- Đi xem?
Chủ tịch tỉnh Yến ngồi không yên, Lệ Chí Đạt là người đắc lực của mình, lần này có khả năng đề cử làm Phó Chủ tịch tỉnh.
Hơn nữa, quan hệ khắp nơi đều chuẩn bị tốt lắm. Có thể chắc chắn tám phần, cũng không thể để đến giờ lại xuất hiện cái gì bất lợi, vậy không phải là hỏng hết việc sao.
Càng đáng lo lắng hơn là sợ bị người khác cướp mất vị trí. Mất đi lực hỗ trợ lớn.
Trong bộ máy Ủy ban nhân dân tỉnh, có thể có một Phó chủ tịch tỉnh ủng hộ mình, như vậy càng thuận lợi.
Tề Chấn Đào gật gật đầu đi theo, trong lòng nghĩ có phải Diệp Phàm đánh anh ta bị choáng không, thằng nhóc này, chọc người ta tức chết…
Không lâu sau tới lối đi nhỏ rồi, phát hiện thấy mấy chục người vây quanh. Lệ Chí Đạt nằm ở trên sàn nhà, đầu gối vào cái đệm sô pha. Hai mắt nhắm nghiền, miệng có chút tức giận, vẻ mặt đích xác là chẳng chút dễ coi. Các bác sĩ của Ủy ban nhân dân tỉnh đang bận rộn.
- Sao lại thế này, gọi xe cứu thương chưa?
Yến Xuân tới hỏi.
- Đã gọi rồi, còn chưa tới. Chắc hẳn là bệnh cũ tái phát, trợ lý Lệ bị yếu tim, vừa rồi đã cho anh ấy uống thuốc mang theo bên người. Có lẽ do gần đây công việc mệt mỏi, nhất thời kiệt sức.
Thầy thuốc trung niên khẩn trương nói.
Lúc này, thư ký Trương đột nhiên kêu lên
- Trợ lý Lệ tỉnh rồi.
- Đồng chí Chí Đạt, làm việc cũng phải nghỉ ngơi, không thể làm việc cách mạng mà quên sức khỏe. Sức khỏe là tiền vốn của cách mạng. Phải có sức khỏe tốt mới có thể làm việc được tốt. Như vậy đi, tôi cho cậu nghỉ vài ngày, tới bệnh viện kiểm tra một chút, trở về nghỉ ngơi một chút.
Vẻ mặt Yến Xuân thân thiết, nói.
- Chủ tịch tỉnh Yến, công việc này, tôi không làm được nữa.
Giọng Lệ Chí Đạt khàn khàn, nói.
- Tuổi còn trẻ, như thế nào lại nói không làm được? Cậu so với tôi, còn trẻ hơn mười mấy tuổi, đang là lúc trẻ khỏe. Đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao.
Yến Xuân nói an ủi.
- Haizz, nếu ai cũng như đồng chí Hải Đông vậy, thực không làm được nữa.
Lệ Chí Đạt lắc lắc đầu, vẻ mặt bộ dáng rất thống khổ.
- Đồng chí Hải Đông, sao lại thế?
Yến Xuân nghiêm mặt, hừ nói.
- Không nói với Chủ tịch tỉnh Yến, tôi về nghỉ ngơi vài ngày.
Lệ Chí Đạt lắc lắc đầu, ra hiệu thư ký Trương Đông tới đỡ mình lên.
Người này, rõ ràng là giở trò bi tình. Tề Chấn Đào vừa thấy liền hiểu rõ, cũng không hé rắng, ngược lại muốn xem người này rốt cuộc muốn làm bộ dạng gì. Tuy nhiên, trong lòng Tề Chấn Đào cũng thầm mắng Diệp Phàm, chuyện gì không làm lại làm Lệ Chí Đạt tức giận đến hôn mê.
- Đồng chí Chí Đạt, lúc này cậu còn có chuyện gì mà không thể nói. Còn muốn vì cái đồng chí gì Hải Đông mà che lấp sự tình có phải hay không? Hãy nói rõ mọi việc, nên xử lý như thế nào thì xử lý.
