- Ai! Đi dạo một chút, thuận tiện ghé vào Tế Xuân Đường mà chủ tịch Nam Cung đã nói xem có may mắn tìm ra cách chữa bệnh cho con trai Hồ Thế Lâm không
Nhắc tới cũng là kỳ quái, nước thánh của Kim Quang Tự theo lý mà nói thì uống vào phải khai thông linh trí, lại có chuyện uống vào thì ngay cả nói cũng không ra.
Thiên hạ vốn có lắm chuyện kỳ lạ, trong này nhất định là có nguyên nhân.
Hồ Thế Lâm là chủ tịch của tập đoàn giấy Thái Hưng, nếu mình có thể trị được bệnh cho con của y thì y cũng có thể cứu sống lại nhà máy giấy Lâm Tuyền rồi.
Diệp Phàm tự nói khi ra khỏi Sở Thiên các Diệp phủ.
Hắn nhìn quanh thì phát hiện ra Mai Tử đang luyện thanh trong rừng cây.
- Mai Tử, nếu không có chuyện gì thì đi dạo phố với anh đi, chẳng phải em cũng muốn gửi tiền sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Được rồi!
Mai Tử chần chừ một chút rồ gật đầu, Diệp Phàm biết cô vẫn còn hơi e sợ mình.
Điều này cũng khó trách, người ta dù sao cũng là một cô gái đề phòng một sắc lang như hắn cũng là bình thường, sau một thời gian nữa rồi cũng sẽ dần quen, thực tế trong xã hội chuyện bao vợ hai có rất nhiều.
Tiết trời giờ đã ấm dần, Thủy Châu cũng đã náo nhiệt lên.
Trên đường người đến người đi, ngựa xe như nước áo quần như nêm.
Diệp Phàm vừa lái xe vừa dò xét , hi vọng phát hiện ra những thị trường để đầu tư.
Hắn thấy quần áo trên người của Mai Tử đã quá cũ nên muốn mua cho cô vài bộ để thay.
Cuối cùng dứt khoát lái đến trung tâm thương mại Kim Mã của nhà Lô Vỹ, để chọn lấy hai bộ quần áo bậc trung cho Mai Tử, giá tiền khoảng bốn, năm trăm đồng.
Mai Tử vừa thấy bảng giá thì tròn mắt, bình thường cô mặt quần áo chưa bao giờ quá một trăm đồng một bộ nên vừa thấy loại bốn, năm trăm đồng một bộ thì cuống quýt bảo đừng mua.
- Mai Tử, sau này em phải làm việc ở nhà anh, nếu ăn mặc như bây giờ thì không được rồi.
Thật ra thì nửa năm trước anh cũng ăn mặc như em hiện giờ vậy.
Hai bộ quần áo này là anh mua cho nhân viên làm việc ở biệt thự, mấy người dì Trương cũng đều có cả, em đừng từ chối.
Mai Tử dĩ nhiên không tin, tuy nhiên cô cũng không nói thêm, chỉ buồn bực gật đầu thầm nghĩ, “ Ông chủ Diệp có mưu mô gì đây không biết, nghe nói mấy người phát tài đều là như vậy, đầu tiên là ra chút ân huệ để mua chuộc, dẫn người dạo siêu thị mua vài thứ đồ cao cấp, cứ thể để cho người ta quen rồi thì không dứt ra được rồi phụ thuộc vào hắn.
Tuy nhiên mình sẽ không để hắn được như ý .”
Diệp Phàm đánh xe đưa Mai Tử đến cuối phố rồi xuống xe đi bộ.
Đi gần mười phút đồng hồ, hỏi thăm đường thì thấy ở cuối đường có một hiệu thuốc lớn, trên biển đề “ Tế Xuân Đường” trông rất có phong cách cổ xưa, nhà có ba tầng, phòng khách rộng đến mấy trăm mét vuông, bên trong bày đầu giá thuốc.
