Quan Thuật

Chương 2160: Chương 2160: Cô có rồi hả?




Ha ha, tính khí quá xung có lúc thực tế lại không hay. Nên sửa, tuy nhiên, cũng không thể sửa cả bản chất, như vậy không phải là bản tính của anh rồi đồng chí Diệp Phàm.

Nói về cứng rắn, lúc cần cứng rắn cũng không thể mềm mỏng có phải không? Cho nên, kiến nghị của đồng chí Diệp Phàm tương đối hay.

Một số đồng chí, nên hiểu rõ một chút vấn đề. Thế này đi, việc này, sẽ để đồng chí Diệp Phàm đi Vương gia Cốc một chuyến, nói chuyện với Vương Lão một chút.

Giải thích một chút thái độ của tổ A chúng ta với lãnh đạo cấp trên là tuyệt đối không nương tay. Cung Khai Hà lại động đến bên này.

- Việc này, nếu thủ trưởng Cung đi hoà giải một chút không phải càng tốt sao. Lãnh đạo tổ A ra mặt, như vậy, thái độ không phải rất rõ ràng sao.

Diệp Phàm cũng không chịu, phản pháo lại Cung Khai Hà.

Đồng chí Đường Hạo Đông cũng hơi sửng sốt, đột nhiên cười ha ha mấy tiếng còn liếc Cung Khai Hà, ông ta cũng không lên tiếng, dường như chờ xem diễn kịch.

- Đồng chí Diệp Phàm, anh xem, kẻ già nua như tôi không có tư cách để đi. Tốt nhất vẫn là anh đi một chuyến thì thích hợp hơn. Vả lại, dựa vào tình cảm cá nhân giữa anh với Vương Nhân Bàng. Còn cả Vương lão ưu ái anh nữa. Nói ra cũng dễ hơn.

Cung Khai Hà nói thẳng ra.

- Được rồi, vậy là quyết định xong. Đồng chí Diệp Phàm, cậu là tổ phó tổ A, sự hưng suy của tổ A cũng có một phần trách nhiệm của cậu.

Tình hình hiện nay của tổ A cậu là rõ nhất, chúng ta còn thiếu nhân tài đỉnh cao. Đồng chí Vương Thành Trạch chính là đối tượng chúng ta nhất định phải có được.

Cậu lần này đi Vương gia Cốc là gánh vác trọng trách thuyết phục đồng chí Vương Thành Trạch vào đội. Việc này không được thương lượng, chỉ có thể thành công.

Nói đến câu cuối cùng, chủ tịch Đường giọng điệu rất nghiêm khắc, căn bản là không có ý muốn thương lượng.

- Tôi nhất định cố gắng.

Diệp Phàm đứng lên, chào theo nghi thức quân đội.

- Không phải là cố gắng, mà là nhất định phải làm được.

Chủ tịch Đường lại nhấn mạnh câu, phá hỏng chiêu trò của Diệp Phàm.

- Nhất định làm được, làm không được tôi đem giường chiếu chăn màn ra trải tại nhà Vương lão.

Diệp Phàm thanh âm lớn lên không ít.

- Được! Được! Chỉ cần có thể thành công, anh làm gì cũng được! Không ngờ đồng chí Cung Khai Hà cũng nói ra một câu vô lại như vậy.

Ôi, lại bị chụp mũ rồi, Diệp Phàm ở trong lòng thở dài.

- Còn nữa, ý của chủ tịch là chuẩn bị để đồng chí Vương Thành Trạch kiêm chức cố vấn Chủ tịch. Đây là thân phận bề ngoài của ông ta, hưởng hết các đãi ngộ tham chiếu theo tiêu chuẩn của một cấp phó nhà nước. Cung Khai Hà lại bổ sung một câu.

- Vậy được, tôi sẽ nói rõ với ông ta.

Diệp Phàm gật đầu.

- Nào nào nào, ăn trứng cá, hương vị rất được.

