói thì dễ nhưng thật sự muốn dùng tiền cũng là cả một sự khó khăn. Sau này, phải rút kinh nghiệm. Tuy nhiên, về điểm này, cũng phải tìm đúng người. Trong Tỉnh ủy cũng không phải là đồ ngốc.
Chủ tịch Chúc hừ nói rồi cúp điện thoại. Tuy nhiên, câu nói này cũng không lạnh như đáng lẽ nó phải thế.
- Bị vạch trần rồi.
Diệp Phàm vẻ mặt buồn bực ngồi trên ghế. Lão Chúc nói ra chứng tỏ trong lòng lão đã thoải mái rồi.
Trung Nam Hải.
- Cậu nói lần này gọi các đồng chí mới đến đây toàn bộ đểu là thân thủ tam đẳng đỉnh bậc.
Đây là trình tự quá thấp, ngay cả cánh cửa thấp nhất của Tổ đặc nhiệm A cũng không vào được, chỉ có thể vào đội dự bị. Các cậu còn phải tăng cường thêm mới được. Bằng không, khi thực sự cần dùng người, không ai có thể sử dụng được thì làm sao được? Khai Hà, cậu đã nghĩ đến việc nghiêm trọng này chưa?
Chủ tịch Đường vẻ mặt nghiêm túc nói, nhìn Khai Hà một cái.
- Không có cách nào, thân thủ tứ đẳng thật sự không dễ tìm. Ngay cả những môn phái lớn thì đệ tử thân thủ như vậy đều là lực lượng trụ cột.
Hơn nữa, hiện giờ, không có mấy người trẻ tuổi chịu đựng được khổ luyện của luyện công. Cho nên, đệ tử thân thủ này cũng không nhiều.
Một vài đệ tử như vậy, đều là bảo bối của người ta không muốn mất đi. Vả lại, Tổ đặc nhiệm A chúng ta cũng không thể cưỡng ép mang đi.
Lần này dường như các môn phái lớn đều có sự chuẩn bị. Đệ tử thân thủ tứ đẳng không đi nước ngoài chơi thì cũng không biết là đi đâu.
Còn lại cũng chỉ là các ông lão trên bảy mươi tuổi. Những lão già đó thân thủ thật ra không tồi, đều có thân thủ ngũ đẳng lục đẳng.
Tuy nhiên, đều là những người bảy tám mươi tuổi, tham gia vào Tổ đặc nhiệm A cũng không dùng được vài năm. Hơn nữa, làm cho nước ngoài có ấn tượng không tốt.
Cho nên, chúng tôi không tiện ra tay. Mà việc này, chúng ta cũng không chờ được. Cuối cùng, đành phải đưa những đệ tử tam đẳng của họ đến đây.
Tôi nghĩ, trước cứ để họ đến Báo Săn. Sau vài năm bồi dưỡng có lẽ có người có thể đột phá đến tứ đẳng. Ôi, Chủ tịch, tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, anh xử phạt tôi đi.
Cung Khai Hà buồn bã nói.
- Đúng rồi, lần trước cậu đề cử Đoàn Hải Thiên có phải là Diệp Phàm nói?
Không thể tưởng tượng được không ngờ Chủ tịch lại nói lại chuyện ngày xưa.
- Việc này…
Cung Khai Hà có chút khó xử.
- Cái này cái kia làm gì, nói đi, đừng giả bộ trước mặt tôi.
Đường Hạo Đông nghiêm mặt, còn tỏ vẻ dọa người.
- Đúng là vậy, tuy nhiên, Đoàn Hải Thiên thật sự có năng lực. Nếu không, tôi mắt mù cũng không đề cử y. Dù sao, đối với một lãnh đạo cấp phó tỉnh thì đề bạt cũng là quan trọng. Hơn nữa, chuyện này, tôi cũng không muốn liên quan đến chuyện chính quyền.
Cung Khai Hà bị ép nói.
Thẳng thắn thừa nhận. Y hiểu rằng, giấu diếm cũng không được.
- Diệp Phàm cũng hơi quá. Lần trước rút lui hắn mất đi công lực. Nhưng quốc gia cũng đã cho hắn vinh dự cao nhất, sao còn muốn dùng việc này để ép người thủ trưởng tối cao này.
Cũng quá lắm. Nếu mỗi người đều dùng công lao trước đây đến ép quốc gia thì còn ra thể thống gì?
Chuyện này không thể tiếp tục. Cung Khai Hà, sau khi về nhất định phải bỏ hết.
Ngay cả một quân bài trẻ tuổi nhất cũng không được thế. Thanh niên dễ có tư tưởng kiêu ngạo, sau khi hình thành thói quen rồi thì khó sửa.
Đường Hạo Đông vẻ mặt nghiêm túc nói nhìn Cung Khai Hà một cái;
- Nếu không thì như vậy, cậu không tiện ra mặt để tôi gõ một chút, thật sự là kỳ cục.
