Quan Thuật

Chương 740: Chương 740: Cuộc điện thoại thần bí của thư ký Trương ở thủ đô.




- À, tôi phải nói chuyện cùng La Chủ tịch thành phố một chút.

Vệ Sơ Tịnh trong lòng chấn động mãnh liệt, rốt cuộc không kìm nổi, vén chăn qua để lộ cơ thể lõa lồ ra, không cẩn thận mông còn bị hắn sờ soạng thêm một cái, giờ phút này cũng không muốn cùng hắn so đo, hừ một tiếng rồi chạy vào buồng vệ sinh thu dọn.

Buổi sáng lúc 8 giờ, Diệp Phàm đang ngủ nướng ở trên giường thì điện thoại vang lên.

‘Thật là phiền toái, không để cho người ta ngủ, khó chịu thật’ Diệp Phàm hừ một tiếng, nhấn phim nghe. Tự nhiên, Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tịnh đã tinh thần hưng phấn đi làm từ sớm.

- Diệp huynh đệ, xin chào, tối hôm qua ngủ có ngon không?

Giọng nói phát ra trong điện thoại là giọng má có nằm mơ Diệp Phàm cũng không dám nghĩ, là số gọi từ máy của đại ca Trương Vệ Thanh, thư ký của phó chủ nhiệm Hứa Chính Dương văn phòng trung ương thủ đô kiêm chức thư ký trưởng của phòng thư ký gọi tới.

- Trương ca, là điện thoại của ngài, thực không thể tưởng được a, tiểu đệ thực sự cảm thấy mình vì được chút sủng ái mà lo sợ.

Diệp Phàm lập tức ngồi thẳng người, bật cười ha hả nói.

- Cậu đấy, cậu em à bảo tôi nói như thế nào với cậu. Tối hôm qua vốn định gọi điện thoại cho cậu, tuy nhiên sợ làm phiền, cho nên vào buổi sáng mới gọi.

Trương Vệ Thanh cười nói, cảm giác như gã khá cao hứng. Diệp Phàm trong lòng thầm nhủ: không phải là do lần trước cho gã mấy viên Xuân Cung Hoàn làm từ xuân tiêu phát huy tác dụng chứ, trị khỏi chứng yếu sinh lý, liệt dương của tên quan lớn, nếu đúng vậy thì tên Trương ca này cũng đã thu hoạch không nhỏ...

Thằng nhãi này miệng làm bộ điềm tĩnh, cười nói:

- Trương ca có hỷ sự sao.

- Ha hả, lần trước viên thuốc đó hiệu quả khá tốt. Nếu Diệp lão đệ còn có thể cho thêm hai viên nữa thì tốt rồi. Nếu không có thì thôi, Trương ca thuận miệng nói thế thôi, ha hả...

Trương Vệ Thanh giọng điệu thân thiết.

Hoá ra là đến vì viên thuốc thật. Diệp Phàm trong lòng nói thầm, có chút khó khăn, xuân tiêu mà ông lão Cổ gia đến từ Đức Bình cho phối vài viên thuốc đã hết, hiện tại đã không còn xuân tiêu, đồng chí Tiểu Diệp cũng là không bột đố gột nên hồ.

Xem ra chỉ có thể tranh thủ thời gian chạy sang Đức Bình Cổ gia trại một chuyến, Trương Vệ Thanh mối quan hệ này không thể mất. Tạm thời tuy nói chưa phát huy tác dụng gì, nhưng về lâu dài mà nói, tác dụng tuyệt đối lớn vô cùng.

Thằng nhãi này có chút khó xử nói:

- Trương ca, nói thật với anh, viên thuốc kia tạm thời đã không còn. Chủ yếu là do dược liệu phối chế nhất thời khó tìm.

Diệp Phàm nói ra tình hình thực tế, cũng không thèm gạt Trương Vệ Thanh. Trải qua hai lần tiếp xúc, cảm thấy Trương Vệ Thanh người này không đến nổi nào. Tuy nói không thể hiểu biết sâu vào thế giới nội tâm của gã, nhưng theo thuật xem tướng mà nói thì cũng đoán ra chút ít manh mối

- Dược liệu gì, Diệp huynh đệ nếu tin tưởng anh thì cứ nói ra, có lẽ Trương ca có biện pháp giải quyết.

