- Cậu làm rất khá rồi, chỉ có điều, một thành phố lớn như vậy, mọi mặt đều muốn làm hết sức hoàn mỹ, điều này hơi khó khăn đấy.
Cho nên, cậu không cần phải tự trách mình quá mức. Chẳng ai hoàn mỹ cả, kim vô thuần kim. Chỉ cần sau này có thể rút kinh nghiệm, chú ý cải thiện là được rồi.
Chu Thiên Minh giọng điệu hòa hoãn, nói tiếp:
- Đồng chí Đại Hải từ Ban tổ chức cán bộ thành ủy tỉnh Long Giang điều tới.
Đồng chí này rất thích học hỏi, cậu ấy thường xuyên đến văn phòng tỉnh ủy học hỏi các đồng nghiệp lãnh đạo. Các đồng chí như vậy không nhiều đâu.
Diệp Phàm vừa nghe, vừa cân nhắc, lập tức cả kinh, trong lòng tự nhủ, Xa Quân chẳng những là thư ký của Bí thư tỉnh ủy La, hơn nữa còn kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy.
Móc nối lại với nhau, thằng nhãi này nháy mắt đã hiểu, chắc chắn là Trưởng ban Chu đang nhắc nhở mình.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Trần Đại Hải mới điều tới và Bí thư đảng ủy- quần chúng Xa Quân cùng một phe. Hiện tại đã xác định được, hai người này đều do Bí thư La sắp xếp xuống.
- Không thể ngờ tinh thần cầu tiến của đồng chí Trần Đại Hải lại mạnh như vậy, đúng là tấm gương để Diệp Phàm tôi học tập.
Diệp Phàm nói.
- Haha.
Chu Thiên Minh mỉm cười hai tiếng, nói,
- Kỳ thực, Ban tổ chức cán bộ thành ủy các anh cũng có nhân tài mà. Chẳng hạn như có vài đồng chí nữ bên đó cũng không tệ.
Diệp Phàm trong lòng vui vẻ, đây chính là tín hiệu thứ hai Trưởng ban Chu bắn cho mình. Chắc hẳn là đang nhắc nhở, Đồng Tiể Tiểu có thể dùng được.
Thằng này trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh được một chút, bằng không, quả thực là đau đầu. Vì, trong Ban tổ chức cán bộ Thành ủy có một nữ Phó chức tên Đồng Tiểu Tiểu.
Hơn nữa, từ những tin tức Trưởng ban Chu truyền đến có thể thấy Trưởng ban Chu vẫn tương đối tín nhiệm hắn.
Bằng không, sẽ không mở miệng đề cử nữ đồng chí này. Cái này, đối với lãnh đạo mà nói là chuyện tương đối kỵ húy.
- Vâng, Trưởng ban Đồng Tiểu Tiểu không tệ. Tuy nói là đồng chí nữ, nhưng rất giỏi giang. Hơn nữa, làm việc rất nghiêm túc.
Diệp Phàm nói.
Đoàn người của Trưởng ban Chu nghỉ ngơi một lát thì về tỉnh.
Đêm khuya, Diệp Phàm chạy tới Long Giang. Vừa hay gặp Tề Thiên đang về nhà, Diệp Phàm cũng đi cùng.
Biết Diệp Phàm đến, Tề Chấn Đào cùng vợ Phong Nhã Mai đều chưa ngủ. Diệp Phàm vừa vào Tề gia, Tề Chấn Đào đã cười nói:
- Nhã Mai, đem đồ ăn khuya lên, anh với Diệp Phàm, Tề Thiên vừa ăn vừa nói chuyện.
Phong Nhã Mai biết, ông xã chắc chắn có chuyện muốn nói với Diệp Phàm, nên cũng bưng đồ ăn khuya nóng hổi lên rồi bước lên lầu.
Vì, Tề Chấn Đào không thích phụ nữ xen vào chuyện chính sự.
Bình thường cần nói chuyện đều vào thư phòng.
Phong Nhã Mai cũng hiểu được điểm này, bình thường có việc gì cần nói thì bản thân bà đều lựa chọn cách lảng tránh.
Tuy nhiên, trước khi lên lầu Phong Nhã Mai cười nói:
- Diệp Phàm, chyện của cháu cũng ổn cả rồi. Cuối năm cưới chưa, cô thèm uống rượu mừng rồi.
- Cái này, cuối năm nay chắc chắn không được. Kế hoạch là sang năm. Cô, cô cũng biết cuối năm cháu rất bận rộn mà.
Diệp Phàm sắc mặt khó coi, khiến Tề Thiên ngồi cạnh bật cười nói:
- Mẹ, anh Diệp chưa muốn bị “vây thành” đâu. Mẹ xem con này, giờ xui xẻo biết mấy, toàn bị vây lại thôi.
- Vây vậy mới tốt, con xem xem, trước kia chưa có Diệc Thu có thấy bóng dáng con đâu. Con nói xem, cả năm con về nhà được mấy lần.
