Quan Thuật

Chương 321: Chương 321: Có muốn động thủ hay không.




Y nghĩ thầm, “ Con khỉ con Diệp Phàm này, mày có muốn nhảy thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Phật tổ đâu.

Chỉ cần ông Mâu nhà ngươi chịu ra tay, cái mũ quan của mày sẽ lập tức bay mát. Chú dượng ông là Bí thư Ủy ban kỷ luật chuyên điều tra mũ quan trong thành phố. Tạm thời quan sát một chút, nếu sau này nghe lời, ông có thể bỏ qua cho mày. Nếu không nghe lời thì….hừ”

- Bí thư Mâu, Chủ tịch thôn Mã đã làm được cống hiến kiệt xuất như vậy, tôi cảm thấy nên giao thêm trọng trách cho anh ấy.

Lấy anh ấy làm tấm gương, phát động tất cả cán bộ toàn thôn trấn học tập theo tác phong, tinh thần này. Vì sự nghiệp nông thôn của Lâm Tuyền chúng ta mà mở rộng cống hiến nhiều hơn. Nông dân giàu mạnh, thị trấn chúng ta giàu mạnh, anh nói có phải không.

Diệp Phàm nghiêm túc đề nghị.

- Đúng! Nên như vậy, đối với các công thần chúng ta phải khen thường, đối với các đồng chí có sai lầm, chúng ta cũng phải nghiêm khắc phê bình.

Nói tóm lại là vì công tác của thị trấn chúng ta, vì các hạng mục sự nghiệp kinh tế của thị trấn chúng ta mà giành được đột phá lớn hơn.

Chúng ta cũng nên làm như vậy. Người có công thì khen thưởng, người vô công thì phê bình, tôi không thích là người ba phải chuyện gì cũng không làm- Mâu Dũng lải nhải một hồi về phương diện tư tưởng chính trị, thể hiện nhận thức của một Bí thư như mình về chính sách của Đảng.

- Đúng! Lời của Bí thư Mâu tôi nghĩ cán bộ thị trấn đều nên học tập, lúc nào có thời gian rảnh, tôi muốn tổ chức cho cán bộ toàn thị trấn học tập chính sách của Đảng, nói chuyện với lãnh đạo.

Tiến thêm một bước nhận thức sâu sắc hơn của các cán bộ đối với công tác nông thôn. Đem công tác nông thôn đặt ở vị trí trọng tâm, chứ không giống như hiện tại có một số cán bộ chỉ biết múa mép khua môi, muốn đem công tác và trách nhiệm rơi vào thực tế.

Mỗi người có cương vị, nhiệm vụ của riêng mình, phải kiên trì bảo vệ tốt cương vị của mình, cùng nhau tìm kiếm sự phát triển lớn hơn.

Đối với những đồng chí lạc hậu thì phải tiến hành giáo dục tư tưởng. Nếu không thấy hiệu quả, nên đổi thì phải đổi, mạnh mẽ thúc đẩy công tác của thôn xã thị trấn chúng ta tiến lên giai đoạn mới.

Diệp Phàm sau khi càm ràm mấy câu liền quay đầu nói:

- Bí thư Mâu, anh xem Chủ tịch thôn Mã cần phải thích hợp với cương vị nào hơn. Anh ấy là một nhân tài, chúng ta không thể lãng phí được.

- Cậu là Chủ tịch thị trấn, cậu tự xem đi.

Mâu Dũng lại đánh một gậy tre trở về, nghĩ thầm: - Hừ! Lại muốn cướp vị trí đây, muốn cướp thì tự mày đi mà sắp xếp, như vậy cũng xem như mày tự đề cử. Sau này chỉ tiêu bên mày cũng ít đi một phần.

- Ha ha ha! Thị trấn chúng ta vì gia tăng công tác của cán bộ thôn, hiện tại sau khi xã Khanh Hương sáp nhập, số lượng các thôn tăng lên 80 cái. Trong cán bộ thôn chỉ riêng Bí thư chi bộ và Chủ tịch thôn đã đạt gần đến hai trăm vị. Còn không tính các chức vụ như đại đội trưởng dân binh…

Quản lý cán bộ thôn cũng là vấn đề lớn, năm nay hội nghị công tác nông thôn của Đảng vừa mới triển khai không lâu. Nói rõ Đảng đã đưa vấn đề nông thôn đặt ở vị trí rất quan trọng.