Một mùi thuốc thơm lừng xông thẳng vào mũi Diệp Phàm.
Nghe nói Tế Xuân Đường hiện giờ là một trong mấy hiệu thuốc lớn ở tỉnh thành Thủy Châu, có lịch sử đến hơn ngàn năm.
Chắc là vì còn sáng sớm nên cũng chưa có nhiều bệnh nhân đến khám bệnh.
Diệp Phàm đến quầy hỏi:
- Ở đâu có thuốc cầm máu tốt không?.
- Tế Xuân Đường chúng tôi đều là thuốc tốt, không biết tiên sinh cần loại gì?
Người đàn ông trung niên trong quầy có bộ dạng như một tiểu nhị thời xưa, chào hỏi rất nhiệt tình.
- Muốn loại tốt nhất, nếu có Bảo Linh Hoàn thì càng tốt.
Diệp Phàm nhìn một vòng rồi nói khẽ.
Bảo Linh Hoàn cũng không phải là tiên đan trong tiểu thuyết võ hiệp mà là chiêu bài lừng danh một thời của các hiệu thuốc ở Yến Kinh.
Tuy nhiên gần đây nghe nói mấy địa phương đều sản xuất Bảo Linh Hoàn, còn nói mình mới là bí phương chính tông, còn ầm ĩ lên cả tòa án.
Loại thuốc này cũng không lớn lắm, tuy nhiên rất đắt tiền, nghe nói là loại thuốc tráng dương truyền từ hoàng cung, chỉ thuần túy dùng thảo dược để bào chế, giá tiền một viên tới mấy trăm đồng, tương đương tiền lương một nhân viên bình thường.
Người bình thường cũng dùng không nổi, hơn nữa hiệu quả cũng chỉ là đồn đại mà thôi.
- Bảo linh hoàn.
Người trung niên kia nhìn Diệp Phàm, cũng không cảm thấy kỳ lạ, tuy nhiên vẻ mặt lộ ra chút quái dị.
Người đàn ông trung niên kia chắc là xem đồng chí Diệp Phàm như bệnh nhân yếu sinh lý gì đó, tuy nhiên che giấu rất tốt, Diệp Phàm vì có thuật Ưng nhãn nhạy bén và thuật xem tướng mới cảm nhận được, người bình thường khẳng định là không cảm thấy gì.
Người trung niên nói rất khách khí:
- Để tôi đi hỏi chưởng quỹ, xin mời tiên sinh chờ cho một lát.
Một lát sau từ trong nội đường có một người trung niên mặc áo choàng tơ màu xanh, mặt hình vuông, ánh mắt có thần đi ra, liếc mắt nhìn Diệp Phàm nói:
- Tiên sinh, tôi là Hồ Thế Canh, là chưởng quỹ của dược đường này.
Bản tiệm có mấy viên Bảo Linh hoàn mua được từ Yến Kinh, loại hàng hóa này chất lượng rất tốt, nhưng giá cả cũng rất…
- Bất kể bao nhiêu tiền cứ lấy ra trước xem xem.
Hiện tại trong thẻ ngân hàng của Diệp Phàm cũng còn hơn một trăm vạn, cho nên giọng điệu mới mạnh miệng như vậy.
Kỳ thực Diệp Phàm cũng muốn tùy cơ nghiên cứu loại thuốc ‘Bảo Linh hoàn’ này vì hắn có lấy được phương thuốc ‘Xuân Cung Hoàn’ tổ truyền ở nhà mẹ nuôi Diệp Kim Liên, lại cộng thêm sư phụ lão Phí truyền y thuật, liên hợp với phương thuốc y thuật cổ xưa trong bản chép tay Biển Thước nên muốn tự mình làm ra một loại ‘Xuân Cung Hoàn’ chính tông.
Có lẽ đây là một con đường tắt để làm giàu.
Tất cả mọi thứ ở Tế Xuân Đường đều được mô phỏng theo dược đường thời xưa, ngay cả ngôn ngữ của nhân viên làm việc bên trong cũng mang theo mùi vị cổ xưa.
