Diệp Phàm thực sự là có điều khó nói, mỗi năm tết đến là lại có chuyện lớn xảy ra, không được thanh nhàn. Ví dụ như năm kia là trận chiến trong Ma Cung ở Nhật Bản, năm ngoái thì là trận chiến ở đảo rắn Glasgow, còn năm nay thì lại chuẩn bị đi Thái Lan một chuyến, toàn là những chuyến đi mạo hiểm cả tính mạng, mà lại chẳng thể nói với ai được cả, đành tự buồn phiền một mình.
Diệp Phàm vội cãi lại:
- Bố, mẹ, giữ chút thể diện cho con, mọi người xem, còn có mấy anh em của con ở đây, ha ha, con thật sự không có quan hệ với Kiều Long.
- Giữ cái cứt, mấy cậu này đều là anh em thân thiết cả, cũng không cần phải giấu diếm gì hết.
Diệp Thần Tây nói tục, liếc Diệp Phàm một cái, nói:
- Mày còn nói không có quan hệ gì với Kiều Long, chẳng nhẽ con gái nhà người ta, lại còn là hoa khôi ở trường không còn ai theo đuổi nữa sao?
Nghe Tử Y nói, người theo đuổi Kiều Long ở trường dài như đoàn xe lửa, lại còn cả thiếu gia nhà giàu từ Hongkong, con cháu quan chức lớn ở tỉnh, thậm chí nghe nói còn có cả con quan ở Bắc Kinh cũng tới.
Mày xem, mày chẳng qua chỉ là một Cục trưởng cỏn con, tinh tướng cái gì hả. Nếu ngày nào mà Kiều Long bỏ đi thật thì cho mày hối hận.
- Anh, anh xác định sớm đi, nếu không...
Diệp Tử Y vừa nói đến đây đã bị Diệp Phàm ngăn lại:
- Không cần nói nữa, việc này con không nói rõ được.
- Diệp Phàm, có gì mà không nói rõ được. Không thích Kiều Long thì dứt khoát cho xong, khỏi phải phiền toái.
Lúc này, anh cả Diệp Cường từ ngoài cửa bước vào, vừa vào đã mở mồm, không ngờ lại còn ủng hộ Diệp Phàm.
- Thằng khốn mày nói cái con khỉ gì thế, cút ra xa cho tao. Suốt ngày chỉ đi Hải Nam, Thâm Quyến, cũng chẳng thấy mày mang được đồng nào về, có phải là mang hết cho gái rồi không?
Diệp Thần Tây tức giận mắng.
- Bố, đó gọi là đầu tư, bây giờ đều thành tài sản cố định rồi, đương nhiên tiền mặt chẳng còn bao nhiêu, hì hì.
Diệp Cường lập tức nhũn ra.
- Tiền mặt cái con khỉ, tết nhất mà mày đưa cho mẹ mày được bao nhiều, chắc mấy trăm nghìn Diệp Phàm đưa cho mày, mày cũng cho trôi sông hết rồi phải không?
Diệp Thần Tây tức giận.
- Ha ha...
Diệp Cường không dám lên tiếng nữa, đưa mắt liếc Diệp Phàm một cái:
- Nhưng về phương diện yêu đương nam nữ con thấy Diệp Phàm vẫn còn trẻ, để mấy năm nữa cũng không sao. Mọi người cũng không cần phải lo lắng linh tinh, rồi lại gây ra phiền toái cho Diệp Phàm.
Diệp Cường vốn tính tình bướng bỉnh, Diệp Phàm biết, ông anh cả này chắc lại đem mấy trăm nghìn mình đưa cho đi nộp học phí ngu ở Thâm Quyến rồi, bây giờ ngả về phía mình, có lẽ đợi lúc không có người lại giơ tay đòi tiền.
- Có gì phiền toái, Kiều Long tốt như vậy, hừ.
Diệp Thần Tây hừ nói.
- Kiều Long, Diệp Phàm, Kiều Long là ai thế, vợ chưa cưới à, hừ.
