Xí nghiệp nói cái gì điều kiện đều là giả dối, biết rõ quốc gia bị tổn thất cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đem tiền nhét vào chúng, không nhét không được. Không nhét người ta dọn nhà làm sao bây giờ?
Ngày hôm qua, Cổ Bảo Toàn đã đi một vòng qua nhà máy cao su của thị trấn Nam Khê. Trên danh nghĩa là nhà máy cao su, thật ra chỉ là một nhà máy tái chế săm lốp, cách xa mười dặm đã có thể nghe thấy mùi thối sặc sụa.
Thế nhưng giám đốc còn khí thế mười phần, người ta ngay cả bí thư huyện ủy xuống cũng không thèm nghênh tiếp, khi Bí thư Cổ đến phòng làm việc thì giống như nói với cấp dưới, buông thõng một câu:
- Ngồi đi !
Cổ Bảo Toàn lúc ấy thiếu chút tức đến nổ ruột, chẳng qua nghĩ đến hiện trạng Ngư Dương mà cố gắng nhẫn nhịn......
Cho nên Cổ Bảo Toàn thấy tư liệu về Diệp Phàm thì thất kinh, một Chủ tịch thị trấn mới 19 tuổi đã có thể kéo tới mấy ngàn vạn đầu tư, đây cũng là nhân tài, một nhân tài kiệt xuất.
Chẳng qua là hắn vận khí không tốt, chỉ một chút chuyện nhỏ làm loạn đến thành phố, nếu như mình không xử lý thì tổ trưởng tổ thư ký thị ủy Ngọc lại hằm hè.
Hơn nữa Ngư Dương Phí gia toàn lực hành động, Chủ tịch huyện Vệ lại bị người ta lấy ra làm họng súng khiến Cổ Bảo Toàn tạm thời phải nhịn đau vuốt cái mũ quan Diệp Phàm, hắn còn trẻ tuổi, mài giũa một chút cũng tốt.
- Nghe nói buổi sáng cậu đem một trăm vạn phát hết?
Cổ Bảo Toàn hỏi không nóng không lạnh.
- Là phát tiền lương còn thiếu, thị trấn chúng tôi còn thiếu nhân viên ba tháng tiền lương. Nếu không phát thì làm sao người ta đón năm mới, xã hội làm sao ổn định. Tôi hành động như vậy cũng là bất đắc dĩ, đặc biệt là công nhân nhà máy giấy, một tháng chỉ nhận được một trăm đồng tiền lương, ngay cả thịt cũng không có tiền mua, ốm đau cũng không dám đi khám, tôi cũng rất bức xúc .
Vì uy tín của Ủy ban Nhân dân, cũng không thể để cho vào ngày 30 tết còn để cho người ta đâm vào cột sống.
Diệp Phàm bình tĩnh hồi đáp.
- Lúc ấy cậu đã là cục trưởng cục tôn giáo rồi, muốn phát cũng phải là do tân Chủ tịch thị trấn chủ trì. Cục trưởng Cục Tôn giáo như cậu đi phát tiền lương cho nhân viên và công nhân là có chuyện gì? Quả thực là làm bừa bãi.
Khẩu khí của Cổ Bảo Toàn bất chợt nghiêm khắc .
- Lúc ấy tôi còn chưa chuyển giao, Chủ tịch huyện Vệ bảo tôi 10h sáng mới giao, tôi phát tiền vào lúc 8h sáng, hoàn toàn theo trình tự của thị trấn.
Vào lúc phát tiền tôi vẫn còn là Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, đây cũng chính là một chuyện cuối cùng mà tôi làm, chắc là không trái với pháp luật chứ.
Hơn nữa và0 10 h kém 30 tôi đã giao quyền cho Hoàng Hải Bình, hoàn toàn là dựa theo chỉ thị của Chủ tịch huyện Vệ mà làm.
Diệp Phàm hỏi ngược lại, khẩu khí giống như là giải thích.
- Hừ! Đây là cậu lợi dụng sơ hở, còn bao biện gì nữa. Được rồi, đến Cục Tôn giáo đi làm đi, đã cuối năm rồi, phải làm tốt công tác tôn giáo và dân tộc. Huyện chúng ta có nhiều miếu cổ và danh sơn, cậu hoàn toàn có thể nghĩ biện pháp khuếch trương, cũng không mất bao nhiêu tiền.
