- Đi thôi, đánh với ta ván cờ, đã lâu chúng ta không nói chuyện phiếm rồi. Phượng lão cười nói.
Diệp Phàm đành phải đi trước một bước. Nhưng dù sao Phượng Khuynh Thành cũng đang ở nhà. Không giống như Akiyama Mako ở Nhật Bản có thể tắm giúp mình. Hắn đành phải ở trong bồn tắm ảo tưởng cảnh tắm uyên ương với Phượng tiểu thư.
Hắn tắm xong thì phát hiện Phượng Khuynh Thành đã dọn xong bàn cờ, bên cạnh còn một chén trà hương thơm ngào ngạt. Cô vẫn là người rất biết chăm sóc người khác.
Diệp Phàm ngồi xuống.
Hai người bắt đầu chơi, Phượng lão quân đen, Diệp Phàm quân trắng.
Với trình độ cờ vây của Diệp Phàm thì hắn không phải là đối thủ của Phượng lão, không lâu sau hắn đã bị quân đen vây kín.
Lúc Diệp Phàm đang muốn đầu hàng thì đột nhiên Phượng lão cười thần bí nói: - Cậu thua dễ dàng vậy sao?
- Không nhận thua liệu có được không? Diệp Phàm có bực bội.
- Ha ha, thực ra, có những chuyện nhìn thì tưởng vào ngõ cụt nhưng quay lại thì lại nhìn thấy có lối thoát. Lã Phượng cười chỉ bảo hắn.
- Phượng lão đã biết rồi? Diệp Phàm nói.
- Ha ha, cứ một mực cương quyết cuối cùng là hành vi rút lui kia. Có những chuyện, cậu yếu nó cũng yếu. Cậu mạnh thì nó cũng càng mạnh hơn. Ngoài ra, so thanh đao với bàn cờ này có những quân đen đối kháng, vậy thì nhất định là thất bại rồi. Phượng lão nói.
Diệp Phàm biết, bàn cờ mà Phượng lão muốn nói chính là tỉnh Thiên Vân. Điều mà ông ta chỉ chính là tình cảnh trước mắt mình.
- Nếu quá yếu sẽ bị người khác khinh thường. Có những chuyện sai lầm không phải ở ta . Ta chỉ có thể thúc ngựa xông về phía trước. Tuy là hơi bi tráng nhưng cũng có vui buồn lẫn lộn. Diệp Phàm nói.
- Hồ đồ! Bốp một tiếng, quân cờ đen bị Phượng lão đập xuống bàn.
- Tôi biết là tôi hồ đồ, nhưng hồ đồ chính là tính cách của tôi. Diệp Phàm ương ngạnh cười đáp lại, một quân cờ trắng tấn công về phía trước, mang vọng tưởng sẽ phá tan được vòng vây của quân cờ đen.
- Tôi thua, không được rồi! Diệp Phàm thở dài.
- Cậu xem cái này đi.
Phượng lão đột nhiên chỉ tay vào góc dưới, mắt Diệp Phàm liền sáng lên, thất thanh nói: - Tôi lại quên mất nó.
- Cái này đúng rồi đấy, có những chuyện tôi đã nói, cậu yếu nó cũng yếu. Hơn nữa, cách làm hỏng cục diện, chính là biến cậu thành kẻ yếu. Đến lúc đó, chuyện xấu trong ván cờ này sẽ không ít đâu. Phượng lão xoa cằm râu rồi cười ha ha.
- Tôi hiểu rồi, cảm ơn ông! Diệp Phàm đứng lên xoay người đi nhanh.
- Chẳng ra sao cả, hắn thì hiểu cái gì, một tên hồ đồ. Phượng Khuynh Thành quyệt miệng nhìn Diệp Phàm đi khuất hẳn.
