Quan Thuật

Chương 1201: Chương 1201: Có phải đi cầu thân không?




- Ha ha, Bí thư Diệp, làm cho người ngợm giống chó như vậy có phải muốn đi cầu thân không?

Lúc này, một giọng cười hơi khàn khàn vang lên, còn liếc mắt nhìn Kiều Viên Viên một cái.

- Còn cầu thân, chưa nhìn thấy sao lão Vu, con gái nhà người ta cũng đã đưa đến rồi, xem ra đã cầu thân thành công. Haizz, cô nàng đẹp thật, mắt Bí thư Diệp, đúng là chuẩn như kẻ trộm.

Phó Chủ tịch thành phố Chu Ngọc Minh mỉm cười sang sảng, mấy người trung niên cũng mở miệng trêu đùa Diệp Phàm

- Ha ha, đương nhiên, Viên Viên nhà tôi là cô gái đẹp nhất, mắt Diệp Phàm tôi cũng không phải chuẩn thông thường. Giống như Phó chủ tịch thành phố Chu nói, chuẩn như mắt trộm.

Diệp Phàm hơi có vẻ tự đắc, tự nhiên lộ vẻ vương bát.

Cùng với số lần gặp gỡ gia tăng, Diệp Phàm và ba người Vu Chí Hải, Chu Ngọc Minh, Lô An Cương quan hệ ngày càng thân thiết. Bình thường khi bốn người tụ họp cũng có khi đùa giỡn. Đương nhiên, rất ít.

- Vu…, Phó chủ tịch thành phố Chu, tư lệnh Lô, chào các anh.

Túc Nhất Tiêu trong lòng nghẹn ngào khẩn trương chào hỏi, không thể tưởng tượng Diệp Phàm đem mình tới phòng riêng ngồi với ba ủy viên thường vụ Thành ủy, thêm Diệp Phàm nữa là bốn, bọn họ gần như chiếm ba phần thiên hạ thành phố Ngư Đồng, không thể không khiến Túc Nhất Tiêu dao động

Vừa thấy ba người Túc Nhất Tiêu lại hiểu rõ, đây là vòng tròn quan hệ của Diệp Phàm ở Ngư Đồng. Cũng là vòng tròn quyền lực cao nhất ở Ngư Đồng.

Diệp Phàm từng đưa mình tới một lần, sau đó thì thôi, cho thấy, lần đó chỉ là lần đầu tiếp xúc, lần này đồng ý đưa mình đến lần thứ hai, thì đã đối đãi với mình như người một nhà, xem như mình đã thực sự được Diệp Phàm tán thành. Giờ phút này Túc Nhất Tiêu cảm thấy quyết sách của mình vừa rồi là vô cùng sáng suốt

- Là Chủ tịch thành phố Túc à

Ba người Vu Chí Hải cùng lễ phép gật gật đầu, có chút nghi hoặc, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, đương nhiên là chờ hắn giải thích một chút.

- Mọi người có thể không biết rằng, Chủ tịch thành phố Túc đã từng là cộng sự với tôi ở tỉnh Nam Phúc, chúng tôi là anh em. Trước kia cũng đã cùng uống rượu với mọi người, nhưng không xem như là thực sự quen biết nhau. Đêm nay gọi anh ta tới mới là chính thức chào hỏi mọi người một chút, ha ha

Diệp Phàm nói thoải mái, tuy nhiên trong lòng Túc Nhất Tiêu lại có chút khẩn trương, chỉ sợ ba người bọn họ không ủng hộ.

Vậy mà người cao nhất Vu Chí Hải lập tức cười nói:

- Là bạn của Diệp cũng là bạn của chúng tôi, ngồi đi Chủ tịch thành phố Túc.

- Đúng vậy…

Chu Ngọc Minh và tư lệnh Lô cũng gật gật đầu nói phải, phụ theo Vu Chí Hải

- Diệp Phàm, còn không giới thiệu cô nàng bên cạnh một chút, hẳn là bạn gái cậu?