Cổ Bảo Toàn hừ lạnh một tiếng, đuổi Diệp Phàm ra khỏi phòng làm việc.
“Xong đời rồi, mới vừa ăn đậu hũ của Chủ tịch huyện, giờ còn ngang ngạnh với Bí thư, xem ra mình là một cái gậy tre bị bẻ rồi.
Diệp Phàm vừa nghĩ vừa đi ra phòng làm việc của bí thư huyện ủy, tới phòng vệ sinh giải quyết, mắng thầm, “ Nắm chắc Cục Tôn giáo, ông đây sau này ngày ngày đi trong miếu ăn chay tụng Phật, xuất gia làm hòa thượng, nếu có thể thân mật một chút với ni cô thì cũng không tệ, biết đâu sau này có thể gặp được một tuyệt sắc giai nhân nào đó, ha ha ha “
- Ừ! Giờ cũng đến trụ sở chính quyền huyện rồi, cứ đến xem phòng làm việc thế nào đã.
Diệp Phàm ngơ ngác vài phút đồng hồ rồi quyết định.
Hắn nhớ tới lúc đang còn là một thôn quan ở thôn đập Thiên Thủy, có lần lên huyện đã ước mơ sau này có một phòng làm việc ở đây.
Hiện giờ chưa đầy một năm thì đã thực hiện được ước mơ, chẳng những có được một phòng làm việc mà còn là một Cục trưởng, thịt muỗi cũng là thịt! Phòng làm việc của cục trưởng chắc chắn sẽ phải khí thế hơn của nhân viên!
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Diệp Phàm cũng chưa thể nào quen thuộc với trụ sở chính quyền Ngư Dương vì hắn cũng mới chỉ đến đây có vài lần.
Hắn đi về chỗ bảo vệ thấy một ông lão đang ngồi phơi nắng xem báo chí liền lễ phép hỏi:
- Đại gia, phòng làm việc của cục tôn giáo ở đâu vậy?
- Cục Tôn giáo, hình như tôi chưa nghe qua!
Lão đại gia hơi ngạc nhiên giống như chưa bao giờ nghe qua.
- Mẹ kiếp! Cục gì mà đến cả bảo vệ trụ sở cũng không biết.
Diệp Phàm rầu rĩ:
- Cục mà quản mấy hòa thượng miếu ni cô, nhà thờ Thiên Chúa Giáo ấy.
- A! Đúng! Đúng! Đúng là có cục như vậy. Buổi sáng lão Chung ở đó còn cho tôi ăn, nói là cuối cùng có thể về hưu rồi.
Ông lão ở phòng bảo vệ vỗ đầu như chợt nhớ ra.
- Lão Chung, là ai?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Chính là người ở trong cái cục mà cậu vừa nói là cục tôn giáo ấy, tên là Chung Tài, nghe nói là chủ nhiệm phòng nào đó, hôm nay y nói là mình được về hưu, còn cầm ra đây một túi kẹo, nói là trước kia cả ngày leo núi làm cho đầu gối teo lại rồi, bị bệnh viêm khớp, hiện giờ cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
Ông lão vui vẻ nói.
- Cục Tôn giáo rốt cuộc ở đâu?
Diệp Phàm hỏi, thầm nghĩ ông lão toàn nói chuyện đâu đâu, không hề nói vào chuyện chính.
- Cậu cứ đi thẳng vào trong, đi qua trụ sở chính quyền. Bên trong có một sườn núi nhỏ, phòng làm việc của cục ở ngay trên sườn núi ấy.
Ông lão chỉ về phía sau trụ sở chính quyền.
- Ừ! Cám ơn.
Diệp Phàm cảm ơn xong thì tặng cho ông lão một bao Trung Hoa làm ông lão cứ mừng rỡ cứ đưa lên mũi ngửi mà không dám hút.
Diệp Phàm vừa đi vài bước thì ông lão lại hỏi:
- Thằng nhóc, vào đó làm việc à?
- Không phải, đi báo cáo.
Diệp Phàm thuận miệng đáp.
- Báo cáo!
Ông lão kêu thất thanh, nhìn Diệp Phàm có vẻ kỳ quái làm hắn buồn bực:
- Làm sao, có cái gì không ổn sao?
