Mới vừa ra tới trảng cỏ bên ngoài Hồng Diệp bảo, thư ký Trương Hạo đã nói thầm một câu:
- Đúng là ức hiếp người quá đáng, Phó chủ tịch quận, không thể để cho hắn kiêu ngạo như vậy mãi. Có nên chăng thi thố một chút, hay là Ủy ban nhân dân quận chúng ta ra mặt chỉnh cho hắn một trận.
- Chỉnh cái rắm, chú câm miệng cho anh! Sau này còn dám nói như vậy thì liệu cái thần hồn! Còn nữa, chuyện Hồng Diệp bảo đừng nhắc lại nữa, đừng có lung tung mà để dính vào!
Phó chủ tịch Trần tức giận điên lên, mắng một chặp rồi lạnh mùng nhìn chằm chằm cảnh cáo Trương Hạo.
Trương Hạo mặt xanh lét như tàu lá chuối, lập tức nín luôn. Cũng không hiểu được ông chủ vì sao lại nổi giận, thật sự là không hiểu ra sao cả.
Điệu bộ ông chủ y chăng giống bình thường chút nào! Hơn nữa y vốn ỷ mình là cháu họ Trương Chấn Lưu, Phó chủ tịch quận đối với y vẫn luôn khá là khách khí. Không thể tưởng được qua giây lát đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Phó chủ tịch quận vừa đi, thế manh động của Trương Chấn Lưu lập tức liền yếu đi không ít.
- Giám đốc Trương, tối nay anh rốt cuộc là muốn tới đây làm gì? Thị uy chăng?
Diệp Phàm lạnh lùng theo dõi lướt qua người y.
Người này trong lòng chấn động, tự nhủ ánh mắt này thật là đáng sợ. Đương nhiên đáng sợ, người ta là cao thủ cửu đẳng nhị nguyên lấy nội kình bức qua ánh mắt phát ra, đương nhiên là có chút hàn khí trong đó rồi.
- Nếu Ông chủ Diệp đã nói vậy thì chúng tôi cũng xin nói thẳng. Các người rốt cuộc muốn thế nào?
Trương Chấn Lưu nhìn chằm chằm Diệp Phàm mà hỏi ngược lại.
- Chúng tôi không muốn thế nào cả. Tập đoàn Hoằng Hoá các người rất kiêu ngạo, Dân đen chúng tôi không thể trêu vào. Tuy nhiên, nếu Chủ tịch Hội đồng quản trị Hoằng Hoá Hứa Tam Cường đã đến đập phá ...
Diệp Phàm nói đến đây cố ý ngừng lại, bảo Lý Cường đang đứng một bên:
- Đem tấm biển của Hồng Diệp bảo chúng ta ra đây.
Lý Cường cẩn thận đem tấm biển bằng ngọc thạch đã bể thành mấy khối lớn nhẹ nhàng đặt lên bàn trà.
- Một khối ngọc thạch, chẳng lẽ là Dương chi bạch ngọc, tôi thấy cũng không giống tỉ lệ màu sắc ở đây.
Trương Chấn Lưu bình tĩnh nhận định, biết Ông chủ Diệp phỏng chừng đã dừng thủ đoạn xảo trá ở đây rồi.
- Không phải, đó chỉ là một khối đá rất bình thường thôi.
Diệp Phàm lắc lắc đầu. Tuy nhiên, mấu chốt là ở ba chữ 'Hồng Diệp bảo' kia cơ.
Ba chữ kia tôi phải trả giá rất đắt mới cầu được cao nhân viết cho đấy. Tôi không có yêu cầu khác, những thứ bên ngoài bị đập phá, tôi không yêu cầu các người bồi thường gì cả.
Chỉ cần bồi thường tấm biển này, đương nhiên, ba chữ kia các người phải chú ý, có hiểu ý tứ của tôi không đó?
- Mấy chữ này...
Trương Chấn Lưu vẻ mặt nghi hoặc, duỗi ngón tay mân mê ba chữ Hồng Diệp bảo kia. Đoạn hỏi:
- Vị Phí Thanh Sơn này là ai? Trương mỗ cũng không có nghe nói qua trong hay ngoài nước có nhà thư pháp nào tên là Phí Thanh Sơn cả. Nếu có, xin hãy chỉ rõ, chúng tôi sẽ yêu cầu ông ta viết lại một tấm là được. Bảo đảm nguyên dạng. Hơn nữa, chúng tôi sẽ dùng ngọc thạch có tỉ lệ tốt hơn làm nguyên vật liệu.