Cũng chính vì có mùi vị này, nên đây có lẽ là nguyên nhân khiến rất nhiều người hiện đại yêu thích trung y thích đến nơi này để khám bệnh.
Bản thân trung y chính là cội nguồn của sự phát triển, cũng có thể nói là một loại văn hóa.
Hồ Thế Lâm vô tình trồng liễu lại thành cây, không muốn kiếm tiền nhưng tiền tài lại kéo đến cuồn cuộn, Diệp Phàm thật sự cảm thán một phen.
- Trần Vận, cậu gọi nhị chưởng quỹ lấy ra
Hồ Thế Canh nói.
Một lát sau, người nhân viên cửa hàng tên là Trần Vận mang ra mấy chiếc hộp ngọc màu xanh biếc mang phong cách cổ xưa nhẹ nhàng đặt ở trước quầy.
Hồ Thế Canh nhẹ nhàng bóc đi mấy tầng bảo quản nói:
- Bảo Linh hoàn này vốn được bản đường tốn một số tiền lớn mua được từ trong tay một đạo sĩ nghèo túng ở Yến Kinh.
Trước kia từng bán ra một viên, nghe nói hiệu quả cũng không tệ, không những có thể thúc đẩy trợ lực tinh lực lượng máu, hơn nữa có hiệu quả cầm máu chữa thương.
Đặc biệt là ở phương diện dưỡng khí hồi tỉnh tinh thần rất tốt.
Lúc ấy vị đạo sĩ đó dùng mấy viên Bảo Linh hoàn này đổi lấy một gốc nhân sâm 30 năm từ núi Trường Bạch được bản đường cất giữ mấy năm
Hồ chưởng quỷ đương nhiên đang cực lực thổi phồng ‘Bảo Linh hoàn’.
Đây cũng là bệnh chung của người làm ăn, mèo khen mèo dài đuôi mà thôi, Diệp Phàm cũng không để ý.
Hắn vừa mở hộp ra thì một mùi thơm ngát xộc vào trong mũi, bên trong có một viên đan dược mắt rồng lớn màu vàng, mơ hồ có từng tia khí kích thích mơ hồ từ trên dược hoàn tràn ra.
Diệp Phàm thi triển Ưng nhãn thuật cảm nhận một lát, biết Hồ chưởng quỹ nói không sai, có lẽ viên dược hoàn này thuộc về công hiệu mang tính kích thích.
Tuy nhiên phẩm cấp thì Diệp Phàm không biết rõ, cảm thấy cũng không có gì đặc biệt so với mùi vị kích thích tràn ra từ ‘Diễm tình thảo’ của đập Thiên Thủy, chắc là còn không bằng Xuân Cung Hoàn được làm từ Diễm Tình thảo.
Loại thuốc này có lẽ cũng được thổi phồng lên tận mây xanh, công hiệu thực tế cũng không đặc biệt.
Đương nhiên, có lẽ vẫn có một ít công hiệu, nếu không sau khi dùng không có hiệu quả, người ta cũng không phải kẻ ngu mà đến mua tiếp.
Dĩ nhiên, mục đích quan trọng của Diệp Phàm là có thể dẫn tới con trai của Hồ Thế Lâm, cho nên tận lực kéo dài thời gian.
Hắn giả vờ móc túi, nhưng móc ra không nhiều tiền, nói:
- Một ngàn đồng này đủ mua năm viên Bảo Linh Hoàn của ông không?
Hồ chưởng quỹ nhìn lướt qua vẻ khó khăn:
- Tiên sinh, ngài mới chỉ có một ngàn đồng, Bảo Linh Hoàn này của tôi giá thấp nhất cũng phải một ngàn đồng một viên, thật sự là quá ít, mua một viên thì còn có thể, ngài xem.