Không thể làm khổ chính mình.
Chủ tịch tỉnh Yến vẻ mặt nghiêm túc, nói.
Tuy nhiên, Lệ Chí Đạt vẫn lắc đầu như muốn che dấu cho đồng chí phía dưới. Nhưng thật ra là giữ gìn tư thế của một người đại nghĩa. Yến Xuân vừa thấy, hướng thư ký Trương hừ nói
- Vừa rồi cậu ở đây đi ra?
- Chủ tịch tỉnh Yến, tôi ở đây ạ.
Giọng thư ký Trương đều có chút ngắc ngứ.
- Nói rõ đầu đuôi tình hình cho tôi, không được giấu diếm nửa điều, cũng không được nói bậy.
Vẻ mặt Yến Xuân nghiêm túc, hừ nói.
- Chủ tịch tỉnh Yến, vừa rồi Chủ tịch thành phố Diệp Phàm của Hải Đông tới mang theo Phó Chủ tịch thành phố Ngô Sinh Phát và thư ký thỉnh cầu trợ lý Lệ phê duyệt dự án khe suối Vượng Phu.
Việc này, trợ lý Lệ sớm đã có an bài. Gần đây cũng triệu tập nhóm chuyên gia của sở Thủy lợi thẩm tra dự án khe suối Vượng Vu Hải Đông.
Nhóm chuyên gia cho rằng thời cơ còn chưa thích hợp, điều kiện còn chưa đạt được yêu cầu của tỉnh. Trước mắt, ít nhất trong năm này còn không thể phê duyệt.
Cho nên trợ lý Lệ yêu cầu đồng chí Hải Đông lấy về sửa đổi lại, đến sang năm nói sau. Tuy nhiên, Chủ tịch thành phố Diệp liền phát cáu, há mồm liền chửa mắng người.
Mắng thật sự rất khó nghe. Vừa rồi tôi muốn khuyên nhủ, hắn còn đánh tôi.
Trương Đông chỉ chỉ hai má, không dám nhìn Tề Chấn Đào .
- Mắng như thế nào, cậu tường thuật lại xem?
Yến Xuân mặt xầm vào như lọ mực
- Nói trợ lý Lệ nhà trẻ còn chưa có tốt nghiệp, mắng ông là cái quái gì, ý là chỉ đồng chí Lệ Chí Đạt …
Nói ăn cơm no rồi mặc kệ nhân dân, lương tâm bị chó ăn. Mẹ nó, mắng mày, thì làm sao. Chủ tịch thành phố Diệp, quá kiêu ngạo. Cho nên cho nên, trợ lý Lệ tức giận tới như vậy…
Trương Đông nói lại tình hình thực tế.
- Không thể đạt được yêu cầu phê duyệt dự án thì không phê duyệt thôi. Đồng chí phía dưới sao có thể chửi mắng lung tung vậy, còn bức người phê duyệt, quả thực là làm bừa! không ngờ còn đánh người
Nói tới đây Yến Xuân liếc mắt nhìn Tề Chấn Đào một cái, nói:
- Vừa lúc, cậu muốn làm công tác tư tưởng chính trị. Việc này, có phải nên gọi đồng chí Diệp Phàm tới hay không? Nên giáo dục phải giáo dục, nên phê bình phải phê bình, nên xử lý phải xử lý.
Yến Xuân biết Tề Chấn Đào quan hệ với Diệp Phàm không tệ lắm, cho nên, cố ý nói như vậy.
Xem Tề Chấn Đào xử lý thế nào.
- Thật kỳ cục, đường đường là cán bộ đảng, ngay cả đồng chí Lệ Chí Đạt có chỗ không phải đi nữa.
Hoặc nói là không lo xử lý được, cũng không thể mắng chửi người có phải hay không? Nên kêu đến hỏi một chút.
Tề Chấn Đào nghiêm mặt, vẻ mặt nghiêm túc nói, xoay người, ông ta liếc mắt nhìn Trương Đông một cái, nói:
- Còn về mặt thư ký Trương, thật ra là do tôi đánh.