Có về Thủy Châu cũng đi uống rượu, đánh bài với bạn. Hơn nữa, thường xuyên về Thủy Châu mà không ghé nhà.
Con cho rằng mẹ không biết được hành tung của con à? Giờ thì tốt rồi, cũng thường về thăm nhà.
Tuy nhiên, lão Tề, anh xem, khi nào thì điều Diệc Thu qua đây luôn. Bằng không, Tề Thiên phải đi đi về về Thủy Châu cũng phiền phức.
Phong Nhã Mai tức giận nói với con trai.
- Không cần, con về Thủy Châu cũng tiện mà đúng không? Điều đi điều lại làm gì cho phiền phức?
Tề Thiên vội nói, còn nháy mắt với Diệp Phàm, dĩ nhiên là hy vọng Diệp Phàm sẽ nói giúp.
- Có gì phiền phức. Diệc Thu đến đây có thể chăm sóc cho Tề Thiên. Chú Tề, nên điều Diệc Thu về nhanh nhanh đi. Tề Thiên ở trong Bộ đội cũng được cấp nhà tại Thành phố Đồng Lĩnh mà. Đến lúc đó Diệc Thu cứ ở Thành phố Đồng Lĩnh là được. Tề Thiên về Thành phố Đồng Lĩnh cũng nhanh, lái xe chừng 1 tiếng là tới rồi.
Diệp Phàm không thèm để ý tên đó, lời nói vừa ra khỏi miệng, đương nhiên đã bị tên nhãi Tề Thiên kia hung hăng trừng mắt.
- Trừng cái gì, tiểu tử con sinh trong phúc mà không biết phúc?
Tề Chấn Đào cũng nhìn thấy, dạy dỗ đứa con một câu, trầm ngâm trong chốc lát, nói,
- Cũng tốt, sang năm chuyển cho Diệc Thu tới đây. Cứ cởi bộ quân trang kiếm vị trí nào nhàn nhã công tác là được rồi.
- Cái này chắc hẳn Diệc Thu không đồng ý, trước kia Diệc Thu thích Báo Săn. Lúc trước Mai gia có bức cô ấy cũng không chịu cởi bộ quân trang.
Sau lần bị thương phải rút khỏi Báo Săn, Diệc Thu cũng không chịu cởi quân trang, giờ công tác bên đoàn văn công cũng không tệ.
Cho nên, muốn điều đến đây, con thấy, cũng phải hỏi ý cô ấy. Thông thường mà nói thì điều đến quân phân khu Thành phố Đồng Lĩnh cũng được.
Tề Thiên nói.
- Cái này cũng dễ thôi, đến lúc đó để cháu nói với Tư lệnh Lã quân khu Thành phố Đồng Lĩnh một tiếng là được. Bảo anh ta kiếm chỗ nào nhàn nhã cho Diệc Thu làm. Như vậy, Diệc Thu vẫn ở bên quân đội.
Diệp Phàm cười nói.
- Ừ, như vậy cũng được.
Tề Chấn Đào gật đầu.
- Anh Diệp, nghe nói Thành phố Đồng Lĩnh các anh cải tổ triệt để rồi?
Tề Thiên vừa ăn canh vừa nói.
- Đúng vậy, lần này thay đổi quá đột ngột. Tôi chưa chuẩn bị gì về mặt tư tưởng. Nếu không, đâu vội vàng đến thỉnh giáo chú Tề thế này.
Diệp Phàm nói.
- Thằng nhóc cậu muốn đến đây nghe tin tức chứ thỉnh giáo cái gì?
Tề Chấn Đào tức giận hừ nói.
- Haha, chú Tề, cháu coi chú là người thân mà. Huống chi, Thành phố Đồng Lĩnh là do chú Tề gọi cháu xuống. Cháu đây dù nói thế nào cũng không thể nào làm mất mặt chú đúng không nào?
Diệp Phàm cười hì hì hai tiếng.
- Diệp Phàm, chuyện này thực sự rất kỳ lạ.
Tề Chấn Đào mặt trở nên nghiêm túc.
- Vâng!
Diệp Phàm gật gật đầu, trầm ngâm trong chốc lát, nói,
- Cũng không biết tên chó đẻ nào đem chuyện này báo lên Tài liệu tham khảo nội bộ.May là lần này cháu hành động nhanh hơn, bằng không, gặp hạn cả rồi.
- Đây cũng là bài học, đến giờ tôi vẫn không hiểu được. Lúc đầu chuyện lớn như vậy mà cậu cứ nhất định phải khống chế trong phạm vi Thành phố Đồng Lĩnh.
Tuy nói Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc vì muốn thoát khỏi chuyện này đã cho Thành phố Đồng Lĩnh các cậu không ít ưu đãi.
Tuy nhiên, chẳng lẽ tầm nhìn của Diệp Phàm cậu lại hẹp như vậy. Được lợi là nhà nước, nhưng, mũ quan là của cậu.
Kết quả xảy ra chuyện gì thì người ta sẽ không nói tốt cho Diệp Phàm cậu mà sẽ dùng đó làm dao đâm cậu. Nếu lúc đầu cậu báo lên trên theo đúng quy củ, việc này sẽ không liên quan gì đến cậu.