Đột nhiên, một tiếng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền tới, mang đầy vẻ ghen tuông giận hờn, Diệp Phàm chợt rùng mình, quay đầu nhìn lại, ôi trời, chẳng phải là Phượng Khuynh Thành của Phượng gia ở Bắc Kinh hay sao?
Cô ta tới đây làm gì, chết cha, xem ra tết năm nay lại có phiền phức rồi.
- Cô gái, cô tên là gì? Có phải đến tìm Diệp Phàm nhà tôi hay không?
Mẹ Diệp Phàm mắt chợt sáng ngời, tươi cười chào đón, thầm nghĩ cô gái này xinh thật, khó trách Diệp Phàm chẳng thèm để ý gì đến hoa khôi Kiều Long, thì ra còn có người đẹp hơn.
Đám người Diệp gia và bọn người Hạ Hải Vỹ đều nghĩ như vậy, thầm đưa mắt liếc Diệp Phàm và Phượng Khuynh Thành một cái.
- Cháu chào hai bác, cháu là Phượng Khuynh Thành, Diệp Phàm ức hiếp cháu, cháu đến tìm anh ta tính sổ.
Phượng Khuynh Thành đột nhiên nhoẻn miệng cười, một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
Ngay cả Lô Vỹ và Tề Thiên cũng đều thầm run trong lòng, thầm nói đại ca thật là có phúc, tuyệt thế mỹ nhân như vậy mà tự tìm đến nhà, mình đợi mãi mà vẫn chưa có vận may này.
- Là Khuynh Thành à, nào, ngồi xống đây, nói xem Diệp Phàm ức hiếp cháu thế nào, để bác xử lý nó.
Lâm Tú Chi mỉm cười tiến lên lôi Phượng Khuynh Thành ngồi xuống ghế.
Diệp Tử Y ở bên cạnh vội vàng lấy thêm bát đĩa, nhưng thái độ thù địch chợt lóe lên rồi biến mất.
Dù sao thì Ngọc Kiều Long cũng có quan hệ rất thân thiết với cô bé này, hơn nữa còn ở cùng một trường, Diệp Tử Y đương nhiên phải nghiêng về phía Kiều Long rồi.
Cô gái họ Phượng này tuy xinh hơn Kiều Long vài phần, nhưng dường như trong người có vẻ đầy kiêu ngạo, có lẽ không phải là con gái nhà tầm thường.
Ngọc Kiều Long tuy cũng kiêu ngạo, nhưng đó là do tính cách phóng khoáng, còn cô này, rõ ràng là thái độ kiêu ngạo nảy sinh ra trong một gia đình quyền quý.
- Cô đến làm gì?
Diệp Phàm khó chịu nhìn Phượng Khuynh Thành, hừ nói. Thực ra, hắn trong lòng cũng thầm bất an, không biết việc hôm đó với Mai Phán Nhi Phượng Khuynh Thành có biết hay không, thực sự là có chút chột dạ.
- Bác gái, bác không biết đâu, con trai bác rất lăng nhăng.
Phượng Khuynh Thành bắt đầu kể tội.
- Lăng nhăng, nói bác nghe xem nào, nó lăng nhăng thế nào, để bác mắng nó.
Lâm Tú Chi đột nhiên sầm mặt lại, liếc Diệp Phàm một cái, hừ nói.
Diệp Phàm chỉ còn cách cười nói:
- Mẹ, đừng nghe cô ấy nói bậy, con không phải người như vậy.
- Em nói bậy sao? Em từ Bắc Kinh đến Ma Xuyên thăm anh, anh lại đối xử vậy sao, hừ.
Phượng Khuynh Thành hơi đỏ mặt, không nói tiếp được nữa.
Hôm đó bị Mai Phán Nhi chơi khăm một vố, cô đang thân mật với Diệp Phàm ở trên cây thì đột nhiên có một cô gái chạy đến, việc này đương nhiên là không thể nói ra được.
