Tổng giám đốc Tô, tổng giám đốc Trần, rốt cuộc sao lại thế. Xin hãy nói rõ. Nếu là các đồng chí ở Hải Đông cố ý làm như vậy, chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý.
Chủ tịch tỉnh Yến cũng thể hiện thái độ ngay.
Thật ra, trong lòng cũng hiểu. Mấy người này đến đây có lẽ mục tiêu chủ yếu là tiểu thư nhà họ Tô. Chuyện đầu tư, có lẽ chỉ là ngụy trang. Tuy nhiên, nếu có thể để nhà họ Tô đầu tư một chút.
Ví dụ như nhà họ Tô đầu tư vài tỷ.
-Việc này, tôi thật ngại phải phiền chủ tịch tỉnh Yến. Vốn là muốn đi khảo sát xong rồi đến Hải Đông. Tuy nhiên, nghĩ đến em mình còn đang bị tạm giam thực sự không yên tâm. Tôi thấy thế này, sau khi chúng tôi đi Hải Đông về sẽ tiếp tục bàn chuyện đầu tư thì thế nào?
Tô Trang Thành tất nhiên là gây áp lực.
Điều này trong lòng Yến Xuân Lai và Trang Ninh Thơm đều biết rõ. Tuy nhiên, biết rõ Tô Trang Thành đào hầm nhưng Yến Xuân Lai và Trang Ninh Phương cũng không thể không nhảy.
-Lập tức gọi điện thoại đến Cục Công an thành phố Hải Đông cho tôi.
Yến Xuân Lai nghiêm mặt quay đầu nói với thư ký riêng. Quả nhiên là y ra tay.
Bởi vì Yến Xuân Lai tiếc khi để mất đoàn người của nhà họ Tô này. Đầu tư mấy tỷ, cũng sẽ đem lại nhiều lợi nhuận cho tỉnh Nam Phúc. Có thể giải quyết vấn đề việc làm còn có thể làm cho kinh tế Nam Phúc phát triển.
Hơn nữa, kinh tế tỉnh Nam Phúc phát triển rồi, đồng chí Yến Xuân Lai cũng được vẻ vang. Hơn nữa, cũng chiếc chìa khóa mở cửa nhà họ Tô. Một lần hợp tác có thể thành công thì còn có lần sau, lần sau nữa.
Tài nguyên nhà họ Tô là vô cùng, tuyệt đối không thể đánh mất một khách hàng lớn như vậy.
-Tôi là Yến Xuân Lai, gọi An Kỳ nhận điện thoại.
Vừa nghe là giọng một người thanh niên, Yến Xuân Lai không hề nghĩ ngợi, trực tiếp hừ nói.
-Chủ tịch tỉnh Yến, Bí thư An đang giải quyết chút việc tôi lập tức đi gọi.
Thư ký của An Kỳ Trần Thần nhận được điện thoại thiếu chút nữa bị dạo sợ chết phản ửng lại vội vàng nói. Thư ký Trần bước nhanh đến phòng họp.
Không lâu sau, An Kỳ nghe điện thoại nói:
-Chủ tịch tỉnh Yến, chào ngài, tôi là An Kỳ của Cục Công an thành phố Hải Đông.
Tuy nhiên, thật ra trong lòng An Kỳ có chút giật mình, vừa nghe Trần Thần báo cáo là hình như có Chủ tịch tỉnh Yến gọi điện thoại đến giọng rất là không tốt.
-Không phải là các cậu bắt tiểu thư Tô Lâm Nhi của Tập đoàn Địa Đường Điểu sao?
Yến Xuân Lai vừa nghe người của sở Công an tỉnh báo cáo cũng biết một chút nguyên nhân. Đương nhiên, Yến Xuân Lai cũng không thể làm bừa. Sau khi biết chuyện không lớn.
-Đúng vậy, Tô Lâm Nhi là người khả nghi gây ra mấy vụ án, cho nên Cục Công an thành phố Hải Đông..
An Kỳ vừa nói đến đây, tiếng của Yến Xuân Lai đã vang lên trên điện thoại:
-Tôi mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, lập tức thả chủ tịch Tô Lâm Nhi. Người ta đến đây để kinh doanh, mặc dù là cấp dưới có vi phạm một số chuyện cũng không liên quan đến cô. Việc này thật là, các anh bảo vệ nhà đầu tư hay dọa nhà đầu tư chạy mất.
-Việc này, chủ tịch tỉnh Yến, chúng tôi đang điều tra. Tô Lâm Nhi cũng là nghi phạm rất quan trọng. Cho nên…
An Kỳ kiên trì, cãi lại một câu thì làm Yến Xuân Lai tức giận.
Vừa rồi nghe Phó giám đốc sở Công an Câu Trần Nam nói, biết việc này là do Diệp Phàm gây ra. Nghĩ đến một số việc Diệp Phàm làm gần đây lửa giận của Yến Xuân Lai bùng lên.
-Cục trưởng An, có phải không có người chỉ thị cậu không thả người?
Yến Xuân Lai hừ nói.
-Cũng không phải thế, việc này là do Cục công an chúng tôi đang điều tra.