Dù là bây giờ. Tôi cũng sẽ đánh. Một chút quy tắc cũng không có, gọi Chủ tịch thành phố Diệp là tiều tử tiểu tử. Vậy nói chuyện với Chủ tịch tỉnh Yến cũng như thế phải không.
Không có lớn nhỏ, đánh, vẫn còn nhẹ. Tề Chấn Đào tôi đã tham gia vào công việc tư tưởng chính trị, xem ra, một số đồng chí, cần được giáo dục giáo dục.
Tề Chấn Đào chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, về lý là phê bình Trương Đông, ngầm chỉ Lệ Chí Đạt không có quy củ, dạy cấp dưới nghiêm. Hơn nữa, đầu tiên chụp cho Lệ Chí Đạt một câu “Xử lý không thích đáng”, Diệp Phàm, đương nhiên mắng chửi người là có lý.
Lệ Chí Đạt vừa nghe, rốt cuộc không kìm nổi, tức giận cãi lại:
- Bí thư Tề, tôi chẳng có gì là xử lý không thích đáng cả. Hoàn toàn là đồng chí Hải Đông tự tìm phiền toái.
- Đồng chí Chí Đạt, Bí thư Tề nói lời dễ nghe, đừng làm loạn lên.
Yến Xuân Lai vừa nghe, tuy nói bất mãn, nhưng cũng giáo huấn Lệ Chí Đạt. Lệ Chí Đạt vừa nghe, đành không hé răng. Đến mức khó chịu, người này, sắc mặt nín nghẹn.
Lúc này, Tề Chấn Đào xem xem đồng hồ, nói:
- Tôi thấy, chuyện gọi đồng chí Diệp Phàm hay là để ngày mai đi. Chủ tịch tỉnh Yến, sắp đến hội nghị thường vụ, chúng ta lập tức đi, bằng không, không kịp đấy.
Ông muốn kéo dài thời gian à, Chủ tịch tỉnh Yến trong lòng mắng thầm một câu, nói
- Vậy như vậy đi, nếu võ công chửi mắng của một số đồng chí rất cao, thật tôi cũng muốn lĩnh giáo một chút khả năng mắng chửi của các đồng chí đó.
Gọi Diệp Phàm tới phòng họp đi, tốt nhất là gọi hắn mắng cho các vị ủy viên thường vụ nghe một chút. Xem có tố chất gì.
Làm ăn bừa bãi!
Xoay người, Yến Xuân cơ bản là không hỏi Tề Chấn Đào, nói nhỏ thư ký Tào
- Thư ký Tào, lập tức gọi đồng chí Diệp Phàm Hải Đông đến phòng họp Tỉnh ủy.
Thư ký Tào vừa nghe, đương nhiên lập tức rút ra điện thoại tìm kiếm. Tề Chấn Đào muốn ngăn lại, nhưng không tiện mở miệng. Đành phải mắng trong lòng, thằng nhóc tiểu tử này, làm cái gì cũng gây chuyện?
- Diệp Phàm, sao cậu lại mắng chửi người ta. Chủ tịch thành phố, phải chú ý hình tượng, hình tượng có biết không?
Tề Chấn Đào ngồi trong xe, vội vàng gọi điện thoại xem tình hình một chút.
- Cháu không hiểu chú Tề nói có ý gì?
Diệp Phàm giả ngu nói.
- Tiểu tử ngươi, còn giả bộ ngớ ngẩn với tôi để lừa đảo có phải hay không. Lệ Chí Đạt sao lại thế, không ngờ bị cậu mắng tới hôn mê. Lợi hại thật, võ công mắng chửi lão Diệp cậu đệ nhất thiên hạ. So với Tề đại pháo ta này còn lợi hại hơn nhiều lắm
Giọng Tề Chấn Đào rất lớn
- Ồ, chú Tề nói chính là ông ta à!
Diệp Phàm nói, suy nghĩ một chút nói
- Chú Tề, việc này cũng không thể trách cháu. Lần trước ông ta đến Hải Đông tuần tra, chúng cháu đang mở hội nghị thường vụ.