Hơn nữa, tôi cũng sẽ không bị dính đến. Vì, thời điểm xảy ra tai nạn mỏ tôi vẫn chưa đến Tấn Lĩnh. Chuyện này cậu xử lý thật sự không thỏa đáng.
Tề Chấn Đào nói.
- Chú Tề, việc này rất phức tạp, trong đó có vài gút mắc lớn, cháu không muốn nói. Chuyện này, có liên quan đến bí mật quốc gia, không tiết lộ được.
Diệp Phàm nói.
- Bí mật quốc gia?
Tề Chấn Đào rõ ràng sửng sốt, về sau, như thoáng chút suy nghĩ, gật gật đầu, nói:
- Nếu đã liên quan đến bí mật quốc gia thì cậu không cần phải nói. Tôi đoán, chuyện lần này có thể dàn xếp được, là vì liên quan đến bí mật này?
- Vâng, vốn là chuyện này.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Thì ra là thế
Tề Chấn Đào nhìn trần nhà, rồi lại hớp một hớp canh. Diệp Phàm đứng lên đưa một điếu thuốc rồi mồi cho lão.
- Cậu còn cái này nữa không?
Tề Chấn Đào hút một hơi hỏi.
- Vừa nãy có đem đến cho chú một cây thuốc với hai chai rượu.
Diệp Phàm nói.
- Ờ, tiểu tử cậu coi như vẫn chưa quên chú Tề này.
Tề Chấn Đào trên mặt nở nụ cười thản nhiên.
- Sao quên chú Tề được.
Diệp Phàm nói.
- Anh, có thể cho em một chai rượu được không?
Tề Thiên hai mắt chợt lóe lên, cười tủm tỉm nói.
- Lần trước không phải cho cậu mấy chai rồi à?
Diệp Phàm tức giận hừ nói,
- Có phải tôi mở nhà máy rượu, thuốc lá đâu. Khi nào tôi có thể ngồi lên vị trí của Chủ nhiệm Điền thì may ra mới cho cậu nhiều hơn được.
- Cũng chưa chắc, cậu mà ngồi lên vị trí của Chủ tịch Điền, hạn ngạch của mấy thứ này cũng nghiêm khắc lắm. Chủ nhiệm Điền có thể chiếm riêng được một ít, chứ không thể chiếm số lượng lớn được.
Tề Chấn Đào chen vào nói.
- Ba, thuốc lá này coi mở trước, lấy hai gói.
Tề Thiên chạy đến bàn trà, cầm cây thuốc lên.
- Đừng có mở, mấy ngày nữa ba đi Bắc Kinh.
Tề Chấn Đào nói, Tề Thiên buồn bực đặt thuốc lá xuống, tuy nhiên, ánh mắt lại nhìn theo Diệp Phàm.
- Cầm lấy đi, bên trong có ba gói, cậu lấy hai gói đi.
Diệp Phàm bị tên này làm cho không còn cách nào khác, bèn đặt túi xách của mình lên bàn.
- Tuân lệnh!
Tề Thiên cười híp mí.
- Người đâm dao không cần phải đoán, đối thủ của cậu không ít. Chỉ cần bản thân mình làm đúng, không sợ bị người khác đâm. Tuy nhiên, chuyện lần này nếu dính đến cơ mật quốc gia thì không thể nào đem ra giải thích rõ được. Đúng là làm khó cậu rồi.
Tề Chấn Đào hút một hơi, nói.
- Có cách gì khác, bên này không thể giải thích, bên đối đầu đâm một dao. Mẹ nó, đúng là làm nghẹn chết cháu mà.
Diệp Phàm mắng một câu.
- Được rồi, qua rồi thì thôi.
Tề Chấn Đào khoát tay, liếc mắt nhìn Diệp Phàm nói:
- Khổng Đoan thay vị trí của Cao Thành, người này lòng dạ rất sâu, chắc hẳn còn khó đối phó hơn cả Cao Thành.
- Vâng, hắn có bốn vé bên Ủy viên thường vụ. Trước kia còn Cao Thành hắn chỉ có được ba vé mà thôi. Phượng Thủy Linh kia hướng về phía Khổng Đoan rồi.
Diệp Phàm nhíu mày nói.
- Chắc hẳn càng đâm càng đau ngón tay thôi.
Tề Chấn Đào dập điếu thuốc nói.
- Vâng, Xa Quân người này nghe nói trước đây rất ồn ào. Tuy nhiên, cháu cũng không rõ. Bí thư La tại sao lại dung túng cho y làm những chuyện như vậy, không sợ làm bại hoại thanh danh của Bí thư La sao?
Diệp Phàm hỏi.
- người này không đơn giản, sau lưng có người.
Tề Chấn Đào hừ nói.
- Thì ra là thế, vậy sau lưng y là ai chú Tề có biết không?
Diệp Phàm hỏi, dĩ nhiên, muốn áp chế Xa Quân, thì phải nắm rõ lai lịch của y.