Trán An Kỳ đã toát mồ hôi. Việc này là làm khó An Kỳ. Không được Diệp Phàm cho phép An Kỳ không dám thả người.
Nhưng hiện giờ Yến Xuân Lai đang ép anh ta lập tức thả người. Anh ta không biết phải làm sao.
Việc này, dù sao cũng phải báo cho Diệp Phàm một chút.
Chỉ có điều Yến Xuân Lai làm rất nhanh. An Kỳ căn bản là không có thời gian báo cáo Diệp Phàm. Cho nên, người chắc chắn không thể thả. Nhưng Chủ tịch tỉnh Yến phải làm như thế nào…
-Không được có phải không?
Yến Xuân Lai giọng rất bình thản. Nhưng, trong lòng An Kỳ lại lo lắng.
Lãnh đạo giọng điều nghiêm khắc có lẽ là ông ta đã tức giận trong lòng, bình tĩnh lại sẽ không sao. Nếu lãnh đạo đang tức giận lại trở nên bình tĩnh thì vấn đề đã rất nghiêm trọng.
Đúng lúc này thư ký Trần gẩy tay An Kỳ. An Kỳ vội vàng bịt tai nghe, vẻ suy nghĩ, Trần Chấn lập tức đưa tai nghe sát vào tai An Kỳ.
Tiếng Diệp Phàm vang lên:
-Cậu trực tiếp nói với Yến Xuân Lai là Cục Gán sát cảnh vụ bộ Công an đang đôn đốc vụ án. Lãnh đạo cục cảnh vụ có nói. Trước khi điều tra rõ người nhà họ Tô, không thể thả người. Nếu Chủ tịch tỉnh Yến hỏi là ai, thì cứ nói là tôi.
-Nói thế sao được?
An Kỳ vội vàng nói,
-Bí thư chuyện lần này tôi kiên quyết đến cùng. Nhiều nhất thì mất chức. Mẹ nó, bố còn không tin có chuyện chính nghĩa không thể chiến thắng cái ác.
An Kỳ nói những lời này khá mạnh mẽ, giống như trong tục ngữ “Gió lớn phong ba, tráng sĩ vừa đi không về nữa”.
Y biết, hôm nay đắc tội với Yến Xuân Lai. Có lẽ sau này chỉ cần Yến Xuân Lai ở đây một ngày, y đừng mơ tưởng thăng chức một bước ở tỉnh Nam Phúc. Có thể bảo vệ chức vụ hiện giờ đã là may mắn.
Diệp Phàm biết An Kỳ chỉ là thể hiện thái độ thôi. Nếu nói về lợi ích thì y không thể từ bỏ như thế.
Tuy nhiên, có thể nói ra những lời này, Diệp Phàm cũng phải nhìn An Kỳ bằng con mắt khác.
-Không cần thiết, cậu cứ nói là tôi là được. Trình độ của cậu rất thấp, không thể đối đầu với Yến Xuân Lai. Cứ quyết định như vậy đi…
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng quyết định cúp điện thoại.
An Kỳ lập tức thoải mái lên rất nhiều. Vội vàng nói như Diệp Phàm nói.
Quả nhiên Yến Xuân Lai vẫn ép:
-Nếu là bộ Công an đôn đốc vụ án. Tôi vừa nhận được báo cáo của đồng chí Câu Trấn Nam Phó giám đốc thường trực sở Công an nói là Cục cảnh sát cảnh vụ bộ Công an cũng không có thông báo gì liên quan cho sở Công an tỉnh.
Yến Xuân lại thật sự là cay độc, cây đầu tiên đã đâm vào chỗ quan trọng.
-Chủ tịch tỉnh Yến, vụ án này, hiện giờ vẫn đang trong giai đoạn bí mật điều tra. Cho nên, bộ Công an không có thông báo gì. Đây cũng là việc bình thường. Chuyện của bộ Công an, cơ quan cấp dưới như chúng tôi nào dám đi hỏi thăm đúng không?
An Kỳ nói ba phải, không muốn đưa Diệp Phàm ra.
Đương nhiên, An Kỳ cũng biết. Diệp Phàm nói như vậy có lẽ là để thử y.
Nếu có thể không nói ra thì thật tốt, nếu không được thì tính sau.
-Đồng chí An Kỳ, cậu bắt nạt tôi không hiểu quy tắc của các cậu có phải không?
Yến Xuân Lai thản nhiên hừ nói.
-Việc này thật sự là bộ Công an đang đôn đốc.
An Kỳ vẫn kéo dài.
-Ai đôn đóc?
Yến Xuân Lai hừ nói.
-Là Phó giám sát trưởng Diệp tự mình đôn đốc.
An Kỳ cuối cùng vẫn phải nói ra tên Diệp Phàm. Lúc này, An Kỳ hận không thể tát cho mình một cái. Trong lòng mắng mình xấu xa, không thể đối đầu lại với áp lực của Yến Xuân Lai.
-Phó giám sát trưởng Diệp là ai?