- Chủ tịch việc này tôi phải nói một câu công bằng. đồng chí Diệp Phàm không phải là người như vậy.
Cung Khai Hà không ngờ đứng lên, chào Đường Hạo Đông theo nghi thức quân đội.
- Hả, chẳng lẽ có ẩn tình khác. Nói nghe một chút, nếu lý do không chính đáng tôi phải gõ hắn một chút.
Đường Hạo Đông tỏ vẻ, hỏi.
- Lúc đó hắn nói là đồng ý bồi dưỡng ba người thân thủ tứ đẳng, điều kiện là chúng ta cho hắn ba đội viên thân thủ tam đẳng đỉnh bậc mới được. Cho nên, lần này chúng ta tìm các đội viên tam đẳng cũng là để chuẩn bị cho việc này.
Cung Khai Hà nói hết sự thật.
Y thật sự sợ Diệp Phàm bị Đường Hạo Đông gõ sau này sẽ hận mình.
Tuy nói không phải lo lắng hắn có thể làm gì mình. Nhưng quân bài mấu chốt của mình thường thường gây ra mâu thuẫn cũng làm cho người ta đau đầu.
Hơn nữa, thằng ranh này năng lực siêu phàm. Trước mắt trong Tổ đặc nhiệm A có nhiều anh em tốt của hắn, bất cứ lúc nào cũng nghe lệnh hắn. Có lẽ mình nói còn không bằng hắn. Cung Khai Hà đã từng buồn rầu vì việc này.
Tuy nhiên sau một thời gian suy nghĩ đồng chí Cung cũng đã nghĩ ra. Như vậy không phải là chuyện gì không tốt. Nếu Diệp Phàm không muốn phát triển ở Tổ đặc nhiệm A. Nhưng những anh em trong tổ có quan hệ tốt với hắn, sau này khi Diệp Phàm ra mặt chấp hành nhiệm vụ, không phải mối quan hệ với các anh em này càng đoàn kết sao.
Việc này đối với lão Cung mà nói chắc chắn là chuyện tốt. Làm lãnh đạo chỉ cần có cách lãnh đạo là được, còn nhiệm vụ cụ thể để cấp dưới làm.
Đương nhiên, lão Cung không giống vị trí của Chủ tịch Đường. Nên góc độ nhìn nhận một vấn đề không giống nhau. Điểm này, ngay cả Đường Hạo Đông cũng không cảm thấy được. Dù sao đều là người không thể nào hoàn hảo cả.
- Ừ, thằng nhóc này quả thực là có chút năng lượng. Không ngờ có cả bản lĩnh này.
Ánh mắt Đường Hạo Đông sáng lên, hình như cảm thấy hứng thú.
- Trước kia có lẽ Chủ tịch đã nghe Trấn Đông Hải nói qua. Diệp Phàm có quen một cao nhân. Vị tiền bối này đã dùng dược liệc bào chế ra một loại thuốc gọi là “Lôi âm Cửu Long hoàn”, có thể hỗ trợ người ta đột phá thân thủ.
Chúng tôi đã dùng thử vài lần, hiệu quả rất tốt.
Hơn nữa, nếu phẩm chất của viên thuốc cao thì cao thủ thất đẳng cũng có thể đột phát đến bát đẳng.
Lang Phá Thiên chính là do Diệp Phàm dùng một viên hỗ trợ, hiện giờ đã đề cao đến thân thủ bát đẳng. Đây là một phát minh lớn.
Đương nhiên, trình tự càng cao, càng có khả năng phối chế viên thuốc.
Cung Khai Hà rất hào hứng nói về những việc này, còn cười tủm tỉm, giống như nhặt được đồ quý.
- Vậy sao không phối chế nhiều một ít, đem hết những người có thân thủ thất đẳng đột phá lên bát đẳng. Lúc đó, nhân tài của chúng ta sẽ dùng không hết.
Đường Hạo Đông quá vui, giọng nói khá lớn.
- Chủ tịch, việc này thật sự không dễ dàng. Nghe nói loại thuốc này phải dùng nội kình lắng đọng một thời gian dài mới có thể phối chế ra.
Mà nội khí của cao thủ đều có hạn. Khi phối chế loại thuốc này tự thân mình bị thương không nói ngoài ra các dược liệu của thuốc cũng khó tìm.
Ngay cả tìm kiếm trên cả nước cũng khó khăn. Huống chi, mặc dù có thể tìm được, các cao nhân đều có tính cách riêng.
Khi vui có thể phối chế một hai viên, khi không vui thì không cần làm. Những cao thủ như thế, anh làm sao được họ?
Cung Khai Hà cau mày nói, hơn nữa còn nhìn Chủ tịch Đường một cái.