Khổng Đông Vọng có chút không muốn, hừ nói:
- Chú út, rốt cuộc là vì sao, chú dù sao cũng phải nói để cháu còn biết mình ‘chết’ vì cái gì, thế này thì rất mất mặt, còn cần cháu làm tiếp nữa hay không đây?
- Làm tiếp, cháu cũng còn muốn tiếp tục làm sao, làm cái con khỉ. Không nên hỏi vì sao, việc này chú không thể nói, cháu nếu còn nhận chú là chú út thì khẩn trương làm theo lời chú nói, nếu muộn quá chỉ sợ người ta đi mất rồi.
Khổng Văn Nhiên hừ nói.
Khổng Đông Vọng không có cách nào khác, đành phải dẫn theo Tần Viêm Viêm tới khách sạn Shangri-La. Tuy nhiên, bị đồng chí Vương Triều đang giữ cửa ngăn cản, lý do là thủ trưởng đã ngủ, có dặn dò không cho bất cứ kẻ nào quấy rầy.
Khổng Đông Vọng nói dong dài một hồi, Vương Triều vẫn trước sau như một, thiết diện vô tư, không cho vào. Biết người ta cố ý đang làm khó dễ mình nên Khổng Đông Vọng đành phải về nhà báo lại cho chú út là Khổng Văn Nhiên biết. Sắc mặt khi ấy có bao nhiêu khó coi đều lộ ra hết.
Khi về đến nhà thì Khổng Văn Nhiên đã ngủ, nên cũng không quấy rầy. Sáng ngày hôm sau, Khổng Văn Nhiên mới sớm đã đi dò xét, Khổng Đông Vọng cũng đến cơ quan để làm việc.
Mà vào đêm hôm đó, Diệp Phàm thật ra đã chạy về Ngư Đồng, bởi vì chuyện bên này có muốn giúp cũng không giúp được gì, Tiền Sâm từ căn cứ điều động mấy trăm quân nhân qua đây, lập tức tăng cường mật độ điều tra, về phương diện hiệu quả hẳn sẽ tốt hơn rất nhiều, nhưng hiện tại vẫn đang rất mờ mịt.
Hai người là Vương Triều cùng Mã Hán cũng dẫn theo một nhóm người đi điều tra, Trần Quân cũng bị Diệp Phàm điều tới Việt Châu âm thầm điều tra việc này, bởi vì có người rêu rao bán bản đồ, cho nên một khi có một chút manh mối thì liền tìm đến lần mò.
Sau khi trở lại Ngư Đồng, đầu tiên Diệp Phàm đi đến chỗ Bí thư Thành ủy Hà Trấn Nam, chuyện này đương nhiên là do Trấn Đông Hải mời nên hắn mới đến, cớ thì đương nhiên có nhiều hơn rồi, nào là Ủy ban Kỷ luật tỉnh điều động nhân viên phối hợp phá án… đủ cả, nhưng cũng không khiến cho Hà Trấn Nam có suy nghĩ gì.
Ông ta thật ra rất quan tâm nên hỏi:
- Bí thư Diệp, án kia nhất định phải nắm chặt. Hiện tại cách thời hạn nửa năm thời gian cũng không còn nhiều nữa.
- Tôi biết Bí thư Hà, toàn cục cảnh sát ai nấy đều tập trung sức lực, tăng ca thêm giờ sờ sắp xếp điều tra cho ra. Tuy nhiên, thật đáng tiếc trước mắt vẫn không phát hiện ra manh mối đáng giá nào.
Án này nhất thời lâm vào cục diện bế tắc. Tôi cảm giác trọng trách trên người mình nặng trịch, mất mũ cũng không có việc gì, chỉ có điều thấy có lỗi với nhân dân Ngư Đồng.
Thật có lỗi với sự chiếu cố đặc biệt của Bí thư Hà cùng Chủ tịch thành phố Lý đối với cục Công an thành phố, trong lòng tôi rất khó chịu!
Diệp Phàm đương nhiên cũng đóng kịch theo, vờ thở dài, vẻ mặt khó chịu.
- Ừ, tuy nhiên, sắp xếp điều tra thì vẫn sắp xếp điều tra, nhưng cũng phải chú ý đến một số phương diện bị ảnh hưởng. Địa phương luôn phải lấy chính kiến thiết kinh tế làm việc chính có phải hay không? Nếu làm đến mức độ lòng dân phải hoảng sợ, lòng người không yên thì còn ổn định và hoà bình lâu dài như thế nào?
