- Nói đúng lắm, chỉ cần Tấn Lĩnh này một ngày còn Bí Thư La, Tề Chấn Đào mãi mãi chỉ có thể là ‘Lão Nhị’.
Còn Diệp Phàm muốn mở mày mở mặt chỉ là mộng lớn thời Xuân Thu của hắn sao, đừng có thấy hiện giờ hắn cả ngày bày ra uy phong của nhân vật số một,
tin là hắn chẳng trụ được bao lâu đâu.
Khổng Đoan không ưa Diệp
Phàm, Xa Quân tôi lại càng coi khinh anh ta. Ngay chức Thành ủy Đồng
Lĩnh anh ta cũng phải khó khăn giữ lấy, anh ta có đủ kiên trì chịu đựng
để lãnh đạo nhân dân Đồng Lĩnh không.
Xa Thiên nói vô cùng hào hứng, tư thế của một bức Lão tử thiên hạ đệ nhất.
- Đúng vậy, đúng vậy, thiên hạ của Đồng Lĩnh này sớm muộn gì cũng là của
Bí thư Xa, Diệp Phàm không xứng, Khổng Đoan càng không xứng.
Ninh Mãn lại đánh vảo thời điểm thích hợp.
Đúng lúc này bên ngoài phòng họp vang lên tiếng gõ cửa.
Bí Thư Dương sau khi lên tiếng khẽ đẩy cửa tiến vào, nói là đội trưởng Thái Quân có việc gấp báo cáo.
- Gọi anh ta vào.
Ninh Mãn sau khi đầy kinh ngạc đáp lại liếc nhìn Xa Thiên một cái.
Sau đó Thái Quân bước vào, người này trên ngực còn mang theo thanh nẹp,
trên mặt dán đầy băng gạc. Trên trán sưng lên như chiếc bánh bao nhỏ,
quả thực vết bầm tích kia rất rõ ràng.
-Cậu không nằm ở bệnh viện chạy tới đến đây làm gì?
Ninh Mãn hỏi, tuy nhiên trong lòng vẫn tán thành phong cách làm việc như vậy của thuộc hạ.
- Vừa mới nhận được tin có tung tích của Đường Sở,
Thái Quân cắn môi một lúc, miệng đau đến mức người này nhíu mày liên tục.
-Ở đâu?
Xa Thiên không kìm nổi hỏi.
- Rất kỳ lạ, không ngờ lại ở bệnh viện.
Thái Quân trên mặt hiện lên sự vui mừng vì người khác gặp nạn.
- Ở bệnh viện, quái, lẽ nào là Đường Vân gọi anh ta vào, cái này nhất định là chơi ‘bài đau buồn’ đây.
Đến lúc đó khi chúng ta muốn đi bắt người lúc ấy người ta có cớ để nói rồi, nói cái gì mà tạm thời bị trọng thương chỉ có thể ở bệnh viện, phân
tích tình huống xong liền quyết định.
Tuy nhiên, Đường Vân đã
tính toán xong xuôi. Nếu như không xảy ra chuyện này còn có thể suy nghĩ một chút, dù sao chúng ta cũng cùng trong một cái nồi mò cơm ăn.
Giờ thì không giống như trước nữa, bố mày phải lột da Đường Sở mới được.
Lần này ai van xin hộ cũng vô dụng, bởi vì đây là mệnh lệnh của Diệp
Phàm mà! Đinh Mãn cười khô một tiếng, trên mặt lộ ra tướng dữ tợn.
- Xem ra là như vậy, bằng không chúng ta vừa qua đó, Đường Sở đã đi cùng
chúng ta rồi. Hơn nữa Đường Vân cũng hiểu ông ta hôm nay xem như đắc tội với Cục trưởng Ninh ngài.
Cho nên, liền sắp xếp bài khổ nhục kế này. Tôi thấy, vết thương kia tám phần là giả vờ. Cuc trưởng Ninh ngài nói một câu đi chứ.
Tôi có phải bỏ cái mạng này cũng phải đi xem một chuyến. Chúng ta mang hết
nhũng cảnh sát bị thương đi làm xiếc vạch trần Đường gia, đây không phải là tại chỗ cho người này một cái bạt tai sao.
Đường Sở, chúng ta mang anh ta về Cục đùa với anh ta một chút.
