- Ở cùng một chỗ, có một nửa là người của bọn họ.
Cung Chí Quân nói:
- Chuyện này tôi đã báo với Giám đốc Kiều Báo Quốc và Bí thư Phong Hồ Ninh. Chuyện này làm lên rất lớn, nếu xử lý không tốt thì hạng mục công trình điện lực của chúng ta sẽ phiền to. Hơn nữa, tâm trạng của đám công nhân đang rất hoang mang. Lòng quân không ổn định đến đánh sẽ phiền to. Nó sẽ gây những ảnh hưởng không tốt ra bên ngoài cho tập đoàn chúng ta.
- Người tấn công chúng ta có để lại dấu vết nào không?
Diệp Phàm hỏi.
- Có lẽ là do đám xã hội đen ở Congo làm, phần tử này rất phức tạp. Có đủ các loại vũ trang phi pháp.
Quy mô khá lớn là họ vừa được tự do liên minh vừa cứu quốc. Các nơi vũ trang đó tương đối lớn, thậm chí có những cá nhân tự vũ trang một cách phi pháp.
Mà vừa tự do liên minh, vừa cứu quốc đều là vũ trang, bọn họ nêu cao khẩu hiệu tự do, dân chủ.
Thành viên cũng khá nhiều, thường đánh lén các tổ chức, các ngành của chính phải. Đối với những công ty có đầu tư nước ngoài và thương nhân chúng cũng là một mối nguy hiểm lớn.
Thường chuyện xuất phát từ việc bắt con tin.
Cung Chí Quân nói.
- Nếu như bắt cóc vì tiền thì cõ lẽ không lâu nữa chúng sẽ liên lạc.
Diệp Phàm nói.
- E rằng không phải vì tiền, có những tổ chức làm vậy căn bản chỉ để phá hoại. Trạm phát điện của chúng ta đang ở trên sông Congo.
Là 5 nước cùng đầu tư. Tình hình này càng thêm phức tạp. Có lẽ không phải do tổ chức phi pháp ở Congo làm mà là do một tổ chức bên ngoài làm.
Dù sao thì cuối cùng hạng mục công trình này cũng rơi vào người Trung Quốc. Có những nước sinh lòng không phục. Có lẽ họ cho rằng tiền đã bị nước chúng ta kiếm mất.
Chuyện này có phạm vi rất lớn. Xử lý rất khó nếu không muốn nói là công trình trạm phát điện này không tiếp tục thi công được nữa rồi.
Cung Chí Quân nói với giọng vô cùng lo lắng.
Đang nói chuyện thì lại có điện thoại nữa đến. Diệp Phàm nhìn đó là điện thoại của Cung Khai Hà, hắn liền kết thúc cuộc trò chuyện với Cung Chí Quân và chuyển sang đầu dây bên kia.
- Diệp Phàm, cậu phản ứng nhanh lên một chút, chuyện này không thể kéo dài được. Sáng nay phải xử lý xong chuyện của thành viên bên kia. Đặc biệt là quan trọng nhất là phải mang được những người bị bắt cóc trở về.
Cung Khai Hà không nói nhiều mà đi thẳng vào vấn đề.
- Chuyện lần này sẽ liên quan đến đám công nhân trong nước của chúng ra đang làm việc ở nước ngoài. Hơn nữa, tình hình Congo phức tạp như thế. Cho nên tôi thỉnh cầu cả tổ dốc sức ủng hộ công việc của tôi.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện này không thành vấn đề, cậu muốn gì chứ việc nói. Tôi hi vọng cậu tranh thủ thời gian làm ngay trong hôm nay. Thủ tịch xuấh hành chúng tôi sẽ ra mặt giúp cậu.
Cung Khai Hà nói, cuyện
Hơn nữa, chuyện này liên quan đến các thành viên lãnh đạo trong Ban chủ tịch của tập đoàn Hoành Không. Đầu tiên là Khống Ý Hùng thông báo tin cho bên Cung Chí Quân.
- Tình thế rất nghiêm trọng các đồng chí ạ! Tính mạng của các anh em công nhân đang rất nguy hiểm.
Vẻ mặt của Phong Hồ Ninh rất nghiêm túc.
- Lúc trước khi tiếp nhận hạng mục công trình này, trong lúc thảo luận đã có rất nhiều đồng chí cật lực phản đối.
Dù sao đây cũng là công trình ở nước ngoài, chuyện này đối với tập đoàn Hoành Không mà nói chắc khác nào chuyện một đại cô nương lên cầu.
Hơn nữa, ở Cogo rất phức tạp. Căn phản là không hợp để cử người sang đó tiếp nhận công trình.
Bây ra thì loạn rồi. Chưa nói đến nhiều người đã bị chết. Bây giờ lại còn 10 người bị bắt cóc.