Hà Trấn Nam đột nhiên nghiêm túc nói, quét qua mặt Diệp Phàm.
- Tôi sẽ chú ý những thứ đó.
Diệp Phàm gật gật đầu, thầm nhủ, chẳng lẽ là trong cục có người nói ra nói vào chuyện gì đó, Hà Trấn Nam nói lời này có ý gì, chẳng lẽ là muốn ngăn cản vụ án...
Tuy nhiên, thằng nhãi này vừa chuyển người lập tức nói,
- Bí thư Hà, lần này từ tỉnh thành trở về, không thể tưởng tượng được bí thư Triệu lại gọi tôi vào văn phòng, ôi, mất mặt đến thế là cùng.
- Bí thư Triệu, có phải bí thư Triệu Bản Điền bên Công an Đảng ủy hay không?
Hà Trấn Nam thuận miệng nhấp một ngụm trà, xem xét nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, cũng có vẻ gợn chút không có gì sợ hãi hỏi.
- Không phải, là Bí thư Tỉnh ủy Triệu Xương Sơn.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, những lời nói này vừa nói ra, Hà Trấn Nam chung quy khó có thể duy trì bình tĩnh, khóe miệng mấp máy, hỏi,
- Là Bí thư Triệu, ông ta có chỉ thị gì?
- Nhất định phải phá án! Câu quan trọng nhất chỉ có câu này.
Diệp Phàm đương nhiên là đang nói dối, bởi Triệu Xương Sơn đâu có gặp lại hắn, tuy nhiên, lần trước ở Bắc Kinh thật ra có gặp qua một lần, lúc ấy Triệu Xương Sơn cũng có cho chỉ thị, nói phải chú ý phải kết hợp phá án với đoàn kết.
Mà hiện tại qua cái miệng của Diệp Phàm thành ra câu 'Nhất định phải phá án', tin rằng Hà Trấn Nam sẽ không ngốc đến mức đi tìm chứng cứ xác minh.
Rõ ràng chạm vào da hổ của Triệu Xương Sơn tạo một chút áp lực cho Hà Trấn Nam, khiến ông ta toàn lực ủng hộ cục Công an phá án, miễn cho án bị kéo dài rất phiền toái.
Đến lúc đó, mặc dù có bị vạch trần cũng không sợ, chỉ cần án có thể phá.
- Ừ, tăng cường sắp xếp điều tra, mặc kệ liên quan đến người nào, phải tra được kết quả cuối cùng.
Hà Trấn Nam đương nhiên phải theo sát bước chân Triệu Xương Sơn, chuyện Triệu Xương Sơn mượn Diệp Phàm bán pho tượng lần trước một chút dấu vết cũng không lộ ra đã cảnh tỉnh Hà Trấn Nam không ít rồi, thằng nhãi này hiện tại thành thật hơn, xem chừng cũng chuẩn bị biểu lộ thái độ.
Trở về trong cục, Diệp Phàm nghe ý kiến phân tích mọi mặt của vụ án, cùng với tiến triển trước mắt để tiến thêm một bước tính toán điều tra.
Sau khi xong việc thì gọi Phó cục trưởng Vi Minh Phi vào văn phòng, hỏi:
- Gần đây khi ở thời điểm tra án có gặp phải chuyện gì khác người hay không?
- Chuyện khác người, chẳng lẽ là có người đưa ra ý kiến?
Vi Minh Phi chớp mắt, hỏi.
- Ừ, Bí thư Hà nói là phải chú ý ảnh hưởng.
Bởi vì Vi Minh Phi là đối tượng bồi dưỡng ngầm của căn cứ Ngư Đồng, cho nên, Diệp Phàm đối với anh ta cũng không có gì phải đề phòng.
- Tôi nghĩ...
Vi Minh Phi trầm ngâm một hồi, mới có chút do dự, nói,
- Sẽ không phải do đội trưởng Điền gần đây điều tra chuyện Nhị Kiến Ngư Đồng nên gây ra xích mích với người nào chứ, chẳng lẽ Nhị Kiến Ngư Đồng lại muốn trở mình gây sóng gió?
