- Ôi… một nhiệm vụ không thể hoàn thành được. Bảo huyện Ma Xuyên chúng ta phải vượt qua huyện Hồng Sa Châu, thật là không thể nào được.
Chu Phú Đức cũng không già mồm cãi láo, nói thẳng ra, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
- Đúng thế. Chỉ có hai năm, nếu cho mười năm thì còn có thể. Với thời gian ngắn như thế, tình hình huyện Ma Xuyên chúng ta thì Bí thư Chu cũng nắm quá rõ rồi.
Công nghiệp thì yếu kém, nông nghiệp cũng không có gì đặc sắc. Dân cư đều sống dựa vào việc trồng khoai lang, trồng lúa, nuôi lợn.
Còn vể việc trồng trà thì cũng không ra sao cả. Không có nguồn thu nhập nào khác, cả việc cơm ăn áo mặc và việc trẻ em được đến trường vẫn còn gặp nhiều khó khăn. Vấn đề nan giải nhất là giao thông trong huyện. Cái gì mà gọi là đường chứ, núi Thiên Xa đó, chẳng qua chỉ là một con đường cụt…
Diệp Phàm cũng đã có những tìm hiểu bước đầu vể những khó khăn của Ma Xuyên, nêu ra một vài vấn đề còn tồn tại.
- Cũng chẳng phải là nền tảng công nghiệp yếu kém, chẳng qua chỉ là lời nói giảm nói tránh của anh. Giữa hai chúng ta cũng không cần phải nịnh nọt nhau làm gì.
Huyện chúng ta cơ bản là chẳng có được vài cái nhà máy. Về công nghiệp, ngoài mấy nhà máy và mỏ đồng bên thị trấn Thanh Sơn do đồng chí Thiết Đông thu hút được đầu tư ra, thì huyện cũng không có được vài cái nhà máy.
- Có thể nói như vậy. Công nghiệp hoàn toàn không có nền tảng gì. Thu nhập tài chính của huyện ta một năm không đến chục nghìn, đều là thu được từ nông nghiệp thôi.
Ngoại trừ mỏ đồng đã khai thác từ lâu, ước tính thu nhập từ công thương nghiệp không được 10%. Thế thì gọi gì là công nghiệp chứ.
Phó chủ tịch Lôi được phân công quản lý về công nghiệp nhàn đến phát bệnh. Mỗi ngày ngoài câu cá, chơi cờ ra chẳng có việc gì khác để làm.
Đối với mấy cái nhà máy rách nát kia, một ngày đi loanh quanh hết. Ngày ngày cứ phải giương mắt chứng kiến tình trạng kinh tế trì trệ, thật là bực mình…
Chu Phú Đức vẻ mặt nghĩ ngợi, chẳng thể vui lên được tí nào.
Ông ta nhìn Diệp Phàm một cái dò xét, nói:
- Lần này bên Mặc Hương đặc biệt phái anh đến đây. Những việc anh làm đối với Ngư Dương cũng có chút nổi bật.
Khiến một huyện vốn nghèo thứ năm thứ sáu của huyện trong chốc lát trở thành huyện đứng thứ mười lăm của tỉnh cũng phải cần đến hơn một năm, tiến lên một giai đoạn…
Tin rằng Bí thư Trang và Chủ tịch địa khu Vương cũng thấy được điểm này, điều động anh đến đây. Bọn họ giao cho anh nhiệm vụ này cũng là ép buộc phía tỉnh rồi.
Huyện Ma Xuyên chúng ta nếu vẫn không thể thoát khỏi cái tiếng nghèo nhất tỉnh thì tôi thật chẳng còn biết giấu mặt vào đâu. Hàng ngày cứ phải nhìn cảnh cả huyện chẳng có được đoạn đường nào trải nhựa cả.
Đến giờ vẫn toàn đường đá, xe cộ đi qua là bụi bay đầy trời, áo quần thì bám dày một lớp bụi. Thật đáng buồn, ôi.
Biết là hổ thẹn đấy nhưng tôi cũng lớn tuổi rồi, trình độ văn hóa thấp, kiến thức nông cạn, chẳng thể nào theo kịp thế hệ trẻ bây giờ nữa rồi. Anh có ý tưởng gì, phải làm những gì, tôi đều toàn tâm toàn ý ủng hộ.
