Quan Thuật

Chương 1852: Chương 1852: Có năng lực làm việc




-Chắc chắn còn có sự chuẩn bị ở phía sau, để thử thất bại. Lần này Y Cao Vân trực tiếp đối mặt với anh. Tuy nhiên, tôi có chút lo lắng là Y Cao Vân đem khoản tiền đến thảo luận ở hội nghị thường vụ Thành ủy.

Cuối cùng bức anh phải rút tiền.

Nếu bàn ở hội nghị thường vụ, tôi và anh đều là hộ ngoại lai, hiện tại tình huống bí mật đều không rõ ràng lắm. Mà mấy ngày nay Y Cao Vân cũng không có động tĩnh gì.

Trên mặt Lam Tồn Quân hiện lên vẻ sâu muộn.

-Cần phải giải quyết dứt khoát, trước tiên sẽ bàn để xác định kế sách. Cho dù Y Cao Vân muốn dùng hội nghị thường vụ Thành ủy để áp chế tôi, nhưng việc này tôi tuyệt đối không được thương lượng. Hơn nữa chưa có điều khoản nào quy định tiền trong quỹ của Chủ tịch thành phố mà lại do hội nghị thường vụ quyết định cả. Huống chi, từ ngày Bí thư Quốc đến, Y Cao Vân càng không thể vừa lòng. Có thể anh ta còn có nhiều ngụ ý khác.

Diệp Phàm nói.

-Anh Diệp, việc cấp bách vẫn là mau chóng ra sức vận động các ủy viên thường vụ ủng hộ chúng ta mới được. Nếu đúng Y Cao Vânbất mãn với Bí thư Vi Lý Quốc, chắc chắn sẽ có một lá phiếu của Bí thư Vi Lý Quốc. Chúng ta có nên đi thăm hỏi Bí thư Vi Lý Quốc không?

Lam Tồn Quân nói.

-Mặc dù không có chuyện như vậy, nhưng chúng ta cũng phải đi thăm hỏi Bí thư Vi. Tôi đến đây làm Chủ tịch thành phố cũng được có vài ngày, còn chưa đi thăm Bí thư Vi lần nào, cũng là không xứng đáng với chức vụ!

Diệp Phàm thản nhiên cười nói, hắn liếc nhìn Lam Tồn Quân một cái, nói:

-Tồn Quân, còn một việc có khả năng các cậu không hiểu được.

Theo cấp trên nói, cấp trên cũng không chính thức chủ trì chỉ định Cao Vân đại diện đến công tác ở Thành ủy Đông Cống. Hiện tại là do một số nguyên nhân đặc biệt, có vẻ có chút hỗn độn.

Vi Lý Quốc không thể đi làm bình thường, mà trên thực tế công việc của Thành ủy vẫn là do Phó Bí thư Thành ủy Y Cao Vân chủ trì.

Cấp trên cũng không đưa ra cách khác. Vậy giải thích cái gì, giải thích thì cũng có một số cấp trên đang ủng hộ Y Cao Vân. Hơn nữa, từ việc đó cũng có thể thấy được, các lãnh đạo ở tỉnh vẫn ủng hộ đồng chí Vi Lý Quốc. Chắc hai bên sẽ phải giằng co để phân cao thấp.

-Còn có việc như vậy nữa sao?

Lam Tồn Quân vừa nghe, tỏ ra kinh ngạc nhìn Diệp Phàm. Bởi vì Lam Tồn Quân cũng chưa từng nghe nói là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy – đồng chí Thiết Hậu Sơn và Diệp Phàm rất tin tưởng lẫn nhau.

-Đương nhiên rồi, hàng thật thì phải giá thật chứ.

Diệp Phàm cười thần bí, lại bắt đầu chơi trò thần bí.

-Cái này, thái độ của Tỉnh ủy thực sự là rất kỳ lạ. Theo lý thuyết thì vấn đề này rất nghiêm túc, làm sao có thể mặc kệ không làm rõ ràng, không phải là nói giỡn chứ, nó liên quan đến cuộc sống của hơn hai triệu dân chúng thành phố cấp địa?

Lam Tồn Quân cảm thấy việc này quả thực là không thể nói lý được.

