- Đó là đương nhiên, tiền này là mồ hôi nước mắt của chúng ta. Tuy
nhiên, tạm thời mà nói trợ lý Diệp đã trả lại chúng ta lư hươngg kia
chúng ta đã mất đi giấy thông hành để chuyển hồi lại khoản tiền kia.
Một tỷ này bị đóng băng ở ngân hàng mà bên kia chúng ta lại phải đi
mượn, chúng ta phải giải quyết cửa ải khó khăn bên kia rồi nói tiếp.
Nói cách khác, chúng ta tổn thất đúng là lớn hơn rồi. Lần này vì chuyện của hắn chúng ta phải dùng bất cứ giá nào rồi.
Không ngờ lại gặp Diệp Phàm. Người này căn bản cũng không làm việc theo cách thông thường, làm cho tính toán của chúng ta bị phá sản. Mẹ kiếp,
thật sự là xui xẻo!
Đằng Vân Thanh không kìm nỏi càu nhau một hồi.
- Tôi thấy tên này đúng là ôn thần, nhà họ Đằng chúng ta gặp phải hắn thật sự là khổ tám đời rồi.
Nếu một cán bộ bình thường gặp việc này đã mở một mắt nhắm một mắt rồi. Đảm bảo trước khi khởi động tập đoàn Phong Thiên hoàn toàn có thể linh
hoạt rút ra một chút tiền.
Sau đó chúng ta giải quyết chuyện bên kia xong có thể có một phần tiền để xây dựng tập đoàn Phong Thiên.
Hơn nữa, nếu hắn đồng ý thả cho chúng ta con ngựa thì tiền hoa hồng của chúng ta cũng không nhỏ. Người này hình như là không thiếu tiền.
Một người cán bộ nhà nước chẳng lẽ thật sự không thiếu tiền? Thật đúng là kỳ lạ.
Đằng Định Phong thiếu chút nữa cắn răng.
- Không thiếu tiền là nói dối, tôi đoán có lẽ nhà họ Hoa đã cho hắn
tiền lì xì tuyệt đối không nhỏ. Nếu cầm tiền của người ta thì phải làm
việc cho người ta đúng không? Tất nhiên là không thể ăn tiền của cả hai
nhà có phải không?
Đằng Dũng giọng có chút khinh bỉ.
- Ôi, lần này chúng ta thật sự là ăn trộm gà không thành lại mất nắm gạo rồi.
Đằng Vân Thanh thở dài một tiếng ngồi trên sô pha có chút mệt mỏi.
Hai ngày sau Diệp Phàm vội vàng trở về Đồng Lĩnh.
May mắn Khổng Đoan gần đây rất toàn tâm toàn ý với Diệp Phàm nên cũng không xảy ra chuyện gì làm hắn phải lo lắng.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Phàm có chút buồn bực đó là Vương Long Đông
cũng không được đề bạt. Mà Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã cử xuống một Bí thư Đảng Quần chúng là Vệ Bình Cương.
Hóa ra là đã đảm nhiệm Phó Giám đốc Sở ở sở Dân Chính. Tuy nói cấp bậc không thay đổi nhưng sở Dân Chính là đơn vị như thế nào ai cũng biết.
Vệ Bình Cương không có chút thực lực là không thể nào đến Đồng Lĩnh đảm nhiệm nhân vật số 3.
Hơn nữa, qua hỏi thăm Diệp Phàm mới biết, Vệ Bình Cương lúc trước chính là do Bí thư La đề bạt lên. Hiện tại trao quyền cho cấp dưới đến Đồnh
Lĩnh không biết có phải có thâm ý gì không Diệp Phàm nghĩ không ra.
Vốn cho rằng trị tốt bệnh cho bà xã của Bí thư La thì đề xuất của hắn cũng có chút tác dụng.
Không biết có phải giống như câu nói của Tề Chấn Đào, vị trí của Vương Long Đông không cần suy nghĩ không.
Xem ra, mặc dù vừa ý với hắn nhưng Bí thư La cũng sẽ không để hắn đảm nhiệm hết những việc ở Đồng Lĩnh.
Luôn xen kẽ trong đó một số nhân tốt không xác định để cân bằng bộ máy Thành ủy Đồng Lĩnh.
Nghệ thuật giữ thăng bằng, mẹ kiếp.. Diệp Phàm không khỏi thầm mắng một câu trong lòng.
Vệ Bình Cương vẻ mặt hơi cau có đeo kính mắt viền vàng, ăn mặc giống
như một học giả. Nhìn thế nào cũng không giống với nhân vật số 3 của
Đồng Lĩnh.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng âm thầm cảnh giác, thường thường người như vậy mới khó đối phó.
Quá kiêu ngạo giống như Xa Quân thì sẽ dễ giữ cân bằng một chút. Bởi vì nếu quá kiêu ngạo thì cũng sẽ đắc tội với nhiều người. Đến lúc đó có cơ hội thì dụ dỗ mọi người, tất nhiên mọi người muốn đẩy ngã y.
