- Ha hả, lại có thêm vài đồng chí nữa tham gia. Đồng chí Bạch Hoa Giang cũng tham gia, còn có đồng chí Khương Quân nhanh chóng muốn tham gia.
Khổng Ý Hùng cầm văn bản cười nói. Đương nhiên, làm cho thể diện của lãnh đạo nhà mình quay về.
- Tôi phải chúc mừng các đồng chí này rồi?
Lúc Dương Chí Thăng cầm bút ký có chút kỳ quặc, châm chọc nói.
- Những đồng chí này đều là những đồng chi tốt.
Triệu Hướng Vân nói một câu, trong lời nói có chút ý vị. Các đồng chí tham gia thật là tốt, còn những đồng chí không tham gia chẳng phải là hư sao?
Dương Chấn Đông, Tào Nguyệt và các thành viên trong đảng ủy tập đoàn Hoành Không đều cúi đầu, bởi vì, hôm nay bọn họ khiến cho Diệp Phàm thất vọng thậm chí còn cảm thấy phẫn nộ.
Trong lòng bọn họ rất không bình tĩnh, chỉ sợ Diệp Phàm để trong lòng. Cho nên, bọn họ có chút xấu hổ, cúi đầu xuống ký tên, không cả dám ngẩng đầu lên.
Sơn trang Hoàng Long nghe cũng rất bình thường, nhưng nó là một vùng được biết đến ở thành phố Hạng Nam, sơn trang thật sự là một ngôi biệt thự lớn, được xây dựng bên cạnh một khúc sông.
Dòng nước nhẹ nhàng chảy qua, cảnh vật xung quanh rất đẹp. Ở trên một lô ghé, một vài người đang ăn uống. Người ngồi ở vị trí chính giữa là đồng chí Dương Chí Thăng. Tiếp khách cùng anh ta có thiết cán, cũng chính là Phó Bí thư thành ủy Hạng Nam Ngưu Đắc Toàn cùng toàn bộ đồng chí. Trưởng phòng Tổ chức Phương Bình Minh cùng với Cục trưởng cục Tài chính thành phố đồng chí Tống Nhất Kỳ, còn có Cục trưởng Cục Phát thanh truyền hình thành phố Thái Phương Muội.
Thái Phương Muội là do Dương Chí Thăng đề bạt lên thành phố Hạng Nam, tuy nói người này trung tuổi, cũng có vài cái ba mươi. Trước kia Thái Phương Muội chính là vai chính trong đoàn ca múa thành phố, bộ dạng trông rất gầy gò.
Bây giờ đến trung tuổi mới phát tướng, hiện tại eo như thùng phi nước. Tuy nhiên, cũng không làm mất đi sự lôi cuốn của Thái Phương Muôi.
Bởi vì, chiếc mông của Thái Phương Muội lắc lư có thể làm cho rất nhiều người phải hoa mắt. Dù sao cũng xuất thân từ đoàn ca múa, lúc còn trẻ tuổi vẫn hay lắc mông bây giờ cũng không có bỏ.
Hơn nữa, phỏng chừng khi đang làm chuyện gì đó mà cái mông uốn éo cũng khiến cho hứng thú hơn.
Dương Chí Thăng đến hạng nam không lâu, cũng không hiểu được nguyên nhân gì khiến cho hai người vừa ý nhau.
- Thoải mái, thoải mái đi!
Ngưu Đắc Toàn vừa đun cá vừa nói chuyện.
- Thoải mái gì thế Bí thư Ngưu?
Thái Phương Muội liếc mắt nhìn Ngưu Đắc Toàn một cái, cười nói.
- Không phải là thoải mái, anh không hiểu sao, cứ nghĩ đến bộ dạng cùng quẫn của Diệp Phàm ở tập đoàn Hoành Không hôm nay, tôi lại cảm thấy được con cá trong buổi tối hôm nay thật là có mùi vị đặc biệt.
Ngưu Đắc Toàn cười nói. Bởi vì Ngưu Đắc Toàn cũng chỉ là một thành viên thôi.
