Quan Thuật

Chương 438: Chương 438: Chủ tịch huyện Vệ quang lâm ban kho khu câu cá.




- Tôi thì thích đi đầu, luôn là đoạt trước. Câu cá cũng không khác làm quan bao nhiêu, thấy vị trí là phải hành động, qua thôn sẽ không phòng trọ rồi, anh muốn ở sau còn đợi đến ngày tháng năm nào. Đến khi râu tóc bạc còn kêu ông trời đối xử bất công, thật ra thì ông trời đối xử với mỗi người đều rất công bằng, anh không tranh thủ cơ hội thì sao người ta tạo cơ hội cho anh được.

Trong lời nói của Tề Chấn Đào có thâm ý sâu sắc, Tề Thiên bĩu môi không nhịn được nói:

- Cũng không nhất định, thứ của ông trời nhất định cha không đoạt được, chưa chắc trâu chậm đã uống nước đục, không có quan hệ đoạt trước còn phải đụng bể đầu, không tính được.

- Nói nhảm! Tiểu tử ngươi biết cái rắm gì. Mau cút sang một bên cho ta, suy nghĩ đạo lý trong đó đi.

Tề Chấn Đào không chút lưu tình, đánh cho Tề Thiên một cái cờ lê, trừng mắt nói thêm:

- Con nhìn Diệp tiểu tử đi, mới 19 đã là cán bộ cấp Trưởng phòng rồi, người ta chính là dựa vào chính mình tranh thủ có được. Con cho rằng trên trời có bánh ngọt rơi xuống sao, đập không chết được thằng nhóc này. Cả ngày rúc đầu ở Liệp Báo, tưởng ta không hiểu quỷ tâm của con sao, lần này nói gì cũng phải đi gặp người ta. Quá không có lễ phép cũng không được, nếu còn giở thủ đoạn nham hiểm tự mình hại mình cẩn thận lão tử thật sự cho con tàn đời đấy. Hừ!-

Tề Chấn Đào mắng thẳng vào mặt, thiếu chút nữa khiến Tề Thiên choáng váng hôn mê, đoán chừng là buộc Tề Thiên đi gặp mặt gì đó. Tề Thiên đưa ánh mắt đáng thương nhìn Diệp Phàm, đoán chừng là hi vọng Diệp Phàm có thể đứng ra nói giúp mình mấy câu.

Diệp Phàm không thể làm gì khác hơn là nhún vai xin lỗi, tỏ vẻ thương mà không giúp gì được, đây không phải là tự tìm phiền phức sao.

Nếu như có Thiết Chiêm Hùng ở đây làm chỗ dựa cho mình còn có thể thình lình nói một hai câu, lúc này Diệp Phàm cũng không muốn đi đụng vào, người ta đường đường là Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy.

Bài học của Ngọc Sử Giới rất sâu sắc, một quan to cấp Phó Ban cũng có thể đùa bỡn mình như con khỉ, vậy thì chớ nói chi là Tề Chấn Đào còn là quan to cấp phó Tỉnh.

Đoán chừng trực tiếp lột sạch chức danh của mình trực tiếp đánh về đập Thiên Thủy làm một thôn quan còn không phải chỉ cần một câu nói của người ta là có thể giải quyết. Dù anh lăn lộn một thời gian dài, vất vả lắm mới leo được chút vị trí, một câu nói của người ta có thể sẽ đưa anh trở lại trước giải phóng.

Diệp Phàm đương nhiên cũng không muốn bị mất sạch, khi về nhà ăn tết cũng quá bối rối, không còn mặt mũi nào nhìn phụ lão Giang Đông.

- Chấn Đào, Tề Thiên cũng chưa lớn, anh cho nó chơi thêm mấy năm cũng không sao cả? Không cần vội.

Lúc này Vụ trưởng Phong Thanh Lục trái lại tới giải vây, nói giúp một câu. Y ra mặt nói mấy câu trái lại vừa vặn tốt, cùng một cái tầng thứ dễ nói chuyện.