Mà Vệ Bình Cương rất khiêm tốt, vừa đến Đồng Lĩnh trên mặt lúc nào cũng mỉm cười, hơn nữa nhìn thấy ai cũng chào hỏi.
Đối với Diệp Phàm cùng với Khổng Đoan Vệ Bình Cương luôn tỏ vẻ khiêm
tốn. Nghiễm nhiên lão Vệ chính là cấp dưới của Diệp Phàm rồi.
Diệp Phàm cũng đã thử qua Vệ Bình Cương, vừa mới ngày thứ ba đã bảo Ban tổ chức đưa ra một vài ứng viên cho điều chỉnh nhân sự.
Vệ
Bình Cương nhìn qua bảng điều chỉnh này xong nói mình vừa mới đến Đồng
Lĩnh chưa hiểu rõ còn cần một thời gian ngắn nữa mới có thể tham gia
thảo luận, cho nên, mời Diệp Phàm toàn quyền giải quyết.
Lão
Vệ rất khiêm tốn, lần này Diệp Phàm thử nước bằng cách điều chỉnh nhân
sự không hề lên tiếng. Cả ngày nói câu phục tùng sự sắp xếp của lãnh
đạo…
Ngay cả Khổng Đoan cũng tương đối khách khí với Vệ Bình
Cương. Phải biết rằng trước kia Xa Quân kiêu ngạo thế nào thì Khổng Đoan còn kiêu ngạo hơn gã. Có lẽ là Khổng Đoan cũng cảm thấy được cái gì đó.
Ngày 15 tháng 6.
Lễ khởi công tập đoàn Phong Thiên chính thức được tiến hành. Bí thư La
cùng Chủ tịch tỉnh Tề và Phó chủ tịch điền không ngờ đến dự đông đủ.
Làm cho lãnh đạo lớn nhỏ trong toàn tỉnh ánh mắt ghen ghét.
Người cay đắng nhất có lẽ là Thái Lượng nhân vật số một của Phong Châu. Bởi vì quy mô rõ ràng vượt qua các lãnh đạo tỉnh đến dự khởi công dự án kênh sinh thái Thiên Phong rồi.
Ngay cả những cán bộ thường
cũng có thể nhìn thấy. Trong khoảng thời gian ngắn, đương nhiên Diệp
Phàm biến thành chủ đề trà dư tửu hậu của các cán bộ Đồng Lĩnh. Diệp
Phàm trở thành người nổi tiếng của Tấn Lĩnh rồi.
Mà đài tỉnh
hình như cũng nghe được tin tức, trong tin đưa về lễ khởi công tần xuất
của Diệp Phàm xuất hiện không ngờ còn nhiều hơn Bí thư Tỉnh ủy La và Chủ tịch tỉnh Tề.
Người thạo tin nói khi Diệp Phàm xem tin tức buổi tối, ngồi trước ti vi mà mặt tái đi.
- Làm cái gì, muốn đùa chết tôi hay sao?
Diệp Phàm không kìm nổi mắng một câu, quay người lập tức gọi điện thoại cho Tề Chấn Đào.
- Chú Tề, chú đã xem tin tức chưa?
Diệp Phàm hỏi vội vàng.
- Vừa mới xem, trợ lý Diệp lợi hại thật, thành người nổi tiếng rồi.
Tề Chấn Đào còn đùa.
- Chú Tề, ngay cả chú cũng giễu cợt cháu. Cháu đang lo đến chết đâu,
bọn họ làm như vậy không phải là hại cháu sau? Chú Tề xem có lẽ cũng
chướng mắt vậy càng đứng nói đến Bí thư La cùng với các lãnh đạo khác
của Tỉnh ủy sau khi xem xong sẽ có ý kiến như thế nào đây.
Diệp Phàm vội vàng kêu lên.
- Trong quan trường gọi đây là “Nắm giết”, hiện giờ cậu bị lửa thiêu
mông rồi. Cho nên, đôi khi cậu cần náo nhiệt nhưng rất náo nhiệt thì có
thể “Nắm giết” nguy hiểm.
Cậu làm ra thành tích, việc này rõ
như ban ngày. Người hâm mộ cậu không ít, nhưng những người ghen ghét đố
kỵ trong tỉnh cũng không ít.
Vì sao thường nói súng bắn chim
đầu đàn là như vậy. Cậu không ra mặt không việc gì, cậu vừa ló mặt ra
người ta tất nhiên muốn hướng vào cậu rồi.
Giọng Tề Chấn Đào nghiêm túc nói.
- Mẹ kiếp… đài tỉnh làm như vậy nhất định phải do Ban Tuyên giáo Tỉnh
ủy ám chỉ rồi. Nói cách khác tình huống như thế này phải qua cửa xét
duyệt tuyên truyền của Tỉnh ủy. tôi nhớ là Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy là Trần Tú Trân, tôi không cừu không oán với cô tại sao cô lại “Nắm
giết” với tôi.
Diệp Phàm tức giận nói.
- Có phải là trưởng ban Trần còn phải suy tính. Trưởng ban Trần là lãnh đạo Ban tuyên giáo.
Nhưng cô nào có tự mình phê duyệt, tất nhiên là có một số đồng chí phía dưới làm việc này.
