Triệu Thiết Hải vừa nghe lập tức mắng:
- Anh Diệp hãy yên tâm. Tôi lập tức dẫn người xuống dưới. Nếu địa khu Nam Lĩnh làm ngơ thì đội Cảnh sát Hình sự trên Sở tỉnh chúng tôi sẽ tiếp nhận vụ này. Mẹ kiếp, cái loại không ra gì! Tôi thấy Tằng Hoa cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Uổng công anh Diệp đã ra tay giúp hắn, không ngờ đến chuyện nhỏ này cũng làm không xong. Điền Chí Không thì đã làm sao?
- Nghe nói Trương Mạo Lâm và Cục trưởng Dương đều kêu là sẽ cho Diệp Phàm trắng mắt ra. Chủ tịch Địa khu, anh xem việc này chúng ta có nên đề phòng một chút không? Nếu như bọn họ thực sự làm em rể anh bị thương thì làm thế nào? Đến lúc đó chắc là cô Viên Viên sẽ tức giận lắm, như vậy sẽ không tốt chút nào.
Tằng Hoa ngồi đối diện Kiều Báo Quốc, có chút lo lắng nói.
- Làm hắn bị thương, không cần lo lắng, ai làm gì cũng không làm hắn bị thương được đâu.
Kiều Báo Quốc thản nhiên lắc lắc đầu, vô cùng tự tin.
- Cái gã thanh niên bên cạnh hắn tên là Trần Quân hình như là một cao thủ.
Lúc này, Tằng Thu Lâm nói.
- Ừ, ngày hôm đó Dương Lương Dân của Lang Đình bị hắn đá cho một cước, suýt nữa đã đứt hơi rồi. Dương Lương Dân xuất thân từ cảnh sát hình sự, tuy nói những năm gần đây rượu chè be bét cũng rệu rã đi nhiều nhưng nền tảng thì vẫn còn.
Tằng Hoa nhìn Tằng Thu Lâm một cái, nói.
- Trần Quân là cấp dưới thân cận của em rể tôi, thực ra chính là một tay sai đắc lực, trước kia từng làm hòa thượng ở Ngũ Đài Sơn, luyện được võ công giỏi. Một cước đá xuống có thể đánh vỡ năm phiến gạch lớn.
Kiều Báo Quốc thản nhiên nói.
- Lợi hại, thật đúng là cao thủ võ lâm.
Tằng Thu Lâm thở dài, nhìn Kiều Báo Quốc một cái, nói:
- Như vậy là tốt rồi, võ công của Trần Quân càng giỏi thì càng tốt, càng có trò náo nhiệt để xem.
- Ha ha, tôi cũng không có cách nào.
Kiều Báo Quốc thản nhiên cười cười.
Diệp Phàm dựa nghiêng vào đầu giường hút thuốc.
Lúc này, cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện Thúy Nhi mặc váy ngắn bước vào.
- Còn chưa ngủ à?
Diệp Phàm cười cười.
- Bí thư Phàm, em…
Thúy Nhi mắt đã đỏ lên, lệ nhạt nhòa.
- Sao thế? Lại đây!
Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc, tay vẫy vẫy về phía Thúy Nhi. Thúy Nhi nhẹ nhàng đi đến, trèo lên giường ngồi.
- Có phải đã nghe được điều gì rồi không?
Diệp Phàm đưa tay nâng cằm Thúy Nhi lên hỏi.
- Chủ tịch xã Trương được thả rồi.
Thúy Nhi nói đến đây, nước mắt cuối cùng đã trào ra, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Nhất định là Bí thư Tống của Lang Đình đòi người ra rồi. Haizz, bọn họ quyền cao chức trọng, sau này nhà em phải làm sao đây?
- Đừng khóc nữa, anh cũng mới biết chuyện này. Không cần phải sợ, hãy để cho thằng chó Trương Mạo Lâm ấy đắc ý một buổi tối trước. Đã có người thả hắn ra thì anh sẽ cho người bắt hắn lại.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.