- Hừ! Không vội, chủ yếu là tiểu tử này còn chưa đủ lông đủ cánh, tôi là sợ nó chưa trưởng thành. Năm nay thoáng cái đã 24 tuổi rồi, hiện tại trong quân đội đề bạt cái gì thỉnh thoảng cũng xem gia thất, không có gia thất không ổn định. Trên phương diện chính trị thì không thể lấy được tín nhiệm của lãnh đạo, tục ngữ không phải nói ngoài miệng không có lông làm việc không tốn sức sao? Quan trường Hoa Hạ chúng ta rất chú trọng lão thành và tư cách, cho nên muốn thăng một cấp cũng khó khăn.

Đặc biệt là Liệp Báo, đối với thẩm tra phương diện chính trị lại càng nghiêm mật gần như hà khắc, chỉ cần một chút không hợp cách cũng không được, Tề Thiên muốn tăng một cấp lên Trung tá đó là tương đối khó khăn.

Không có bản lãnh thật sự đoán chừng phải lăn lộn thêm mấy năm rồi, ai! Khi lão tử ở tuổi nó đã thăng lên Thượng tá rồi. Hổ phụ khuyển tử a! Thật mất mặt.

Tề Chấn Đào nói tuột, chắc phải có quan hệ rất thân thiết với Vụ trưởng Phong mới nói được lời như thế.

Thật ra thì Vụ trưởng Phong và Tề Chấn Đào còn có thân thích, Diệp Phàm cũng không là người ngoài gì, cho nên Tề Chấn Đào mới không có chú ý tới cái gì cả. Nếu không, làm một Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy, nói chuyện đương nhiên cũng chú ý hình tượng rồi, chỉ có ở trước mặt người thân còn có thể tùy tiện như thế, lộ ra bản tính quân nhân.

- Thời đại của cha so sánh với hiện tại làm cái gì? Cầm súng có thể giết chết mấy người là có thể thăng quan rồi, hơn nữa lúc ấy ông nội còn đang làm thủ trưởng bộ đội, cho nên muốn đề bạt cũng dễ dàng, hiện tại không thể thực hiện được rồi, lập công lớn tối đa là thưởng gì đó, muốn đề lên một cấp nhỏ cũng không được.

Tề Thiên càu nhàu, ý là Tề Chấn Đào là dựa vào quan hệ của ông nội mà đi tới .

- Thằng nhãi ranh, muốn ăn đòn có phải hay không? Hừ!

Tề Chấn Đào thật giống như bị đâm trúng chỗ đau, thoáng cái mặt sầm xuống, gần bằng Bao Công rồi.

Tề Thiên bị doạ đến im bặt.

- Chú Tề, cháu cũng nghe anh Thiết nói qua, bộ đội Liệp Báo tương đối đặc biệt. Lúc ấy cháu đã hỏi anh Thiết rồi, nếu như Tề Thiên muốn đề bạt lên Trung tá có điều kiện gì, anh ấy nói chỉ tiêu chủ yếu ở phía trên, không có trình độ giai đoạn tầng thứ tư thì không phải suy nghĩ.

Bởi vì Trung tá tiến lên một bước cũng sắp đến cấp phó đoàn rồi, cấp phó đoàn Liệp Báo nhưng thật ra là một cấp bậc phó binh đoàn, không phải là một người bình thường.

Chú Tề hiểu cho cậu ấy, Tề Thiên cũng rất khó khăn, chuyện này chúng tôi sẽ nghĩ ra biện pháp, tận lực để cho cậu ấy tranh thủ sớm một chút đến tầng thứ tư.

Nhưng cũng không gấp được, trong vòng một năm khẳng định không thể nào rồi, vừa tới tầng thứ ba trung đoạn, muốn tới tầng thứ tư đoán chừng mất hai năm, còn phải xem vận khí, không vội được.

- Diệp Phàm bất đắc dĩ cố lên gân đứng ra nói giúp mấy câu, trái tim cứ nhảy bình bịch trong lồng ngực, lỗ tai mình còn nghe thấy, nếu như đo một chút đoán chừng có mấy trăm lần, còn không phải là căng thẳng làm cho loạn .

Đương nhiên, Diệp Phàm nói chuyện rất mịt mờ, một chữ nhắc về về phương diện võ công nội kình cũng không đề cập đến, chỉ là dùng tầng thứ đại biểu đẳng cấp, tin tưởng Tề Chấn Đào hẳn là hiểu rõ phương diện này.

- Lần trước là cậu giúp nó à?

Tề Chấn Đào xoay đầu lại, trái lại nhìn Diệp Phàm mấy lần, trong lòng khá ngạc nhiên.