Cung Khai Hà đã xong việc, nhất thời tâm trạng tốt. Cầm lấy muôi thiếu chút nữa nhét cả bát lớn trứng cá vào bát Diệp Phàm. Chủ tịch Đường cũng là vui vẻ nhìn.

Chỉ một bát trứng cá là gì, ông đây lại phải tốn nước bọt mòn da môi, không khéo còn bị người ta xem thường, đen đủi! Thế nào lại dính phải vụ này, trong lòng người nào đó buồn bực hét thầm.

Sau bữa cơm Diệp Phàm đi thẳng đến tổng viện quân y.

Phát hiện trong phòng bệnh Vương Nhân Bàng và Tiếu Thập Lục muội hai người, thân mật đến mức không chấp nhận được. Diệp Phàm len lén đẩy cửa đi vào, nghe xong hồi lâu, phát hiện một bà xã một ông xã đang rên rỉ, nghe thấy vậy Diệp Phàm thấy lạnh gáy, da gà nổi đầy người.

- Ôi, đạo đức suy đồi, còn chưa kết hôn đã gọi như vậy, buồn nôn quá.

Diệp Phàm nói giọng âm dương quái khí.

Diệp Phàm thi triển mắt ưng nhìn bụng Tiếu Thập Lục muội trong bóng tối. Phát hiện có nhô lên nhưng không rõ ràng, tuy nhiên, hình như chỉ hơi nhô lên. Chỉ dựa vào đây liệu có thể kết luận Tiếu Thập Lục muội mang thai hay không.

- Đúng vậy, là đạo đức suy đồi đấy. Người nào đó ngày ngày ôm cô nào đó trong biệt thự Hồng Diệp, nghe nói cũng chưa kết hôn? Thế thì gọi là bà xã nhỉ?" Vương Nhân Bàng liếc nhìn Diệp Phàm, cố ý hỏi Tiếu Thập Lục muội.

- Sống chung trước hôn nhân!

Tiếu Thập Lục muội cũng rất phối hợp, song song liên thủ phản kích Diệp Phàm.

- Chúng ta là mai môi đính hôn, theo lý mà nói cũng là nửa vợ chồng rồi. Cổ đại không có giấy đăng ký kết hôn, chả phải đều thế này sao. Không giống một số người, hình như việc này còn chưa xong ấy. Gọi nhau nghe đến buồn nôn, sau này, có phiền phức rồi.

Diệp Phàm cố ý khích Tiếu Thập Lục muội.

Có lẽ, Tiếu Thập Lục muội với Vương Nhân Bàng thực sự muốn ở bên nhau, phỏng chừng còn có phiền toái lớn. Phiền toái đầu tiên khẳng định chính là Tiếu Thiết Phong.

Tiếu gia cùng Tạ gia có quan hệ nhiều đời, hai bên cha mẹ đều hy vọng Thập Lục muội sẽ sánh vai cùng Tạ Thủy Đông. Vương Nhân Bàng trong mắt bọn họ liền biến thành kẻ thứ ba chen chân quấy rối.

Hơn nữa, anh ta lại tay đấm chân đá làm ầm ĩ ra như vậy. Có lẽ, trong mắt người nhà họ Tiếu sớm đã coi anh ta như đám lưu manh du côn.

Mặt khác, Vương gia chỉ là có ấn tượng ban đầu về Tiếu Thập Lục muội. Nếu Tiếu gia muốn bắt vạ, Vương gia khẳng định cũng sẽ nổi giận.

Quả nhiên, Tiếu Thập Lục muội mặt mũi tối sầm lại, môi giật giật không nói nên lời. Còn Vương Nhân Bàng lại hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm, còn còn cố đưa mắt về phía hắn, ý là người anh em không thể bóc mẽ người ta như vậy.

- Nhân Bàng, bác gái đâu?

Diệp Phàm hỏi.

- Bà về từ sớm rồi. Vương Nhân Bàng nói, liếc nhìn Tiếu Thập Lục muội, nói,

- Đều là bà xã nhỏ của tôi chăm sóc tôi, rất tốt đó.