- Bắt hắn lại, bắt thế nào?
Thúy nhi vẻ mặt đáng thương nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, việc này em không cần lo lắng, anh tự có biện pháp.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười liếc nhìn Thúy Nhi một cái, vuốt má cô nói:
- Chúng ta đi ngủ trước, ngày mai sẽ ổn ngay thôi.
Thúy Nhi nhìn Diệp lão đại một cái, ngoan ngoãn gật đầu. Chỉ vài thao tác nhẹ nhàng, quần áo của cô nhẹ nhàng bị gạt xuống.
- Thúy Nhi, cơ thể của em thật là…
Diệp lão đại cười cười, hai tay trượt trên người Thúy Nhi. Thúy Nhi vẻ mặt ửng hồng, miệng mím chặt lại.
- Có phải sợ người trong nhà nghe thấy nên không dám hé răng?
Diệp lão đại thản nhiên cười cười.
- Em… mẹ em chắc là đã biết, vừa rồi có hỏi qua em.
Thúy Nhi khẽ nói.
- Chuyện mắc cỡ này, đã để cho em bối rối rồi.
Diệp Phàm nói, nhìn Thúy Nhi một cái, cười nói:
- Em nói với mẹ như thế nào?
- Em nói là em tự nguyện, Bí thư Phàm là người tốt.
Thúy Nhi xấu hổ gục mặt dán chặt vào ngực Diệp Phàm không dám ngẩng đầu lên.
- Em chắc là xấu hổ lắm.
Diệp Phàm nói.
- Không đâu, mẹ chỉ thở dài không nói gì.
Thúy Nhi nói, nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Chỉ có điều, mẹ nói là nếu có thể làm tốt chuyện anh trai em thì càng tốt.
- Yên tâm đi, đợi sau khi xong việc này, anh trai em và chúng ta sẽ cùng đi Thủy Châu, anh sẽ giới thiệu công ty cho anh ta.
Diệp Phàm nói.
- Cảm ơn!
Thúy Nhi nói.
- Cảm ơn như thế nào?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, tay giật giật trong vùng kín của Thúy Nhi, pháy hiện có dịch ươn ướt chảy ra. Không lâu sau trong phòng vọng ra tiếng hít thở khá sâu.
- Làm thế nào bây giờ? Thằng nhãi kia chắc đã ngủ rồi nhỉ?
Dương Lương Dân nói.
- Ngủ rồi, trong phòng không thấy có ánh đèn rồi.
Đội trưởng Lâm nói
- Lẻn vào, bí mật đập cho một trận trước rồi tính sau.
Dương Lương Dân nói.
- Đợi chút nữa bật đèn rồi chụp ảnh thằng nhãi đó lại, đang khỏa thân thì càng hay.
Đội trưởng Lâm trên mặt hiện lên nét cười ngầm.
Ở trong phòng, hai cơ thể đang quấn vào nhau, Thúy Nhi cũng đạt tới đỉnh cao hưng phấn.
Diệp lão đại đang thoải mái nhưng một tiếng động nhỏ vẫn bị đôi tai thính của hắn phát hiện được.
“Quái, chẳng lẽ là tiếng chuột.” Diệp lão đại buồn bực trong lòng, dừng hoạt động lại một chút, thi triển đôi mắt chim ưng và đôi tai dơi.
“Mẹ kiếp, sao lại đến nhiều như vậy. Chẳng lẽ là người của Trương Mạo Lâm.” Diệp Phàm giật mình, trốn vào trong chăn gọi điện thoại cho Trần Quân.
- Để em, anh Diệp. Nếu bọn họ muốn rình mò chui vào làm kẻ trộm thì chúng ta sẽ làm người bắt trộm một cách vinh quang rồi.
Trần Quân cười thầm, buông điện thoại xuống.
- Thúy Nhi, đợi tý nữa nghe thấy tiếng động thì em lập tức kêu thất thanh là bắt trộm rồi đi nhé.
Diệp Phàm khẽ giải thích.
- Có trộm thật à?
