Quan Thuật

Chương 366: Chương 366: Chủ tịch huyện trợ giúp móc ngoặc được cấp bậc Trưởng phòng. (1+2)




Trong lòng Diệp Phàm âm thầm chửi mắng, vừa nghĩ đến ‘lãnh cung, nhất thời nghĩ ra gì đó, móc ra một điếu thuốc lá nói:

- Chủ tịch huyện, tôi hút thuốc không quấy rầy cô chứ.

- Không sao, anh hút đi.

Vệ Sơ Tinh lần đầu tiên có thể nhoẻn miệng cười vui vẻ như vậy, như khối băng vạn năm đột nhiên tan rã, khiến Diệp Phàm ngây người mà nhìn, ngọn lửa đốt tới đầu ngón tay, đau đến nhe răng nhưng không dám lên tiếng.

Vệ Sơ Tinh lại có vẻ cười trên nỗi đau của người khác, nhưng lại cười mím chi, khẽ cúi đầu mắng một câu, hình như nói “Đáng đời!”, lỗ tai chó của Diệp Phàm làm sao có thể không nghe thấy.

“ Dám mắng mình, hừ”, Diệp Phàm thầm hừ một tiếng.

- Chủ tịch huyện Vệ, chuyện này không thuộc về phạm trù công tác của tôi, tôi làm công việc tôn giáo, tục ngữ nói: Không đảm nhiệm chức vụ này thì không đi hỏi những chuyện thuộc lĩnh vực đó. Nhà máy thảm sợi Ngư Dương là xí nghiệp thuộc Ủy ban kinh tế thương mại, chị nên nói với Chủ nhiệm Tần mới đúng, nếu không bàn bạc với phó Chủ tịch huyện quản lý công nghiệp cũng có đạo lý.

Nói với tôi thì có tác dụng gì, cũng không thể kêu tôi huy động một nhóm các ni cô hòa thượng đến tụng kinh niệm Phật, nếu có thể khiến nhà máy thảm sợi sống dậy toàn diện, tôi cũng đọc rồi. Đáng tiếc không có tác dụng, ha ha ha, đó chỉ là một chút mánh lới dọa người thôi, khi người chết làm chút họa động, mời thần linh về đánh quỷ hồn. Đánh quỷ còn được, chứ vực dậy nhà máy thì không có tác dụng đâu.

Diệp Phàm cố ý cười ha ha, liếc mắt nhìn Vệ Sơ Tinh đang ngồi ở đối diện, phát hiện cô gái này cởi áo khoác ra có một mùi vị tao nhã và quyến rũ khác thường.

Nhưng sự quyến rũ của Vệ Sơ Tinh là một loại trang nhã hào phóng, quyến rũ trang trọng không giống với loại gà móng đỏ đứng ở đầu đường cuối ngõ cố ý tạo ra tư thế trang nhã, khác hồ ly tinh chân chính một trời một vực.

“ Đáng tiếc cổ áo lại kín quá, chỉ lộ ra một đoạn cổ trắng ngần, không nhìn thấy rãnh sâu giữa hai ngực, có chút đáng tiếc.”, thằng nhãi này nghĩ bất lương, ánh mắt bắt đầu tan rã, không có hảo ý trượt đi trượt lại trên người Vệ Sơ Tinh.

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh cuối cùng thức tỉnh được anh Trư nào đó đang miên man bất định, nhìn về hướng Vệ Sơ Tinh đang lộ ra vẻ giận dữ cười cười có chút lúng túng.

- Sao hả, quần áo của tôi hình như không phải sản xuất ở nhà máy thảm sợi Ngư Dương? Anh làm gì vậy?

Vệ Sơ Tinh lại mỉm cười quyến rũ thanh nhã, lộ ra chiếc má lúm đồng tiền duyên dáng, thật sự có cảm giác mê hoặc lòng người, đặc biệt lúc này hai người lại chỉ cách một chiếc bàn, khoảng cách không đến một mét rưỡi.

Trong lời nói của Vệ Sơ Tinh có ẩn ý mập mờ. Chỉ ra ánh mắt của tiểu tử ngươi bất chính, cứ nhìn vào chỗ không nên nhìn của con gái người ta.