- Tôi làm sao, chẳng phải đã đưa cô đi loanh quanh khắp nơi ở Trung tâm điện ảnh truyền hình bàn đào rồi hay sao, tôi là một Chủ tịch huyện, hơn nữa còn là Phó trưởng ban điều hành dự án quốc lộ Thiên Tường, có thể bớt chút thời gian là đã tốt lắm rồi, sao có thể ngày ngày ở với cô. Mấy trăm nghìn người dân của huyện đang nhìn vào tôi đây.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc.
- Ừ, Khuynh Thành, Diệp Phàm thực sự cũng rất bận, Chủ tịch một huyện cũng không dễ dàng gì.
Diệp Thần Tây không ngờ cũng lên tiếng nói đỡ, với cô gái này, Diệp Thần Tây cũng rất hài lòng.
- Mọi người đều bị anh ấy lừa rồi.
Phượng Khuynh Thành có chút nóng nảy.
- Đại ca tôi chưa bao giờ lừa ai cả, cô Phượng, đừng giở tính trẻ con ra, muốn nói chuyện tình cảm với anh tôi thì phải dịu dàng một chút, đại ca không thích những cô gái đanh đá đâu.
Tề Thiên và Lô Vỹ ở bên cạnh cũng chêm vào.
- Cô thấy không, tôi luôn rất thật thà mà, hà hà...
Diệp Phàm cười, nói:
- Ông Phượng vẫn khỏe chứ.
- Anh...
Phượng Khuynh Thành thiếu chút nữa thì tức nghẹn, nhưng hỏi đến ông cụ thì vẫn gật đầu.
- Chị Phượng, em đưa chị đi chơi nhé, Cổ Xuyên cũng không tồi, có rất nhiều nơi hay ho đấy.
Ăn khá nhiều rồi, Tử Y liền nhiệt tình mời mọc.
- Cũng tốt, tôi cũng muốn ngắm Cổ Xuyên một chút.
Phượng Khuynh Thành liếc nhìn Diệp Phàm một cái, thấy tên này không có chút động tĩnh gì, biết là hắn sẽ không đưa mình đi, liền gật đầu đi theo Tử Y.
Diệp Phàm kín đáo liếc ra ngoài cửa, phát hiện cách đó không xa có một cô gái khỏe khoắn nhanh nhẹn đi theo Phượng Khuynh Thành từ xa, xem ra ông cụ Phượng rất yêu quý cô cháu gái này, đi chơi cũng sai người bảo vệ.
- Đại ca, ngày mai cất lưới.
Lô Vỹ mặt nghiêm lại nói.
- Bố của Nhược Mộng có phải là bị hại hay không?
Diệp Phàm cảm thấy trong lòng như bị kim đâm, liếc mắt nhìn Lô Vỹ hỏi.
- Giám đốc Trịnh có tham gia vào không?
- Đúng là bị hại, hai năm trước bố của Nhược Mộng làm ở nhà máy đồ gỗ, ngẫu nhiên phát hiện ra bọn người ăn cắp vật liệu gỗ quý của quốc gia do Mã Chiếm Khôi cầm đầu.
Đám người này có quan hệ với Cục trưởng Cục lâm nghiệp thành phố Mặc Hương, công an bảo vệ rừng và một Phó Chủ tịch thành phố phụ trách lâm nghiệp, còn có Phó chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật, còn có mấy người ở Thủy Châu phụ trách thương mại xuất khẩu...
Mã Đại Khôi trước tiên chuyển Diệp Thủy Căn ra trông rừng, thấy Diệp Thủy Căn vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, lén lút tới khu rừng Hồng Đậu Sam ở gần Lang Đang Cốc.
Điều này khiến đám người do Mã Đại Khôi cầm đầu quyết định khử Diệp Thủy Căn. Không lâu sau Diệp Thủy Căn bị ngã chết ở Lang Đang Cốc, cái bẫy này là do Mã Đại Khôi bố trí.