Yến Xuân Lai thật sự không hiểu được việc này. Bởi vì Câu Trấn nam không nói về một thân phận khác của Diệp Phàm. Lão già này tất nhiên là muốn đâm Diệp Phàm một đao.
-Chính là chủ tịch thành phố Hải Đông Diệp Phàm. Hắn còn kiêm Phó giám sát trưởng Cục giám sát bộ Công an.
An Kỳ nói.
-Hừ.
Yến Xuân Lai hừ một cái gác điện thoại. Vẻ mặt lập tức có chút khó coi.
Biết ý của An Kỳ chính là ý của Diệp Phàm. Nếu Diệp Phàm đã công khai thân phận này.
Có lẽ là y tự tham gia Diệp Phàm cũng không nể mặt. Ngoài ra, có lẽ còn mang tiếng can thiệp việc phá án của bộ Công an, không tốt cho danh tiếng. Đối với bộ Công an, Yến Xuân Lai ít suy nghĩ cũng không thể không kiêng nể.
Tuy nhiên, Yến Xuân Lai có thủ đoạn của Yến Xuân Lai. Trong nháy mắt bình tĩnh lại. Bước vào uống trà, cười nói:
-Tổng giám đốc Tô, nếu đã đến đây dù sao cũng phải ăn cơm trưa xong hãy đi. Bí thư Phí nói, muốn đích thân chiêu đãi đoàn các anh.
Tô Trang Thành vừa nghe liền hiểu ngay. Là Yến Xuân Lai muốn bảo anh ta, khi ăn cơm hãy tìm cách nói với Phí Mãn Thiên là được. Tuy nhiên, đối với việc Yến Xuân Lai cũng không muốn tự mình tham gia làm Tô Trang Thành có chút nghi ngờ.
Chẳng lẽ đường đường một chủ tịch tỉnh còn không bảo được một Quyền Chủ tịch trưởng phòng? Tuy nói thằng cha kia còn kiêm chức Phó giám sát trưởng nhưng nghe nói chỉ là hư danh. Chức vụ chính thức của hắn là ở Hải Đông.
Mà nhà họ Tô cũng là do Thứ trưởng bộ Công an hướng dẫn nên áp chế Diệp Phàm bằng cách dùng lãnh đạo bên chính quyền. Cho nên mới tổ chức một đoàn tạo thanh thế đến Nam Phúc khảo sát.
Đương nhiên về việc nhà họ Tô muốn xây dựng một khu công nghiệp đã có dự tính từ trước. Chỉ là đang do dự về thời gian, còn đang điều tra xem có thực hiện hay không? Lần này sự kiện Tô Nguyệt Nhi đã thúc đẩy nhà họ Tô quyết định.
Giữa trưa, đoàn người khảo sát của Tô Trang Thành được chiêu đãi tại khách sạn đại học Thủy Châu.
Phí Mãn Thiên cùng với một số nhân viên tươi cười đi vào nhà ăn.
Hàn huyên vài câu rồi ngồi xuống.
Sau đó vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
-Bí thư Phí, cán bộ tỉnh Nam Phúc các anh đều rất cẩn thận. Mấy địa điểm mà các anh cung cấp chúng tôi thật ra đã cử người xuống khảo sát rồi.
Có hai điều kiện khá hài lòng. Một là vùng gần Cửu Vân Kiều của khu Hồng Liên. Một là khu vực dưới chân núi Bắc Nhạc khu Đông Hồ.
Hai địa điểm này chỉ cần chính sách có thể ủng hộ cũng sẽ tốt hơn nhiều. Có thể thêm chút ưu đãi là có thể quyết định.
Tô Trang Thành mỉm cười, cụng ly với Phí Mãn Thiên xong rồi nói.
-Vậy thì tốt rồi.
Phí Mãn Thiên thản nhiên cười cười nhìn Trang Ninh Phương một cái cười nói:
-Đồng chí Ninh Thơm, cô phải chú ý. Nếu tổng giám đốc Tô hài lòng về hai địa điểm này vậy nhanh chóng nắm bắt. Về chính sách ủng hộ, tôi nghĩ, đồng chí Xuân Lai không phải là người cứng nhắc.
Tin rằng ông ấy đã nghĩ đến rồi.
-Đúng thế, đúng thế.
Yến Xuân Lai gật gật đầu. Tuy nhiên, quay sang chuyện khác:
-Nếu tổng giám đốc Tô nói như vậy thì về chính sách chúng tôi sẽ cố gắng ưu đãi cho các anh.
Điểm này tổng Giám đốc Tô yên tâm. Nếu các anh có lòng, ngoài ra các anh đã khảo sát qua. Vậy ngày mai ký hợp đồng ý tưởng có được không?
Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Nam Phúc chúng tôi cung rất thật tâm. Hơn nữa, tạo ra khu công nghiệp điện tử của tại Nam Phúc cũng là vấn đề mà Tỉnh ủy suy nghĩ đến.
Một khi các anh thực hiện, chúng tôi sẽ đệ trình lên Hội nghị thường vụ của Tỉnh ủy.
Nếu có thể thông qua thì không phải là một chút ưu đãi, mà là cùng nhau phát triển.