- Ha ha ha! Chứng tỏ tấm thảm của nhà máy thảm sợi sản xuất có mị lực, có khí chất, có đặc điểm. Sơn cốc khe rãnh rõ ràng, hình vẽ dệt lên đúng là duyên trời sắp đặt, trong mềm mại không mất đi phong vận, trong thướt tha không mất đi sự quyến rũ, hơn nữa, loại thảm không có mị lực có ai cần chứ.

Diệp Phàm giống như cầm tấm thảm so sánh với Vệ Sơ Tinh, ngay cả sơn cốc khe rảnh đều lộ ra, núi đương nhiên là chỉ ngọn núi của Vệ Sơ Tinh, khe rãnh thì tương đối phức tạp hơn.

- Hừ! Xin anh đứng đắn một chút cho, tôi đang nói chuyện với anh.

Lông mày của Vệ Sơ Tinh nhấc lên giận dữ nói. Bản thân bị Diệp Phàm xem như tấm thảm bình phẩm một hồi, trong lòng không tức giận mới là lạ.

Nhưng những lời tán dương ẩn dụ bên trong vẫn khiến trong lòng Vệ Sơ Tinh cảm thấy rất hưởng thụ, chứng tỏ thân hình mình rất đẹp, chỗ cần lớn thì lớn, chỗ cần nhỏ thì nhỏ, có mùi vị con gái, có khí chất. Con giá không thoát khỏi vui mừng trước vẻ ngoài, Chủ tịch huyện Vệ cho dù là một Chủ tịch huyện cũng không thể có ngoại lệ. Nếu thoát tục thì có thể thành tiên rồi.

- Tôi vốn nói chuyện này! Cho nên chuyện của nhà máy thảm sợi vẫn xin Chủ tịch huyện giao đãi cho bộ phận có liên quan. Tôi không tham gia được. Làm tốt công tác chức trách của mình mới là chuyện quan trọng nhất, nếu không lại có người nói tôi trèo cao vọng tưởng. Không làm tốt công tác bản thân…, chiếc mũ Cục trưởng của cục Tôn giáo lại bị người ta lột xuống thì thật sự là thả dê giữ đập chứa nước rồi, ha ha ha…

Diệp Phàm cười nhạt, bình thản tự nhiên, thậm chí nói có chút vẻ du thử du thực, chính là không tiếp tay chuyện của nhà máy thảm sợi, nếu mình cung cấp chuyện của tập đoàn Phi Vân Hồng Kông, tin rằng trong huyện tuyệt đối sẽ rất coi trọng.

Kinh phí hoạt động có lẽ sẽ không thiếu, giải quyết phiền toái còn ôm phiền phức thêm vào người, loại chuyện ngốc nghếch này Diệp Phàm sẽ không đi làm.

- Đồng chí Diệp Phàm, đã làm việc làm sao có thể phân biệt nặng nhẹ. Vừa rồi lời của Bí thư Cổ, anh cũng nghe thấy rồi chứ? Chuyện này do anh phụ trách, tôi chỉ ở bên cạnh phối hợp giúp đỡ.

Vệ Sơ Tinh dùng chiếc mũ quan lớn của Bí thư Cổ ép xuống.

- Thật xin lỗi Chủ tịch huyện Vệ, trách nhiệm nặng nề này tôi không dám đảm nhận. Cục chúng tôi chỉ là một cục rách nát. Làm việc trong miếu, ngay cả bàn làm việc cũng không có. Xe thì càng không cần nghĩ đến, cho nên vẫn xin để người có năng lực đi làm thì hơn! Ngư Dương chúng ta thiếu tiền, thiếu giao thông, thiếu hàng tốt…chứ không thiếu người, nhân khẩu cả huyện đông đúc! Mười mấy vạn người còn sợ không có nhân tài sao, ở đâu cũng có. Chủ tịch huyện Vệ, cô vẫn nên nhanh chóng phê cái này cho tôi, tôi lĩnh kinh phí hoạt động quay về thu xếp tổ chức hoạt động, chuyện này rất gấp gáp, không thể làm lỡ được.

Diệp Phàm đứng lên, bình tĩnh mỉm cười, “ Mẹ kiếp, lúc con đàn bà nhà cô giật mũ của tôi xuống có quan tâm đến cảm giác của tôi không. Chỗ tốt không đưa, lại kêu mình đi làm những chuyện phí sức mà không có hiệu quả, xem mình là thằng ngốc sao.”