Trương Vệ Thanh sửng sốt, hỏi.

“Có lẽ gã thật có khả năng, gã này quan hệ nhiều cửa. Chỉ cần mở miệng nói một câu xuống dưới thì có bao nhiêu người nguyện ý vì gã chạy rã chân. Trong đầu Diệp Phàm ý nghĩ vừa thoáng qua, nói:

- Xuân tiêu một loại dược liệu giống ớt vậy, phỏng chừng lúc tươi sống thì to khoảng nắm tay người lớn, sau khi phơi nắng thì bằng nắm tay con nít, hồng hồng.

- Xuân tiêu đúng là chưa nghe nói qua. Bỏ đi, tôi về sau sẽ chú ý hỏi một chút, có tin tức sẽ nói cậu biết.

Trương Vệ Thanh hơi có vẻ thất vọng, chuyển giọng, khá thận trọng nói:

- Diệp lão đệ, nếu có rảnh hôm nay mau đến thị trấn Lâm Tuyền đập nước Thiên Thủy dạo vài vòng, nghe nói trên đó không khí tốt, có thác nước lớn, nước biếc hữu tình.

- Trương ca cũng biết đập nước Thiên Thủy?

Diệp Phàm thật có chút kinh ngạc, thầm nhủ, chẳng lẽ nói Trương Vệ Thanh lúc nào cũng chú ý đến mình?

- Ha hả, tôi cũng vừa mới nghe nói. Nghe tôi đi, không sai đâu, mau đi dạo vài vòng, nhanh đi.

Trương Vệ Thanh cằn nhằn, nói xong ngắt điện thoại.

‘Không hiểu ra sao cả, mới sáng sớm bảo người ta đến đập nước Thiên Thủy đi dạo. Quái, Trương ca đường đường là quan lớn thủ đô, sao lại chú ý đến đập nước Thiên Thủy, chẳng lẽ nơi đó có chuyện gì?

Bằng không, tự dưng cục trưởng Trương sao lại bảo mình đến đập nước Thiên Thủy đi dạo, phỏng chừng gã trước kia cũng chưa nghe nói đến nơi đó, tuyệt đối có vấn đề. Mặc kệ...’ Thằng nhãi này trong lòng chấn động, bắn người vọt dậy từ trên giường, nóng vội mặc quần áo xong liền đi ra ngoài, lái chiếc Wrangler đi ra, hướng về phía đập nước Thiên Thủy.

Ở trên đường.

Diệp Phàm gọi điện thoại:

- Tuyên Thạch, chú lập tức cho vài người thân tín nhất đến đập nước Thiên Thủy đi dạo vài vòng thám thính, nhưng phải chú ý, nhìn xem hôm nay đập nước Thiên Thủy có phải có tình trạng gì dị thường hay không?

- Diệp ca, có phải có nhân vật lớn đến đập nước Thiên Thủy hay không, vậy tôi đây phải sớm chuẩn bị mới được.

Lý Tuyên Thạch nhảy từ trên giường xuống, nói.

- Cái này thì không rõ lắm, chú tổ chức vài người đi đi dạo một chút là được. Phải chú ý, không để lại dấu vết. Ví dụ như mặc vải thô, giả vờ đốn củi, làm việc nhà nông, đại loại là thế. Đừng gây ra quá nhiều động tĩnh. Nhất định phải tự nhiên mới được, một khi gặp tình huống lập tức gọi điện thoại cho tôi.

Diệp Phàm giải thích nói.

- Được, tôi lập tức sắp xếp người. Lý Ngưu bọn họ đều ở đây, vừa đúng lúc.

Lý Tuyên Thạch hiện tại căn bản là cùng Diệp Phàm mặc chung một cái quần rồi.

Dưới kế hoạch mà Diệp Phàm bày ra, phương diện đầu tư thám hiểm động tiên suối vàng thần bí của của ghềnh Quỷ Anh hiện tại đã bắt đầu hái ra tiền.

Hơn nữa, khách đến thám hiểm cứ từ từ tăng lên, tiền thu từ vé vào cửa như năng nhặt chặt bị, hơn nữa, phí bảo tồn gì đấy ít đến đáng thương, tuyệt đối thuộc phạm trù món lãi kếch sù.