- Hắn không phải là tên hồ đồ đâu, hắn chỉ giả vờ hồ đồ thôi. Tiểu tử này có lòng tự trọng rất cao. Người trong thiên hạ không ai dám làm chuyện này. Hắn cũng là đang chống đỡ. Khuynh Thành con nói xem, có một cán bộ nào dám đối đầu với Tỉnh ủy và Ủ y ban nhân dân như vậy không? Phượng lão cười nói.
- Con thích sự hồ đồ của hắn, rất thú vị, rất bá đạo. Phượng Khuynh Thành thốt ra một câu, Phượng lão nhìn cô.
- Ông nội. Ông đừng nhìn con với ánh mắt nhưu vậy, không phải thế đâu. Phượng Khuynh Thành xấu hổ, lắc bả vai ông nội làm nũng.
- Ai da, có lẽ cuộc đời này ta mất hết hi vọng vào cuộc hôn nhân của Tiểu Phượng rồi.
Phượng lão thở dài nói.
- Ông nội. Ông lại thế rồi, con vẫn còn nhỏ mà. Phượng Khuynh Thành xấu hổ đỏ mặt lên.
- Con còn nhỏ. Đã hai mươi mấy rồi, không lấy chồng đi là thành bà cô rồi. Phượng lão thở dài.
- Không lấy chồng, không lấy chồng, con ở nhà chăm sóc ông nội. Phượng Khuynh Thành đùa giỡn đỏ mặt chạy lên lầu.
- Ai da, tiểu tử kia đúng là một nhân thần. Hắn có tài đức gì chứ? Phượng lão tự lắc đầu cười giễu.
- Chuyện này khá hóc búa đây. Vẻ mặt của Chủ tịch tỉnh Khúc Chí Quốc nghiêm trọng.
- Nếu cứ tiếp tục gây áp lực e rằng sẽ phải giải tán tập đoàn Hoành Không, vất vả lắm mới xây dựng được nó lẽ nào lại ta vỡ như vậy sao? Không thể để cho tình trạng nhưu vậy tiếp tục nữa. Nếu như thực sự làm nó bị giải tán thì cái mông này của chúng ta cũng ngồi không xong rồi. Phó bí thư Chiêm Hữu Quang vẻ mặt u buồn.
- Nghiêm trọng vậy sao? trái đất ai cũng có thể dời chuyển được. Chúng ta lại đưa ra gói cứu trợ mấy triệu là ổn mà. Lúc đầu bọn họ mang mấy chục triệu bỏ chạy cũng ta cũng chống đỡ được đấy thôi. Đường Quang Hùng hừ lạnh nói.
Vốn dĩ, tỉnh Thiên Vân đang mở cuộc họp các bí thư hội ý. Vì đề cập đến tập đoàn Hoành Không cho nên, thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh Khương Quân Sơn đặc biệt có mặt.
- Mười mấy triệu, đâu chỉ có mười mấy triệu. Chỉ một tập đoàn Hoa Tinh đã mười mấy triệu. Còn có Hoàng Triều Đế Đô, còn Đường Triều Bát Phẩm, còn cả tập đoàn Hà Chính, còn nữa tập đoàn Kim Lăng Cổ... Đây là một cái đùi không lồ có thể huých đổ tập đoàn Hoành Không. Khương Quân Sơn hừ lạnh nói.
- Đúng vậy, đã phải hoãn việc bắt đầu cải tạo khu Lục Loan. Trong tỉnh có đầu tư lớn. Hiện tại, tiền của Ủy ban nhân dân tỉnh đang nhàn rỗi lại cứu trợ cho tập đoàn Hoành Không. Hơn nữa, ngay cả có tiền cũng không thể làm như vậy được. Một khi tập đoàn Hoành Không quay về tình trạng của 2 năm trước, vậy sẽ kéo theo tài chính của Ủy ban nhân dân đi xuống. Chiêm Hữu Qung đang nóng nảy.
- Lẽ nào chỉ có Diệp Phàm mới xử lý được việc này? Đường Quang Hùng vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng.