Hắn bình tĩnh mỉm cười, khiến Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh thiếu chút nữa tức đến mức nghiến răng nghiến lợi chỉ hận không thể rút gân lột da.

- Hừ! Cầm đi.

Vệ Sơ Tinh tức giận rồi, trợn trừng mắt, giận dữ viết ngoáy một tờ phê, quẳng cho Diệp Phàm giống như đuổi ruồi vậy.

Diệp Phàm nhận lấy tờ ngân phiếu khẽ liếc trộm, phát hiện đằng sau con số ‘1’ có 4 con số ‘0’, nghĩ thầm xem ra cô ta cũng không hẹp hòi, ở một huyện nghèo như Ngư Dương có thể có được 10000 đồng hoạt động đã là rất tốt rồi.

Thật ra mục đích của Vệ Sơ Tinh nằm ở ‘Tập đoàn Phi Vân’. Một vạn đồng này chẳng qua chỉ là mồi câu cá mà thôi.

- Hoa dại ven đường ngươi không nên hái, không hái thì không hái, mà hái rồi phải hái sạch…

Diệp Phàm vui vẻ ngân nga một khúc hát tự biên, đi vòng tới phòng làm việc của phó Chủ tịch huyện thường vụ Tiếu Tuấn Thần. Nếu lần này là làm rạng rỡ mặt mũi cho Tiếu gia, phó Chủ tịch thường vụ huyện y làm sao có thể không bỏ ra chút ít phải không.

Diệp Phàm vừa đi thì Vệ Sơ Tinh nhấc điện thoại, có chút tức giận nói:

- Cục trưởng Cổ, tên Diệp Phàm này thật không biết tốt xấu, anh giao đãi cho hắn tiếp nhận chuyện của Tập đoàn Phi Vân, hắn lại nói là không phải chuyện trong phận sự của mình, không quan tâm.

Kêu tôi đi tìm Tần Chí Minh của Ủy ban kinh tế thương mại huyện. Thật sự làm người ta tức điên, nguyên tắc giai cấp ở chỗ nào chứ? Lý tưởng vì nhân dân phục vụ quăng đi đâu rồi? Phân biệt nặng nhẹ, không chuyên tâm làm việc, hừ! Lúc đầu nên xử phạt đến cùng. Giáng chức để hắn đi hóng mát, xem hắn còn dám kiêu ngạo như vậy không?

- Ha ha ha…không phải hắn nói chuyện không trong phận sự không quan tâm sao? Hắn nói cũng có lý. Làm Cục trưởng của cục Tôn giáo, hắn thật sự có thể nói như vậy, làm tốt công tác của bản thân.

Đồng chí Diệp Phàm dĩ nhiên là tức giận, đổi lại là bất cứ người nào cũng có thể tức giận. Đường đường là một Chủ tịch thị trấn lớn, quản lý mười mấy vạn nhân khẩu, trên tay có mấy trăm vạn đồng lưu động, đột nhiên bị điều tới một cục nghèo khó như cục Tôn giáo, một năm quản mấy ngàn đồng, đến tiền cơm cũng phải móc tiền túi.

Không tức giận chứng tỏ người này thâm trầm, nếu muốn ngựa chạy nhanh cũng phải cho nó nắm cỏ mới được, ha ha ha…Nhưng Chủ tịch huyện Vệ, cô hẳn sẽ nghĩ ra cách giải quyết có phải không?

Cổ Bảo Toàn không hề tức giận, khẽ mỉm cười nói.

- Không phải chuyện trong phận sự thì không quan tâm, ngược lại chính là chuyện trong phận sự thì sẽ quan tâm. Nhưng hôm trước chúng ta mới tuyên bố bổ nhiệm nhân sự của hắn, hôm nay không thể lại thay đổi được, nếu làm như vậy các quan chức ở dưới sẽ khinh thường tổ chức nhà nước như thế nào, xem bổ nhiệm miễn nhiệm như trò chơi, chuyện này có chút khó làm rồi?

Vệ Sơ Tinh có chút do dự, không quyết định được.