Thật ra thân phận của Diệp Phàm ở Liệp Báo cho dù là Tề Chấn Đào cũng không biết, cái này là cơ mật của Liệp Báo, Tề Thiên cũng kín miệng, không dám tiết lộ nửa câu, đây chính là muốn lên tòa án quân sự .

Trong suy nghĩ của Tề Chấn Đào có lẽ Diệp Phàm đã sớm quen biết với Thiết Chiêm Hùng, thân thủ của Diệp Phàm chắc là Thiết Chiêm Hùng truyền cho, cho nên Diệp Phàm có một chút bản lĩnh, Tề Chấn Đào cũng có thể đoán được, hơn nữa cũng rất tự nhiên .

Nhưng chuyện lần trước công lực Tề Thiên tăng trưởng là Diệp Phàm giúp đỡ, Tề Chấn Đào cũng thật không hiểu được. Bởi vì y cho là Diệp Phàm cho dù có chút bản lĩnh cũng cao không tới đâu, nhiều nhất chỉ cao hơn Tề Thiên một chút cũng không được, bởi vì Diệp Phàm còn nhỏ tuổi hơn Tề Thiên.

Y tuyệt đối không nghĩ tới Diệp Phàm ở trong mắt Thiết Chiêm Hùng đã là một cao thủ ngũ đoạn. Nếu như biết đẳng cấp thật sự của Diệp Phàm là cấp bảy, đoán chừng Tề Chấn Đào thật sự rớt răng hàm.

Đối với phương diện nội kình Tề Chấn Đào trước khi chuyển nghề còn là một tướng quân, có quan hệ không tồi với Thiết Chiêm Hùng, vẫn biết được tương đối nhiều.

- Ha hả, giúp chút ít thôi, còn là Tề Thiên tự mình nỗ lực, nếu không cũng không tốt.

Diệp Phàm giả bộ không để ý khẳng định chuyện lần trước, Tề Chấn Đào mặt ngoài vẫn bình tĩnh câu cá, thật ra trong đáy lòng đã bắt đầu một lần nữa xem kỹ lại Diệp Phàm.

Y cảm giác tiểu tử họ Diệp có chút kỳ quái, giống như che giấu loại phong phạm của cao nhân lánh đời, “ Tiểu tử này không phải có sư phụ là cao nhân lánh đời chứ! Nếu quả thật có tình huống như vậy, tiểu tử Tề Thiên này thật đúng là may mắn, có thể kết giao được với đồ đệ của cao nhân lánh đời đây chính là hưởng thụ vô cùng, có lẽ mình đa tâm rồi, nhưng lần trước hắn giúp Tề Thiên, mình cũng không thể nhìn hắn ở đập chứa nước xó xỉnh này chịu khổ sở, dù sao cũng phải làm chút gì rồi, nếu không người khác sẽ mắng Tề Chấn Đào này bạc tình bạc nghĩa, Tề Chấn Đào ta là một người có ân báo ân, có oán trả oán, quyết không hàm hồ. “

Diệp Phàm tuyệt đối không nghĩ tới tâm tư Tề Chấn Đào có biến hóa nhỏ lại có thể mang đến cho hắn lợi ích khiến người khác chấn động.

Bên cạnh đập nước vừa lái tới một chiếc Santana, tuy nói Điểm tướng đài cách đập nước khá xa, chừng có mấy trăm mét.

Nhưng Diệp Phàm có đôi mắt ưng bén nhạy đã cảm nhận được người tới, ngây người vài giây vì không ngờ Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh sẽ tới đập chứa nước để thăm mình, đây rốt cuộc là vì chuyện gì, đúng là có chút tà môn.

Đồng chí Diệp Phàm giả bộ không nhìn thấy là xe của ai, vẫn ngồi một bên mấy người Tề Chấn Đào nhàn nhã câu cá, Vệ Sơ Tinh tới nơi này chắc không có việc gì tốt, Diệp Phàm tin tưởng trực giác của mình .

Chánh văn phòng Hướng Minh Đào của Đập chứa nước là người chuyên tiếp đãi khách, vừa nghe thấy tiếng xe thì nhô đầu ra rồi, nhìn thấy biển xe của Ủy ban nhân dân huyện, đã ba chân bốn cẳng chạy như bay xuống mở cửa xe.