- Chuyện Nhị Kiến còn chưa giải quyết xong sao?
Diệp Phàm kia mặt nghiêm lại, có chút không vui, phải biết rằng khi ở Bắc Kinh hắn có gọi điện thoại dặn dò, nếu Tổng giám đốc Đới Chí Quân của Nhị Kiến Ngư Đồng không trả tiền cho cục Công an thành phố thì đầu tiên tịch thu chiếc BMW trước rồi nói sau. Việc này, còn dặn dò cả người thay thế Đội trưởng cảnh sát Hình sự là Điền Thất Hòa do Vi Minh Phi đề cử phải đích thân đi làm.
- Đội trưởng Điền đã làm hết sức, chiếc BMW trong cùng ngày đã bị thu và mang về cục Công an thành phố. Tuy nhiên, bởi vì sự việc không được xử lý đến cùng cho nên hiện tại xe vẫn đậu ở bãi cỏ trong cục. Lúc ấy Đới tổng khá kiêu ngạo, tuyên sẽ chơi đẹp cho đội trưởng Điền xem.
Nói đến đây thì Vi Minh Phi có chút khó coi nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái.
- Đẹp, cho ai xem! Đới Chí Quân làm loạn rồi, uy hiếp cả Đội trưởng cảnh sát Hình sự. Xem ra, cục Công an thành phố chúng ta phải lập uy thôi, bằng không thì người nào cũng đều có thể tới cục làm bậy, thế này thì còn khai triển công tác như thế nào?
Diệp Phàm mặt nghiêm lại, hừ lạnh nói.
- Người ta không cho người động thủ, tuy nhiên, phía cấp trên thì có người ra tay. Phỏng chừng là thân thích của Đới Chí Quân là Phó chủ tịch tỉnh Đới đánh tiếng.
Qua vài ngày, Bí thư Hà tự mình gọi điện thoại đến nơi đây. Chúng ta còn có biện pháp nào sao, đành phải đem chiếc BMW trả về.
Bằng không, Nhị kiến Ngư Đồng lại muốn chận cửa chúng ta rồi, tôi nghĩ, chúng ta trước mắt dù sao cũng không thiếu tiền, điểm cần chú ý vẫn là phá án, đừng bị những chuyện này nọ quấy nhiễu đại sự. Cho nên, cũng đã kêu đội trưởng Điền tạm thời ngừng lại.
Vi Minh Phi vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Đới Chí Quân còn có thân phận khác sao.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Ừ, ông ta còn là phó Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty khai thác mỏ Dương Điền.
Vi Minh Phi nói.
- Nếu đã biết chuyện này, chẳng lẽ ông ta không có tiền sao?
Diệp Phàm hơi có vẻ bất mãn, hừ nói.
- Ông ta có tiền, nhưng không trả thì chúng ta có biện pháp nào đây? Gã này, quả thực là người khó chơi, tóm không được mà trêu cũng không được, cục Công an thành phố chúng ta sắp thành ổ đớn hèn rồi.
Vi Minh Phi có chút kích động.
- Có cái gì mà tóm không được, kêu đội trưởng Điền vào đây.
Trầm một tiếng, mặt bàn bị Diệp Phàm vỗ mạnh, Điền Thất Hòa vội vàng bước vào, Diệp Phàm hừ nói,
- Chuyện công ty Xây dựng số 1 Ngư Đồng không thể kéo dài dây dưa, nếu công ty xây dựng số 1 Ngư Đồng không trả tiền thì các anh nghĩ ra vài biện pháp làm cho bọn họ tự động trả tiền.
- Chuyện Này, tự động trả tiền, sao có khả năng.
Vi Minh Phi lắc lắc đầu, cảm thấy quả thực là chuyện không có khả năng.
- Ừ, người ta có hậu trường phía sau chống lưng, Bí thư Hà tự mình bức ép, chúng tôi thấy khó chết người.
Đội trưởng Điền Thất Hòa cũng rất đau đầu. Cấp trên có Bí thư Hà đè, phía dưới bị công ty xây dựng Ngư Đồng trêu ghẹo mãi, trung gian thì có Diệp Phàm là lãnh đạo trực tiếp không ngừng tạo áp lực, nên thật sự nhức đầu.