Cho nên, thị trấn chúng ta cũng không thể lạc hậu. Lại là thị trấn rất lớn. cán bộ thôn nhiều như vậy mà không có một tổ chức quản lý chuyên môn cũng không được.

Cho nên tôi định xây dựng một tổ chức chuyên môn quản lý cán bộ thôn, tên là ‘Hội Ủy viên quản lý cán bộ thôn thị trấn Lâm Tuyền’, gọi tắt là Ban cán bộ thôn. Chuyện này hôm qua ở thành phố Mặc Hương tôi cũng đã nói qua với anh rồi. Lúc ấy anh cũng đồng ý rồi.

Sáng nay Chủ nhiệm Vương của phòng Đảng Chính đã chuẩn bị xong phòng làm việc. Tối hôm qua tôi vẫn cứ suy nghĩ Chủ nhiệm của hội ủy viên này sẽ do ai đảm đương.

Hôm nay người thích hợp thật sự đã từ trên trời rơi xuống. Ha ha ha…Tôi thấy Chủ tịch thôn Mã là người thích hợp nhất, tác phong nhanh nhẹn, có mị lực, có quyết đoán, chịu làm, tính giai cấp mạnh….hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vụ này.

Diệp Phàm nói đến đây lại thầm nghĩ, “ Giai cấp cái rắm, chơi gái cũng là một tay đứng đầu. Đây cũng xem như là bản lĩnh.”

- Được! Cứ làm theo ý cậu, gọi đồng chí Lý Xuân Thủy vào sắp xếp, lúc nào triệu tập đại hội cán bộ thôn, cậu tuyên bố một chút là được. Chủ tịch thôn Mã, hi vọng anh có thể tiếp tục công hiến nhiều hơn cho sự nghiệp vì nhân dân vì nông thôn vì Đảng trên cương vị mới.

Mâu Dũng thân thiết khích lệ, Mã Cái Thiên vốn đứng ở bên cạnh lúc này cơ thể cũng có chút run rẩy, kích động không thôi.

- Được rồi Chủ tịch thôn Mã, chúng ta đi thôi. Để tôi gọi Chủ nhiệm Vương của phòng Đảng Chính dẫn anh tới phòng làm việc chủ nhiệm mới của anh.

Diệp Phàm cười nói, thân thiết vỗ vỗ vai lão Mã cùng đi ra ngoài.

Vừa mới ra khỏi cửa, Mâu Dũng đã gọi Lưu Trì đến hỏi:

- Lưu Trì, lai lịch của Mã Cái Thiên này cậu có biết rõ không?-

- Biết một chút. Nghe nói là bá vương nông thôn. Thật ra chính là một tên nhà quê lưu manh? Thích chơi gái, bản thân lúc đánh bài còn nói khoác là muốn chơi rụng một liên đội tình nhân. Cũng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi?

Lưu Trì vừa nói đến đây, Mâu Dũng đã vui vẻ cười nói:

- Xem ra Chủ tịch thôn Mã vẫn là một tên phong lưu dại gái! Nhưng nói muốn chơi một đại đội tình nhân thì hắn cũng có chút khó khăn, như vậy phải cần bao nhiêu tiền mặt mới chống đỡ được. Chủ tịch thôn Mã thì có bao nhiêu tiền lương chứ, ha ha ha, đúng là khoác lác.

- Không phải tính như vậy đâu Bí thư Mâu. Dân quê kiếm tình nhân rất rẻ. Có lẽ Chủ tịch thôn Mã một năm gánh mấy gánh thóc, hai gánh khoai tây, ba gánh ngô là có thể kiếm được tình nhân rồi.

Lưu Trì nghiêm nghị nói.

- Như vậy cũng cần không ít, tiền lương một tháng của Chủ tịch thôn không quá 300 đồng, cũng phải nuôi cả nhà mấy miệng ăn.

Mâu Dũng khẽ lắc lắc đàu, thật ra cũng có chút bội phục khả năng của Mã Cái Thiên.