Nếu không cứu về thì tính mạng 15 người này coi như xong. Nếu như chuyện này ở trong nươc thì là một chuyện hoàn toàn chúng ta có thể giải quyết được.
Chủ yếu là các lãnh đạo phải nghiêm khắc chịu trách nhiệm.
Dương Chí Thăng hừ nói.
- Đúng vậy, hạng mục công trình này rất khó giải quyết. Căn bản là không thích hợp để công nhân của chúng ta đi làm. Không những không kiếm được tiền mà còn nguy hiểm. Nếu không thể cứu 10 đồng chí kia trở về được, thì những lãnh đạo chúng ta cũng không thoát được trách nhiệm.
Vẻ mặt của Trần Nguyên Đông thộn ra nói.
- Bây giờ nói những câu đó có ích gì không? Việc cứu con tin cấp bách thế nào mới là điều quan trọng nhất.
Hơn nữa, lúc đầu tiếp nhận công trình này cũng là vì sự phát triển của tập đoàn chúng ra rộng ra quốc tế. Mở ra một đường hợp tác với nước ngoài.
Đương nhiên, kiếm tiền cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu. Nếu còn chần chừ thì tập đoàn Hoành Không của chúng ta sao có thể vươn ra thế giới được.
Kết quả chẳng khác nào như triều Thanh bế quan tỏa cảng, đây chính là điều bất lợi lớn cho sự phát triển của tập đoàn chúng ta.
Tóm lại là tập đoàn chúng ta muốn hướng phát triển ra bên ngoài. Phái người sang đó dò đường trước thì có gì sai?
Khương Quân nói với khẩu khí sắc bén.
- Về mặt công trình không phải do đồng chí Khương Quân phụ trách sao? còn mạnh miệng nói được, cậu mau ra nước ngoài mang công nhân về cho tôi xem?
Congo là nơi nào chứ. Rất rối loạn, khôn riêng gì quốc gia chúng ta mà các công ty của những nước khác cũng thường xuyên bị tấn công.
Kết quả là ai làm thì không biết. Hơn nữa con tin bị họ bắt cóc thường bị sư tử mất luôn, căn bản là chúng ta không làm được gì.
Ví dụ như. Có những lúc căn bản là họ không cần tiền phải thả những thành viên của họ trong chính phủ Congo.
Chuyên này tập đoàn của chúng ta làm gì có quyền. Nếu có tiền thì cũng phải trên mấy ngàn vạn, một công trình của chúng ta kiếm được bao nhiêu?
Đến cuối cùng thì thường thường vẫn là tiền mất tật mang.
Dương Chí Thăng hừ lạnh nói.
- Ông nói quá đúng. Congo loạn như vậy vì sao vẫn có thương nhân của nhiều quốc gia như vậy đến đầu tư?
Người ta không sợ thì chúng ta sợ cái gì? Lẽ nào người Trung Quốc chúng ta thực sự nhát gan vậy sao? giống như Iraq, trong chiến tranh vùng vịnh lúc nào bom cũng bay trên đầu.
Không phải con số người đến Congo vẫn rất nhiều sao, người phát tài cũng không ít. Kiến được nhiều tiền cũng sẽ có người muốn đi đánh bạc.
Hơn nữa, lần này chúng ta cử người đi, thực ra cũng vẫn có liên quan đến tập đoàn điện lực Viễn Đông.
Tập đoàn điện lực Viễn Đông cũng dám phái người đi, tập đoàn Hoành Không của chúng ta lại thế này sao?
Nếu như mọi chuyện như thế, tập đoàn cũng ta vẫn còn muốn phát triển thì mở cửa đâu còn ý nghĩ gì nữa.
Ngũ Vân Lượng hừ lạnh nói.
- Người ta là tập đoàn điện lực Viễn Đông người ra đã sớm cử người ra nước ngoài rồi, cả một đám người có hàng tá kinh nghiệm.
Chúng ta là cái gì? Không phải là cậu đã từng nói là chuyện một đại cô nương lên kiệu sao? phải xuất ngoại cũng được, nhưng phải cử người hiểu về tình hình đi mới được.
Đợi cho họ có kinh nghiệm thì mới cử người đi, so với tình hình ác liệt của đất nước đi cũng phải. Cử người có kinh nghiệm đi đến đó khác nào chịu chết.
Chuyện này, nói nhẹ thì là một quyết sách sai lầm còn trên thực tế thì là coi tính mạng của các công nhân đó như một trò đùa.
Dù kiếm tiền là tốt nhưng phải sống mới kiếm được tiền, các đồng chí, sinh mạng là vô giá.
Dương Chí Thăng đúng là đang nói chuyện phiếm.