Thái Quân bộ mặt hung ác.
- Lần này cậu không cần đi.
Ninh Mãn khoát tay.
- Cục trưởng Ninh, tôi vẫn ổn, mặc dù nói đã gãy một chiếc xương sườn
nhưng nẹp lại là ổn rồi, cái mũi này xử lí một chút là xong. Thân thể
tôi cường tráng, lại cũng không phải đấu với kẻ bắt cóc. Chỉ huy vài anh em bắt người tôi vẫn làm được.
Thái Quân nóng nảy nói. Tự nhiên muốn khoe thành tích trước mặt Xa Quân.
-Cậu vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt. Điều này để tránh hiềm nghi mà! Thái Quân, cậu đã rõ ý của tôi chưa?
Xa Quân lúc này mỉm cười.
-Đúng vậy, bằng không lại có người bàn tán sau lưng.
Ninh Mãn gật đầu.
- Thế phái ai đi?
Thái Quân hỏi có chút không cam lòng, sẽ không còn cơ hội tốt như vậy.
-Ngô Phong.
Ninh Mãn mặt nghiêm nghị hừ nói.
-Anh ta...sao mà được chứ?
Thái Quân thiếu chút nữa hô lên tiếng, ngay chính Xa Quân cũng nhìn Ninh Mãn có chút không hiểu.
-Tại sao lại không được, Thái Quân?
Ninh Mãn thản nhiên cười, hỏi.
-Anh ta là Thiết can của Bao Nghị, mặc dù nói giờ Bao Nghị đi rồi, nhưng Ngô Đỉnh vẫn không cúi đầu trước chúng ta. Mặc dù nói gần đây anh ta có
kiềm chế, nhưng người này tuyệt đối sẽ không đồng lòng với chúng ta. Anh ta là do một tay Bao Nghị nhấc lên. Người như vậy sao có thể giúp đỡ
chúng ta đến nơi đến chốn dược?
Thái Quân vội vã nói.
Thằng này vừa dùng sức, kéo vết thương trên mũi, đau đến nỗi thằng này quả
muốn gọi mẹ. Tuy nhiên có Xa Quân ở trước mặt lại không dám kêu. Chỉ dám nén cơn đau lại. Thằng này chỉ còn cách đổi sang rút chân một cách nhẹ
nhàng để giảm bớt sự đau đớn.
-Haha, đừng nóng vội mà Xa Quân.
Ngô Phong mặc dù nói là Thiết can của Bao Nghị nhưng Ngô Phong lại có
xích mích lớn với Đường Vân?
Ninh Mãn cười đầy bí ẩn.
-Haha, Ninh Mãn, tôi phát hiện giờ anh không phải dạng xấu xa bình thường. Xem ra đôi mắt này của Xa Quân không hoa, không nhìn lầm người.
Xa Quân vui mừng mỉm cười, sau đó nói,
- Tuy nhiên thật ra tôi rất có hứng thú với sự bất hòa của Ngô Phong và Đường Vân. Nói nghe xem nào.
- Ngô Phong trước kia ở huyện Ngư Tử đảm nhiệm chức đội trưởng đội cảnh
sát hình sự, lúc ấy con trai Đường Sở của Đường Vân, đại thiếu gia đào
hoa cũng đến huyện Ngư Tử chơi.
Đúng lúc đó gặp một cô gái,
thiếu gia đào hoa này liền tiến lên đùa giỡn người ta. Vừa vặn gặp Ngô
Phong dẫn theo mấy người đi ngang qua liền lên can ngăn.
Kết quả
là Đường Sở căn bản cũng không nể mặt Ngô Đỉnh, còn đẩy Ngô Phong một
cái, Ngô Phong trong lúc tức giận lấy ra cái còng định còng tay Đường
Sở.
Hậu quả Đường Sở lập tức cậy bố là Đường Vân. Hơn nữa còn
châm chọc Ngô Phong, nói là có bản lĩnh thì cứ còng tay, không còng nổi
thì không phải là nói những điều vô nghĩa, mẹ kiếp.
Ngô Phong,
đừng tưởng người này không có bối cảnh gì, nhưng về phần phá án còn là
một tay cừ khôi đấy. Hơn nữa tính tình cũng tương đối nóng nảy.