Vương Nhân Bàng đương nhiên là muốn đùa Tiếu Thập Lục muội vui vẻ lên, cố ý nói như thế.

- Anh còn có bà lớn?

Tiếu Thập Lục muội đột nhiên trợn tròn mắt chằm chằm nhìn Vương Nhân Bàng.

- Nào dám, ta đời này chỉ có bà nhỏ không có bà lớn.Vương Nhân Bàng vội vàng giải thích.

- Thập Lục, cô theo tôi ra đây một chút, tôi có chút việc nhỏ muốn hỏi cô một lát.

Diệp Phàm đột nhiên nói. Tiếu Thập Lục muội gật đầu đi theo Diệp Phàm tới phòng tiếp khách bên ngoài.

Bởi vì Vương Nhân Bàng nằm phòng cán bộ cao cấp, loại phòng bệnh này kỳ thật chính là phòng bệnh có hình thức một gian nhà. Có phòng bệnh chính tông, có phòng cho người nhà, bên cạnh còn có một phòng khách.

Chủ yếu là nơi để cán bộ cao cấp tiếp đãi khách đến thăm bệnh bàn chuyện. Cán bộ cao cấp vẫn là cán bộ cao cấp thôi, dù là trị bệnh cũng phải ở phòng bệnh chỉ huy công tác bên ngoài! Sự nghiệp Cách mạng ngày ngày làm!

Thấy Diệp Phàm chằm chằm nhìn mình hồi lâu không nói, Tiếu Thập Lục muội mặt đột nhiên hơi có chút đỏ. Cô vân vê vạt áo mình, không ngờ còn hóp bụng lại.

Đúng lúc này, Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng:

- Cô có rồi phải không?

- Ý gì vậy, Chủ nhiệm Diệp, tôi không hiểu?

Tiếu Thập Lục muội hơi sửng sốt, vội nói. Tuy nhiên, hai má lại càng đỏ thêm.

- Không cần giả bộ, cô có năm tháng rồi.

Diệp Phàm nói, ánh mắt quét qua bụng cô.

- Không... Không thể nào!

Tiếu Thập Lục muội vội lắc đầu, vẻ mặt kia rõ ràng có chút hoảng loạn.

- Không cần giấu nữa, hai người lúc ấy trong hang động quái dị kia hết thảy những gì xảy ra tôi ở xa tuy nói đang chiến đấu, nhưng vẫn để ý hết.

Tuy nhiên, cô cũng không cần khó xử, tôi chỉ là thấy hai người lăn lộn cùng một chỗ. Việc này, Nhân Bàng đã nói thật với tôi rồi.

Cô nghĩ xem, cô đến bây giờ còn giấu, chẳng lẽ thật sự muốn tự mình sinh đứa bé tự mình nuôi nấng.

Cô nghĩ xem, gia tộc cô sẽ cho phép cô xử lý như vậy sao? Cô thật sự muốn cắt đứt với gia đình à? Cô chẳng lẽ thực sự không muốn có một gia đình ấm áp?

Đứng từ phía đứa nhỏ, cô lẽ nào muốn nó sinh ra là đứa trẻ đáng thương không cha.

Gia đình thiếu người cha gây tổn thương rất lớn với đứa nhỏ, loại thương tổn vô hình này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống cả đời của nó. Điều này với đứa nhỏ mà nói là không công bằng.

Diệp Phàm hừ giọng nói, từng bước nói rõ mà ép tới.

- Tôi... Tôi...

Tiếu Thập Lục muội kỳ thật luôn gắng gượng, lúc này gượng không nổi bị Diệp Phàm đâm trúng điểm yếu, mắt lập tức hoe đỏ. Mấy ngày qua, cô đã suy xét rất nhiều việc. Tâm trạng tự nhiên không tốt.

- Cô không cần lo lắng gì cả, chuyện của cô là việc của tôi, tôi với Nhân Bàng là anh em. Nếu côi tin tưởng tôi hãy nói ra, việc này để tôi xử lý,thế nào?

Diệp Phàm nói, kiên trì nói những lời của một 'Bà mối'.