-Ha hả, chuyện của cấp trên, chúng ta để ý làm gì? Để ý chỉ thêm phải lo nghĩ. Tuy nhiên, tôi thấy Y Cao Vân vẫn có phần kiêng nể Vi Lý Quốc, ông ấy mau bệnh mà chết.

Diệp Phàm nói.

-Việc này lạ thật!

Vương Triều đứng bên cạnh lắc đầu, hóa ra khiến cho Diệp Phàm như lọt vào trong sương mù, không thể rõ ràng.

-Cho rằng có nói như thế nào, chí ít cũng giải thích một chút. Trên tỉnh cũng không trực tiếp đặt Vi Lý Quốc ở vị trí đó. Hơn nữa, tôi nghe nói Vi Lý Quốc rất chú trọng đến công việct, anh ta bị ốm chính là do công tác. Ở trong cơ chế này, những cán bộ như vậy không còn nhiều nữa. Ở Đông Cống, uy tín của Vi Lý Quốc tương đối cao trong dân chúng. Tôi từng vài lần đến xã, đều thấy dân chúng khen ngợi Vi Lý Quốc.

Vẻ mặt Lam Tồn Quân tỏ ra đáng tiếc.

-Những gì cậu nghe được đều là do người ta sắp xếp hết rồi, có gì phải ngạc nhiên.

Vương Triều đang ở bên cạnh bất thình lình đả kích đồng chí Lam Tồn Quân.

-Không phải, là tôi tự đi xuống, trước đó cũng không có nói cho bất cứ ai.

Lam Tồn Quân lắc lắc đầu liếc nhìn Vương Triều và Diệp Phàm một cái, nói:

-Tuy nói là Đông Cống lạc hậu, nhưng vẫn có công ty có tên tuổi.

-Anh Lam nói có công ty có tên tuổi, công ty đó tên là gì, tiếng tăm lớn đến đâu?

Trên mặt Diệp Phàm hiện lên vẻ kinh ngạc, bởi vì đồng chí Lam Tồn Quân đã từng lặn lộn ở bộ Thương mại, gặp không ít các tập đoàn các công ty.

Có thể anh ta nói có tiếng tăm, đến đây Diệp Phàm thấy hứng thú. Bởi vì, Diệp Phàm nghĩ không biết có nên đem chuyện hợp tác với công ty Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn lại không.

Trên tỉnh cấp cho sáu mươi triệu, rõ ràng quỹ không đủ. Chưa hề đầu tư vài trăm triệu, muốn cso vài trăm triệu, chỉ có thể là truyện nghìn lẻ một đêm.

-Tập đoàn Vinh Quang.

Lam Tồn Quân nói.

-Tôi cũng có nghe nói qua, tài sản của công ty này lên đến vài trăm tỉ. Bên dưới có mấy chục công ty con, có vài ngàn công nhân viên chức.

Có người nói là, Chủ tịch Cam của tập đoàn Vinh Quang Cam ở Đông Cống, có biệt hiệu là Cam nương tử. Người đàn bà này này rất dứt khoát, nghe nói ba mươi tuổi rồi vẫn chưa kết hôn.

Vài năm trước trở lại Đông Cống dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tiền vốn tích lũy kia cũng không đủ để kinh doanh. Phải vay nặng lãi mấy tỉ mất mấy năm.

Có người nói cô ta làm nhân tình cho một đại gia. Đại gia đó cho cô ta vài trăm triệu làm vốn khởi động, nên cô mới phất lên.

Ở Đông Cống nhưng thậm chí tận trên tỉnh cũng hoan nghênh. Chúng ta từng đến tỉnh Tây Lâm, năm trước Phó Chủ tịch tỉnh Vi Hùng Khai đi tham quan công ty Vinh Quang ở Đông Cống.

Hơn nữa, Phó chủ tịch tỉnh còn tự tay viết chữ lưu niệm trên hòn non bộ của công ty Vinh Quang. Ha hả, Vương Triều tôi tuy không phải là con người lỗ mãng nhưng cũng không phải kẻ xu nịnh.