Lô Vỹ nói ra khiến Tề Thiên ở bên cạnh cũng có chút chấn kinh.
- Anh Vỹ, lần này mà bắt thì phải đến nửa trung đội.
- Nửa trung đội là thế nào, lớn bé đủ cả, từ Cấp Sở cho đến nhân viên bình thường, công nhân ở lâm trường, có lẽ không dưới một trung đội. Ôi, tiền bạc làm mù mắt, không chuyện gì là không dám làm cả.
Hơn nữa đám người này kỷ luật rất chặt chẽ, Mã Đại Khôi từng là trung đoàn trưởng trung đoàn trinh sát nên cũng tổ chức kỷ luật như bộ đội ngày trước.
Bao nhiêu năm như vậy mà Giám đốc Trịnh Khinh Vượng cũng không phát hiện ra, đương nhiên việc này cũng có sự bao che của Cục trưởng Cục lâm nghiệp.
Mã Đại Khôi đã hình thành được một hệ thống cho mình ở lâm trường Cảnh Dương, mà có kết quả như vậy là do sự bao che của Cục trưởng Cục lâm nghiệp thành phố Mặc Hương Lưu Nhất Quần và Phó chủ tịch thành phố phụ trách lâm nghiệp.
Trịnh Khinh Vượng thực ra chỉ là cái vỏ ngụy trang của bọn chúng là thôi, bày ra cho người khác nhìn, còn mục tiêu chính của bọn chúng là Công ty đồ gỗ của lâm trường Cảnh Dương.
Lưu Nhất Quần đã tuyên bố rõ trong cuộc họp đảng ủy Cục là Công ty đồ gỗ do Phó giám đốc thứ nhất Mã Chiếm Khôi trực tiếp quản lý. Cho nên Trịnh Khinh Vượng đã bị gạt ra bên ngoài.
Lô Vỹ tức giận.
- Anh Vỹ, tôi giúp anh một tay, chúng ta cũng bắt lũ khốn này.
Tề Thiên chợt có hứng thú.
- Không cần, sếp Vu chẳng phải đã là Phó giám đốc Sở công an tỉnh rồi sao, nhân sự do anh ấy sắp xếp, hơn nữa Phạm Cương cũng mượn người của bên Sở An ninh quốc gia nữa, việc lần này tuyệt đối không có chút sơ hở, đảm bảo bắt trọn cả đám.
Lô Vỹ sát khí bừng bừng.
- Lô Vỹ, tôi có ý này, nếu việc lần này có thể tóm gọn thì cũng là một thành tích lớn của cậu. Cậu bây giờ cũng là Phó cục trưởng thường trục Cục công an thành phố Mặc Hương rồi, lẽ nào không muốn ngồi lên ghế Cục trưởng hay sao, dù sao Phó cục trưởng thường trực cũng chỉ là người số 2, so với người số 1 thì quyền lực còn kém xa.
Diệp Phàm nói.
- Việc này không thể nào. Cục trưởng của chúng tôi vừa chuyển đến, trong thời gian ngắn không thể chuyển đi được.
Lô Vỹ lắc đầu.
- Chúng ta buộc hắn phải chuyển đi là xong, nếu không thì hạ bệ hắn. Tôi không tin hắn không có khuyết điểm gì.
Tề Thiên tinh tướng hừ nói.
- Thằng nhóc nhà cậu, tôi phải nói với cậu thế nào đây, lẽ nào cậu định hạ bệ tất cả lãnh đạo trên đầu cậu sao? Quan trường có quy tắc của quan trường, không thể làm rối loạn được, sẽ bị người khác vây đánh ngay.
Diệp Phàm giáo huấn xong liếc Lô Vỹ, cười nói:
- Nhưng chúng ta cũng không cầm chỉ chăm chăm vào thành phố Mặc Hương mà thôi, tỉnh Nam Phúc lớn như vậy vị trí thích hợp cho chúng ta vẫn còn rất nhiều.