Lúc ấy Phạm Viễn muốn lợi dụng ông ta làm cho một việc. Sau đó cháu lại chặt trúng, Lệ Chí Đạt mất hứng, bỏ đi. Sau đó, Hải Đông chúng cháu muốn dự án sửa chữa khe suối Vượng Phu đưa tới sở Thủy lợi của ông ta, ông ta đã không phê
Hơn một tháng, luôn kéo dài. Vốn, bên kia bộ Thủy lợi chúng tôi đều liên hệ cả rồi. Chỉ chờ ở tỉnh lập dự án, chúng cháu lập tức đưa lên, cũng có thể xin được thêm vài chi khoản tiền nữa.
Ông ta chế giễu, lấy ân oán riêng vào công việc. không để ý sinh mạng và tài sản của hàng triệu nhân dân Hải Đông chúng cháu, cứng rắn không thông qua phương án sửa chữa khe suối Vượng Phu.
Điều kiện và thủ tục của chúng cháu tất cả đều đầy đủ, không ngờ ông ta nói không phù hợp. Hai trăm triệu giai đoạn trước chúng cháu đã khởi động, không thể bỏ dở nửa chừng.
Huống chi, vừa rồi tên thư ký ông ta chú không phải không thấy qua, thật sự kiêu ngạo. Hơn nữa, mắng chửi người cũng là ông ta khơi mào trước.
Lệ Chí Đạt ông ta cháu tôi là đồ vật này nọ, cháu đương nhiên cũng phải mắng trả lại. Ai nghĩ tên đó thể chất yếu như vậy, mắng chửi không lịch sự, bản thân hôn mê, không trách được cháu có phải hay không chú Tề.
Diệp Phàm mặt dày mày dạn nói.
- Cậu không phải cố ý làm như vậy à? Theo lý mà nói, cậu sẽ không làm như thế. Lệ Chí Đạt ngăn cản kế hoạch các cậu…, cậu có thể tìm lãnh đạo cấp trên của cậu ta. Hiện tại không phải Hà Nghi Viễn được phân công quản lý thủy lợi sao?
Tề Chấn Đào cũng không dễ bị lừa.
- Tìm, Chủ tịch tỉnh Hà thiếu chút nữa cũng đập bàn anh ta, vô dụng. Hiện tại, phân công quản lý có ích lợi gì. Lệ Chí Đạt lại là trợ lý Chủ tịch tỉnh, ỷ vào có chỗ dựa là Chủ tịch tỉnh Yến, căn bản là không để đồng chí lão Hà trong mắt. Việc này, chức phó xấu hổ không phải chú Tề là người rõ ràng lắm sao. Cho nên, việc này, cháu thật sự là không thông được
Diệp Phàm hừ nói
- Tiểu tử cậu, hiện tại gây ra họa lớn. Vừa rồi có nhận được thông báo của Ủy ban nhân dân tỉnh hay không?
Tề Chấn Đào hừ nói
- Nhận được, thư ký của Chủ tịch tỉnh yến gọi tới, bảo cháu lập tức tới phòng họp Tỉnh ủy. Chú Tề, việc này, kêu đi làm gì? Không phải có chuyện gì hay đấy chứ?
Diệp Phàm nói
- Khá lắm!
Tề Chấn Đào không kìm nổi mắng một câu, chuyển giọng nói
- Tiểu tử cậu, hiện tại phiền toán tới đây. Yến Xuân Lai nói phải mời cậu tới hội nghị thường vụ tỉnh mắng cho ông ta nghe? Nói võ công mắng của cậu rất cao, có thể mắng choáng người, mắng cho toàn bộ ủy viên thường vụ nghe một chút
Lời nói Tề Chấn Đào không ngờ rất vui vẻ khi thấy người khác gặp họa. Tiếp theo lại nói
- Tuy nhiên, tôi hiện tại đã hiểu rõ, tiểu tử cậu lúc trước cố ý mắng Lệ Chí Đạt, có phải muốn tạo thanh thanh thế lớn hay không, để lãnh đạo cấp trên chú ý, ta nói đúng không? Tiểu tử cậu, điều này ta đã đi guốc trong bụng cậu, mau thú nhận với bố đi.