Hơn nữa, có Lý Tuyên Thạch là thủ lĩnh ở đây, ai cũng không dám đến quấy rầy và gây sự, cho nên, khiến Lý Tuyên Thạch mừng rỡ đến tìm không ra phương hướng, vẫn hối hận lúc trước không đầu tư vào đó nhiều một chút.

Hiện tại, bí thư Mâu Dũng của thị trấn Lâm Tuyền và Chủ tịch thị trấn Tạ Đoan đều hối hận đến muốn đâm đầu vào tường, hơn nữa vẫn luôn có ý kiến, đơn giản là cũng muốn được chia một ít cổ phần gì gì đó.

Tuy nhiên, Diệp Phàm đương nhiên sẽ không cho bọn họ nhúng tay vào, bởi vì lúc trước bọn họ không chịu nhập cổ phần, hơn nữa trước kia khi ký được hiệp ước, sáng ngời đặt trước mắt bọn họ, , hai người đều trợn tròn mắt.

Chỉ có thể đỏ mắt tức giận và ghanh tỵ thôi, muốn ngầm ra tay, hai người bọn họ tự nhiên cũng có biện pháp, tỷ như phương diện thuỷ điện chẳng hạn.

Chỉ có điều Diệp Phàm lúc nào cũng như hổ rình mồi, nhìn chăm chú vào đó, nhất thời bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ sợ chọc tên tai ương giận dữ thì mệt.

Chủ nhiệm tiểu Diệp người ta đến bàn của Huyện ủy số 1 lão Cổ còn dám đập, chẳng lẽ cái bàn mục nát của Tạ Đoan ông lại không dám chặt sao? Diệp Phàm hiện tại, ở Ngư Dương, tuyệt đối thuộc vào loại ôn thần đại ca cấp cao không thể chạm vào, không thể trêu vào.

Cho nên, Lý Tuyên Thạch hiện tại đối với lời nói Diệp Phàm quả thực tôn kính như với thần linh, phỏng chừng kêu gã đi giết người gã cũng đi.

Không lâu, đám người Lý Ngưu đó đã thay đổi quần áo giả thành lão nông, vai vác cuốc, đao bổ củi, toàn bộ nhao nhao như ong vỡ tổ xuất động. Lý Tuyên Thạch rất có đầu óc, phân tán người ra, chia khu vực đi dạo, rất có lợi khi lục soát tất cả mọi ngóc ngách.

Hơn 10 giờ, xe của Diệp Phàm vừa đến bùng binh lâm trường Cảnh Dương và đập nước Thiên Thủy, điện thoại lại vang lên.

- Diệp ca, những cái khác không phát hiện được gì, ở đầm Ngô Công phát hiện có mấy người câu cá. Những nơi khác tất cả đều là người bản thôn đập nước Thiên Thủy. Tuy nhiên, mấy người câu cá kia phỏng chừng không phú thì quý, còn dựng chiếc lều trại màu xanh lá hình như của quân đội, khá nhàn nhã tự đắc.

Lý Tuyên Thạch miệng vui hớn hở nói.

- Sẽ không phải là nghe nói về cá mào gà rồi cũng muốn đến tìm vận may chứ?

Diệp Phàm cười nói.

- Khó nói, tuy nhiên cá mào gà cũng không có mấy người nghe nói. Cái đó chỉ có người già thế hệ trước biết được, có lẽ là đến giải sầu. Người đến đập nước Thiên Thủy chúng ta câu cá là chuyện thường xuyên có. Cá chỗ chúng ta ngon, có danh tiếng, ha ha ha...

Lý Tuyên Thạch cười nói.

- Tốt lắm, làm phiền chú rồi. Kêu mọi người rút về đi, đừng làm phiền người ta câu cá.

Diệp Phàm buông điện thoại xuống, tăng nhanh tốc độ xe. Mặc kệ có công dụng hay không, đi trước thăm dò đường xá rồi nói sau. Tuy nhiên thằng nhãi này trong lòng cũng thiếu tự tin.

Không biết mục tiêu này có phải là mình lầm rồi hay không. Nếu trật phương hướng thì thiệt quá. Chẳng qua lúc trước cục trưởng Trương của thủ đô không nói rõ, Diệp Phàm cũng chỉ có thể là mò đá qua sông, mắt mù sờ soạng.