Thúy Nhi kinh ngạc mặc quần áo vào.
- Em kêu to lên rồi đi ngay nhé.
Diệp Phàm cười nói.
Không lâu sau, trong phòng thấy có âm thanh lách cách rồi vang lên những âm thanh lộn xộn chói tai.
- Đừng đánh, chúng tôi là công an!
Lúc này, một đồng chí bị công an Trần Quân đánh gần gẫy lưng, thật sự chịu không nổi cú đấm của Trần Quân, kêu lớn lên.
Nhưng đồng chí Trần Quân còn mắng to hơn:
- Một lũ trộm cắp lại còn dám giả mạo là công an. Đánh cho lũ trộm cắp chúng mày một trận!
Thúy Nhi vừa nghe thấy đã nghe khẩn trương vọt ra bên ngoài kêu lớn lên nói:
- Bắt trộm đi, bắt trộm đi!
Người nhà Phạm gia nghe được tiếng la của Thúy Nhi cũng kêu lớn lên.
Diệp lão đại vừa đi xuống dưới lầu, tuy nói không đèn nhưng mắt vẫn tinh, đang muốn ra đòn thì phát hiện cơ bản phòng khách nhà Phạm gia đầy bùn.
Thầm nhủ gã Trần Quân này xuống tay cũng nhanh quá, lại không chừa lại cho ông đây một chút. Thật khó khăn mới phát hiện dưới gầm cầu thang còn hai tên bị dọa cho nằm sấp ngồi xổm. Diệp lão đại kêu lên:
- Còn muốn trộm cái gì, ra đây cho ông!
Cùng với tiếng nói là một cước xuống, bình bịch vài tiếng, hai vị công an đồng chí còn không đỡ được liền lăn như hồ lô. Còn người nhà Phạm gia sau khi hô hào dân làng trong thôn toàn bộ cầm gậy gộc chạy đến.
Lúc này, cách đó không xa, Dương Lương Dân và Đội trưởng Lâm đang muốn kêu to: “Chúng ta là công an đây!”. Tuy nhiên, Trần Quân sao có thể để cho gã kêu thành tiếng được. Thân mình lướt qua trước mặt hai người, quét một chân qua, hai đồng chí lập tức ngã xuống đất.
- Ở đây còn có mấy người, mau tới đây!
Trần Quân hét lớn.
- Đánh chết lũ trộm cắp này! Mẹ nó, bò của nhà ông chắc cũng bị bọn nó ăn trộm mất.
Lúc này, một người dân bị mất bò liền đập cái chổi xuống, quét lên người Cục trưởng Dương và Đội trưởng Lâm.
Những người dân đã từng mất đồ vật này nọ đều xuống tay không khách khí.
Dẫm rồi lại đá, Cục trưởng Dương và Đội trưởng Lâm chỉ có thể ôm đầu kêu đau, cho nên đến súng cũng quên rút ra.
Nhóm thôn dân tấn công vào trong phòng, đánh một trận nhừ tử mới bật đèn lên. Trần Quân lấy một chiếc ghế trúc cho Diệp Phàm ngồi xong lại đưa điếu thuốc lên.
Sau khi điểm mặt hơn mười đồng chí, Diệp lão đại liếc mắt nhìn một lượt, hừ nói:
- Nói đi, muốn trộm cái gì? Lần trước trong thôn mất trộm gì đó có phải do chúng mày trộm hay không?
Đám thôn dân vốn có thể nhận ra đại danh Cục trưởng phòng Công an huyện Lang Đình
Dương Lương Dân, nhưng bây giờ thì không giống nữa rồi.
Khuôn mặt kia dã bị Trần Quân đánh thành đầu heo, mà máu mũi lại bị Trần Quân bôi lên khắp mặt. Cho nên tạm thời thôn dân đều không nhận ra Cục trưởng Dương rồi.
- Ông đây là Cục trưởng Dương Lương Dân, chúng mày dám đánh ông đây, bắt tất cả lại!