- Không, không có gì không ổn. Hoàn cảnh ở đó không tệ, một mình một chỗ, lại rộng rãi, hay là để tôi dẫn cậu đi?
Ông lão nhìn bao Trung Hoa nói rất nhiệt tình.
- Không được đâu, ông còn bận việc, để tôi đi một mình là được rồi.
Diệp Phàm cười nói cự tuyệt, hắn cũng đang muốn thả bộ cho vơi bớt buồn bực, nghĩ thầm, “ Mình quản một đại trấn mười mấy vạn nhân khẩu còn được, một cái cục chỉ có năm, sáu người chẳng lẽ lại không?
Trước kia lão ca Tần Chí Minh vừa chuyển ngành nghe nói cũng về Cục Tôn giáo, lúc đó chỉ có một cục trưởng và hai cục phó. Bây giờ lão tử còn có người chạy việc cơ mà.
Tuy nhiên nghe nói đều là cán bộ cấp phó phòng. Mẹ kiếp! Toàn bộ con mẹ nó là quan sạch. Trước kia nghe Tần lão ca lúc tán gẫu nói Cục Tôn giáo này là cục nghèo nhất, cả năm kinh phí hoạt động chưa đầy một ngàn đồng, ăn cơm canh đều do mình móc túi tiền ra, phương tiện đi lại là xe đạp”
Diệp Phàm nghĩ thế nhưng cũng không lo lắng gì vì hắn không tính mò chút dầu đèn làm gì, trái lại còn cảm thấy nhẹ nhõm vì đến đây có thể thường xuyên câu cá, đi tìm hiểu danh lam thắng cảnh.
Kể từ khi sau khi tốt nghiệp cho tới bây giờ, mỗi ngày đều trôi qua căng thẳng chưa từng có một ngày nhàn nhã. Bây giờ có được lúc rảnh rỗi có lẽ cũng là chuyện tốt, coi như là cơ hội để tăng cường thực lực.
Diệp Phàm thở phào một hơi nhẹ nhàng, rốt cuộc không cần phí công suy nghĩ nhức đầu vấn đề tiền nong, những buồn phiền cũng tản đi không ít.
Hắn cứ như vậy lang thang qua gần hết các chỗ làm việc của các ban ngành, trụ sở chính quyền cũng rất lớn, có rất nhiều cơ quan.
Tuy nhiên nhìn chung thì các tòa nhà làm việc đều tương đối cũ, chỉ có ba tòa nhà mới ở gần ngay cổng. Còn càng đi vào thì càng cũ, thậm chí Diệp Phàm phát hiện thấy có mấy tòa nhà còn xây dựng từ thập niên bốn mươi bằng tường đất ván gỗ, trông cực kỳ lỗi thời.
Đi thẳng hết một mạch, nhìn đông tây một lúc thì thấy một sườn núi nhỏ, chiều dài đến mấy trăm mét, có rất nhiều cây đại thụ, chim hót líu lo, dưới sườn núi thấp thoáng một con đường đá nhỏ, lộ ra vẻ cực kỳ yên tĩnh.
- Có thể chính là chỗ này.
Diệp Phàm tự nói rồi đi thẳng tới, tuy nhiên không biết phòng làm việc nằm ở đâu, trái lại ở góc lại lộ ra một cái tháp cổ.
Phía trên đó hình như còn có thêm một cái miếu, chắc không phải là trụ sở của Cục Tôn giáo. Cái miếu rất lớn, tiện cho người đi qua thắp một nén nhang cầu bình yên, không ngờ trong trụ sở chính quyền cũng có một cái miếu tồn tại, chẳng lẽ nói bí thư, chủ tịch gặp chuyện cũng đi thắp hương cầu nguyện.
Diệp Phàm buồn bực nghĩ thầm men theo con đường đá đi lên, ngoài miếu toàn là tường đất, dài đến bảy, tám chục mét, đã bị mưa gió bào mòn đi rất nhiều.
Cuối cùng đã tới trước cửa chính, Diệp Phàm vừa thấy cái biển treo phía trên thì trợn tròn mắt.
Bên cạnh mấy chứ thếp vàng là một cái biển đề “Cục tôn giáo huyện Ngư Dương”.