- Ngoài hắn ra thập không có người nào giải quyết được. Khương Quân Sơn hừ lạnh nói.
Nhất thời không khí trong phòng họp liền trở lên nặng nề.
- Người này không nhìn ra sự nghiệp thống nhất đất nước, đồng chí Kiều Báo Quốc đã có lời. Tôi thấy, chuyện này phải nhanh chóng xử lý. Không thể để những đồng chí như vậy uy hiếp Tỉnh ủy chúng ta được.
Đường Quang Hùng nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Được rồi, chuyện có phải đồng chí đó làm không còn chưa rõ. Không có bằng chứng chúng ta không thể suy đoán hồ đồ như vậy được. Hơn nữa tôi tin là đồng chí đó sẽ hiểu đại cục. Ninh Chí Hòa nói ra những lời này với vẻ khá nghiêm trọng. Đây rõ ràng là đang phê bình đồng chí Đường Quang Hùng.
- Đúng vậy, chuyện này rõ ràng là nếu như đồng chí đó làm thì trừ phi là quá hồ đồ. Chiến Hữu Quang nói.
- Tôi cũng tin rằng đòng chí Diệp Phàm sẽ nhìn đến đại cục. Khương Quân Sơn nói.
- Bây giờ nói những lời này thì ích gì, quay trọng là làm thế nào để xử lý được tình trạng lộn xộn hiện tại của tập đoàn Hoành Không. Khúc Chí Quốc rất phiền não.
Mấy đồng chí thương lượng một chút, cuối cùng cũng quyết định chi ra một khoản tiền cứu trợ. Biết là không có tác dụng gì lớn nhưng Tỉnh ủy, ủy ban nhân dân cũng phải có một thái độ.
Nhưng, 10h sáng ngày hôm sau.
Đột nhiên có người gào lên ở cổng tập đoàn Hoành Không, Chủ tịch Diệp đã quay trở lại.
Nhất thời trong vòng nửa tiếng đồng hồ như một con gió lốc cuốn toàn bộ tập đoàn Hoành Không.
Chỉ nửa tiếng đồng hồ, Trụ sở chính của tập đoàn Hoành Không đã tụ tập mười mấy ngàn công nhân.
- Chúng tôi muốn gặp chủ tịch Diệp.
- Chúng tôi muốn gặp cậu ấy một lần.
- Chủ tịch Diệp, chúng tôi tin cậu.
- Chủ tịch Diệp, chúng tôi nhớ cậu.
- Chủ tịch Diệp. Tập đoàn Hoành Không không thể không có cậu!
Như một cơn thủy triều, tiếng tung hô bên ngoài như rung chuyển cả trời đất. Thậm chí có người còn cầm chiếng, trống, chậu rửa mặt ra gõ ầm ĩ.
- Bí thư Nhậm, cứ như vậy thì ồn quá. Có phải ra ngoài nhắc nhở bọn họ không? Một người tạm thời con bị cách chức mà như thế thì còn ra thể thống gì nữa? Thư ký nhỏ giọng hỏi.
- Cậu thì biết cái gì, cút sang một bên cho tôi. Không ngờ là Nhậm Thời Mãn lại vỗ bàn khiến cho Thư kí sợ đến mức run lẩy bẩy không dám lên tiếng nữa.
Cũng lúc đó, Phong Hồ Ninh đang đứng bên cửa sổ với vẻ mặt âm trầm nghe những tiếng la hét sôi trào phía dưới.
- Cái gì, công nhân muốn làm loạn sao? Khúc Chí Quốc thừ nhà vệ sinh đi ra, sau đó nhẹ nhàng đến bên tai Ninh Chí Hòa nói.
Lúc này đây, Tỉnh ủy đang tiến hành họp.
Khương Quân Sơn cũng vừa bỏ di động xuống, nhìn Ninh Chí Hòa nói: - Không xử lý tốt chuyện của tập đoàn Hoành Không e rằng sẽ thành đại loạn mất.