- Ha ha ha, mới bổ nhiệm đương nhiên không thể mới mấy ngày đã thay đổi được. Nhưng chúng ta có thể nghĩ cách khác, ví dụ như treo cho hắn nhiều danh hiệu hơn, không thì giải quyết.

Cổ Bảo Toàn rất giảo hoạt, vừa nói đã giải quyết được vấn đề nan giải này.

- Đeo thêm danh hiệu, Bí thư Cổ cho rằng đeo thêm danh hiệu gì cho hắn tương đối thỏa đáng.

Vệ Sơ Tinh tỏ ra hứng thú, dò hỏi.

- Cô xem xem, Chủ tịch huyện cô gần đây phải giải quyết quá nhiều việc, vô cùng hỗn loạn, cuối năm rồi, các việc phải xử lý thật sự quá nhiều. chuyện này cần có người chia sẻ mới được.

Cổ Bảo Toàn không nói ra, mà đẩy về phía Vệ Sơ Tinh, để cô ta tự nói ra thì hay hơn.

- Phối hợp giúp đỡ tôi xử lý công việc, vậy thì là trợ lý rồi. Nhưng Bí thư Cổ, trợ lý cho Chủ tịch huyện hình như là cán bộ cấp Phó phòng, cán bộ cấp bậc phó phòng này phải do ban Tổ chức thị ủy bổ nhiệm, chúng ta chỉ được tiến cử trước, sau đó báo cáo lên tỉnh. Đợi phê xuống mới có thể xem là bổ nhiệm chính thức, nếu không làm thế nào, hơn nữa thời gian cũng không còn kịp nữa.

Vệ Sơ Tinh là người trong cuộc, bây giờ có chút mịt mờ rồi.

- Ha ha ha, cấp bậc này thì dễ thôi, thêm một dấu ngoặc không phải cái gì cũng có thể giải quyết sao.

Cổ Bảo Toàn một câu nói toạc ra thiên cơ.

- Đúng! Thêm một dấu ngoặc là trợ lý Chủ tịch huyện cấp trưởng phòng, được, tôi nghe theo Bí thư Cổ. Nếu không trong hội nghị thường ủy đề xuất cho mọi người nói xem. Chỉ cần mọi người nhận là được rồi, cũng không cần thông qua ban Tổ chức thị ủy, vừa thuận tiện lại tiết kiệm thời gian.

Trong lòng Vệ Sơ Tinh thiếu chút nữa cười ra tiếng, đắc ý, “ Đồng chí Tiểu Diệp, muốn trốn khỏi quạt ba tiêu của bổn cô nương không dễ dàng như vậy đâu. Hừ! Sau này có chuyện gì khó làm đều phải đổ lên đầu hắn mới được, bây giờ thì vẫn làm việc trong chức trách.”

- Không cần phiền phức như vậy, cô gọi điện cho lão Phí, ba người chúng ta cộng lại là được rồi. Bí thư họp hội ý cũng là chấp hành nghĩa vụ và quyền lợi của Đảng.

Cổ Bảo Toàn đa mưu túc trí, ngay cả hội nghị thường ủy cũng bỏ qua.

- Sau này có thời gian rỗi chỉ cần mở hội nghị thường ủy thông báo chuyện này cho các đồng chí là được rồi.

Sau khi Phí Mặc đến, nghe xong đề nghị này, tất nhiên không hề muốn, nhưng nghe nói có dấu ngoặc ở sau, trong lòng cũng chấn động, nếu Bí thư và Chủ tịch huyện đều đồng ý thì cũng gắng gượng gật gật đầu.

Y thầm mắng, “ Tiểu tử này cũng không biết xảy ra chuyện gì với hắn? Hình như lãnh đạo nào cũng thích hắn vậy.

Nhưng lần này Vệ Sơ Tinh và Cổ Bảo Toàn cũng chỉ lợi dụng hắn, cấp bậc không nâng lên, trái lại chuyện phiền phức lại nhiều hơn.

Trợ lý Chủ tịch huyện, còn là trợ lý Chủ tịch huyện cấp trưởng phòng. Danh hiệu dễ nghe, xử lý những chuyện hư hỏng giữa các đại Cục trưởng cùng cấp bậc khác.