- Ha ha, công ty xây dựng Ngư Đồng chẳng lẽ làm việc gì cũng quang minh chính đại, công việc của chúng ta là đang làm gì, xuất bản lĩnh của chúng ta ra thôi! Chỉ cần điều tra ra gì đó thì khi đó nên niêm phong công ty thì niêm phong, nên bắt người thì phải bắt người sao? Chuyện này, không nhất định phải cứng nhắc yêu cầu bọn họ trả tiền.
Diệp Phàm rất là quỷ dị thản nhiên cười.
- Chuyện này, được không?
Vi Minh Phi có chút chần chừ hỏi.
- Có cái gì mà không được, là tôi nói, đi làm đi. Còn nữa, nếu về sau Bí thư Hà có gọi điện thì chuyển qua cho tôi nghe.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, Vi Minh Phi cùng Điền Thất Hòa tất nhiên liền dẫn nhau ra ngoài đi làm.
“ Vi Minh Phi rất đớn hèn, không chịu nổi trọng dụng. Điền Thất Hòa toàn bộ đều nhìn vào Vi Minh Phi, không có chủ kiến, khó thành việc.
Vẫn phải khẩn trương đưa Lỗ Đông Phong và Vương Triều nhét vào trong cục, bởi nói sao thì bọn họ cũng sẽ kiên cường hơn. Tuy nhiên, chuyện này cũng khó trách bọn Vi Minh Phi, không có chỗ dựa vững thì đương nhiên chắc phải chần chừ rồi, luôn sợ đánh mất mũ quan.
Lỗ Đông Phong tốt xấu gì cũng có bố là Quân đoàn trưởng, còn Vương Triều thì trực tiếp tạm giữ chức bên bộ Công an, đến lúc đó phá án rồi thì sẽ sang Tổ đặc nhiệm A, hẳn sẽ không có gì băn khoăn.
Huống chi anh ta trước kia từng lăn lộn giang hồ, lòng lang dạ sói ác độc quen rồi, chính là không giống với...” Diệp Phàm thì thào tự nói.
Buổi chiều, khi Diệp Phàm vừa mới đặt mông lên ghế xoay, xoay một vòng.
Lúc này, điện thoại vang lên, bên trong truyền đến giọng nói khá lo lắng của Kiều Viên Viên nói:
- Anh Diệp, anh trai tôi xảy ra chuyện lớn rồi, làm sao bây giờ?
- Xảy ra chuyện lớn, tối hôm qua còn rất tốt mà.
Diệp Phàm hỏi, nhưng không hoảng hốt, lại hỏi thêm,
- Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, đừng nóng vội, cô chậm rãi nói lại xem nào.
- Anh trai tôi bị người của viện kiểm sát tỉnh dẫn đi, nói anh ta một mình tham ô khoản tiền năm triệu của phòng Đôn đốc Tỉnh ủy nên tạm thời giam bên ngoài.
Kiều Viên Viên khóc nức nở nói, xem ra, khi chuyện trước mặt dính dáng đến người thân thì không mấy người có thể duy trì trạng thái bình tĩnh.
- Tối hôm qua tôi không phải đã cho anh ta 20 triệu sao, chẳng lẽ còn không đủ, còn nữa, khoản tiền năm triệu kia anh trai cô lấy đi làm cái gì?
Diệp Phàm cũng có chút kinh ngạc.
- Đêm qua do quá muộn, anh muốn đem tiền trả lại, tuy nhiên, do vào buổi tối nên không chuyển được, anh cũng chuẩn bị sáng hôm nay trả lại. Nhưng không thể tưởng được anh vừa mới về đến nhà thì đã bị người ta dẫn đi, hơn nữa, đồng thời chị dâu tương lai của tôi là Tô Hương Linh cũng bị dẫn đi theo.
Kiều Viên Viên nói.
- Vậy năm triệu kia 500 đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi cũng không rõ lắm, các đồng chí bên viện kiểm sát tỉnh không cho gặp người, phỏng chừng là do anh khi gặp chị Hương Linh vẫn luôn bởi vì chuyện của mẹ và bà mà phiền lòng, cho nên muốn tạm thời dùng tạm số tiền đó giải quyết việc này trước.
Kiều Viên Viên nói.
- Ba cô có biết việc này không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên là đã biết, thiếu chút nữa tức đến hôn mê, chén trà trong nhà bị đập bể hết mười mấy chén.
Kiều Viên Viên nói.