Dương Lương Dân vừa nhìn thấy đèn liên oai phong lên, muốn từ dưới đất bò dậy, miệng hét lớn.
- Hắn là Cục trưởng Dương sao?
Trần Quân cố ý chỉ vào Dương Lương Dân hỏi những thôn dân trong phòng.
- Không giống, Cục trưởng Dương sao có thể là kẻ trộm được. Hơn nữa mặt mũi bầm dập thế này, tuyệt đối không phải!
Mấy người dân không nhận ra, lắc đầu.
- Mẹ nó, to gan lớn mật! Đã trộm đồ vật này nọ còn dám giả mạo Cục trưởng Công an, chán sống rồi phải không?
- Trần Quân liền đá xuống một cước, chỗ đá phải hình như là hạ bộ của Cục trưởng Dương khiến gã này lập tức bịt tay ôm xuống dưới ngồi xổm, kêu hét thảm thiết như lợn bị giết.
- Mày… mày dám đá tao!
- Đá mày đấy, phường trộm cắp!
Trần Quân vừa mắng lại vừa đá mấy cú nữa, đều hướng về phía người Cục trưởng Dương.
Đương nhiên, Trần Quân xuống chân cũng có chừng mực, tuy đau nhưng tuyệt đối sẽ không bị trọng thương, bằng không mấy cước kia chắc đã sớm hóa kiếp cho hắn rồi.
- Anh ấy thực sự là Cục trưởng Dương!
Lúc này, một cảnh sát cảm thấy lúc này là thời cơ giãi bày tốt nhất, cho nên, chịu đựng đau hét lớn.
- Mẹ nó, mày cũng không phải cái thứ tốt đẹp gì, còn dám lừa ông?
Trần Quân biết gã này khẳng định có quan hệ không tồi với Trương Lương Dân, nên cũng chiếu thẳng chân đá qua, tên cảnh sát kia chỉ còn nước kêu đau.
- Thưa bà con, mọi người nhà nào mất đồ đạc này nọ tất cả đều báo lên, tôi sẽ ghi lại. Sáng mai sẽ đem đám người này áp giải lên Sở, đòi bọn chúng bồi thường tiền cho các vị mới đúng.
Diệp lão đại ngồi vểnh chân lên, thản nhiên nói.
- Tôi đã mất một con bò.
Một người đàn ông lớn tuổi nói.
- Gà nhà chúng tôi bị mất trộm đến mười mấy con, đều là gà đang đẻ trứng đấy.
Một ông lão kêu to lên.
Không lâu sau, Thúy Nhi lấy vở ra ghi chép tất cả lại.
- Cho vào nhà củi đóng cửa lại, sáng mai đưa lên Sở.
Diệp Phàm hắng giọng nói.
Lúc này, toàn bộ cảnh sát đều không dám hé răng nửa lời.
Bọn họ biết, lần này nhất định là trúng kế rồi. Ai lên tiếng nhất định sẽ bị ăn đòn nhừ tử, thảm cảnh của Cục trưởng Dương vừa rồi là một ví dụ điển hình. Mà đội trưởng Lâm cũng ngoan ngoãn, dứt khoát không dám hé răng. Dương Lương Dân cũng chu mồm thè lưỡi, không dám hé môi vì đồng chí Trần Quân đang nắm tay giơ lên khoe.
Trời vừa tang tảng sáng, Triệu Thiết Hải dẫn theo một đội cảnh sát hình sự vội vàng chạy tới thôn Hạo Sơn. Vừa đến, chưa nói hết hai câu đã trực tiếp áp giải đám người Cục trưởng Dương lên xe, hơn nữa còn tiếp nhận đơn tố cáo của nhóm thôn dân, tất nhiên là vụ án trộm cắp rồi.
- Anh em, các anh từ đâu tới vậy? Tôi thật sự là Cục trưởng phòng Công an huyện Lang Đình – Dương Lương Dân. Anh hãy đến đầu thôn thử xem, xe cảnh sát của chúngtôi vẫn còn ở đó.
Đồng chí Dương Lương Dân hét lớn.