- Lợi hại! Lão tử lại nhớ tới hồi ở cung cũ rồi, , đúng là hết cung lại miếu, chẳng lẽ muốn lão tử cả đời kết duyên với ni cô, mẹ kiếp!
Diệp Phàm không nhịn được mắng một câu.
- Anh này tự dưng mắng chửi ở đây, đây là chỗ làm việc của Cục Tôn giáo đấy.
Phải chú ý đoàn kết dân tộc, chú ý ảnh hưởng, hừ!
Một người đàn ông trung niên vừa đi ra cửa, nghe thấy Diệp Phàm đang xổ ra hai từ “mẹ kiếp” thì lên giọng giáo huấn.
- Ha ha, thật xin lỗi, tôi đang mải nghĩ.
Diệp Phàm cười vẻ ngượng ngùng, thấy người đàn ông này đeo kính trông rất văn nhã.
Hắn thuận miệng hỏi:
- Đồng chí họ gì, cũng là tới làm việc sao?
- Tôi công tác ở đây, họ Lý. Anh là ai, tới đây có việc gì?
Người đàn ông trung niên họ Lý kia tuy nói rất nho nhã nhưng lại có vẻ cao ngạo.
- Tôi tới báo cáo.
Diệp Phàm cảm thấy khó chịu, mắng thầm, Còn ra vẻ cao đạo, vác mặt lên trời. Xem ra trong Cục Tôn giáo cũng có người tài ba.”
- Báo cáo! Trước kia kiếm cơm ăn ở đâu?
Người trung niên kia liếc xéo, đoán Diệp Phàm chắc là một tên gàn dở nào đó đắc tội với lãnh đạo nên bị đày đến đây.
Hầu hết các nhân viên của Cục Tôn giáo đều là do đắc tội lãnh đạo mà bị ném vào chốn xó xỉnh này.
Người trung niên tên là Lý Đinh, vốn là một phó cục trưởng ở Cục Lao động, sau đó vì tranh chức cục trưởng mà bị thất thủ.
Cuối cùng bị cục trưởng đẩy tới Cục Tôn giáo làm chủ nhiệm phòng sự vụ dân tộc, chênh lệch phúc lợi rất lớn.
Lý Đinh ở nơi này đã mấy năm, mồm miệng nhạt thếch từ lâu. Trước kia ở cục Lao động còn có chút kinh phí hoạt động, có thể còn chấm mút được.
Hiện tại kinh phí hoạt động của Cục Tôn giáo một năm được năm ngàn đồng, cục trưởng còn chưa đủ tiền ăn cơm thì một trưởng phòng nho nhỏ lấy đâu ra đồng nào.
Lý Đinh nhớ bản thân lăn lộn ở Cục Tôn giáo đã được ba năm, chỉ có một lần được ăn tiệc là do tháp tùng một quan lớn thành phố lên núi du lịch nhằm lúc cục trưởng vắng nhà.
Bình thường huyện có đại hội gì cũng không nhớ đến cục Tôn giáo, cho dù là cục trưởng cũng không được mời chứ đừng nói trưởng phòng.
Hơn nữa đi làm việc còn phải leo núi, đi đâu không hề có xe, phải bỏ tiền túi ra thuê xe lam.
Dĩ nhiên cục trưởng Lôi lúc đó cũng muốn thuê xe lam để đi việc chung, tuy nhiên kinh phí chỉ có mấy ngàn đồng nên đành trông vào đôi chân.
Lý Đinh cứ nhớ tới việc này là cảm thấy mất hết thể diện, nhớ lại mình hồi xưa là một phó cục trưởng oai phong biết bao, chỗ xó xỉnh này đúng là làm người ta quên đi nguồn gốc a.
Đương nhiên, Lý Đinh ra ngoài cũng không dám nói là mình công tác tại Cục Tôn giáo, chỉ nói là làm việc ở chính quyền, chỉ e có ai biết được thì sẽ thay đổi thái độ.
- Kiếm cơm ăn. Ha ha, từ nông thôn đến.
Diệp Phàm cười rồi đi vào.
- Ở nông thôn, ai! Xem ra chắc chắn anh đắc tội Chủ tịch thị trấn, Chủ tịch xã nào rồi.
Lý Đinh thở dài một hơi, cũng có chút đồng bệnh tương liên.