Trưởng ban Trần có lẽ chỉ phê duyệt đối với một số việc lớn.
Tề Chấn Đào nói.
- Ừ, đúng thế. Tuy nhiên, một đề tài lớn như vậy chắc chắn là do Phó
trưởng ban tự mình phê chỉ thị mới được. Chẳng lẽ một số phó trưởng ban
có người muốn ra tay với tôi hay sao? Hình như tôi cũng chưa từng tiếp
xúc với họ.
Diệp Phàm hừ nói.
- Cậu không tiếp xúc với họ cũng không có nghĩa là bọn họ không ra tay với cậu. Bọn họ không cừu không oán với cậu nhưng cũng không có nghĩa là người khác với cậu cũng
thế.
Tề Chấn Đào nhắc nhở.
- Chú Tề biết người này sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi nào có bản lĩnh và thời gian rảnh để quan tâm đến chuyện này. Cả
tỉnh có bao nhiêu việc chờ tôi giải quyết. Tuy nhiên, cậu thập đúng là
bị để ý. Nếu chương trình hôm nay đã phát sóng rồi, vậy cậu có thể hỏi
thăm xem người nào chịu trách nhiệm phê duyệt.
Tề Chấn Đào cười cúp điện thoại.
Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu, mắng một câu
- Sao…
Rồi bắt đầu hỏi thăm.
Cuối cùng biết được Phó trưởng ban Vi Công Minh. Vừa nghe nói họ Vi Diệp Phàm liều nghĩ.
Sau khi hỏi thăm mới biết được người này là người thân của Phó chủ tịch tỉnh Vi Bá Tiếu.
Mà Vi Bá Tiếu chính là hậu trường của Thái Lương bí thư địa ủy Phong
Châu. Vậy chuyện này rõ ràng nhất định là Thái Lượng đứng sau lưng.
Tất nhiên, người này không thể nào nuốt giận được với Diệp Phàm. Diệp
Phàm đang tính kế xem làm thế nào để làm phiền Vi Công Minh thì điện
thoại cũng vang lên. Vừa nhấc máy thì thấy tiếng của Trưởng ban tổ chức
địa ủy Phong Châu Bạch Hiểu Hồng hỏi:
- Trợ lý Diệp, buổi tối anh có xem tin tức không?
- Có, cô cũng phát hiện manh mối có phải không?
Diệp Phàm thuận miện ghỏi, dù sao Bạch Hiểu Hồng có thân thích với Phượng Khuynh Thành Diệp Phàm cũng tùy tiện một chút.
- Ừ, việc này cũng hơi biết một chút. Có lẽ là nhất định cán bộ có kinh nghiệm đều có liên tưởng.
Hơn nữa, trên màn ảnh ti vi thì hình ảnh của cậu trên ti vi còn chặn trước cả mặt Bí thư La.
Bí thư La chỉ còn lại nửa mặt. Việc nay Bí thư La thấy không biết sẽ cảm thấy thế nào.
Bạch Hiểu Hồng nói.
- Có người tôi muốn ra tay với tôi.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Cậu đã điều tra rõ rồi có phải không?
Bạch Hiểu Hồng hỏi.
- Không thể không liên quan đến Thái Lượng…
Diệp Phàm nói qua tình hình một lần. Bạch Hiểu Hồng không phải là người ngoài, thật ra là người đáng tin cậy duy nhất của Diệp Phàm ở Phong
Châu.
- Vi Công Minh rõ rằng là người thân của Vi Bá Tiếu,
nếu nói là chuyện này do phó trưởng ban tuyên giáo Vi Công Minh làm thì
có lẽ chuyện này còn liên quan cả đến Phó chủ tịch tỉnh Vi. Quan hệ giữa Thái Lượng và Vi Công Minh có lẽ không nhất định phải có, mà Thái Lượng chỉ thuyết phục Vi Bá Tiếu, chỉ có ông ta mới có thể sai khiến Vi Công
Minh làm chuyện này.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy trong này có chút nghi vấn. Nếu làm như vậy mà có sơ sót nhất định Bí thư La sẽ đoán được.
Cậu cũng đã đoán được người quản lý mảng đài tỉnh chẳng lẽ Vi Công Minh không sợ Bí thư La không hài lòng hay sao?
Vi Công Minh thực dám làm như thế cũng có chút ngu xuẩn rồi. Vi Công
Minh chuyện gì cũng nghe Vi Bá Tiếu, chuyện lớn như vậy nhất định sẽ hỏi Phó chủ tịch Vi trước.
Phó chủ tịch Vi chẳng lẽ không nghĩ
như vậy sẽ tự dẫn đến mình sao? Bí thư La tức giận cũng không phải là
phó chủ tịch Vi có thể chịu được.
Mặc dù quan hệ của bọn họ
không tệ, nhưng một là một, hai là hai. Là một Phó chủ tịch tỉnh lâu đời như Vi Bá Tiếu, tôi nghĩ ông ta không phạm phải sai lầm cấp thấp như
vây.
Bạch Hiểu Hồng phân tích.