Tư lệnh Lô An Cương cười nói

- Ha ha, cô ấy là Kiều Viên Viên, làm giáo viên ở đại học Trung Sơn.

Diệp Phàm cười nói, chỉ vào ba người giới thiệu một chút với Kiều Viên Viên

- Nghe giọng nói của cô Kiểu hẳn cô là người Bắc Kinh

Vu Chí Hải bắt đầu thăm dò

- Vâng, nhà của tôi ở Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp được phân đến đại học Trung Sơn

Kiều Viên Viên trả lời lễ phép, rất được, Vu Chí Hải âm thầm gật đầu.

- Đại học Trung Sơn là chỗ tốt, tuy nhiên, nếu có thể ở lại Bắc Kinh thì tốt hơn, dù sao, nhà của cô ở Bắc Kinh. Về nhà nhiều phương tiện, cũng có người nhà chiếu cố có phải không?

Chu Ngọc Minh thuận miệng cười nói, nhìn như nói chuyện phiếm, kỳ thực có cùng suy nghĩ với Vu Chí Hải. Diệp Phàm đương nhiên biết, miệng uống chút rượu mỉm cười xem bọn người kia làm trò xiếc.

- Anh tôi làm việc ở Việt Đông.

Kiều Viên Viên giả bộ nghiêm túc cười nói, không lộ chút dấu vết của anh cô. Cô cũng biết mấy người này không có gì tốt, đương nhiên, người ta cũng không có ý gì xấu.

- Vậy vừa lúc, Bí thư Diệp ở Ngư Đồng, bảo anh cô đến Ngư Đồng thôi, cũng dễ chiếu cố cho tốt đúng không nào, ha ha?

Chu Ngọc Minh tỏ vẻ quan tâm.

Câu hỏi này tương đối tinh tế, nếu anh Kiều Viên Viên chức vụ thấp so với Diệp Phàm, nói Diệp Phàm chiếu cố anh ta là bình thường, nếu anh Kiều Viên Viên chức vụ cao hơn Diệp Phàm, vậy thì ngược lại. Cứ như vậy, có thể lộ ra chức vị của anh Kiều Viên Viên

Kiều Viên Viên cũng rất thông minh, tư thế cố ý có chút khinh bỉ đồng chí Diệp Phàm, liếc mắt một cái, hừ nói:

- Hắn chiếu cố anh tôi, ngược lại mới đúng.

- Cái này, chúng tôi có chút không rõ, Bí thư Diệp hiện tại tốt xấu cũng là quan lớn cấp Phó giám đốc sở. Anh cô, hẳn là so với Bí thư Diệp cũng không lớn hơn nhiều, chẳng lẽ là chức Giám đốc sở nữa? Việc này, khó có thể tưởng tượng nổi

Lô An Cương thản nhiên cười nói, còn hơi lắc lắc đầu, bộ dáng dường như không tin

- Đúng vậy, còn chưa đến 30 tuổi đã là Giám đốc sở, cũng quá đả kích những người trung niên chúng ta đó, ha ha

Vu Chí Hải cười nói, lại sờ sờ trên đầu

- Ngược lại không phải, anh tôi hiện tại làm việc ở phòng công tác Đốc tra tỉnh ủy, vừa mới được đề bạt làm Phó giám đốc sở, so với Diệp Phàm còn đề bạt chậm hơn nhiều.

Tuy nhiên, anh ấy làm việc ở tỉnh, cho nên, giao tiếp khá rộng. Do đó, nhắc nhở Diệp Phàm vài câu vẫn được.

Đương nhiên, nếu bàn về thực quyền phỏng chừng Diệp Phàm quyền lớn hơn một chút, dù sao, trên thực tế công việc phòng Đôn đốc tỉnh Ủy rất nhiều, cái gì cũng phải quản, trên thực tế, cái gì cũng không quản được

Kiều Viên Viên bộ dạng có chút không phục nói, kỳ thực là giả vờ không phục.

Sau khi nói ra tên anh cô Kiều Báo Quốc, chắc hẳn những người ngồi đây nghe ngóng, có thể biết thân phận nhà họ Kiều, vô tình lại tạo thế Diệp Phàm một lần nữa.