- Cảm ơn anh, Bí thư Chu. Có câu này của anh tôi yên tâm rồi. Nói thật là tôi cũng đang trong thế khó đây. Kinh tế của Ma Xuyên mà không đi lên, tôi còn có thể đứng vững ở đây nữa không?
Qua bước đầu tìm hiểu, tôi cho rằng huyện mình vẫn nên giữ nguyên bản sắc. Trước tiên phải mở rộng, sửa sang đường xá một chút.
Nếu không các loại nông sản, hoa quả trồng trong núi không có cách nào vận chuyện ra được. Bàn đến vấn đề đường xá ở Ma Xuyên, chỉ cần mấy vị lãnh đạo của địa khu và một vài thương nhân hợp tác với nhau là sẽ ổn thỏa thôi.
Không sửa chữa nâng cấp đường xá thì không xong. Tuy nhiên, chúng ta cũng không có tiền để sửa chữa toàn bộ.
Tôi nghĩ vận động toàn thể cán bộ, công nhân viên và dân chúng trong huyện hợp mưu hợp sức, xem có thể làm được chút nào không. Huyện đầu tư một chút, dân chúng bỏ công bỏ sức giúp một chút là có thể sửa xong được con đường đó.
Nếu không thì bàn chuyện gì cũng chỉ là nói suông thôi. Các nhà đầu tư còn chẳng vào được thì nói gì đến chuyện đầu tư phát triển kinh tế.
Diệp Phàm chân thành nói.
Trong lòng thầm nghĩ: “anh dĩ nhiên là ủng hộ tôi rồi. Đạt được thành tích thì cả hai chúng ta cùng hưởng, lỡ có thất bại thì một mình tôi chịu. Tuy nhiên lần này cũng chỉ là ngoài mặt đồng ý ủng hộ, thái độ thật sự thì còn phải xem biểu hiện bằng hành động như nào nữa.
- Có vẻ cũng không dễ để làm được những việc đó. Trước đây mỗi năm cục giao thông địa khu sẽ trích một ít, tôi cũng sẽ đi tới các ban ngành của các địa khu khác để huy động một ít, toàn bộ khoản tiền nhiều nhất là được bảy tám trăm nghìn.
Thiếu chút nữa khiến cục trưởng Ngô giơ chân rồi, thấy tôi liền trốn mất, căn bản là không tìm thấy người, nói huyện Ma Xuyên chúng ta chính là một khối u ác tính gì gì đó.
Khoản tiền đầu tư cho giao thông năm nay vẫn chưa được trích. Vài ngày nữa tôi sẽ đi địa khu một chuyến.
Bảy tám trăm nghìn này là khoản tiền cố định rồi. Còn về huyện mình thì anh chẳng cần nghĩ làm gì nữa. Tình hình tài chính của huyện có lẽ anh cũng chưa nắm rõ lắm. Về mặt sổ sách thì đều là các khoản thâm hụt.
Hiện nay còn nợ bên ngoài hơn mười triệu. Muốn người dân đóng góp công sức thì có thể tuyên truyền được.
Kêu gọi Trưởng ban tuyên giáo Đỗ phối hợp thực hiện, khuếch trương thanh thế. Tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm.
Chu Phú Đức vừa nhả khói vừa khẽ lắc đầu, cảm thấy hơi nhức đầu.
- Còn nữa, năm chiếc xe anh mang về định sắp xếp thế nào? Hôm đó đưa cho cục trưởng Ngô hai chiếc, còn lại ba chiếc, anh đưa ra ý kiến đi, bây giờ xe còn đang để ở trong huyện.
Chu Phú Đức nói.
“ kì lạ thật. Con người Chu Phú Đức khôn khéo như vậy sao lại không hiểu để đi làm mà lại để việc tốt như thế cho mình. Chẳng lẽ việc phân phối xe này sẽ gây phiền toái gì đó.” Diệp Phàm giật mình, lập tức cười nói:
- Bí thư Chu, mặc dù những chiếc xe này là do tôi lấy từ chỗ cục trưởng Lâm về nhưng cũng là dựa vào danh nghĩa của huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện Ma Xuyên.