- Ha ha, ông đem khối ngọc này mang về, cân nhắc kỹ lấy một chút những chữ ở trong. Chừng nào các người cầu được cao nhân có thể viết thành đứng kiểu này thì chuyện của chúng ta liền kết thúc.
Nói trắng ra là chỉ cần các người có thể làm ra tấm biển giống y như vậy, Hứa Tam Cường có thể được thả ra. Bằng không, đừng trách Diệp mỗ không khách khí lôi y ra mà khai đao!
Tuy nhiên, tôi vẫn phải nhắc nhở ông một chút, ngọc thì không coi vào đâu, mấu chốt là ở ba chữ 'Hồng Diệp bảo' kia. Các người đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi rồi.
Diệp Phàm nói vậy, trong giây lát sắc mặt trở nên nghiêm túc đến đáng sợ.
Trương Chấn Lưu vẻ mặt nghi hoặc, cẩn thận cất kỹ khối ngọc vỡ rồi lui ra khỏi Hồng Diệp bảo.
Phó chủ tịch quận Trần Thuận Phong vội trực tiếp đến nhà Bí thư Quận ủy quận Ngũ Mã là Lâm Kiến Minh.
- Anh Trần, sao lại có thời gian rảnh đến đây thế này?
Lâm Kiến Minh vẻ mặt thân thiết cười nói, quan hệ của hai người tương đối thân mật.
Thật ra, người ngoài không hiểu được, hai người còn có chút họ hàng xa. Mà Trần Thuận Phong có thể đảm nhiệm Phó chủ tịch thường trực quận, lúc trước cũng là do Lâm Kiến Minh dốc rất nhiều sức lực mới được. Mà trái lại, Trần Thuận Phong nhậm chức về sau cũng là một lòng hỗ trợ cho công tác của Lâm Kiến Minh.
Thật ra, trong sự nghiệp y chính là người hầu cận của Bí thư Lâm, đương nhiên, tự đáy lòng cũng là bạn tốt.
- Anh Lâm, tôi gặp phải chuyện lạ.
- Ồ!
Lâm Kiến Minh hơi sững sờ, thật sự cũng không hề che dấu thái độ, nếu như là trước mặt người ngoài, Bí thư Lâm sẽ ra vẻ bình tĩnh, nhưng tự đáy lòng lão ta cảm thấy với Trần Thuận Phong lão không nhất thiết phải làm vậy, bèn cười nói:
- Nói nghe xem nào.
- Khúc mắc trong giải phóng mặt bằng do Hồng Diệp bảo ở quận ta anh Lâm đã nghe nói chưa?
- Ừ!
Lâm Kiến Minh gật gật đầu, bảo:
- Những chuyện kiểu này không phải là không có, hơn nữa là rất nhiều. Tập đoàn Thủy Đông nhắm trúng mảnh đất kia, dĩ nhiên là sẽ ra tay.
Mà nếu có thể lấy Quốc Đông building làm trung tâm cho việc xây dựng nên khu thương mại tập trung Quốc Đông ở quận ta, đương nhiên cũng có thể xúc tiến kinh tế quận ta phát triển thêm một bước.
Mà đối với Chủ tịch quận họ Tống mà nói, chuyện này tự nhiên có thể ghi tạc chút công lao. Đương nhiên, bí thư như tôi đây đi theo cũng sẽ được hưởng lây.
Đương nhiên, trong chuyện này còn đề cập đến vi phạm quy định cấp phép xây dựng, hiện tượng vì lợi ích thương mại mà quy hoạch cũng là nhìn mãi mà thành ra quen mắt.
Tuy nhiên, nghe nói Chủ nhân Hồng Diệp bảo rất có năng lực, không ngờ lại đem bỏ tù Hứa Tam Cường, con trai Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Hoằng Hoá.
Điều này thật ra đã làm cho người khác không ngờ tới, thực lực Hứa Tam Cường thế nào tôi với anh đều biết. Xem ra, vị chủ nhân ngôi biệt thự này cũng không đơn giản đâu!
- Đâu chỉ là không đơn giản, quả thực là lợi hại.
Phó chủ tịch quận Trần đã chêm ngay vào.
