- Phục vụ đâu, gọi ông chủ của cô đến đây, rượu có vấn đề.
Diệp Phàm vừa đập bàn, hừ nói, trong lòng than thầm, khó lắm sau mười ngày mới được ra ngoài, lại uống phải bình rượu giả, không tức mới lạ. Cho nên, giọng điệu không chút khách sáo.
- Xin chờ một chút.
Nhân viên phục vụ mặt biến sắc, liếc nhìn Diệp Phàm rồi quay người đi vào, xem chừng nghĩ hắn là kẻ ăn quịt.
Thực ra, đây là vì Diệp Phàm cố ý muốn chỉnh đốn. Đã nghe nói Kiều Viên Viên này có gia thế khá lớn, nhưng chính hắn lại không biết đích xác là thế nào, cho nên muốn thử xem sức ảnh hưởng của cô ấy ở thủ đô đến đâu.
Quán rượu này bề thế như vậy, cũng khá là có chất lượng, xem chừng danh tiếng cũng không vừa. Thường thì có thể mở cửa hàng ở thủ đô, nói không chừng phía sau phải có sự nâng đỡ của Vụ trưởng của Vụ nào đó.
Ở thủ đô, cấp phòng nhiều như lá mùa thu, cấp cục không bằng con chó, cấp sở thì đầy đường, quan chức cấp bộ mới được coi là quan lớn, cấp phó của quốc gia cũng không ít…
Hơn nữa, rượu này cũng đúng là có vấn đề thật. Cho dù Kiều Viên Viên không thu hồi được thì dựa vào thân phận là người bệnh như mình, lại vừa mới lập công lớn, ít nhất Trấn Đông Hải cũng không mặc kệ. Tuy nói thủ đô là nơi ngọa hổ tàng long nhưng cũng không khiến cho Diệp Phàm sợ.
- Ai đang gây rối vậy?
Lúc này một người thanh niên khá đẹp trai, trẻ tuổi và có vẻ tỉa tót đi đến, bước chân mạnh bạo, thậm chí biểu hiện có chút vênh váo tự đắc
- Gây rối, tôi không gây rối gì cả, chỉ là rượu ở đây có vấn đề thôi, chắc là rượu giả.
Diệp Phàm gõ nhẹ xuống bàn, rắp tâm gây chuyện, đương nhiên là vì muốn kích động tên chủ quán.
- Vớ vẩn, rượu giả? Có biết đây là đâu không? Quán rượu Ảo Vân, biết quán này là do ai mở không? Anh bạn ơi, muốn ăn quịt thì cũng phải biết trái phải chút chứ?
Tên chủ quán khinh thường liếc nhìn Diệp Phàm. Lúc nhìn thấy Kiều Viên Viên nho nhã thùy mị, lập tức đôi mắt tên chủ quán sáng lên một tia háo sắc.
- Không biết
Diệp Phàm lắc đầu như một thằng nhà quê, vẻ mặt giả bộ thật thà chất phác. Kiều ViênViên ngồi bên cũng muốn bật cười.
Nếu tên chủ quán ngạo mạn kia mà biết kẻ nhà quê này chính là người giết người không chớp mắt mà đến cả đội viên đặc chiến ngoại quốc cũng phải sợ, xem chừng cũng sớm bị dọa cho chạy mất dép từ lâu, còn dám ở đây khoe khoang?
- Haha. Đến việc quán rượu này là do thiếu gia Cố của Cố gia mở mà cũng không biết, đúng là có mắt mà không thấy thái sơn.
Tên chủ quán suýt nữa trợn trừng mắt lên, hunng hăng liếc nhìn Diệp Phàm.
- thiếu gia Cố, chưa từng nghe nói đến. Ở thôn tôi có ông đồ tể giết lợn họ Cố, người trong thôn đều gọi ông ta là thiếu gia Cố.
Diệp Phàm mặt giả bộ thoải mái, lời nói thật thà chất phác. Kiều Viên Viên thiếu chút nữa cười phá lên, vội giơ tay lên che miệng, cử chỉ này thật quyến rũ.
Tên chủ quán vừa nhìn thấy, lập tức ngơ người. Đưa mắt nhìn về phía bộ ngực Kiều Viên Viên, đột nhiên nháy mắt với một tên to lớn như tháp sắt phía sau.
Tên này vừa nhìn thấy ông chủ ra hiệu, lập tức hiểu ý. Bước thẳng đến chỗ Diêp Phàm, giơ bàn tay to như quạt định bắt người.
Thình thịch
Một tiếng động to vang lên, tên người to lớn này đã bị Thường Thanh,vệ sĩ của Diệp Phàm đánh ngã xuống đất, tiện chân đá thêm một cái khiến người kia phải nhe răng gọi mẹ.
Đây là Thường Thanh còn nể tình, nếu không chỉ cần một đòn của cao thủ tam đẳng xem chừng tên người vạm vỡ này cũng bị đưa đi bệnh viện rồi.
- Đã đòi ăn quịt rồi còn đánh người hung hăng, để tôi bắt các người lại rồi nói tiếp.
