Quan Thuật

Chương 1701: Chương 1701: Cô bị cách chức rồi.




Tôi hỏi lại, có làm được không? Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm khắc nhìn chằm chằm Phượng Anh.

- Không làm được! Phượng Anh nói.

- Vậy được, không làm được có phải không? Tôi tuyên bố từ bây giờ trở đi cô không thích hợp để đảm nhiệm chức vụ cục trưởng thường vụ cục Xây dựng thành phố. Xét thấy thái độ đặc biệt chống đối của cô đã mang đến cho công tác của Ủy ban nhân dân thành phố tổn hại lớn. Cô đã bị cách chức. Diệp lão đại tuôn ra một hơi.

- Anh cách chức tôi, họ Diệp kia anh có quyền lực gì mà cách chức tôi. Chức vụ thường vụ của tôi này do cục trưởng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy bổ nhiệm, là do hội nghị thường vụ thành phố thảo luận thông qua. Muốn cách chức cũng không tới phiên anh làm, có ý gì đây! Phượng Anh trả miếng, không ngờ trực diện đấu khẩu với Diệp Phàm. Hơn nữa, còn mắng chửi nữa chứ.

- Có phải cần Ban tổ chức cán bộ Thành ủy có thông báo chính thức cách chức có phải không, được, trước tối mai sẽ nhận được thôi! Diệp Phàm nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nhìn Giang Hán liếc mắt một cái, nói:

- Giang Hán, đồng chí phối hợp với Vương Á Giang cùng nhau động thủ, kiên quyết điều tra tới cùng việc xây dựng sau khi Ủy ban nhân dân thành phố có văn kiện về việc tu bổ khe suối Vượng Phu cho tôi. Bất kể là liên quan đến người nào cũng lôi cả ra cho tôi.

- Vâng, tôi nhất định sẽ cố gắng đi làm. Giang Hán bất đắc dĩ gật gật đầu, anh ta biết lúc này tuyệt không phải lúc chống lại Chủ tịch thành phố, làm vậy so với chết không khác biệt lắm. Phượng Anh có chỗ dựa vững chắc, phỏng chừng cuối cùng sẽ không gặp chuyện gì. Đổi lại nếu là mình có khi mũ quan đã bay từ lâu rồi.

- Chủ tịch thành phố chỉ thị làm như thế nào thì tôi làm như thế, tôi nhất định sẽ tập trung nhân lực toàn cục nghiêm chỉnh chấp hành văn kiện tu bổ khe suối Vượng Phu. Vương Á Giang biết đó là một cơ hội, lập trường anh ta so với Giang Hán kiên định hơn nhiều. Anh ta biết, trước kia cầu khẩn bao nhiêu lần cũng không có tác dụng, lần này thì cơ hội đột nhiên đưa tới. Vương Á Giang còn chưa chuẩn bị tâm lý, tuy nhiên, thằng nhãi này cũng kiên trì đâm đầu vào. Cái nhìn của Vương Á Giang và Giang Hán không cùng một góc độ, anh ta cho rằng cho là Phượng Anh có chỗ dựa vững chắc nhưng vị Chủ tịch thành phố trẻ tuổi này chẳng lẽ có chỗ dựa tầm thường sao? Tuy cuối cùng Phượng Anh không sao, nhưng có lẽ cái ghế ở cục Xây dựng này cô cũng không thể ngồi tiếp, chắc chắn sẽ bị chuyển công tác. Còn chuyển đến địa phương nào, bị trù dập hoặc như thế nào thì khó có thể đoán trước được.

Chuyện Phượng Anh bị Chủ tịch thành phố Diệp cách chức tại chỗ phỏng chừng sẽ lan tới cục quản lý đất đai thành phố. Cho nên khi đoàn người Diệp Phàm tới cục quản lý đất đai thì đồng chí cục trưởng thường vụ Mâu Gia Vĩ sớm đã dẫn tất cả các cán bộ ra cửa đứng xếp hàng hoan nghênh nhiệt tình.