- Nói tôi nghe một chút xem nào?
Thái Phương Muội và Tống Nhất Kỳ thật sự đều rất tò mò, ngay cả Phương Thiên Minh cũng vểnh tai lên.
- Một chút việc nhỏ như vậy nói để làm gì.
Dương Chí Thăng nói.
- Bí thư Dương, anh bảo Bí thư Ngưu nói một chút đi.
Thái Phương Muội nói.
- Thấy không, Thái Muội có trút giận cá chém thớt chúng ta rồi.
Ngưu Đắc Toàn cười nói, mấy người kia cũng cười ha ha.
Ngưu Đắc Toàn biết, đương nhiên Dương Chí Thăng muốn mọi người nghe một chút, để có hơi ác khí. Việc như thế này để cho mình nghe lại một chút cũng không tồi.
Vì thế, Ngưu Đắc Toàn thêm mắm thêm muối nói chuyện này.
- Hơn 20 người mà chỉ có năm người bọn họ giơ tay, ha hả, đồng chí Diệp Phàm của Hoành Không có kêu gọi cũng không thế nào mạnh được như chúng ta.
Phương Thiên Minh cười nói.
- Không phải là không mạnh, cơ bản là đồng chí Diệp Phàm đã bị mất mặt một cách thảm hại. Thiếu chút nữa trở thành người cô độc.
Bao Nghị là do Diệp Phàm đưa tới, còn Ngũ Vân Lượng là do Diệp Phàm đề bạt. Còn Lam Tồn Quân, là bạn nối khố, ngoài ra không có khuôn mặt nào khác.
Khẳng định ba người này tán thành, chỉ là để báo ân thôi. Cho dù có không muốn cũng không có biện pháp nào có phải hay không?
Nhưng thật ra Cung Chí Quân cũng vừa tới, làm sao lại đứng về phía Diệp Phàm, trong chuyện này có phải có chút khéo léo có phải không?
Tuy nói Ngưu Đắc Toàn là họ Ngưu, nhưng anh ta so với ‘ngưu’ có thông minh hơn một chút.
- Anh có biết rõ về Cung Chí Quân không?
Phương Thiên Minh hỏi Kiêu Phong.
- Không rõ lắm, người này từ văn phòng quốc vụ viện xuống đây. Trước kia làm việc ở thủ đô, còn trước kia Diệp Phàm cũng chỉ lo liệ công việc, có lẽ chỉ là do nhận thức thôi. Tuy nhiên, gần đây Cung Chí Quân đi theo Diệp Phàm, đây thật sự là điều tôi không nghĩ tới.
Dương Chí Thăng lắc lắc đầu.
- Có thể trước kia đã có quan hệ.
Phương Thiên Minh nói,
- Tuy nhiên, tại sao Bạch Hoa Giang lại thế này. Nghe nói ông ta và lão Bạch Vạn Thăng còn có chút ‘khoảng cách’ với Diệp Phàm. Tự nhiên bây giờ lại muốn giúp đỡ Diệp Phàm, việc này thật là có vẻ kỳ lạ.
- Tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên, lúc đầu ông ta không nói bất cứ điều gì. Sau đó đi ra ngoài một chút sau lại quay trở lại tham gia vào ban an toàn.
Ngưu Đắc Toàn nói.
- Khẳng định thái độ của ông ta thay đổi ngay trong khoảng thời gian di ra ngoài, phỏng chừng là gọi điện thoại cho cao nhân để thỉnh giáo.
Đúng rồi, nhất định là hỏi cha ông ta. Nếu Bạch Vạn Thăng không thể nào đối phó được Diệp Phàm, tại sao lại bảo con trai của mình giúp đỡ Diệp Phàm.
Hôm nay Diệp Phàm bị như thế, Bạch Vạn Thăng phải cảm thấy vui mừng mới đúng.
Phương Thiên Minh nói.
- Có phải đầu óc Diệp Phàm lần này hồ đồ hay không, việc như vậy hắn cũng dám làm. Hơn nữa, lại còn khá kiêu ngạo.