Tên chủ quán gầm lên giận giữ, phía sau có một tên to lớn không kém tên trước tiến đến, chính là để “tiếp đón” Diệp Phàm.
Tiếng chân đá nhau vang lên một tràng. Chưa động đến được một sợi lông của Diệp Phàm, năm thanh niên trai tráng đã bị hai vệ sĩ của Diệp Phàm là Thường Thanh và Lưu Binh vật ngã xuống đất.
Tên chủ quán hơi trợn tròn mắt, xem ra đối thủ cũng không vừa, chẳng lẽ là bọn người lưu manh ở nông thôn lên.
Tên chủ quán không phải kẻ ngốc, một nữ nhân viên đã gọi điện thoại rồi. Không lâu sau có một đám người đến, trong tay cầm lủng lẳng những côn những kiếm bao vây Diệp Phàm, Kiều Viên Viên và hai người vệ sĩ.
Diệp Phàm chậm rãi chọn đồ ăn chậm rãi nhai. Giống vẻ như người đang nếm món ăn, hoàn toàn không để ý đến đám người đằng đằng sát khí bên cạnh.
Về phần Kiều Viên Viên lại có chút nóng nảy. Thấy tư thế của tên chủ quán, xem chừng là gọi thêm tiếp viện, vội vã lấy điện thoại ra, ư a vài tiếng rồi buông xuống, nói với Diệp Phàm:
- Bỏ đi, chúng ta thanh toán rồi đi thôi, không ăn nữa.
- Muốn chạy hả, đàn ông có thể đi, phụ nữ thì ở lại. haha. Cứ tiếp ta một chầu trước rồi nói sau.
Tên chủ quán hắng giọng cười nói, trong giọng nói đầy vẻ háo sắc, tiếc là không thể chạy đến ôm chầm lấy Kiều Viên Viên rồi có gì tính sau.
Thực ra, Kiều Viên Viên cũng được gọi là đến mức hại nước hại dân, có thể so sánh với những mỹ nữ như Tây Thi, Ngọc Hoàn, là kiểu phụ nữ khiến đàn ông không thể cầm lòng.
Chợt, tên chủ quán lập tức nắm lấy cổ tay kêu to. Không ngờ máu từ cổ tay chảy tràn ra. Còn bộ Youngor, tự nhiên cũng rách toạc. dù sao cũng chỉ là vải dệt thôi chứ cũng không phải áo chống đạn
- Có mắt như mù vậy hả? Người phụ nữ của tao mà mày cũng dám nghĩ đến hả?
Diệp Phàm đột nhiên nổi giận đùng đùng, thản nhiên liếc mắt nhìn tên chủ quán, hừ nói. Lúc này hắn đã tự nhận Kiều Viên Viên là người của mình, làm sao có thể để cho người đàn ông khác có ý đồ gì.
- Có chuyện gì vậy?
Phía sau vang lên một giọng nói trầm tĩnh.
Diệp Phàm vừa nhìn, thấy một người đàn ông mặc toàn màu đen, trông có vẻ oai vệ, khá phong cách bước đến.
- Thiếu gia Cố, có người phá quán.
Tên chủ quán tên Vân Lâm giơ cổ tay đầm đìa máu lên kêu to.
- Để tôi xem xem.
Thiếu gia Cố nhíu mày, vén tay áo của em họ Chu Vân Lâm lên xem thử, chảy khá nhiều máu, quay đầu vội vàng chạy tới, dẫn theo người một người có mang hộp thuốc đến nói to:
- Bôi thuốc đi, nếu có chuyện gì trước tiên hãy đưa đi bệnh viện đã.
“ Người này làm việc chu đáo, giống một nhân vật, ở thủ đô mà được gọi là “thiếu” hẳn là gia thế cũng không phải tầm thường. Người nhà ít nhất phải có một người làm chức Vụ trưởng trở lên. Nếu không cứ con trai của Trưởng phòng là được gọi là “thiếu” thì thủ đô này e rằng “ đại thiếu gia” nhiều như lá mùa thu.” Diệp Phàm trong lòng âm thầm nghĩ, vẫn không để tâm đến việc chọ đồ ăn.
Thiếu gia Cố lo xong việc kia mới liếc nhìn Diệp Phàm và Kiều Viên Viên, cũng hơi ngây người ra, rồi lấy lại bình tĩnh. Xem ra tố chất tâm lý tốt hơn Chu Vân Lâm kia rất nhiều.
- Xuống tay độc quá, bạn hữu, đến từ đâu vậy?
Cố đại thiếu gia liếc nhìn Diệp Phàm, giọng điệu khá bình tĩnh, cũng không tức giận lắm, giống như đang tiếp khách ở nhà. Tuy nhiên nhìn từ trên cao xuống tư thế cũng không khiến người khác có thiện cảm.
- Nông dân
Diệp Phàm thản nhiên nói, có vẻ ngông nghênh.
- Hừ
Cố Đại Thiếu hừ lạnh một tiếng. Hẳn là ở thủ đô này chưa từng có ai nói chuyện với mình kiểu đó, mặt lập tức trầm xuống.