Đây là suy nghĩ của Kiều Viên Viên, tạo thế cho Diệp Phàm ở khắp nơi, hơn nữa, tạo thế này rất tự nhiên mà không lộ dấu vết. Trong lòng Diệp Phàm cũng hiểu được, thầm cảm kích đồng thời tâm tình cũng có chút không hiểu.

Trên thực tế, lần này Kiều Báo Quốc có thể lên chức Phó giám đốc sở, đương nhiên là Chủ tịch tỉnh Uông vì tranh thủ bổ sung cho nhà họ Kiều. Mà Trong lòng Triệu Xương Sơn đã biết rõ, đương nhiên cũng không bác mặt mũi nhà họ Kiều, bán một nhân tình cho Chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền, kỳ thực là bán cho nhà họ Kiều.

Kiều Báo Quốc bởi vì liên quan tới Tô gia nên bị nắm, tuy nói hiện Kiều gia ở Bắc Kinh cũng chưa lộ bất mãn gì, nhưng chủ tịch tỉnh Uông biết, người ta không thể không so đo…

Chỉ có điều chưa tới, khi cần ra tay, chuyện Kiều Báo Quốc, đã là mụn nhọt trong lòng người nhà họ Kiều, mụn nhọt này không kịp bỏ đi sẽ càng lớn, về sau vào thời điểm mấu chốt nhà họ Kiều ra tay đả kích một lần là đủ rồi.

Ví như thời khắc mấu chốt Uông Chính Tiền có cơ hội đề bạt lên Bí thư tỉnh ủy, Kiều Viễn Sơn làm Ủy viên bộ chính trị, Trưởng ban Tổ chức Trung ương, tuy nói không thể quyết định hướng đi Bí thư một tỉnh, nhưng thật muốn đối nghịch với ngươi, chơi chút xiếc rối ngáng chân khiến tôi khó chịu chút là hoàn toàn có thể. Thậm cũng có thể quấy cho thất bại.

Cho nên, Chủ tịch tỉnh Uông suy trước tính sau, âm thầm cho Kiều Báo Quốc tăng lên một bậc, tăng làm chủ nhiệm phòng Đôn đốc tỉnh ủy, chủ nhiệm phòng công tác Đôn đốc tỉnh ủy vốn là cán bộ cấp Cục trưởng, tuy nhiên, Chủ tịch tỉnh Uông lại cho Kiều Báo Quốc một thân phận khác, đó là Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, cũng là cấp quan Phó giám đốc sở, trực tiếp lãnh đạo phòng công tácĐôn đốc Tỉnh ủy.

Đối với thành ý của Uông Chính Tiền, nhà họ Kiều đương nhiên không thể không nhìn thấy. Ít nhất có thể tạm thời giảm bớt một chút phẫn nộ của nhà họ Kiều. Huống chi, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy chỉ có một, nhưng chức phó cũng có thể lập ra vô số. 10 người hay 8 người đều được, không ảnh hưởng đến toàn cục.

- Đới Duy Cường thật không ra cái gì, hừ

Lúc này, Túc Nhất Tiêu đột nhiên có chút oán giận mắng

- Đới Duy Cường, có phải Phó chủ tịch tỉnh hay không?

Chu Ngọc Minh giật mình, hỏi

- Chính là ông ta

Túc Nhất Tiêu trên mặt hơi có vẻ phẫn nộ, hừ nói

- Như thế nào?

Vẻ mặt Vu Chí Hải nghiêm túc, hỏi

- Ông ta bảo Hà Trấn Nam ép tôi mời khách, tôi không có cách nào khác đành kêu Bí thư Diệp tới, kết quả thật không ngờ, bức Bí thư Diệp P thả Đới Chí Quân.

Bí thư Diệp Pxuất phát từ góc độ pháp luật đương nhiên không chịu, nếu thả Đới Chí Quân về sau cục công anthành phố triển khai làm việc như thế nào được nữa, bởi vì nhân chứng vật chứng đều đủ cả.