Diệp Phàm đang ở trên Điểm tướng đài câu cá nhìn thấy thì ngây người ,” Lợi hại! Lão Hướng đoán chừng sắp 50 rồi, thân thủ làm sao nhanh nhẹn như thế, giống như con thỏ núi. Không phải là cao nhân lánh đời, luyện qua rồi chứ! Chắc là bị tấm biển xe của Vệ Sơ Tinh làm thích thú, con người ai chẳng vậy, chẳng ai ngoại lệ...”

Thư ký đeo kính Khương của Vệ Sơ Tinh bước ra trước, nói với lão Hướng:

- Chủ nhiệm Diệp đâu rồi, Chủ tịch huyện Vệ muốn gặp hắn.

Lão Hướng đương nhiên không nhận ra Vệ Sơ Tinh, trong đáy lòng đang suy đoán là vị quan to nào của huyện đại giá quang lâm, vừa nghe nói là Chủ tịch huyện Vệ đến, cả người như chấn động, không dám liếc nhìn Vệ Sơ Tinh. Nếu đối mắt với Chủ tịch huyện có thể gặp phải xui xẻo, trong nháy mắt thân thể nhất thời lại càng cong cong giống như cây cầu. May là lão Hướng không biết thân phận của Tề Chấn Đào và Vụ trưởng Phong, nếu không lưng đã sớm biến thành ngựa kéo, hơn nữa còn là một con lạc đà già.

Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không nói là ai, làm hại lão Hướng còn tưởng là người bằng hữu có tiền nào đó của Diệp Phàm. Nếu Tề Chấn Đào cũng đem tấm biển Ủy ban Nhân dân tỉnh đeo trước xe, đoán chừng hai chân lão Hướng đã sớm khụy xuống.

- Chủ nhiệm Diệp đang cùng mấy người khách câu cá ở Điểm tướng đài, để tôi đi gọi anh ấy.

Lão Hướng run sợ nói, kích động giống như đứa bé.

Cũng khó trách lão Hướng, bởi vì y chưa từng gặp qua Chủ tịch huyện, làm ở đập chứa nước chừng mười năm, lại chưa từng thấy Huyện thái gia quang lâm, phó chức trái lại thường xuyên nhìn thấy, chính là vị thái gia chính quy lại không thấy bóng dáng.

- Được rồi, để tôi qua đó.

Vệ Sơ Tinh đã sớm nhìn thấy hai chiếc áo Audi, chỉ là từ trên biển số xe Audi cũng không nhìn ra danh đường gì.

Đó là vì Vụ trưởng Phong và Tề Chấn Đào đều thích khiêm tốn, không muốn làm cho người ta nhìn ra gì cả, nếu không sau mông có một đống lớn các quan chức theo đuôi thì còn câu cá gì nữa.

Cho nên mới để cho Vệ Sơ Tinh ngộ nhận là bằng hữu cũ nào đó của Diệp Phàm tới câu cá, nếu đã là đồng chí lái Audi thì đó cũng là mấy người có tiền.

Thuận tiện đi qua làm quen biết đâu có thể lôi kéo được một chút đầu tư không phải là càng hoàn mỹ, cho nên Vệ Sơ Tinh quyết địnhchiêu hiền đãi sĩ, tự mình tới chỗ Diệp Phàm câu cá. Mục đích đương nhiên không nằm trên người đồng chí Diệp Phàm.

Lão Hướng vội vàng cầm cái ghế đi theo phía sau Vệ Sơ Tinh đi đến Điểm tướng đài, nhưng trong lòng thư ký Khương của Vệ Sơ Tinh hơi bực mình, cho rằng Chủ tịch huyện Vệ đi gặp một Chủ nhiệm Ban kho khu như vậy có chút hạ giá rồi.

Lãnh đạo tới, Diệp Phàm làm Chủ nhiệm Ban kho khu hẳn là phải mau chóng chạy tới đón tiếp mới phải, giống như lão Hướng, thắt lưng còn không cong như vòm cầu, dáng vẻ đó mới có thể hiện ra vẻ tôn kính. Trong lòng thầm nghĩ, không khỏi trợn mắt liếc nhìn nhóm người Diệp Phàm đang câu cá ở nơi xa, miệng bĩu lên nhưng cũng không dám phát ra âm thanh.