Dám nói với hai lãnh đạo tỉnh như vậy. Đúng là rất hỗn xược.
Mà hai lãnh đạo tỉnh nói chuyện với Diệp Phàm cũng hợp với tâm ý bọn họ, đương nhiên là cho hắn hỗn xược một ngày.
Thái Phương Muội nói.
- Tôi nghĩ hắn đã bị quy hoạch Hoành Không lấy mất hồn rồi.
Ngưu Đắc Toàn hừ nói,
- Người này, vì muốn tranh thủ sự tuần tra của lãnh đạo để xin trở thành công trình trọng điểm quốc gia, đương nhiên là sẵn sàng chấp nhận nguy hiểm. Đúng là quá can đảm, cái này căn bản là làm liều thôi.
- Hắn cũng đang có tâm lý của một con bặc. Tất nhiên, chúng ta phải chú ý nắm chặt công việc.
Lãnh đạo có thể an toàn đó là hạnh phúc lớn nhất của chúng ta. Hơn nữa, việc này, thật ra, tất cả mọi người đều hiểu được.
Nếu có một chút sơ suất trong lời nói không ai có thể thoát khỏi liên quan, chẳng qua là trách nhiệm nhiều hay ít thôi. Cho nên, cũng phải an toàn mới được. Có lẽ Diệp Phàm nhìn thấy được điểm này.
Dương Chí Thăng nói.
Sau khi ăn xong mọi người giải tán đi về.
Tuy nhiên, Dương Chí Thăng vừa dạo qua một vòng lại quay trở lại. Bởi vì, Thái Phương Muội đã thuê một phòng để tắm rửa.
Dương Chí Thăng vừa vào phòng, hai luồng lửa nóng đột nhiên rối vào với nhau.
Mà Thái Phương Muội cũng hết sức phối hợp với người đàn ông có kinh nghiệm.
- Điểm nhẹ, mau cho nó sưng lên.
Đôi mắt Thái Phương Muội dẫn dắt như tơ phát. Lại gợi lên bản năng của Dương Chí Thăng.
Người này đẩy ngã Thái Phương Muội xuống giường. Hai cái miệng như như dính liền vào nhau. Hai cơ thể đang làm những động tác đùa đẩy cơ bản.
Cửa phòng ngủ đóng lại.
Mặc dù đồng chí Dương Chí Thăng đã bốn mươi tuổi, nhưng thực sự giống như một chàng trai trung niên có thể làm cho Thái Phương Muội thở như trâu, tiếng la hét rên rỉ không ngừng.
Cuối cùng rất nhiều chất nhờn rỉ ra trên bụng Dương Chí Thăng, giống như một con bạch tuộc.
Dương Chí Thăng nằm nghiên sang một bên, đưa tay ra hiệu cho Thái Phương Muội, Thái Phương Muội hiểu được đi vào nhà vệ sinh
Tuy rằng trong lòng có chút bất mãn, nhưng biết tính tình của Dương Chí Thăng, có điện thoại quan trong tuyệt đối sẽ không cho nàng nghe.
Sau đó Dương Chí Thăng nghe điện thoại. Anh ta đem chuyện ngày hôm nay kể lại cho Ninh Chí Hòa.
Mỗi khi thấy tập đoàn Hoành Không có hoạt động lớn Dương CHí Thăng đều báo cáo lại với Ninh Chí Hòa.
Tuy nói ở trong tỉnh có phái người trú ở tập đoàn Hoành Không, nhưng những người này bình thường đều là tỉnh phụ trách. Mà gần đây Ninh Chí Hòa rất chú ý đến tập đoàn Hoành Không.
Vì vậy, ý tưởng là khi có yêu cầu em họ hoạt động giống như một phần tử gián điệp để báo có tình hình thực tế cho mình. Hơn nữa, các nhân viên công tác bình thường không thể tiếp xúc với những chuyện như này được.