Đương nhiên nên để anh lo việc phân phối chứ. Bảo tôi đi phân phối, thứ nhất là tôi không hiểu rõ tình hình trong huyện, không biết đơn vị nào cần đến xe. Hai là cũng không được thỏa đáng, vẫn nên để anh phân phối thì hơn.
Diệp Phàm vội đem củ khoai lang bỏng tay này trả lại Chu Phú Đức.
- Haha. Tôi già rồi. phòng tài chính là do anh quản lý. Việc phân phối xe vấn nên để anh đảm nhiệm đi, quyết định thế.
Chu Phú Đức cười.
- Vậy được. Tôi thấy chiếc Santana của bí thư Chu cũng khá cũ rồi, không tiện lợi cho việc công tác. Anh là người đứng đầu của huyện ủy. Trước tiên anh hãy chọn lấy một cái còn chiếc xe cũ của anh có thể phân cho đơn vị nào đó.
Diệp Phàm trước là dành cho Chu Phú Đức một ân tình. Hơn nữa, xe mà bí thư Chu cần dùng, tự nhiên sẽ không có ai dám giành đoạt. Còn lại hai chiếc xe sẽ nghĩ cách để phân phối đi. Không nên vì chuyện xe cộ mà đắc tội với người ta lại chuốc thêm phiền phức.
- Haha, được. Tôi cũng không khách sáo nữa. Trước tiên chọn chiếc đời 2 đi. Còn chiếc xe cũ của tôi anh cứ xem xét rồi sắp xếp đi.
Chu Phú Đức cười. Trong lòng thầm khen Diệp Phàm hiểu chuyên, mắt nhìn thật chuẩn.
- Còn nữa, huyện ta cũng đã hơn một năm nay không có chủ tịch huyện. Nên chiếc xe trước kia đã chuyển sang cho đơn vị khác từ lâu. Tôi nghĩ anh cũng nên lấy một chiếc đi.
- Không cần đâu. Tôi có mang một chiếc xe tới, dùng cái đó là được rồi.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Vậy sao được? Chiếc xe của anh đã quá cũ rồi, nếu giữa đường bị hỏng hóc thì ảnh hưởng đến công tác. Hơn nữa đường ở huyện ta quá kém, như vậy thì nguy hiểm lắm.
Chu Phú Đức lắc đầu.
- Không sao đâu. Chiếc xe này của tôi là phần thưởng khi bắt được tội phạm quốc gia khi còn ở Lâm Tuyền. Tuy sau đó có đụng độ vài lần, có hơi hỏng chút xíu nhưng tình trạng vẫn còn tốt.
Diệp Phàm từ chối, trong lòng thầm nghĩ: “ bảo mình lấy một chiếc, không chừng sau lưng còn bao nhiêu ánh mắt muốn giết chết mình.”
Vừa quay lại phòng làm việc phó chủ nhiệm Nông Viện Viện báo cáo tòa nhà đã được dọn dẹp lau rửa sạch sẽ. Chỉ có điều hiện tại còn chưa xác định được số người ở cho nên tạm thời chưa có biện pháp sửa chữa. Đã dán thông báo rồi nhưng chưa có ai đến đăng kí.
- Haha. Đừng lo. Thử đợi vài ngày xem. Có lẽ mọi người còn đang suy tính. Liệu có phải sẽ có người đi đầu xông vào hang cọp.
Diệp Phàm cười nói, nhưng trong lòng thì lại thấy sửng sốt: “ quái lạ, chẳng lẽ cán bộ ở huyện này đều thật sự tin vào ma quỷ. Nếu không phải, chẳng lẽ họ không muốn làm bạn với mình. Tại sao lại không muốn đến ở, không lẽ còn nguyên nhân nào khác?
- Phó chủ nhiệm Nông, cô thông báo cho các phó chủ tịch huyện, đặc biệt là phó chủ tịch phụ trách nông nghiệp, đồng chí Lôi Lượng Minh và phó chủ tịch phụ trách công nghiệp, đồng chí Bao Trường Thanh. Bảo họ chuẩn bị đi. Mai tôi muốn nghe họ báo cáo cụ thể tình hình nông nghiệp và công nghiệp trong huyện. Trọng điểm là vấn đề khôi phục kinh tế. Tập trung việc ổn định và phát triển nông nghiệp, làm nổi bật đặc sắc của ngành nông nghiệp. Vể mặt công nghiệp có ý tưởng gì hay cứ việc đề xuất. Đổi mới và phát triển là chính, càng mạnh dạn càng tốt.