- Chỉ dựa vào mấy đồng tiền lương, Chủ tịch thôn Mã đương nhiên không thể kiếm được nhiều tình nhân như vậy, y có tay ngoài, hơn nữa rất giàu.

Lưu Trì nói.

- Rất giàu, có khả năng. Vừa rồi y mới kiếm được 100 vạn cho Chủ tịch thị trấn Diệp, hừ!

Mâu Dũng có chút bất mãn tức tối nói, thầm nghĩ, “ Mẹ kiếp! Khi bố mày làm Chủ tịch thị trấn trước đây, Mã Cái Thiên không giúp bố mày kiếm một đồng nào, tên tiểu tử Diệp Phàm tại sao lại số đỏ vậy chứ.”

- 100 vạn, có khả năng. Người này có người cha nuôi rất lợi hại.

Lưu Trì vừa nói đến đây, Mâu Dũng đã không kìm được chen vào hỏi:

- Là ai?

- Cục trưởng cục Tài chính thành phố Mã Đức Lâm.

Lưu Trì cười nói.

Chẳng trách!.

Mâu Dũng hừ một câu rồi không nói nữa, thầm nghĩ, mình cứ thắc mắc gã họ Diệp đó tại sao lại nhiệt tình giúp Mã Cái Thiên thăng quan như vậy. Hóa ra là muốn bấu víu vào bố nuôi thần tài gia của Mã Cái Thiên.

Nhưng gần đây không phải Vương Thiên Lượng đã lên chức cục trưởng cục Tài chính thành phố rồi sao, Mã Đức Lâm thăng lên chỗ nào chứ, không phải rút lui rồi sao? Thật sự phải hỏi kỹ xem. Có thể nối dây với một pho tượng thần như vậy cũng tốt. Lưu Trì thuận miệng hỏi:

- Bí thư Mâu, tên tiểu tử Diệp Phàm đó gần đây làm rất nhiều chuyện bất bình, đã đến mức độ người người oán trách.

Hiện tại người khắp thị trấn đều chửi hắn, nói là Chủ tịch thị trấn làm công trình sĩ diện, thị trấn nghèo khó như chúng ta mà cũng muốn xây dựng đường phố giống thành thị, ép cửa hàng nhà trọ của người ta phải lùi xuống để làm đường, hao tài tốn của.

Các chủ nhà thời gian trước lại vừa vặn gặp khó khăn, một mồi lửa thiêu sạch toàn bộ nhà cửa, Chủ tịch Diệp còn mượn gió bẻ măng.

Nói là nếu không lùi mặt tiền cửa hàng thì sẽ không phát giấy phép xây dựng gì đó, còn không để người ta sống yên. Sau đó lại bày ra khoản tiền đền bù gì đó, hắn kiếm ở đâu ra nhiều tiền như vậy, nhất định là tham ô vào tiền sửa đường. Chuyện này chúng ta có cần báo tin cho cấp trên không. Để lộ nội tình cho người của đập Thiên Thủy.

Nếu như người dân của đập Thiên Thủy biết Chủ tịch Diệp đem tiền sửa đường ném toàn bộ vào công trình sĩ diện này thì bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?

Người ở nơi xó xỉnh hẻo lánh này không dễ quản lý, vừa gây chuyện là đã long trời lở đất, chúng ta có thể xem trò náo nhiệt rồi, ha ha ha.

Lưu Trì cười nham hiểm, chỉ đợi Mâu Dũng ra lệnh một tiếng, tên lính hầu y sẽ lập tức ra tay.

Đối với tốc độ thăng quan giống như tên bắn của Diệp Phàm, Lưu Trì từ lâu đã ôm hận trong lòng, luôn soi mói để ý đồng chí Diệp Phàm.

- Chuyện này không vội. Phải xem cái đã, hiện tại chúng ta chỉ quan sát thôi. Nếu Chủ tịch Diệp có thể xử lý tốt thì càng tốt, nếu xử lý không tốt thì hãy nói.

Mâu Dũng nhàn nhạt lắc lắc đầu, không đồng ý với suy nghĩ của Lưu Trì.