Người tính cũng rất kiên cường, cho nên trong cơn tức giận bất chấp tất cả trực tiếp còng tay Đường Sở.
Kết quả Đường Vân gọi đện thoại đến yêu cầu thả người, Ngô Phong nói là
trong khi còn điều tra không thả người. Đường Vân trong cơn tức giận tự
mình lấy công việc điều tra làm cái cớ đến huyện Ngư Tử.
Đấy là
bới lông tìm vết, Ngô Phong thật sự nhịn không được bột ra một câu, kết
quả là bị Đường Vân cho một cái tát ngay tại chỗ, hơn nữa còn cách chức
của Ngô Phong, nói anh ta khinh thường lãnh đạo, dùng ngôn ngữ công kích lãnh đạo...vv...
Sau này, cục trưởng công an tiền nhiệm Đồng Quân Phong nói giúp mới khôi phục nguyên chức. Sau đó liền gặp Bao Nghị.
Tuy nhiên, Ngô Phong đã từng là phó cục trưởng kiêm đội trưởng đội cảnh sát hình sự của huyện Ngư Tử. Kết quả là được Bao Nghị nhìn trúng, điều đến Cục thành phố đảm nhiệm chức đội trưởng.
Tôi nghĩ, thù này
người như Ngô Phong tuyệt đối không quên. Hơn nữa, Bao Nghị là người của Diệp Phàm. Mà Ngô Phong trung thành với Bao Nghị đương nhiên cũng sẽ
bán thể diện của Diệp Phàm.
Chúng ta chỉ cần nói rõ đây là chỉ
thị của Bí Thư Diệp tự mình đích thân xuống hiện trường ra lệnh là đủ
rồi. Kỳ thật trên đập nước Ngô Phong đã thấy Diệp Phàm bày tỏ thái độ.
-Cơ hội lần này chúng ta trao cho Ngô Phong, haha, có trò hay xem rồi.
Ninh Mãn mặt tươi cười.
- Ừ, Ngô Phong xuất mã so với Thái Quân xuất thủ càng có lực. Hơn nữa
người ta là danh chính ngôn thuận làm cho mối quan hệ của hai người
Đường Ngô rạn nứt.
Tin tưởng đến lúc đó khi không làm được Đường
Vân sẽ đem món nợ này ghi trên đầu Diệp Phàm. Xem ra Ngô Phong khi không chịu được nhất định sẽ gọi điện thoại cho Bao Nghị, đến lúc đó Bao Nghị không đem Ngô Phong đi bái cửa ngõ của Diệp Phàm sao.
Đường Vân
nếu như phải chỉnh đốn, chúng ta lần này sẽ liên thủ với Diệp Phàm chỉnh đốn ông ta một chút. Tốt nhất là có thể lợi dụng việc của Đường Sở trù
dập chết thằng này.
Mẹ khiếp, thằng này quả thực có chút kiêu
ngạo thái quá. Đoạn thời gian trước tôi đi thành phố Chương Hà, người
này nào ngờ không coi tôi ra gì.
Tôi vốn định đến Cục công an
thành phố Chương Hà muốn làm thí điểm triển khai cuộc thảo luận lớn về
phương diện tư tưởng nhận thức.
Kết hợp chuyện của mỏ than Hải
Sơn năm ngoái, tiến hành triển khai công tác tư tưởng. Không ngờ Đường
Vân người này đột nhiên thờ ơ, có vẻ không nhiệt tình, ra sức khước từ.
Hễ là động vào Xa Quân tôi, Xa Quân tôi sẽ nhớ tất cả. Không phải không báo, mà là chưa tới lúc.
Xa Quân vừa phát biểu ý kiến của mình, Ninh Mãn và Thái Quân hai người trong lòng đều có vài ý tưởng lóe lên.
Trong lòng tự nhủ ông chủ quá yêu hận thù, loại người này đúng là tiểu nhân, ông chủ thì tuyệt đối không được đắc tội.
- Bí thư Xa, hiện giờ mấu chốt là vấn đề của Đường Sở vẫn chưa làm rõ.
Thật sự có hành vi đùa giỡn hay cưỡng ép Liễu Nguyệt hay Liễu Nguyệt
người phụ nữ này đang cố ý vu tội cho anh ta.