Tới đập nước Thiên Thủy, thằng nhãi này xách mấy bình rượu đặt vào trong ba lô, thẳng hướng đầm Ngô Công mà đi. Xa thật xa còn trông thấy đám người đó, Diệp Phàm ẩn mình, như con báo bình thường ẩn núp rình mồi.

Chọn một bụi cỏ um tùm núp vào, dựa vào thân thủ siêu đẳng thất đẳng đỉnh giới, không hề bị phát hiện. Không lâu liền lần mò tới gần đám người đó hơn, giữ khoảng cách khoảng trên trăm mét, tìm một nơi bí ẩn nằm sấp xuống, áp sát xuống đất thi triển thuật khai bức nhĩ thông, nghe lén.

Gần đây theo nội tức gia tăng, khoảng cách Diệp Phàm nghe lén càng ngày càng xa, khoảng 50 thước đều có thể nghe thấy. 100 thước cũng có thể nghe thấy, chỉ không rõ bằng 50 thước mà thôi.

Phát hiện một người giả dạng cách ăn mặc cũa lão nông, một lão già mặt tròn vành đang ngồi xổm ở trên ghế trên một vách đá, trước chân đặt một cây gậy trúc bình thường làm cần câu.

Bên cạnh lão cũng có một người trung niên ngồi chung, cũng là mặt vuông tai lớn, nhưng bộ dạng không giống lão già, tuyệt đối không phải là quan hệ cha con.

Người này y phục là kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xanh. Có vẻ trang trọng, hào phóng, trầm ổn. Ở chính giữa hai người còn có một cái bàn vuông nhỏ, trên bàn là ván cờ đang chơi dở, dường như hai người đó đang vừa câu cá vừa chơi cờ.

‘Khá thảnh thơi câu cá, rất nhàn tình chơi cờ, chẳng lẽ thật sự đấy là cao nhân tới từ thủ đô? Xa xa Diệp Phàm âm thầm càu nhàu một câu. Phát hiện tại vị trí cách đó không xa dưới một cây đại thụ có dựng một lều trại màu xanh lục màu quân đội, bên trong nhìn không thấy người.

Dưới một cây đại thụ xa hơn nữa, có một chiếc ghế nằm, có một cô nàng nhìn không rõ tuổi đang nằm xem sách.

- Tiểu Trang, sao nhàn tình đi ra câu cá thế?

Lão già thân thiết cười hỏi, tay nhấn một cái, buông xuống một quân cờ.

- Ôi... Có bận hơn nữa cũng phải đi ra bên ngoài thở một chút, bằng không chắc buồn đến sinh bệnh mất, đúng không. Vừa lúc lão Phượng khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, tiểu Trang cháu đã lâu không đi dạo cùng lão Phượng rồi.

Người trung niên tên tiểu Trang cười, tiện tay cầm một quân cờ thả xuống.

- Ừ một khu vực lớn thế kia, mấy triệu dân kêu than chờ thực phẩm, nơi này nghèo xơ nghèo xác, trọng trách của cháu rất nặng đấy.

Lão Phượng cười cười, lại chuyển một quân cờ, cười nói:

- Cháu đã đánh mất một con mã, tôi không khách khí đâu, ăn mã, ha ha ha...

Lão già cười rộ lên khá sảng khoái, hơn nữa, một luồng khí quái dị mặc dù là cách xa gần trăm mét nơi đồng chí Diệp Phàm ẩn thân, thế mà vẫn mơ hồ cảm giác được.

‘Tiểu Trang kia, có nói tới một địa khu, chẳng lẽ là nhân vật số một của địa khu nào đó, hồ đồ quá, xem ra hôm nay thực gặp quý nhân. Người ta là nhân vật số 1 của địa khu nào đó trước mặt lão già tự xưng là tiểu Trang, vậy lão già họ Phượng kia chẳng phải là cũng có lai lịch rất ghê gớm sao.

Ít nhất cũng là quan lớn cấp phó bộ, phó tỉnh trở lên, hơn nữa, theo những gì từ miệng cục trưởng Trương nói, lão già này tám phần là từ thủ đô đến giải sầu, quan to thủ đô a.

Nếu không phải là cán bộ cấp cao, quan lớn thủ đô, hay là nhân vật lớn từ trung ương…’ Diệp Phàm trong lòng chấn động, âm thầm khiếp sợ đồng thời cũng là âm thầm vui mừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.