Từ xa, lão Hướng đã hô lớn:

- Chủ nhiệm Diệp, Chủ tịch huyện Vệ tới.

- Chủ nhiệm Hướng nhỏ giọng một chút, kẻo cá chạy mất.

Vệ Sơ Tinh nhoẻn miệng cười hiếm hoi, làm cho lão Hướng còn tưởng mình già hoa mắt.

, trong lòng thầm cằn nhằn, thầm nghĩ, “Quái! Chủ tịch huyện cười còn rất có phong vận, đáng tiếc ta là một lão đầu tử rồi, nhưng lẽ nào Chủ tịch huyện cười với Chủ nhiệm Diệp hay sao? Không phải chứ, nụ cười quỷ dị ! Chủ nhiệm Diệp hẳn là độc thân, Chủ tịch huyện Vệ nghe nói cũng là độc thân, độc thân đối với độc thân, không phải là hợp mắt sao?

Lẽ nào hai người thật sự có liên quan gì, không được, nếu thật sự thành đôi sau này Chủ nhiệm Diệp không phải là”, không thể nào, nếu như có liên quan, Chủ nhiệm Diệp làm sao lại bị đày đi đến đập chứa nước làm, là ta hiểu sai rồi, hiểu sai rồi.

Nhưng, có lẽ Chủ nhiệm Diệp muốn đến phía dưới giải sầu, cho nên bạn gái Chủ tịch huyện Vệ mới đồng ý.

Nói không chừng cho Chủ nhiệm Diệp ở nơi xó xỉnh hẻo lánh này để thuận tiện cùng Chủ tịch huyện Vệ tâm tình, không phải Chủ tịch huyện Vệ có bạn trai rồi, chỉ có quan hệ qua đường với Chủ nhiệm Diệp, cho nên an bài cho Chủ nhiệm Diệp đến nơi xó xỉnh héo lánh này, Chủ nhiệm Diệp không phải là tình nhân của Chủ tịch huyện Vệ chứ.

Lão Hướng cứ lắc đầu, miên man bất định, một hồi cho là không thể nào, một lát cho là mình phỏng đoán thật giống như có chút cơ sở. Nhưng lại trong lòng lão Hướng thiếu chút nữa mơ hồ, nếu tiếp tục đoán chừng có sắp thành một kẻ điên rồi.

- Chủ tịch huyện Vệ tới rồi, mời ngồi.

Diệp Phàm đứng lên, đứng lên khỏi chiếc ghế dựa xoa xoa mông đít, giả bộ rất nhiệt tình nói.

- Tôi có ghế đây, Chủ nhiệm Diệp, anh cứ ngồi đi.

Lão Hướng ân cần vội vàng đem cái ghế đặt ở bên cạnh mông Vệ Sơ Tinh, vươn tay áo ra ra sức xoa xoa, phục vụ đúng là chu đáo, làm cho Diệp Phàm không khỏi nghĩ tới hai chữ phong tao “Thái giám.”, tay áo lão Hướng cũng không sạch sẽ gì, tựa hồ quần áo còn dính dầu mỡ, làm cho cô gái cao nhã như Vệ Sơ Tinh khẽ cau mày.

- Chủ nhiệm Diệp. Những người này là bằng hữu của anh?

Vệ Sơ Tinh liếc nhìn, đáng tiếc Tề Chấn Đào và Phong Thanh Lục đều đội mũ cỏ lớn trên đầu, hơn nữa mặt hướng cần câu, cho nên căn bản là không cách nào thấy rõ mặt mũi.

Nhưng, nghe thấy câu hỏi của Vệ Sơ Tinh, Tề Chấn Đào và Vụ trưởng Phong cũng không ngoảnh đầu, hết sức chuyên chú câu cá. Làm cho trong lòng Vệ Sơ Tinh không khỏi sửng sốt, hơi có vẻ tức giận, thầm nghĩ, “Tác phong lớn thật, có tiền thì ngạo mạn, mất đồng tiền dơ bẩn, khoe khoang cái gì”

Vệ Sơ Tinh nghĩ nhưng nữ thư ký đeo kính họ Khương lại ra mặt giúp cô ta:

- Ngạo mạn gì chứ? Hừ!

Sau khi nói xong thở phì phì đứng ở bên cạnh Vệ Sơ Tinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.