Trong giọng điệu của Hồ chưởng quỹ cũng không có thái độ kỳ thị, vì Thủy Châu là tỉnh thành, thường xuyên xuất hiện một số công tử nhà giàu thích đóng giả nông dân đến điều tra một số dược liệu cơ mật, vì bọn họ đều là nhân vật phong lưu, ai biết vị thiếu niên bình thường này có phải là một thái tử gia cấp tỉnh đóng giả hay không.
Nếu thật sự thất lễ với hắn, người ta tức giận tìm một số người đến đánh dược đường của mình, mặc dù nói có cảnh sát nhưng có một số chuyện nhỏ, người ta căn bản không thèm để ý đến mình.
Nếu là chuyện lớn, người ta phát hiện sau lưng người đó có chỗ dựa lớn, công an cũng sẽ né tránh.
Một vụ án kéo dài mấy năm, mà cũng có thể kéo dài đến lúc ngươi chết thì thôi.
Hơn nữa ngay cả nửa câu bực tức cũng không dám nói, cho nên vẫn nên cảnh giác thì tốt hơn, nhiều hơn một chuyện, cho bằng ít hơn một chuyện.
Diệp Phàm vừa nghe đã giả vờ dáng vẻ rất khó khăn, lại cầm tiền trong tay lên, nói:
- Hồ chưởng quỹ, đi ra ngoài, tôi không có mang theo nhiều tiền như vậy.
Có thể mượn dùng trước ba viên Bảo Linh hoàn, một ngàn đồng này của tôi xem như đặt trước.
Mới vừa rồi ông nói công hiệu cầm máu của loại thuốc này rất tốt, vừa hay, tôi có một người bạn đang cần dùng gấp.
Tiền còn thiếu nội trong ba ngày tôi nhất định sẽ mang tới trả, còn tính thêm chút tiền lãi, thế nào hả?
Kỳ thực Diệp Phàm không có chuyện cũng tìm chuyện để dây dưa, muốn dẫn đến chuyện con trai của Tổng giám đốc Hồ Thế Lâm.
- Tuyệt đối không được, nếu làm như vậy, hiệu thuốc này của chúng tôi còn có thể tiếp tục mở sao?
Nhân viên cửa hàng tên là Trần Vận nói vẻ không hài lòng.
- Trần Vận! Đừng nói lung tung, như vậy đi tiên sinh.
Ngài có một số vật thế chân hoặc có gì đáng tin không, trong thành Thủy Châu có một số bạn bè họ hàng có chút danh tiếng đứng ra bảo đảm cũng được.
Hồ Thế Canh dù sao cũng từng gặp nhiều trường hợp, lập tức ngăn cản câu nói phía sau Trần Vận muốn nói.
- Bạn bè có tiếng.
Diệp Phàm lẩm bẩm cười khổ lắc lắc đầu, đúng vào lúc này, một đứa trẻ bảy tám tuổi tóc tết bím, người mặc áo tơ xanh từ trong nội đường xông ra túm lấy góc áo Hồ Thế Lâm kêu lên:
- Bác…bác…Trọng Chi Chi Chi…cũng muốn…
Đứa trẻ đó đầu óc có vẻ không tỉnh táo, nói một hồi lâu cũng không thốt ra được một câu hoàn chỉnh. Hồ Thế Canh đưa tới yêu thương vỗ về đứa trẻ một lát, trong mắt khẽ lộ ra chút vẻ thương cảm. Trong lòng Diệp Phàm khẽ động, thi triển ưng nhãn liếc nhìn đứa bé, phát hiện khuôn mặt vẫn rất xinh đẹp, thân hình cũng bình thường, linh cơ khẽ động, đưa tay ra giả vờ như rất thích trẻ con nắm lấy tay đứa bé, miệng cười nói:
- Cậu bé, có đi học không, thật đáng yêu…
Hắn vừa nói vừa âm thầm dùng ‘Dưỡng sinh thuật’ cấp tốc hành khí, dùng một tia khí nội kình nhàn nhạt từ trong lòng bàn tay yên lặng truyền vào trong kinh lạc của đứa trẻ.