- Chủ tịch thành phố, cục trưởng Thôi mới lên thành phố giải quyết chút việc, nói sẽ về ngay. Mâu Gia Vĩ vẻ mặt khẩn trương nói. - Không sao, các cán bộ đều đã tới cả chưa. Diệp Phàm sau khi bắt tay các cán bộ, quét mắt nhìn mọi người một lượt, hỏi. Diệp Phàm phát hiện ánh mắt các đồng chí khi vừa thấy mình rất cung kính. Xem ra ‘giết chết’ một ‘con gà’ vẫn có uy lực nhất định. Tuy nhiên, ‘con gà’ này vẫn chưa bị nhổ lông. Phỏng chừng vẫn còn có gút mắc nhất định. Tuy nhiên Diệp Phàm đã quyết định hạ quyết tâm, không hạ bệ Phượng Anh thì cái ghế Chủ tịch thành phố này còn ngồi làm cái quái gì. Phượng Anh chính là con gà mà mình cần dùng để tạo uy ở Hải Đông. Đương nhiên, đối với những gì Diệp Phàm nói. Các đồng chí cấp lãnh đạo thành phố đều mỏi mắt mong chờ.

- Ngoại trừ cục trưởng Thôi tạm thời không tới ra, các cán bộ của tất cả các phòng ban đều tới cả. Cục trưởng Mâu vẻ mặt cung kính nói. - Chắc lý do vì sao tôi lại đến thì các vị đã biết? Diệp Phàm thản nhiên hỏi. - Điều Chủ tịch thành phố nói hẳn là chuyện phê duyệt sai nguyên tắc văn kiện xây dựng hai bờ sông khe suối Vượng Phu? Cục trưởng Mâu cũng thành thật gật gật đầu, biết có giấu cũng giấu không được.

- Ừ, xem ra anh còn chưa quên khe suối Vượng Phu. Diệp Phàm thản nhiên liếc mắt một cái nói.

- Chúng tôi đều không dám quên, đây là văn kiện do Ủy ban nhân dân thành phố chính thức xuống, là phòng ban bên dưới của Ủy ban nhân dân thành phố càng phải tận tâm hết sức lĩnh hội chỉ thị của lãnh đạo, toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ. Cục trưởng Mâu rất biết nói chuyện.

- Nếu đều đã lĩnh hội chỉ thị lãnh đạo thì sao còn để phát sinh chuyện phê cấp đất sai quy định. Rõ ràng biết hai bờ sông của khe suối Vượng Phu từ sau khi Ủy ban nhân dân thành phố xuống văn kiện thì phải đình hết mọi phê duyệt, các anh lĩnh hội chỉ thị của lãnh đạo thành phố như thế nào vậy? Diệp Phàm giọng điệu trở nên nghiêm khắc. Những chuyện mà cục quản lý đất đai và cục Xây dựng làm nếu có thông đồng cùng Ủy ban nhân dân thành phố thì Diệp Phàm tôi tất nhiên sẽ không khách sáo.

- Cái này. Sắc mặt của Mâu Gia Vĩ có chút khó coi, xem xét nhìn xung quanh.

- Cái này là cái gì, là cục trưởng thường vụ cục Đất đai thành phố anh trực diện giải thích cho tôi xem. Diệp Phàm lại bức ép. - Chủ tịch thành phố, hay là hãy hỏi cục trưởng Thôi đi. Chuyện này tôi không rõ lắm. Bởi vì, về phê duyệt đất đai hai bên khe suối Vượng Phu gần đây đều do cục trưởng Thôi sai người đi phụ trách. Mâu Gia Vĩ bị buộc đến bất đắc dĩ lôi cục trưởng Thôi ra làm bia đỡ .

- Cục trưởng Thôi giao cho đồng chí nào phụ trách? Diệp Phàm hừ một tiếng, quét qua xung quanh liếc mắt một cái. - Hình như là Trần Đông? Cục trưởng Mâu nhìn đồng chí mập mập và lùn nói.