- Lợi hại ư, lão Trần phát hiện sự lợi hại của hắn ở chỗ nào. Mặc dù là hắn có thể lo lót bên cảnh vệ khu, vậy có thể chứng minh người này có người ở bên cảnh vệ khu. Nhưng cũng không thể khiến anh Trần nói là lợi hại đến vậy chứ?
Bí thư Lâm quả là có chút bất ngờ nhìn ông bạn cũ Trần Thuận Phong.
- Tôi cũng thật sự là xui xẻo, tên thư ký Trương Hạo của tôi anh cũng biết đấy, cậu ta là cháu họ của Trương Chấn Lưu...
Phó chủ tịch quận đem chuyện đáng ngờ khi Diệp Phàm pha trà lá kia nói ra.
- Anh có thể khẳng định chính là thứ trà tôi cho anh uống lần đó?
Bí thư Lâm đột nhiên ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm Trần Thuận Phong mà hỏi.
Hơn nữa, Trần Thuận Phong rõ ràng cảm thấy nhịp thở của ông bạn cũ này gấp gáp hơn hẳn. Đó là một dấu hiệu mà lão Trần dù là dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra.
- Nếu còn thì anh đưa ra đây cho tôi nếm thêm một ít, so sánh một chút là có thể xác định. Tuy nhiên, có đến sáu phần nắm chắc là loại trà này rồi.
- Còn nữa, anh cho rằng đó là loại trà xanh bình thường hái đâu cũng được sao?
Lâm Kiến Minh thốt lên, liếc nhìn ông bạn cũ bảo:
- Lần đó cũng là tôi xin từ nhà một người bà con.
Người bà con kia của tôi, nói thật, tuy nói đều đạt tới cấp bậc phó ở bộ rồi. Nhưng vẫn là không có tư cách có được cái loại cực phẩm đặc cống Tây Hồ Long Tỉnh này.
Lúc ấy người đó cũng là theo lãnh đạo ăn bớt chút ít. Bình thường vẫn coi là bảo bối giấu ở trong tủ chè.
Lần đó cũng là uống rượu say nhất thời hứng chí mà lấy ra bảo là muốn cho tôi mở mang kiến thức một chút đấy. Sau khi tỉnh rượu vẫn hối hận không ngừng.
Tuy nhiên, ôi, người bà con kia của tôi, anh cũng biết đáy. Nay sống cũng chẳng được như ý, lãnh đạo lão ấy đã cưỡi hạc qua tây thiên chơi rồi.
Mà lão ấy lại không cẩn thận đắc tội một vị lãnh đạo, hiện tại, cứ đành cam phận ăn không ngồi rồi.
Tuy nói vẫn hưởng thụ đãi ngộ cấp Thứ trưởng, thật ra về cơ bản chỉ là hình thức. Biết rõ là người ta ức hiếp, nhưng cũng là không có cách gì. Hiện tại cứ như quả phụ để tang ông lãnh đại kia, không được cấp trên ngó ngàng gì.
- Tôi biết, anh đã kể qua rồi. Cho nên, tôi cũng sốt ruột lắm rồi. Lời nói xuất phát từ nội tâm, tôi đời này chính là dính vào anh mới có ngày hôm nay.
Cho nên, nếu anh Lâm leo lên được một bước có lẽ tôi còn hy vọng leo lên một bước. Bằng không, đời này, mông có thể ngồi vững vàng làm Phó chủ tịch thường trực quận đã là được ông trời ưu ái lắm rồi.
Bằng không, tôi cũng sẽ không chịu Trương Hạo giật giây đến Hồng Diệp bảo, thiếu chút nữa trở thành kẻ giơ đầu chịu báng.
Phó chủ tịch Trần ngượng nghịu.
Phó chủ tịch Trần cũng hiểu được Lâm Kiến Minh đang độ chẳng phất cho lắm, trước kia có người bà con kia chiếu cố thì vẫn có hy vọng. Hiện tại người đó đã là 'Bồ Tát đất qua sông rồi' đâu còn có năng lực mà giúp đỡ Lâm Kiến Minh.
Gần đây, ở thành phố phát sinh việc điều chỉnh vị trí. Mà ủy viên thường vụ Thành ủy trong đó có hai ghế trống, quận Ngũ Mã là khu hành chính có kinh tế khá phát đạt ở vành đai 2, nếu sau lưng có chỗ dựa thì Bí thư Quận ủy hoàn toàn có thể giữ lấy một vị trí nhỏ nhoi trong số các ủy viên thường vụ Thành ủy.