Y đương nhiên không phải có lòng tốt muốn giúp đỡ Diệp Phàm, mà là xuất phát từ suy nghĩ của bản thân. Nếu Diệp Phàm muốn làm công trình thể diện thì cứ để cho hắn làm, nếu làm tốt, người đứng đầu như mình đương nhiên cũng chiếm được công lao lớn, nếu làm không tốt thì tự hắn sẽ chết.

Không có liên quan gì đến mình, đây chính là tính toán của Mâu Dũng.

- Tôi thấy không có khả năng làm được, đây là lỗ thủng bốn năm trăm vạn. Vừa rồi gặp phó Giám đốc Chu của sở Tài chính, y nói đã hạch toán bước đầu.

Nếu như muốn thực hiện lùi đường toàn bộ thì cần có số tiền khoảng 400 vạn, số tiền lớn này thị trấn Lâm Tuyền chúng ta không gánh vác nổi. Đem thu nhập tài chính hai năm của toàn thị trấn ném vào trong cũng không đủ.

Lưu Trì sớm đã chú ý đến phương diện này, khi Diệp Phàm vừa mới tốt nghiệp, cùng làm việc với hắn ở đập Thiên Thủy, hiện tại người ta đã thăng lên làm Chủ tịch thị trấn, còn mình vẫn cả ngày ở vị trí Chủ nhiệm phòng Tổng hợp lo lắng hãi hùng. Trong lòng Lưu Trì cực kỳ bất bình. Nếu không hạ đài Diệp Phàm thì y ăn không ngon ngủ không yên.

- Đúng! Chuyện này rất khó, cậu quan sát thật kỹ cho tôi, kêu phó Giám đốc sở Chu Cổ Lâm của sở Tài chính in cho toàn bộ từng khoản tiền, phải giữ lại các giấy tờ này trước.

Mâu Dũng mặt không biến đổi dặn dò.

Dù sao sắp đến giờ cơm rồi, Mã Cái Thiên run rẩy được Chủ nhiệm Vương đi cùng hướng dẫn quan sát phòng làm việc đại Chủ nhiệm của mình, thật sự không tệ.

Một phòng làm việc rộng rãi dài hơn phòng học, vì suy nghĩ đến các cán bộ thôn đến đây liên lạc tương đối đông, cho nên chọn ra một phòng cực lớn.

Phía dưới bức tranh sơn thủy khổng lồ treo trên tường là một cái bàn đặc biệt lớn và một chiếc ghế xoay có chút vết rách. Đương nhiên, vết rách này kỳ thực do Diệp Phàm tạo ra lúc tức giận.

- Vương…Chủ nhiệm Vương. Cái bàn này có phải là chỗ tôi làm việc không?

Mã Cái Thiên kích động, không tin một Chủ nhiệm cấp ban như mình lại có thể có được một bàn làm việc lớn như vậy.

Phải biết rằng cho dù trong phòng ban chính quyền, Chủ nhiệm Vương Nguyên Thành của phòng Đảng - Chính vẫn ngồi ở chiếc bàn làm việc kiểu cũ nên Mã Cái Thiên có chút không dám tin.

Chỉ sợ chiếc bàn cực lớn này là của vị phó Chủ tịch thị trấn nào đó trong thị trấn đặt ở đây làm việc, hoặc là lãnh đạo quản lý ‘Hội ủy viên cán bộ thôn’

- Không sai! Chính là bàn làm việc chuyên dụng của Chủ nhiệm Mã!

Vương Nguyên Thành cười nói, quay đầu mơ hồ liếc nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm vừa nhìn thấy đã hiểu, nghĩ thầm, “ Mình cứ thắc mắc tại sao bàn làm việc của lão Mã cứ thấy quen mắt, thì ra chính là của Chủ tịch thị trấn đã treo cổ Ngô Tín Dân. Ài! Di sản của y truyền cho mình, hiện tại lại chuyển tới tay Mã Cái Thiên rồi.

Nhưng cái bàn này lại may mắn đấy, mình ngồi hơn nửa năm đã liên tiếp thăng lên ba cấp, từ một nhân viên công tác bình thường trèo lên được chiếc ghế Chủ tịch thị trấn. Nói không chừng chiếc bàn này có quỷ thần phù hộ.”

Diệp Phàm cảm thấy hơi lưu luyến, hồi đó cũng do tâm tình nhất thời không tốt cho nên mới muốn đổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.