Nếu không vu tội chúng ta bận rộn vô ích rồi. Nếu như thật sự có việc như vậy thì Đường Sở lần này dứt khoát bị lột da.
Tuy nhiên, Bí thư Xa, ngài nói xem, ra tay thật hay coi đây là cơ hội khiến Đường Vân phải khuất phục?
Ninh Mãn có ý thỉnh cầu
Muốn cho Đường Vân đứng về bên chúng ta là không thể, các cậu quên rồi sao,
còn có một đồng chí Khổng Đoan mà! Cho nên, đối với những đồng chí không tình nguyện đứng về phía chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể nương
tay.
Gặp một diệt một, đối thủ của chúng ta mới ít đi. Hơn nữa,
cũng có thể thông qua việc này để các đồng chí khác đều thấy được thủ
đoạn của chúng ta, đây chính là tấm gương.
Cái gì gọi là sức mạnh của tấm gương, giết gà dọa khỉ mà! Xa Quân tôi không tin thời buổi này
cán bộ vẫn thật sự không sợ phiền phức.
Một số cán bộ ban đầu
biểu hiện rất kiên quyết, đó là vì vẫn chưa có nguy hiểm đến lợi ích của bản thân họ. Trên đời này không có người trung thành, chỉ có lợi ích
mới có thể quyết định tình bằng hữu.
Bằng hữu, nói khó nghe một
chút đều liên quan đến lợi ích. Người ta tại sao nguyện kết bạn với anh, điều đó khẳng định đã nhìn trúng một phương diện nào đó của anh.
Cho nên, Ninh Mãn , lần này cậu lấy ra 12 phần sức lực, phải kiên quyết,
phải vững vàng, nhất định phải khiến cho Đường Sở vào được ra không
được.
Đường Vân chỉ có một đứa con trai này, nếu Đường Sở xong
đời tin chắc Đường Vân sẽ phát điên. Đến lúc đó lợi dụng tâm trí ông ta
rối loạn chúng ta sẽ có cơ hội.
Cho nên, cậu khẩn trương sắp xếp
người qua bắt Đường Sở về. Hơn nữa, cậu còn có Bí thư Diệp oai phong lẫm liệt có thể lợi dụng mà.
Đến khi không đỡ nổi thì mang anh ta
đến, tin tưởng bên đó có Liễu Tây Hà đang nhìn chằm chằm đấy, Diệp Phàm
muốn nương tay, chúng ta cũng không cho anh ta cơ hội.
Lần này, chúng ta phải khiến cho Diệp Phàm ngồi cùng thuyền với chúng ta. Dồn cũng phải dồn chết Đường Sở.
Trên mặt Xa Quân hiện lên sự nghiêm khắc, Thái Quân và Ninh Mãn đều không khỏi rùng mình.
- Việc này Khổng Đoan tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu, vẫn có
chút phiền phức. Quan hệ của Khổng Đoan với Khổng gia rất thân thân
thiết, trên người Khổng Đoan tuyệt đối sẽ dính theo Khổng gia.
Đó là một tấm lưới vô hình lớn, chúng ta muốn đâm hỏng tấm lưới này cũng
rất khó khăn. Bí thư Xa, không cần đến mấy giờ đồng hồ, một khi Đường Sở rơi vào tay chúng ta.
Tấm lưới lớn chắn kia, xem chừng chính là che trời phủ đất mà tới.
Ninh Mãn có chút không xác định.
- Loại nhát gan! Xa Quân hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Ninh Mãn một cái, hừ nói,
- Xem ra các cậu vẫn không tin thực lực của Xa Quân tôi có đúng không?
- Chúng tôi không dám, Bí thư Xa là chỗ thân thiết với Bí thư La chúng tôi tuyệt đối tin tưởng thực lực của Bí thư Xa.
Khổng gia thì sao cơ chứ, trong Bộ xây dựng bọn họ là người cầm lái. Chưa chắc đã chọc được tay vào Đồng Lĩnh.
Nhiều nhất chính là chuyển ra bộ cũ để giãi bày chuyện ngày xưa. Chỉ cần chúng ta đứng vững thì họ là cái gì chứ?
Ninh Mãn nhanh chóng nói vào trọng tâm, ông ta thật sự sợ để lại cái gì đó không tốt trong lòng Xa Quân.