Đáng tiếc chính là Lâm Kiến Minh mất đi chỗ dựa, hiện tại chẳng những không hy vọng có thể leo lên thêm một bước. Phỏng chừng chính là vị trí hiện nay cũng chưa chắc còn giữ được.
Không chừng sẽ bị điều chỉnh đến vùng ngoại thành Bắc Kinh nào đó làm Bí thư Quận ủy, hoặc là điều chỉnh đến Mặt trận Tổ quốc thành phố hoặc được về dưỡng lão luôn. Cái này gọi là chỉ ưu tiên những đồng chí có chỗ dựa trước.
Lâm Kiến Minh cũng chưa già, vẫn chưa tới 50 tuổi. Còn trẻ như vậy mà phải lùi về tuyến hai thì y đương nhiên là không phục. Cho nên, gần đây vẫn đang hoạt động. Chỉ có điều, cán bộ cấp độ như hắn lại bị lãnh đạo trù, muốn vào ủy viên thường vụ Thành ủy thì phải là cán bộ cấp Thứ trưởng cơ.
Đây chính là “bút tích” của Ban Tổ chức Trung ương, Lâm Kiến Minh quan hệ nhiều nhất chỉ tới thành phố, Ban Tổ chức Trung ương thì y cũng không quan hệ nhiều lắm.
Mặc dù có một chút nhưng cũng không thể có tác dụng quyết định. “Có thể phất cờ hò reo một chút nhưng khi muốn cắm xuống thì không có lỗ mà dùng.”
Cho nên, từ sau khi uống xong chén trà đó. Lão Trần đột nhiên trong lòng xuất hiện một ý tưởng điên cuồng. Nếu Diệp Phàm của Hồng Diệp bảo thật sự có thể có được loại trà này, thì thủ đoạn của người đó không phải là có thể thông đến cấp trên rồi sao.
Đây chẳng phải là có thể giới thiệu ông bạn cũ Bí thư Lâm đi chạy chọt một chuyến, việc này có khác gì Bồ Tát sống trước mặt không biết đi bái tế mà lại bỏ gần tìm xa đi gây sức ép, cuối cùng lại là người mù đốt đèn —— phí công sức không nói, đợi được đến người ta gây sức ép thì sớm đã buồn bực chết mất rồi.
- Ý tứ của anh tôi hiểu, tuy nhiên, việc này, ôi...
Lâm Kiến Minh thở dài, vẫn là không mang nổi cái mo lên mặt, nghĩ một lát mà rằng:
- Anh Trần ạ, anh cũng biết đấy. Thứ nhất là chúng ta với vị chủ nhân ngôi biệt thự kia cũng chưa quen biết. Thứ hai chính là sự việc nhất thời cũng không có biện pháp gì để xác định.
- Anh Lâm à, chờ khi anh có thể xác định thì cơ hội đã qua đi rồi. Tôi thấy chính là lúc này, anh Lâm, chúng ta đi trước dò xét một chút Bí thư Quận ủy đi quan tâm một chút cư dân trong vùng cũng là bình thường có phải không nào? Hơn nữa, người ta phòng ốc đúng thật là bị nện cho tơi tả rồi.
Phó chủ tịch Trần có chút nóng nảy, thanh âm nặng thêm không ít.
- Đi, vẫn là nắm bắt hay buông bỏ quyền ở anh cả. Đi quan tâm một chút, thăm viếng một chút cư dân cũng là nên thế. Hơn nữa, nếu hiện tại đã để xảy ra việc này, chúng ta càng hẳn là nên đi một chút. Hoàng đế còn bảy lần xuống Giang Nam tìm hiểu dân tình, huống chi chúng ta vẫn là cán bộ của đảng? Dân chúng cuộc sống thế nào, chúng ta đều nên quan tâm đó thôi!
Lâm Kiến Minh cũng đã hạ quyết tâm, quyết định tạm thời vác tấm mặt mo này mà đi.
- Diệp Phàm, tấm biển kia của anh chẳng lẽ là có lai lịch gì?
Kiều Viên Viên vẻ mặt nghi ngờ vội cất tiếng hỏi.