Tuy nhiên, Đới Duy Cường không nghe, cứng rắn, mạnh mẽ lấy mệnh lệnh ép, hơn nữa còn uy hiếp đủ thứ, cuối cùng dùng rượu tạt m đầy người Bí thư Diệp, cái gì vậy chứ, mẹ nó!

Ngay cả lời nói thô tục Túc Nhất Tiêu cũng mắng ra.

Thẳng nhãi này đương nhiên có suy tính, vừa rồi phát sinh chuyện Diệp Phàm ngại nói ra, Túc Nhất Tiêu thì có thể nói.

Tuy nói hơi mất mặt, nhưng lại có thể lộ rõ chính khí của Diệp Phàm. Quan trọng hơn nếu những người này đều là đồng minh thân thiết của Diệp Phàm, thậm chí, Túc Nhất Tiêu phát hiện, ba vị ủy viên thường vụ đều lấy thái độ Diệp Phàm làm trung tâm tỏ

Mọi người hiện tại đều ngồi chung một thuyền, đương nhiên phải giúp đỡ nhau. Đới Duy Cường làm nhục Diệp Phàm, chẳng khác nào làm nhục mọi người. Đương nhiên làm mọi người oán giận, cùng tìm cách đối phó với Đới Duy Cường và Hà Trấn Nam

- Thực sự có chuyện này, Đới Duy Cường cũng mất phong độ quá

Vu Chí Hải hừ lên tiếng đầu tiên.

- Người này luôn luôn thích thể hiện tư cách bề trên, nghiêm nhiên lấy chức Phó chủ tịch tỉnh thứ nhất tự gán cho mình. Nếu ông ta như vậy với chúng ta, chúng ta cũng không thể nương tay, cứ trả gấp đôi lên người của Đới Chí Quân

Trên người Lô An Cương đột nhiên lộ ra sát khí của một quân nhân

- Đúng vậy, Bí thư Diệp chúng tôi ủng hộ cậu

Chu Ngọc Minh cũng nói

- Cảm ơn các ông anh, việc này, tôi không gấp.

Diệp Phàm ngược lại khoát tay thản nhiên, tư thế như cao nhân.

- Bí thư Diệp có tính toán gì nữa phải không, nói nghe một chút, chúng ta đều là người một nhà.

Vẻ mặt Vu Chí Hải ngưng trọng, còn liếc mắt xem xét Kiều Viên Viên một cái

Kiều Viên Viên đương nhiên cũng cảm giác được gì, tự nhiên rất biết điều, nói

- Các anh nói chuyện đi, tôi đi dạo, thuyền này tôi còn chưa đi bao giờ.

Nói xong đứng lên định đi.

- Ha ha, ngồi xuống đi, em là bạn gái anh, cũng không phải người ngoài, mời mọi người thêm chén rượu cũng tốt

Diệp Phàm nói hiền hòa tự nhiên, coi nơi này là nhà mình, Kiều Viên Viên nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân.

Trong lòng cô đương nhiên nở hoa rồi, cái này, là Diệp Phàm chính thức hứa hẹn. Tuy nhiên, Kiều Viên Viên cũng là cố ý trừng mắt nhìn đồng chí này một cái, hừ nói

- Ai là bạn gái anh, em còn phải suy xét đã.

- Ha ha ha…

Chu Ngọc Minh đi đầu, tất cả mọi người chế giễu

- Còn suy xét, có phải anh nên đi tìm Khuynh Thành không, dù sao cũng chẳng thể treo cổ chết trên một cái cây rung rinh bất định được.

Diệp Phàm cười đắc ý

- Anh dám, em c lắc lư bất định lúc nào, anh nên chú ý ảnh hưởng. Đồng chí Diệp Phàm, tư tưởng không kiên định là không được, tự mình kiểm điểm lại đi.

Kiều Viên Viên đỏ mặt lên, đương nhiên liền ngồi xuống, dĩ nhiên mọi người lại cười vang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.