Có khi còn phải đại diện Chủ tịch huyện xử lý một số chuyện tranh cãi giữa các phó Chủ tịch huyện…xử lý như thế nào, một trợ lý cấp trưởng phòng thì có ai nể nang hắn chứ. Được rồi, cứ để tên tiểu tử này phải chịu hành hạ một chút cũng được, làm hắn phải chết mệt mới thôi.”

Diệp Phàm ngồi trong phòng làm việc của phó Chủ tịch huyện thường vụ Tiếu Tuấn Thần không khỏi hắt hơi một cái, nghĩ thầm trong bụng, “ Kỳ quái, mình không có cảm mạo gì tại sao lại hắt hơi, lẽ nào là con đàn bà Vệ Sơ Tinh đó lại tới chỗ Bí thư Cổ kể tội mình rồi, có khả năng lắm.

Vừa rồi đắc tội với cô ta như vậy, phần lớn đàn bà trong thiên hạ này đều là hạng người bụng dạ hẹp hòi, tuyệt đối sẽ tính sổ.

Được rồi, được rồi, binh tới thì tướng tới, nước tới thì đắp đê, sợ cái quái gì! Tốt nhất là lột cái mũ Cục trưởng rách nát này xuống mới hay, bố mày cũng có thể an tâm đón tết. Làm Cục trưởng vớ vẫn này cũng không thể an bình, không có tiền lại phải làm việc. Xem ra làm quan muốn an nhàn cũng không dễ dàng.

Các thành viên nòng cốt của Đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền cũng đang ngồi cùng nhau thảo luận sắp xếp nhân sự còn lại, Giám đốc sở Tài chính Trịnh Lực Văn bị lấy mất chữ ‘thay thế’. Nhưng ba chữ ‘Giám đốc sở’ phía sau cũng bị lấy mất rồi.

Mâu Dũng trước đó đi hỏi Trịnh Lực Văn khoản tiền sửa đường chưa đưa, hôm trước khi Diệp Phàm chuyển giao lại chi khoản tiền 70vạn đoạt được lúc đầu của sở Tài chính để cấp cho cán bộ công nhân viên chức. Khiến Chủ tịch thị trấn Hoàng Hải Bình thiếu chút nữa tức nổ phổi.

Đắc tội với Chủ tịch, Bí thư thị trấn, Trịnh Lực Văn cũng xác định sẽ sớm ngã đài, nhưng hắn không ngờ không những không hạ đài, hơn nữa ngay cả bản thân còn bị đuổi ra khỏi đơn vị tốt như sở Tài chính, Chủ tịch thị trấn Hoàng Hải Bình nham hiểu điều y tới trạm cơ khí nông nghiệp làm phó trạm trưởng.

Hoàng Hải Bình đương nhiên biết Trịnh Lực Văn có quan hệ với Chủ nhiệm lâm trường Cảnh Dương tkb, thậm chí trước kia Trịnh Khinh Vượng đối với Hoàng Hải Bình cũng xem như không tệ, thỉnh thoảng đụng mặt ở Lâm Tuyền vẫn có thể vui vẻ đi ăn một bữa cơm.

Hoàng Hải Bình làm như vậy, đương nhiên là cố ý. Y đang chờ đợi, đợi anh trai của Trịnh Lực Văn là Chủ nhiệm lâm trường TRịnh ra mặt liên lạc tình cảm.

Chỉ cần Chủ nhiệm lâm trường Trịnh chịu ra mặt, y cũng buông tha cho Trịnh Lực Văn, phải biết rằng Chủ nhiệm lâm trường Trịnh là một cán bộ cấp trưởng phòng. Hơn nữa lâm trường Cảnh Dương có tài chính hùng hậu.

Nếu xây dựng được quan hệ tốt đẹp thì thị trấn Lâm Tuyền hàng năm muốn kiếm chút nước béo mười vạn của lâm trường Cảnh Dương cũng không thành vấn đề. Chủ tịch nhất là con trai của Phí Mặc là Phí Vũ Vân đang bày mưu đặt kế y. Mục đích đơn gian la muốn kêu Chủ nhiệm lâm trường Trịnh tự động nôn ra 150 vạn tiền sửa đường của lâm trường Cảnh Dương xuất ra, chắp tay kiếm tiền cho ‘Công ty Võ Thần’ của mình.