- Anh cũng nhận được tin rồi sao? Ninh Chí Hòa nói.
- Ừ, vừa mới nhận được. 5-6 ngàn công nhân đang tụ tập ở trụ sở chính của tập đoàn Hoành Không. Cũng có đến mấy ngàn quần chúng tụ tập đến đó. Chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng không tốt. Khương Quân Sơn nghiêm túc nói.
- Chuyện này đã xảy ra rồi, đồng chí Chí Quốc, đồng chí hãy nói cho mọi người đi. Vẻ mặt của Ninh Chí Hòa nghiêm trọng. Khúc Chí Quốc liền báo cáo chuyện này cho tất cả những người trong cuộc họp.
- Bí thư Ninh, Ủy ban nhân dân phải lập tức cử người xuống chỉ đạo, nếu không e rằng... Chiêm Hữu Quang nhìn Ninh Chí Hòa.
- Có hai đồng chí Thời Mãn và Phong Hồ Ninh ở đó, chắc là không có chuyện gì đâu. Hai người bọn họ đều là thành viên lòng cốt của Ủy ban nhân dân. L Lại pháo người xuống phái ai đây? Phái người xuống có tác dụng gì không? Sắc mặt của Khúc Chí Quốc âm trầm nhìn lướt qua mọi người.
- Sao chuyện này lại khéo thế? Có người vừa báo đã có mấy ngàn công nhân tập trung. Đường Qang Hùng nói một câu ám chỉ.
- Đồng chí Quang Hùng, đồng chí không thể biết được sức ảnh hưởng của đồng chí Diệp Phàm ở tập đoàn Hoành Không. Đồng chí không nhận thức được trường hợp này. Đúng là một cái chỉ tay của tướng quân bằng khí thế của trăm, vặn quân. Chiêm Hữu Quang nói.
- Tập đoàn Hoành Không là một tay đồng chí Diệp Phàm gây dựng lên. Trước khi cậu ta đi thậm chí sinh hoạt phí còn chưa phát đến tay công nhân.
7-8 tháng không được lĩnh lương. Sau khi hắn đi, thời gian 2 năm ngắn ngủi, tập đoàn Hoành Không đã xáy ra những thay đổi quá lớn.
Nhóm công nhân không những được nhận đủ lương. Mà năm nay kinh tế của tập đoàn Hoành Không chuyển biến theo hướng tích cực, mọi phúc lợi, đã ngộ công nhân cũng không ngừng có sự thay đổi.
Đám công nhân tinh tường lắm, ai có thể cho bọn họ cuộc sống ổn định thì bọn họ yêu người đó. Đây là một sự thật không thể chối bỏ. Khúc Chí Quốc lại có đánh giá cao về Diệp Phàm như vậy đến cả Đường Quang Hùng cũng phải kinh hãi.
- Các đồng chí, liệu có phải lần trước tỉnh chúng ta xử phạt đồng chí Diệp Phàm như vậy là không thích đáng?
Lần đó đồng chí Diệp Phàm có sai lầm nhưng cái gĩ dẫn đến động tĩnh lớn như vậy? có phải cách xử lý của đồng chí Thời Mãn quá tắc trách không? Lần đầu tiên Ninh Chí Hoà trực tiếp đề xuất đến đồng chí Nhâm Thời Mãn.
Bởi vì Khương Quân Sơn đã liên minh với Ninh Chí Hòa. Còn thái độ của Khúc Chí Quốc thì lại có sự thay đổi.
Ninh Chí Hòa lại nắm Tỉnh ủy Thiên Vân trong tay. Hơn nữa, cùng phải cũng đã đến lúc trung thành với Diệp Phàm.
Thời gian trước Diệp Phàm bị oan ức, Ninh Chí Hòa cũng muốn để cho cấp dưới đi theo mình. Đi theo ta các ngươi cậu còn có hi vọng.