Tuy nhiên, Cố đại thiếu gia không ngu ngốc gì. Có thể khoe khoang ra vẻ như vậy hẳn là người có gia thể không bình thường. ít nhất một điểm, là mấy người này rất giỏi võ.
Nghe anh ta hừ một tiếng như vậy, bảy tám tên lực lưỡng lại ra bao vây. Lưu Binh và Thường Thanh lạnh lùng nhìn đối phương, bắt tay lại đứng phía sau Diệp Phàm, nghiễm nhiên như hai vệ sĩ. Xem ra, người ta không chút sợ hãi.
- Các người còn chưa động thủ đi, đánh chết thằng rùa con khốn khiếp này đi.
Chu Văn Lâm băng bó xong, hung hăng hướng về phía bốn người đang bao vây Diệp Phàm quát.
- Hừ, mày không muốn giữ lấy chân giò nữa hả?
Diệp Phàm khẽ cười nhếch, Chu Vân Lâm như phải xạ có điều kiện vội tránh ở phía sau Thiếu gia Cố. Hơn nữa còn tiện tay cầm cái ghế lên chắn ở phía cổ tay.
- Thiếu gia Cố, chúng tôi tới trễ.
Mấy cảnh sát dưới lầu rầm rầm đi lên, người đi đầu vóc dáng cao ráo mồ hôi đầy đầu. Vừa lau mồ hôi vừa nhìn Thiếu gia Cố, lúc vừa nhìn Thiếu gia Cố, lập tức cúi mình thấp vài cm, vẻ mặt cười nịnh, xem ra rất dụng công.
“ Người này ba gạch, ba sao (Thượng tá), có vẻ là cảnh sát cấp một, chức vụ mà. Không phải Trưởng phòng thì hẳn là phó phòng, tương đương với chức của Lô Vĩ hiện nay. Thiếu gia Cố có thể gọi tới người có chức vụ như này, trong nhà hẳn ít nhất phải có một người làm đến chức Phó giám đốc sở chống đỡ cho, xem ra cũng có chút oai phong.’ Diệp Phàm trong lòng khinh bỉ, thản nhiên không để ý.
Thế thì chưa phải là quan lớn. Bởi vì hôm qua vừa gặp được hai vị thượng tướng. Hơn nữa, Triệu Bảo Cương vẫn là ủy viên thường vụ bộ Chính trị, cho nên thằng nhãi này gan cũng to lên hẳn.
- ừ, không sao.
Thiếu gia Cố hừ một tiếng, cũng không có vẻ mặt thoái mái lắm trước mặt anh cảnh sát.
- Tưởng phòng Bạch, anh xem xem, có người gây rối ở quán rượu chúng tôi. Chưa bàn đến chuyện ăn quịt, còn đánh bị thương người khác, thật coi trời bằng vung,
Lúc này, Thiếu gia Cố giơ cổ tay của Chu Vân Lâm lên, tố cáo tội trạng.
- Thật to gan, dám ăn quịt ở quán của Thiếu gia Cố, ăn cơm quịt lại còn đánh bị thương người ta. Để tôi đưa về từ từ thẩm vấn.
Trưởng phòng Bạch hừ một tiếng lạnh lùng. Chỉ trong nháy mắt, sáu cảnh sát đến quơ quơ còng tay tiến lên bắt người. Thiếu gia Cố không hé răng, như đang xem chuyện náo nhiệt.
Lưu Binh và Thường Thanh vừa thấy liền tiến đến.
- Lui ra, tin là Viên Viên đã tìm ra cách giải quyết. haha…
Diệp Phàm tủm tỉm cười. Căn bản không nhìn thấy sáu cái còng tay trước mặt.
- Viên Viên, em là người thủ đô, nơi này là địa bàn của em. Anh chỉ là nông dân, dù sao cũng không thể khiến cho thằng nhà quê này bị ức hiếp chứ.
Lời Diệp Phàm vừa nói ra, suýt chút nữa làm Viên Viên nghẹn. Tuy nhiên, đừng nhìn vẻ mặt yếu đuối của cô ấy, thực ra, cũng khá thông minh, thậm chí có thể nói là giả dối.
Thầm nghĩ anh đường đường là đại soái của tổ đặc nhiệm số 8. Tuy nói chỉ là một phó soái, tuy nhiên, lời đó mà dám nói ra cũng thật làm cho khối kẻ phải sợ hãi.
Chỉ thấy miệng cô vừa cười nhạt, giả bộ nhu mìm nói:
- Anh là con trai mà.
- ừ…
Diệp Phàm vốn định nhân cơ hội thăm dò về thân phận của Viên Viên. Nào ngờ người ta phản công, ý là anh là đàn ông mà so đo gì với phụ nữ.
Anh không bảo vệ cô gái của anh thì ai bảo vệ được, thật hổ danh nam nhỉ. Cho nên tự nhiên buồn bực trong lòng.
Thằng nhãi này có chút uể oải ngẩng đầu lên, liếc nhìn trưởng phòng Bạch, thản nhiên hỏi:
- Anh tên gì, người của phòng nào?