Vương Triều cười gượng ngạo, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

-Anh Diệp, nhìn bộ dạng của Chủ tịch Cam của tập đoàn Vinh Quang…

-Chỉ là mua danh cầu lợi thôi. Có thể đi cùng Phó chủ tịch tỉnh chứng tỏ cô ta không tồi, đoan trang, trang trọng giống như một Hoàng hậu. Xinh đẹp đến mức đi qua thôi mà có người muốn chết thay.

Lam Tồn Quân nói.

-Nói như các cậu thì Phó chủ tịch Vi cùng Vi Lý Quốc có liên hệ với nhau?

Đột nhiên Diệp Phàm nghĩ tới chuyện đó, liếc nhìn Lam Tồn Quân một cái, cười nói:

-Lúc nào phải đến coi mặt cô này mới được. Ái mỹ chi tâm, nhân gian hữu chi mà!

-Này, việc này không tiện nói ra. Dân tộc Choang ở tỉnh Tây Lâm chúng ta đặc biệt nhiều. Họ Vi cũng không phải ít, nếu nói Bí thư Vi và anh ta có quan hệ, thì trời mới biết được.

Lam Tồn Quân không tỏ rõ ý kiến nói:

-Nhìn một cái có thể biết ngay, dù sao cũng đừng đảo ngược quá là được. Nghe nói chủ tịch Cam Vũ Thần lớn lên ở địa phương, là con gái của Choang gia, hát khá hay, thật là buồn cười!

-Lúc đấy cậu Lam không lưu sao?

Diệp Phàm cười gượng một tiếng, mờ ám nhìn Lam Tồn Quân.

-Ha hả.

Lam Tồn Quân có vẻ hơi ngượng ngùng, cúi cúi đầu xuống, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:

-Cô ý là nữ doanh nhân ghê gớm, tôi vừa mới đến Hải Đông ngày hôm sau liền nhận được giấy mời của cô ấy. Nhưng cũng hơi kỳ lạ, cậu đã đến đây được một tuần, không ngờ cô ý không mời, thật là chuyện lạ?

- Ôi, nhìn anh đẹp trai như vậy chẳng có người yêu, không giống như tôi và Diệp Phàm, diện mạo trông… Bà không thương, mẹ không yêu, thảm quá thôi!

Vương Triều cười gượng một tiếng, trêu chọc Lam Tồn Quân.

-Anh nói anh là được rồi, đừng đưa Diệp Phàm vào. Người ta phải tìm các cô nàng nghiêng nước nghiêng thành có tiếng.

Lam Tồn Quân ăn miếng trả miếng, châm chọc đồng chí Vương Triều.

-Tôi cũng thấy như vậy, giống như dung nhan bà xã anh Diệp – tiểu thư Kiều Viên Viên, Cam Vũ Thần kia có xách giày cũng không xứng.

Vẻ mặt Vương Triều khởi sắc, giống như chính mình cưới được một viên ngọc.

-Cái cậu này, đem Cam Vũ Thần bỡn cợt như thế hả, không sợ cô ta tìm người gây phiền toái à?

Diệp Phàm mỉm cười.

-Tôi sợ cô ta, thật là chê cười, tôi đường đường là Cục trưởng công an. Cô ta còn phải cầu xin tôi ấy chứ.

Vương Triều đột nhiên nói, tỏ vẻ rất căng thẳng.

-Cô ta đi tìm cậu nhưng không thấy, cô ta có chứng cứ đến nói. Như một người uy phong, sáng suốt.

Cao to lực lưỡng, đàn ông như Cục trưởng công an, cô ta sẽ không bỏ qua.

Lam Tồn Quân nói có ngụ hàm ý.

Vương Triều nghe không hiểu, cười nói:

-Ha hả, tôi lại thích có vị bơ.

-Cậu…!

Lam Tồn Quân nghẹn lại, trừng mắt liếc nhìn Vương Triều một cái, trên mặt nở nụ cười khổ sở.

-Cậu Lam, nếu cô ta thích loại người như cậu. Vây sẽ giao cho cậu một nhiệm vụ, xem có thể thuyết phục cô ta hợp tác với Ủy ban nhân dân thành phố, cùng chúng ta mở mang, phát triển kinh doanh thẩm mỹ, dưỡng da?