Diệp Phàm giải thích, nói một lần một loạt các yêu cầu.
Vừa nói xong,
ở cửa có một ông lão đến. Trên đầu lưa thưa vài sợi tóc, dưới cằm thấp thoáng mấy sợi râu. Dáng người thẳng, mặc chiếc áo Tôn Trung Sơn màu xanh cổ bị giặt trắng. Khổ người có chút già lão…
Diệp Phàm đang buồn bực thì Nông Viện Viện vội hô:
- Xin chào Chủ nhiệm Cố.
“ chủ nhiệm Cố, là chủ nhiệm của địa phương nào vậy?” Diệp Phàm trong lòng nghi hoặc, nhất thời không nghĩ ra. Tuy nhiên thấy điệu bộ cung kinh của Nông Viện Viện, trong lòng thầm nghĩ người này chắc cũng có chút vai vế trong huyện. Bởi vậy muốn chào hỏi ông ta một tiếng.
Ai ngờ chủ nhiệm Cố lại mở miệng trước, nói bằng giọng kiêu căng:
- Tôi là Cố Vân Phong, làm việc ở Hội đồng nhân dân.
“ Hội đồng nhân dân, hóa ra là Chủ tịch Hội đồng nhân dân Cố Vân Phong. Ta nói có gì mà ghê gớm. Một ông già sắp xuống mồ rồi còn khoe khoang cái khỉ gì nữa.” Diệp Phàm cười thầm trong lòng, miệng thì nhiệt tình cười nói:
- Là chủ nhiệm Cố đấy à. Chào chú, mời ngồi. Phó chủ nhiệm Nông, mau pha trà.
- Không cần, ta chỉ hỏi Chủ tịch Diệp một câu thôi.
Cố Vân Phong còn nghĩ mình là nhân vật chính thật, ra vẻ.
Xem chừng là tật xấu khi còn là nhân vật số một. Dù bây giờ đã lui về tuyến hai nhưng vẫn chưa quên những lời nói quyền uy.
- Chủ nhiệm Cố, mời chú nói đi ạ.
Diệp Phàm hơi có phần khách sao. Bởi vì một chủ tịch huyện như hắn cũng vẫn còn cần sự tán thành của Hội đồng nhân dân. Một thời gian nữa huyện sẽ tổ chức đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân. Sau khi buổi lễ đó xong, hắn mới chính thức thành chủ tịch huyện.
Tuy nói đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân chỉ là một thứ thủ tục, phần lớn đều là do phía trên giao cho một số vị đại biểu đến cùng tổ chức qua loa là xong.
Tuy nhiên cũng có chuyện lật thuyền trong mương. Ví dụ như trường hợp nhảy phiếu hoặc chưa thông qua. Tình huống kiểu này thường là do có người dở trò. Đương nhiên, không thể thông qua, anh đành phải lén lút tìm đường vể phủ còn vấn đề về sau sẽ do cấp trên tự khắc giải quyết.
Đương nhiên, tình huống như này cũng không thường xuyên xảy ra, thường là rất hiếm. Bởi vì cả Đảng ủy và Hôi đồng nhân dân đều phải chịu trách nhiệm nếu để phát sinh tình huống này. Như thế thực ra chứng tỏ Đảng không thể kiểm soát gì được địa phương, ảnh hưởng quá lớn.
- Vừa rồi tôi đi tìm Bí thư Chu. Anh ấy nói còn hai chiếc xe. Tôi cũng không làm kiêu, liền chọn một cái Santana 2.
Hội đồng nhân dân chúng tôi cho tới nay, vì ủng hộ công tác của Huyện ủy và Uỷ ban nhân dân huyện, không lẽ đến chiếc xe cũng không nỡ phân cho sao?