- Đây là một tổ chức phi pháp của nước ngoài, người dân Congo có thể sống được thì chúng ta sợ cái gì?
Phải kiếm được tiền thì mới có tiếng nói. Chúng là không phải là đàn bà bị bó chân, chúng là là những nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.
Chuyện cấp bách không phải là chỉ trích hết người này đến người khác, mà là bàn bạc xem làm thế nào để nhanh chóng giải quyết hậu sự cho những thành viên kia.
Hơn nữa, phải nhanh chóng liên lạc được với quốc gia để thương lượng chuyện cứu người đó mới là chuyện chính.
Kiều Báo Quốc nói.
- Ừ, đề nghị này của đồng chí Kiều Báo Quốc mới là mục đích mở ra cuộc họp hôm nay. Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải nghĩ cách giải quyết.
Không nên trách người này người kia. Chuyện đó là vô bổ. Đã nói đến chuyện vấn đề mạng sống của những công nhân
Vậy thời khắc quan trọng này chúng ra còn cãi nhau thì còn gì là trách nhiệm nữa.
Còn thế nào mới cứu được bọn họ trở về, làm thế nào mới để cho người chế được an tâm mà đi mới là chuyện quan trọng.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Tôi nhớ chuyện này vẫn là do chủ tịch Diệp thúc đẩy, mà lúc đó đồng chí Cung cũng rất tán thành.
Bây giờ đồng chí Cung phụ trách vấn đề xảy ra. Chủ tịch Diệp, nếu như hai đồng chí nhiệt tình như vậy thì mời Chủ tịch Diệp đích thân đi xử lý là được.
Dương Chí Thăng tôi trong chờ mỏi mắt, đợi chủ tịch Diệp mang chiến thắng trở về. Không nói chuyện khác, không nói chuyện chết.
Cứu 10 người kia trở về Dương Chí Thăng tôi sẽ reo pháo ở Trụ sở tập đoàn nghênh đón.
Dương Chí Thăng lại bắt đầu làm chuyện.
- Ừ, đề nghị này của đồng chí Dương Chí Thăng rất đúng. Chủ tịch Diệp vẫn còn một chức vụ là trợ lý Bộ trưởng bộ công an thì phải?
Để cho cậu ấy mang người đi liên lạc với cảnh sát Congo cũng tốt. Còn đồng chí Khương Quân phụ trách phân công các lãnh đạo quản lý công trình của công ty, cậu ấy đương nhiên cũng phải đi.
Hi vọng là có thể được nhìn Chủ tịch Diệp mang chiến thắng trở về. Đến lúc đó, Phong Hồ Ninh tôi sẽ đứng trước cửa Trụ sử để nghiêng đón đoàn của Chủ tịch Diệp trở về.
Phong Hồ Ninh vội nói ông ta cũng không muốn gánh vác chuyện này.
- Đúng vậy, chủ tịch Diệp đi là thích hợp nhất. Các đồng chí Điền Nam của chúng tôi tán thành cả hai tay.
Mộc Hùng Phi nói.
- Tôi đồng ý.
Trần Nguyên Đông nói, Hậu Bân và Dương Qúy Phương cũng tỏ thái độ. Còn Tào Nguyệt và Nghiêm Phương Long thực ra cũng muốn tỏ thái độ, chẳng qua là không dám lên tiếng mà thôi.
- Nếu các đồng chí tín nhiệm Diệp Phàm tôi như vậy thì lần này tôi sẽ mang người đi. Trong tổ nhân viên sẽ có đồng chí Khương Quân.
Còn nữa, đồng chí Bao Nghị xuất thân là cảnh sát, khả năng phá án và bắt giam rất tốt. Để cho đồng chó đó chọn mấy người trong Cục công an có năng lực cùng đi.
Bên này tôi sẽ lên lạc với tập đoàn điện lục Viễn Đông, tôi đã sớm thương lượng với bên đó.
Bọ họ đã đồng ý dốc lực giúp đỡ.
Diệp Phàm bình tĩnh thong dong nhưng còn đám người Dương Chí Thăng thì rất khó chịu trong lòng.
Vốn dĩ bọn họ muốn nhìn hắn sẽ thoái thác trách nhiệm. Không ngờ hắn lại như với được cái bánh ngon không đưa đẩy cho ai. Chuyện cười này hình như là họ không muốn nhìn.
Kiều Chính Hòa vừa mới gọi điện tới.
- Diệp Phàm, về mặt này cậu lành nghề. Lần này đi xử lý tập đoàn Viễn Đông của chúng tôi sẽ phái một Phó tổng mang người theo cậu. Nhưng, toàn quyền xử lý chuyện này vẫn là do cậu làm chủ.
Kiều Chính Hòa nói.