Tổ trưởng tổ công tác nhà máy giấy Đoạn Hải vì không có chỗ dựa phía sau đương nhiên càng xui xẻo hơn, bị Hoàng Hải Bình đánh tới xã Khanh Hương để giữ thôn.

Chính quyền xã Khanh Hương hiện tại thật ra chính là một thôn cấp lớn, nhân viên công tác bên trong xã Khanh Hương vẫn còn thừa lại ba bốn mươi người tiếp tục duy trì công tác.

Các bộ phận đều để người lại, công tác của Đoạn Hải không có rõ ràng, thật ra đến đó trú thôn chính là chuyên môn làm việc lặt vặt. Đưa báo, truyền tin trong thị trấn, Trịnh Lực Văn gọi đùa y là Đoàn đại bá phòng Thường trực.

Còn Đoạn Hải gọi đùa Trịnh Lực Văn là Trịnh sư phụ máy kéo, vì phó trạm trưởng trạm cơ khí nông nghiệp nghe nói bị trưởng trạm điều đi đặc biệt sửa máy móc.

Đồng chí Ngọc Tiêu chạy theo Diệp Phàm được mấy ngày hiện tại lại quay về Trạm cơ khí nông nghiệp, chuyên môn sửa chữa những máy móc cũ không có người dùng.

- Chủ tịch huyện Tiếu, hoạt động ngày kia là do cục Tôn giáo tôi phụ trách tổ chức. Ngài cũng biết, cục Tập đoàn Phi Vân là đơn vị như thế nào. Cho nên vẫn đề kinh phí có chút…

Diệp Phàm tỏ vẻ xấu hổ, lại nói:

- Tôi là muốn làm cho hoạt động lần này long trọng một chút. Chủ tịch huyện Vệ và Bí thư Cổ đều rất coi trọng, đặc biệt rút ra một vạn để tổ chức hoạt động. Nhưng 1 vạn này nói thật, làm chuyện gì cũng cần tiền, chút tiền này có muốn làm náo nhiệt một chút cũng khó.

- Được! Chuyện này tôi hiểu, một vạn đồng, nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít. Đối với Ngư Dương chúng ta mà nói có chút lừa bịp, nhưng nếu muốn tổ chức hoạt động có quy mô lớn một chút thật sự có vẻ giật gấu vá vai, cậu định tổ chức long trọng như thế nào?

Tiếu Tuấn Thần bình thản mỉm cười cũng không thả lỏng, đầu tiên muốn nghe kế hoạch của Diệp Phàm, xem ra số tiền này cũng không phải dễ mò được, cõi đời này không có ai là kẻ ngốc, tất cả đều là người thông minh.

- Bên đài truyền hình thành phố tôi cũng có bạn bè, sau khi liên lạc bọn họ nói đến lúc đó sẽ cử sáu người đến quay chụp, làm một tiết mục về văn hóa xưa, danh nhân ....

Còn có mấy người khách thần bí, tôi tạm thời ta tạm thời chưa nói, vì thế để xe dừng lại ăn cơm, dù sao vấn đề này cũng phải giải quyết trước.

Hiện giờ phòng tốt nhất của khách sạn Ngư Dương một đêm cũng phải năm, sáu trăm đồng, thuê mấy phòng một ngày cũng phải mất vài ngàn.

Lần hoạt động này ít nhất cũng phải hai ba ngày nên khoản chi này cần cả vạn đồng.

Một vạn đồng mà huyện xuất ra chưa tới Nam Thiên tự chắc là đã hết sạch, đến Nam Thiên tự còn phải bố trí nơi ở, làm nghi thức…, chỗ nào cũng cần tiền, ai! Cục Tôn giáo ngay cả chiếc xe cũng không có, làm sao mà tiến hành hoạt động cho tốt được.

Diệp Phàm dĩ nhiên cố gắng kêu khóc, chỉ thiếu ứa ra hai giọt nước mắt.

Tuy nhiên cho dù kỹ xảo biểu diễn của hắn tinh vi nhưng Tiếu Tuấn Thần là ai, người ta là lão thành lâu năm ở Ngư Dương, đảm nhiệm Phó chủ tịch, Thường vụ Huyện ủy cũng đã lâu lắm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.