Diệp Phàm nói.

-Anh Diệp, từ từ đã, việc này anh làm thì tốt hơn. Tôi dự đoán, không dưới mười ngày, nhất định cô ta sẽ mời anh đến tập đoàn Vinh Quang làm khách. Anh đường đường là một Chủ tịch thành phố, cô ta có thể không cầu anh sao?

Vinh Quang vẫn thuộc địa bàn của Đông Cống, kiểu gì cô Cam Vũ Chún cũng tìm đến anh?

Lam Tồn Quân liền vội vàng xua tay.

-Thôi vậy, đến lúc đó sẽ nói tiếp.

Diệp Phàm khoát tay áo nói:

-Ngày mai, tôi muốn đi một vòng đến các huyện thị ở vùng biên, công việc ở thành phố sẽ giao cho các cậu.

-Ha hả, không thành vấn đề ạ, làm trợ thủ của anh Diệp thật là tốt. Ít ra cũng có thể thử chút cảm giác được làm Chủ tịch thành phố.

Lam Tồn Quân hé miệng mỉm cười.

-Ha hả.

Diệp Phàm đột nhiên cười, nói:

-Tiểu Lam, cậu rất có năng lực sao không phát huy ra à?

-Năng lực, tôi có năng lực gì. Ở bộ Thương mại toàn ăn không ngồi chờ, làm những việc nhẹ nhàng, anh nói như vậy làm tôi mất mặt quá. Ôi, việc này, tôi khống dám nói đâu.

Lam Tồn Quân nói.

-Cậu nghĩ lại đi, cha cậu là Chủ tịch thành phố Tân Môn – thành phố trực thuộc trưng ương, cùng với Đông Cống chúng ta, một số việc có thể làm được chứ. Bây giờ Đông Cống phát triển, có công Diệp Phàm tôi một phần, cậu là người đứng sau, không thể không có công. Lúc nào gặp lãnh đạo, tôi sẽ nói như vậy được không?

Diệp Phàm kỳ là cười, nói.

-Ý của anh Diệp là muốn đến thành phố Tân Môn lấy chút tiền đến đầu tư ở Đông Cống?

Lam Tồn Quân là người thông minh, một chút là hiểu ngay.

-Cậu rất hiểu tôi, Tồn Quân à!

Diệp Phàm giơ ngón tay cái lên, liếc nhìn Lam Tồn Quân một cái, nói:

-Tuy nhiên, cậu đừng nói khó nghe vậy, cái gì mà kêu là xách tiền, chỉ có thể nói là trợ giúp thôi, các bên cùng có lợi đúng không. Thành phố Tân Môn giàu nứt khố đổ vách, họ chỉ cần vứt một mẩu vụn thôi chúng ta cũng có thể gặm được một hồi. Đến lúc đó, chúng ta được lơi, họ được nổi tiếng, cớ sao mà không làm.

-Này, không phải tôi không nghĩ tới, khi họp anh phân công cho tôi nhiệm vụ xây dựng hai đường phố, nếu không dựa vào thành phố Tân Môn làm sao có thể hoàn thành chứ.

Lam Tồn Quân cũng rất xảo quyệt, lập tức đã ngăn được miệng của Diệp Phàm.

-Cái này, đó là ngoài mức quy định. Hai khu phố với đồng chí đã từng lăn lộn ở bộ Thương mại chắc là sẽ không khó khăn gì cả?

Chúng ta cần được thành phố Tân Môn ủng hộ mọi mặt. Ví dụ như, chúng ta có thể xây dựng một trụ sở làm việc cỉa Ủy ban nhân dân thành phó, hoặc có thể xây dựng một tòa nhà hiện đại có sân thể dục ở Đông Cống chúng ta.

Ít nhất Đông Cống chúng ta cũng phải có lấy một hướng gì đó để làm mục tiêu xây dựng đúng không?

-Con mẹ nó, hay là đặt tên cho tòa nhà tám tầng kia là “ Tòa nhà Thông thiên” có được không?

Diệp Phàm không kìm nổi phát ra lời thô tục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.