Đứa bé này đoán chừng chính là Hồ Trọng Chi con trai của Hồ Thế Lâm Tổng giám đốc tập đoàn giấy Thái Hưng, trí lực ban đầu vốn bình thường.
Sau một chuyến lên chùa Kim Quang thì biến thành dáng vẻ có chút ngớ ngẩn như vậy.
Bên trong nhất định có nguyên nhân, phải kiểm tra kinh lạc trên người đứa bé có chịu tổn hại hoặc bế tắc gì không.
Hắn đột nhiên nhớ đến ‘Khai Quang thuật’ mà sư phụ lão Phí nói, lúc ấy khi lão Phí chỉ dạy cho mình trung dược y thuật, có nói là bản thân trong lúc tình cờ đã có được một tờ giấy rách màu vàng.
Trên giấy có một chữ lớn ‘Lâm’ màu ngọc bích, mười mấy năm trôi qua, lão Phí từ trong chữ ‘Lâm’ đó nghiền ngẫm ra ‘Khai Quang thuật’ của trung y.
Nói là có thể lợi dụng ‘Khai quang thuật’, khai thông linh trí của người bị bế tắc trong điều kiện thích hợp, kỳ thực chính là khai thông kinh lạc đại não của người bệnh bị hao tổn hoặc là bị tắc nghẽn mà thôi, Khai quang thuật’ sẽ dùng khí nội kình chữa trị kinh mạch bị hư tổn, phương diện chữa trị này rất khó, hiệu quả rất thấp.
Khí nội kình cũng là một loại thể khí, có một chút tác dụng trị liệu mà thôi, giống như khi người bị cảm mạo nóng ran thì dùng khăn lạnh đắp lên đầu để hạ nhiệt độ.
Nội tức bám vào chỗ kinh mạch bị hao tổn cũng chỉ có một ít hiệu quả, chuyện khí nội tức trong tiểu thuyết võ hiệp nói, có thể chữa bệnh…, đương nhiên đều là chuyện giả dối, tuyệt đối không có khả năng.
Tuy nhiên hiệu quả ở phương diện khơi thông kinh mạch bệnh nhân của khí nội kình vẫn có một chút, chỉ là không phải quá mức rõ ràng, nếu phối hợp với loại thuốc bắc ‘Tỉnh não hoàn’ thì hiệu quả tốt hơn nhiều.
Hiện tại có thể thử áp dụng Khai quang thuật một lần, nếu không có tác dụng nhiều nhất chỉ hao phí một ít khí nội kình mà thôi.
Khí tức nội kình của Diệp Phàm từ từ truyền qua kinh mạch đến não bộ của đứa trẻ, cuối cùng phát hiện ra mơ hồ có cảm giác khí nội kình không thông ở một vị trí.
Chỉ có thể nói là một loại cảm giác, cảm thấy nội tức đến tất cả các chỗ thần đình, lông mày, ấn đường của não bộ, đều có hiện tượng tắc nghẽn.
Hiện tượng này không phải đặc biệt rõ ràng, theo lý mà nói nội tức đến nơi này cũng không bị ngăn cản, nếu bị ngăn cản thì chứng tỏ bên trong có gì đó, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Hồ Trọng Chi thần kinh chịu áp bách, kinh mạch không thông khiến cho người lộ vẻ ngớ ngẩn.
Nếu đổi dùng thuật kim châm trong bản chép tay Biển Thước, đem khí nội kình thông qua ống tiêm truyền vào khơi thông kinh mạch, có lẽ có thể khiến bệnh tình của Hồ Trọng Chi khá hơn một chút.
Lẽ nào Hồ Trọng Chi trên đường từ chùa Kim Quang quay về bị ngã hoặc bị gì đó.
Tâm tư Diệp Phàm thay đổi rất nhanh, cảm thấy đã tìm được vấn đề mấu chốt.