- Anh thật sự chịu giúp tôi?

Tiếu Thập Lục muội cặp mắt thật to kia nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Cô xem tôi có khi nào nói chuyện mà không suy xét không.

Diệp Phàm vẻ mặt đứng đắn nói.

- Tôi... Tôi đúng là đã có thai, năm tháng. Mấy ngày nay sợ người ta phát hiện, còn nhẹ nhàng dùng vải bó bụng lại.

Tôi vẫn luôn lo lắng làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa nhỏ không. Tuy nhiên, khi không có ai tôi liền cởi ra.

Thời gian bó buộc cũng không dài. Hơn nữa, tôi trên cơ bản không ra khỏi cửa. Cứ cách một khoảng thời gian đều phải đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói tất cả đều bình thường.

Bằng không, tôi thực sự không phải với Nhân Bàng.

Tiếu Thập Lục muội rốt cục nói hết thực tình.

Bởi vì, cô tin rằng, hy vọng lớn nhất có thể khiến cô và Vương Nhân Bàng đến bên nhau chính là Diệp Phàm. Cô đang ở chỗ tuyệt vọng vớ được một ngọn cỏ cứu mạng.

- Ôi, cả hai người đều không tốt. Cô ấy, vẫn giả bộ kiên cường. Còn Nhân Bàng thì, vẫn vờ như không có việc gì. Đến lúc gặp chuyện lại giở trò say rượu động chân tay, kết quả lại làm ra cái bộ dạng này. Nếu sớm phá đi thì tốt, cũng sẽ không đến nỗi như hiện nay, quá bị động phải không? Diệp Phàm nói.

- Tôi... Tôi sợ Nhân Bàng không thích tôi. Cứ quấn lấy anh ấy sẽ chỉ làm anh ấy thêm chán, hơn nữa, anh ấy ban đầu không để ý đến tôi. Tôi còn nói lời này ra, chẳng phải là ép anh ấy, bắt bí anh ấy sao. Đây không phải tính cách của Tiếu Thập Lục muội tôi. Ai ngờ một 'nụ hôn' cũng khiến anh ấy tức giận như vậy. Tôi mới hiểu được, kỳ thật, trong lòng anh ấy cũng có tôi.

Tiếu Thập Lục muội hai má hồng hồng nói.

- Là trai hay gái? Diệp Phàm hỏi.

- "Tôi... Tôi không hỏi. Mặc kệ trai hay gái tôi đều thích. Tiếu Thập Lục muội mặt đỏ bừng, rất thẹn thùng.

- Chúng ta lập tức đi siêu âm.

Diệp Phàm nói, có vẻ hứng thú. Việc hình thành lên một con người cũng là một bí ẩn.

- Việc này...

Tiếu Thập Lục muội nhăn nhó.

- Cô nghĩ xem, một gia tộc như Vương gia sẽ hy vọng đứa bé trong bụng cô là trai hay gái? Đương nhiên, không phải nói con gái không tốt.

Tuy nhiên, nếu đứa đầu có thể là 'cây gậy', tin rằng Vương lão sẽ vui lòng. Vương lão mà vui lòng, mẹ Nhân Bàng khẳng định lập tức đến bế cháu.

Vậy việc này đã thành một nửa rồi phải không. Đến lúc đó, tôi ở bên cạnh nhảy vô góp vui. Nếu nhà hai người không đồng ý, thì chúng ta sẽ đấu với họ đến cùng.

Đấu đến khi bọn họ đồng ý mới thôi. Lòng người đâu phải sắt đá, rất nhiều bậc cha mẹ lúc đầu nghĩ không thông. Thậm chí cắt đứt quan hệ với con gái.

Cuối cùng khi bế cháu ngoại đến, chuyện gì nghĩ không thông đều tan thành mây khói hết.

Diệp Phàm đúng là biết tám chuyện.

Tiếu Thập Lục muội ngẫm lại cũng thấy có lý, liền đi theo Diệp Phàm làm siêu âm. Kết quả không ngờ vượt quá dự liệu của Diệp Phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.