Cuối cùng hỏi:
- Anh họ, anh nói một chút đi, quyết định của Bạch Vạn Thăng có phải là có phần qua loa đại khái. Tuy nhiên, cuối cùng em cảm thấy có chút kỳ lạ. Bạch Vạn Thăng không nhìn ra trong đó có nguy hiểm sao. Tự nhiên lại để cho con trai mình nhảy vào chỗ nước sôi lửa bỏng?
- Cậu biết cái gì, chờ khi nào cậu có thể đi đến vị trí của Bạch Vạn Thăng mới có thể hiểu được. Trữ Chí Trường bất mãn hừ một tiếng.
- Chẳng nhẽ tôi suy nghĩ sai rồi sao?
Dương Chí Thăng hỏi.
- Cậu không sai, nhưng mà, cậu mất đi một cơ hội lớn rất tốt.
Ninh Chí Hòa hừ nói.
- Tôi không hiểu, việc này rõ ràng là chỗ chết tại sao lại thành cơ hội tốt được.
Dương Chí Thăng hỏi.
- Cậu làm sao thông minh được bằng Diệp Phàm, bề ngoài giường như là các cậu thắng, bằng cách này có thể giảm bớt được rất nhiều trách nhiệm.
Thực sự đối với các cậu mà nói, mỗi người đều bị ‘trách nhiệm’ mông tệ hai mắt. Lãnh đạo tuần tra, việc đảm bảo an toàn cơ bản là không cần người ở phía dưới lo lắng nhiều.
Các đồng chí ở phía dưới phải nghe theo sự sắp xếp Cục Cảnh vệ. Đơn giản các cậu chỉ làm công tác ở bên ngoài.
Mà người của hai tỉnh chúng ta mới chính là lực lượng chủ lực trong việc bảo vệ an ninh. Lãnh đạo tới chỗ nào, nhân viên an ninh của hai tỉnh đi theo đến chỗ đó.
Các cậu muốn làm như vậy, sau này có chuyện tốt tất cả Diệp Phàm đều được hưởng. Triệu Hướng Vân thật ngu ngốc, tự nhiên còn muốn yêu cầu đem chuyện thành lập ban này báo cáo lên lãnh đạo tỉnh.
Chẳng phải là muốn Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh ca ngợi Diệp Phàm sao?
Ninh Chí Hòa nói,
- Đến lúc đó, sẽ có sự tương phản hai giai đoạn. Các cậu chịu trách nhiệm cho các đồng chí đã có thể không chịu đựng nổi. Cấp trên không bao giờ cho lợi ích cho một người nhát gan sợ phiền phức và không dám nhận trách nhiệm.
- Việc này, là tôi sợ nhận trách nhiệm. Tuy nhiên, cấp bậc của hai vị đồng chí An Bình Phong, Chiêm Hữu Quang không thấp, chẳng lẽ cũng là không có đầu óc? Hai người bọn họ chính là nhân vật quan trọng trong tỉnh, chẳng lẽ cũng không nhìn thấy cách giải quyết tốt?
Trong lòng Dương Chí Thăng có chút phức tạp.
- Đương nhiên là bọn họ nhận ra được, tuy nhiên, bọn họ và cậu không giống nhau, chỉ muốn yên ổn. Cuối cùng còn là một chữ ‘trách nhiệm’.
Mà Diệp Phàm cũng nhìn thấy điểm này, mới có thể nói ra những lời nói bá đạo như vậy. Trong chuyện này, Diệp Phàm trong mắt các cậu không phải là người lỗ mãng, cũng không phải là ngu ngốc.
Mà ngược lại hắn là một ‘anh hùng’ hiểu chưa?
Ninh Chí Hòa nói.
Ôi..
Dương Chí Thăng thở dài, sự hối hận quanh quẩn trong lòng.
- Chí Thăng, làm tốt công tác, đừng có cả ngày nghĩ muốn nghĩ làm thê nào để giữ lấy chân Diệp Phàm, làm thế nào để lấy được vinh quang. Cậu muốn lấy cũng được, nhưng phải công tác thật tốt để có thành tích làm cho cấp trên nhìn thấy năng lực của cậu.