Tình hình tài chính của huyện như thế nào chúng ta đều rõ cả. Trước đây thì không nói làm gì. Tuy nhiên lần này địa khu đã phân cho mấy chiếc xe, nói thế nào cũng nên phân cho Hội đồng nhân dân một chiếc.
Nếu không, với tư cách cơ quan đại biểu của nhân dân, làm sao thực hiện được nghĩa vụ giám sát mà nhà nước giao cho, làm sao để giữ được mối quan hệ tốt với nhân dân
Đừng tưởng Chủ nhiệm Cố già rồi, miệng lưỡi xem ra vẫn còn rất sắc sảo, mồm mép tuyệt nhiên không già chút nào. Để lấy được chiếc xe đã phải đưa ra bao nhiêu lí lẽ, cứ như Hội đồng nhân dân đã làm được bao nhiêu việc lớn kinh thiên động địa không bằng.
“ chẳng làm được cái trò trống gì đến lúc muốn xe thì đòi quyền lợi, sao không thấy nói đến trách nhiệm?” Diệp Phàm trong lòng cười khổ. Đối với lão già ghê gớm này, tạm thời chưa nghĩ ra cách đá đít.
Diệp Phàm cười nói:
- Chủ nhiệm Cố, Hội đồng nhân dân là một trong bốn cơ quan điều hành của huyện. Theo lý mà nói nên được phân xe.
Tuy nhiên, tình trạng của huyện ta chú cũng thấy cả rồi, tiền đều là đi vay, đều chỉ là hình thức thôi.
Khó khăn lắm mới lấy được mấy chiếc xe từ địa khu về. Vừa chốc cái đã chỉ còn hai chiếc. Nhiều phòng trong huyện còn chưa có xe những đơn vị chấp pháp như viện kiểm sát, tòa án nghe nói rất khan hiếm xe cộ.
Cảnh sát của phòng công an còn phải lái máy kéo đi phá án. Cho nên, chú xem như này được không, vừa hay Bí thư Chu vừa để lại chiếc Santana chỗ tôi, trước mắt cấp cho Hội đồng nhân dân dùng, thế có được không?
Diệp Phàm thương lượng, cố gắng không để đắc tội với lão già lợi hại này.
Loại người như lão già này, đảm bảo sẽ không giúp ai lo chuyện bao đồng, trước mặt cấp trên nói vài lời tuyệt nhiên là chẳng còn vấn đề gì nữa.
Hơn nữa, như Cố Vân Phong, dù sao cũng sắp nghỉ hưu rồi, cũng không muốn thăng quan gì nữa, ông ta còn sợ ai chứ? Nói chung không thể đề nghị lãnh đạo địa khu lấy đi cái mũ chủ tịch Hội đồng nhân dân của ông ta.
- Giả ăn mày đấy hả? Chiếc xe của Bí thư Chu ai mà không biết, trên đường về xã thị trấn còn phải dừng lại vài lần. Cái thể loại xe sắp vứt đi này còn đem ra dùng làm gì? Dù sao cũng không thể coi Hội đồng nhân dân như tổ tông già cần phải thờ cúng. Chí phí hương khói mỗi năm cũng không đáng bỏ ra.
Cố Vân Phong có chút kích động, môi run lên bần bật, như sắp tuôn ra một tràng những lời oán giận
- Tiền sửa chữa Uỷ ban nhân dân huyện đưa cho, các chú dùng thế nào.
Diệp Phàm vẫn kiên nhẫn thuận theo tính khí của Cố Vân Phong.
- Chủ tịch Diệp, nói thật với anh, nếu hôm nay anh không cấp cho chúng tôi một chiếc xe mới, tôi sẽ không đi đâu. Có phải anh coi Hội đồng nhân dân chúng tôi là đồ rạc rưởi phải không, hừ.
Cố Vân Phong đấu với Diệp Phàm, đem Hội đồng nhân dân ra dọa dẫm, núp dưới chiêu bài Hội đồng nhân dân còn đồng chí Cố Vân Phong như kẻ mình người đầu trâu.
“ cứ tưởng ông Bí thư Chu cáo già này khẳng khái hào phóng, không thèm lợi lộc, còn giao cho mình việc phân phối xe.
Hóa ra chỉ là một màn kịch. Chiếc xe này, bây giờ đã thành một cái que hàn nóng bỏng tay.”