Chuyện này cũng có vẻ tương tự với loại vết thương của Nam Cung Cẩm Thần trước đó.
Quyết định có thể nói chuyện thẳng thắn về sự nghiệp nhà máy giấy với Hồ Thế Lâm, lúc này đã có ít sức mạnh.
- Hồ chưởng quỹ, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, đầu óc của đứa trẻ này có chút vấn đề
Diệp Phàm nói thẳng ra.
- Nói bậy, lời trẻ con mà lại dám nguyền rủa thiếu gia chúng ta…
Nhân viên cửa hàng Trần Vận lên tiếng quát, sắc mặt trầm xuống.
- Trần Vận, đã nói cậu không được kích động như vậy.
Hồ chưởng quỹ sau khi quát Trần Vận một tiếng, quay đầu chắp tay nói:
- Xin tiên sinh chớ trách, tính cách của Trần Vận vốn hơi nóng nảy như vậy, vẫn xin tiên sinh thông cảm cho.
Sau khi nói xong, liếc mắt nhìn Hồ Trọng Chi, có vẻ đau thương thở dài nói:
- Ài! Tiên sinh cũng có thể nhìn ra, đầu óc cháu Hồ Trọng Chi có chút ngớ ngẩn.
Cũng không biết nguyên nhân tại sao, ông trời đối xử với Hồ gia chúng tôi không ra sao cả, Hồ Chi là bé trai duy nhất của Hồ gia chúng tôi, ài
- Hồ chưởng quỹ, tôi thật sự muốn thử xem có thể kiểm tra cho cháu được không.
Không dám nói là khỏi hẳn, nhưng vẫn có thể khá hơn một chút, hơn nữa cũng không tổn thương gì.
Hồ chưởng quỹ có thể phê chuẩn một lần được không-
Diệp Phàm vẫn cố ý ưỡn thẳng ngực tận lực biểu hiện dáng vẻ bình tĩnh thong dong, thật ra trong đáy lòng hắn cũng đang đập thình thịch, kỳ thực cũng không quá nắm chắc.
Vì sự nghiệp của nhà máy giấy Lâm Tuyền cũng đành phải dày mặt đi nịnh bợ lão đại của giới làm giấy, nếu trị liệu không hiệu quả nhiều nhất cũng chỉ mất mặt là cùng.
- Ngài có thể trị bệnh, nói đùa, xin đưa ra bằng chứng có thể chứng thực ngài hành nghề y?
Trịnh Vận ở bên cạnh nói châm chọc.
- Không có!
Diệp Phàm liếc mắt nhìn gã, trả lời ngắn gọn.
- Thấy không Hồ chưởng quỹ, lại là một tên lừa gạt.
Cút ngay đi, Tế Xuân Đường chúng tôi sắp biến thành hang ổ lừa gạt rồi.
Trần Vận này đoán chừng cũng có địa vị gì đó ở Tế Xuân Đường, cho nên mới trực tiếp phát biểu như vậy.
Còn chưởng quỹ Hồ Thế Canh có lẽ cũng bị lừa gạt rất nhiều lần cho nên mới lạnh lùng nhìn hắn, nhiệt tình trước đó thoáng cái đã mất sạch, có lẽ cũng xem Diệp Phàm là một kẻ lừa gạt.
- Cút ngay, ha ha ha, cút thì dễ.
Tôi tên là Diệp Phàm, để lại cho Tổng giám đốc Hồ của các anh một câu nói.
Ông ta sắp vì câu nói này của anh mà phải trả cái giá rất đắt đấy.
Hừ! Nếu muốn chữa khỏi bệnh cho tiểu tử nhà mày thì trước tiên hãy khai trừ con chó mày đi cho bố mày, nhìn mày không thuận mắt, đi thôi
Diệp Phàm câu lại một câu nói tàn nhẫn, cười điên cuồng rồi xoay người rời đi, thật ra thì đang diễn trò.