- Trần Đông là đồng chí nào? Diệp Phàm nói nhưng nghe từ xoang mũi có giọng hầm hừ phát ra, hỏi xong thì mọi người đi vào phòng họp. - Là tôi, Chủ tịch thành phố. Anh chàng lùn, béo xê dịch chân, đáp. Tuy nhiên, Diệp Phàm với đôi mắt ưng phát hiện cặp chân ngắn ngủn của người này hình như đang run. Chẳng lẽ bị kích động, Diệp Phàm trong lòng khinh bỉ cười lạnh.

- Chuyện phê duyệt đất đai hai bờ sông khe suối Vượng Phu vi phạm quy định là do đồng chí phụ trách cụ thể sao? Diệp Phàm liếc mắt một cái, lạnh lùng hừ nói.

- Là tôi phụ trách cụ thể. Cục trưởng Trần gồng mình nói.

- Vậy là tốt rồi. Diệp Phàm không ngờ gật gật đầu, nhìn Trần Đông. Ước chừng nửa phút qua đi, Trần Đông bắt đầu cúi đầu nhìn xuống đất. Cúi sát đến nổi đầu gần chạm ngực. Diệp lão đại kia cường khí đầy mình, tuy nói chỉ là một thứ vô hình nhưng thực tế lại khiến người ta có chút sợ hãi. Kỳ thật, đây là một loại áp lực tinh thần. Trong phòng hội nghị các đồng chí khác tất nhiên cũng không dám thở mạnh. Một đám đều với vẻ mặt nghiêm túc, tất nhiên toàn bộ không dám nhìn vào cặp mắt Diệp Phàm. Tuy nhiên lại mịt mờ nhìn Trần Đông làm sao để đối mặt. Một phút đồng hồ qua đi, Trần Đông rốt cục thiếu kiên nhẫn giơ tay lên sờ trán một chút, phát hiện trán toàn mồ hôi liền chu mồm thè lưỡi, tuy nhiên, cuối cùng chua xót không nói gì.

- Khe suối Vượng Phu là hạng mục lớn của Ủy ban nhân dân thành phố, đồng chí công nhiên vi phạm quy định về phê duyệt đất đai, đây là công nhiên đối kháng với chính sách của Ủy ban nhân dân thành phố. Tạo nên ảnh hưởng tiêu cực lớn cho công tác lãnh đạo của thành phố, bắt đầu kể từ hôm nay, đồng chí…

…Tạm thời bị cách chức, kiểm điểm, thẩm tra, chờ Ủy ban nhân dân thành phố xử lý. Diệp Phàm nói xong nhìn nhìn cục trưởng thường vụ Mâu Gia Vĩ liếc mắt một cái. Hối thúc nói:

- Cục trưởng Thôi còn chưa tới sao? - Còn chưa tới, đồng chí nói sẽ tới ngay. Cục trưởng Mâu trả lời.

- Được rồi, hôm nay nói đến đây, khi nào đồng chí Thôi tới thì nhắn một câu, khi nào rảnh đến Ủy ban nhân dân thành phố nói rõ chuyện vi phạm quy định khi phê duyệt đất đai Khe suối Vượng Phu. Diệp Phàm lạnh mặt xoay người bỏ đi. Nhìn bóng dáng Diệp Phàm, Phó cục trưởng Mâu giơ tay lên sờ quanh cổ, phát hiện cổ áo ướt đẫm. Anh ta quay đầu nhìn Trần Đông đang đứng ngẫn ra ở một góc liếc mắt một cái, miệng quỷ dị mỉm cười. Nói lầm bầm:

- Còn phải thêm chút lửa mới được, Cục Đất đai này cũng nên do Mâu Gia Vĩ này lãnh đạo rồi. Thôi Thanh, chỉ có thể trách ông tìm ông anh rể xui xẻo. Cho nên ông cũng xui xẻo theo! Buổi tối, Diệp Phàm suy nghĩ một hồi. Đột nhiên đập một quyền lên bàn, hừ nói:

- Nên động thủ! Chợt Diệp Phàm tìm một số điện thoại, gọi cho Tư lệnh viên phân quân khu Nguyễn Nhất Tiến. Biết anh ta ở nhà nên lái xe thẳng đến quân phân khu. Nghe nói Nguyễn Nhất Tiến có chân lão hàn, Diệp Phàm mang theo vài thứ cần dùng. Tư lệnh viên Nguyễn Nhất Tiến ở tại khu nhà lầu trong quân phân khu, vừa vào cửa không ngờ gặp cô nàng Nguyễn Phi. Hôm nay Nguyễn Phi mặc trên người một chiếc áo choàng màu đen, bên trong là áo len vàng, bên dưới mặc một chiếc quần ôm, chân mang một đôi giày da hồng. Tóc dài buông xõa trên vai. Nhìn qua liền khiến cho Diệp lão đại nhớ tới nhân vật trong tác phẩm《Ma nữ tóc trắng 》. Chỉ có điều Nguyễn Phi tóc đen.

- Anh tới làm gì? Nguyễn Phi tựa vào cửa chính nhà mình, ngắm Diệp Phàm liếc mắt một cái, bởi vì cửa chính Nguyễn gia có bậc thang cho nên cô này dùng giọng lạnh lùng ở trên cao hừ nói, với Diệp Phàm không hề khách khí. Con gái một và tiểu nhân rất khó dưỡng, Diệp Phàm trong lòng nói thầm một câu, biết chuyện lần trước đắc tội cô nàng hiện vẫn còn nhớ rất rõ.

- Không phải tìm cô, tôi tìm tư lệnh Nguyễn. Khuôn mặt Diệp Phàm cũng không tươi cười, thản nhiên hừ nói. Hơn nữa, nói vậy có là có chút ẩn ý, nói Nguyễn Phi cô đối với Diệp Phàm tôi không có chút sức hấp dẫn nào đâu. Tự nhiên, Nguyễn Phi vừa nghe liền nổi giận, trừng mắt nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, hừ nói:

- Nguyễn Phi tôi đây thà để một con chó nhớ đến mình chứ không thèm để cho anh đến tìm? Nói xong, Nguyễn Phi chớp chớp hàng mi, tất nhiên trông có vẻ rất sắc . Nguyễn Phi nói những lời này khác nào nói Diệp Phàm ở trong mắt cô nghiễm nhiên trở thành hạng người không bằng chó lợn.

- Ha hả, yêu đương với chó thì tôi chưa từng có loại ham mê này! Nói xong, Diệp Phàm còn tỏ ra tự mãn lắc lắc đầu.

- Anh nói ai là chó? Nguyễn Phi kia mặt lập tức sa sầm xuống, chỉ vào hắn hừ nói.

- Phi nhi, làm gì đó? Còn không mời Chủ tịch thành phố vào trong, làm gì bừa thế. Lúc này, bên trong khung cửa truyền ra một giọng nói. Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn, phát hiện tư lệnh viên Nguyễn Nhất Tiến độ khoảng năm mươi tuổi, mặt hơi dài, bả vai không rộng lắm, thuộc quân nhân có dáng người bậc trung.

- Tối rồi mà lại tới chơi thật mạo muội quấy rầy. Diệp Phàm cười nói, giơ tay ra bắt tay Nguyễn Nhất Tiến.

- Nói chi thế này, Nhất Tiến đáng ra phải sớm nên đến thăm hỏi Chủ tịch thành phố mới đúng. Tuy nhiên, gần nhất bận rộn cho nên làm lỡ việc. Nguyễn Nhất Tiến ha hả cười nói, trên mặt vẫn rất nhiệt tình. Hai người bước vào đại sảnh, Nguyễn Phi hừ một tiếng rồi bước lên lầu.

- Còn không pha trà mới Chủ tịch thành phố. Nguyễn Nhất Tiến mặt nghiêm lại nhìn con gái hừ nói. Khí thế của quân nhân lập tức tỏa ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.