- Anh…
Nhạc Nhất Thành nhìn vẻ mặt nghiêm túc, đỏ phừng phừng của trưởng ban Thái. Muốn đứng dịch sang bên vách tường nhưng lại không muốn bị mất mặt.
Muốn đấu khẩu nhưng tự nghĩ không có thực lực, bởi vì trưởng ban Thái đứng bên cạnh nhưng như hổ rình mồi. Chỉ mình thế gia của Từ Ngôn cũng khiến cho Nhạc Nhất Thành chống cự lại được. Vì thế Tiểu Nhạc nhất thời cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
- Mẹ nó, hôm nay “không phải cái thứ gì” ta đây cần phải dạy cho “cái gì” ngươi một trận.
Nhìn Nhạc Nhất Thành muốn can thiệp nhưng lại bị lão già kia làm nhục. Cũng thật quá kiêu ngạo, Diệp Phàm chưa từng chịu đựng quá như thế. Một tiếng “bốp” truyền đến bên tai, tự nhiên Từ Ngôn dựa vào Diệp lão đại một chút.
Gương mặt đột nhiên sưng đỏ lên.
- Mày dám đánh tao, dám đánh tao! Tao sẽ làm cho mày không ra nổi nơi này!
Từ Ngôn thiếu chút nữa thì ngất đi, sau một hồi sửng sốt chợt tỉnh trở lại.
Nắm đấm của hắn lập tức hướng về phía Diệp Phàm. Mọi người bên cạnh nhìn thấy cũng đồng loạt lao vào đánh hội đồng Diệp lão đại.
- Lùi cả xuống!
Phó trưởng ban Thái nghiêm mặt nhìn mọi người một lượt, nói:
- Gọi đồng chí của đội bảo vệ đến giải quyết một chút. Đây là Ban Tổ chức trung ương, không phải là nơi đánh nhau của đám côn đồ.
- Còn ra thể thống gì nữa, nhao nhao ồn ào.
Lúc này, một giọng nói uy nghiêm đột nhiên truyền đến từ phía sau.
Những người này của Ban tổ chức trung ương sợ hãi vội vàng đứng lại, hướng về phía tiếng nói phát ra:
- Xin chào Trưởng ban Ninh!
Ninh Chí Hòa ở Ban tổ chức trung ương chỉ xếp sau Kiều Viễn Sơn và Phó trưởng ban thường trực. Về đảng thì xếp cao hơn Thái Vĩnh Định nhiều.
Tuy nói là đồng cấp, nhưng vì sự phân công và trong thường vụ xếp thứ không giống nhau, địa vị cũng khác nhau nhiều. Sau này có cơ hội đề bạt thì người ta nhất định ưu tiên Ninh Chí Hòa hơn.
Hơn nữa, anh vợ của Ninh Chí Hòa lại là Phí Nhất Hoàn. Quan hệ này mới là nguyên nhân lớn nhất khiến mọi người phải cung kính ông ta.
- Trưởng ban Ninh, vừa rồi đồng chí Diệp Phàm này từ dưới lên báo cáo, đã đánh đồng chí Từ Ngôn. Xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến ông. Tôi lập tức sẽ phê bình anh ta, nghiêm túc xử lý!
Phó trưởng ban Thái nhìn Ninh Chí Hòa mặt nghiêm túc nói.
- Đánh người! Đồng chí Diệp Phàm, anh không đi đến Văn phòng chủ tịch báo cáo đi làm, đến Ban tổ chức trung ương lại đánh người cái gì chứ? Vừa rồi chẳng phải tôi gọi anh đến phòng làm việc của tôi có việc cần dặn dò, không ngờ anh lại ở đây đánh nhau có phải vậy không? Tuy nói anh làm việc ở văn phòng chủ tịch, nhưng cũng không thể kiêu ngạo như thế được có phải không? Anh cần phải chú ý sự ảnh hưởng, sự ảnh hưởng có hiểu không?
Ninh Chí Hòa nói đến đây rồi nhìn Thái Vĩnh Định nói:
- Phó trưởng ban Thái. Việc này nhất định phải nghiêm túc xử lý, xử lý anh ta như thế nào thì phiền anh. Tôi có việc phải đi trước, anh làm việc đi.
Vừa nói xong, Ninh Chí Hòa đi trước.
Mấy người còn lại cứ ngẩn người nhìn Diệp Phàm, những người vừa muốn đánh hội đồng Diệp Phàm lập tức phản xạ theo điều kiện lùi lại phía sau mấy bước. Bởi vì một người “đến Văn phòng Chủ tịch báo cáo đi làm” đã làm cho họ sợ.
Việc này cũng là do đồng chí Ninh cố ý tự nhiên nói để lộ ra. Ninh Chí Hòa vừa đi vừa cười trong lòng, luôn nghĩ đến sự bẽ mặt của lão Thái.
- Việc này…đồng chí Nhất Thành, anh còn không dẫn đồng chí Diệp Phàm đến phòng làm việc của trưởng ban Ninh đi, không lại làm lỡ thời gian đến Văn phòng Chủ tịch báo cáo.
Thái Vĩnh Định xoa xoa cằm nói, khẩu khí đã thay đổi 180 độ so với lúc vừa nãy.
- Việc đó? Nhưng việc ở đây vẫn chưa…
Nhạc Nhất Thành cũng tương đối ghê gớm, cố ý nói úp mở, ý muốn nói việc này xử lý thế nào. Không phải ông muốn xử lý nghiêm túc sao?
Không thể không nói, Nhạc Nhất Thành rất giỏi trong việc thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, lập tức nhận ra chân tướng từ trong lời nói của Ninh Chí Hòa. Dường như, thái độ của trưởng ban Ninh đối với Diệp Phàm rất tốt. Nhạc Nhất Thành chỉ vì mệnh không tốt nên không tìm được cơ hội để dựa dẫm mà thôi.
- Hiểu nhầm, hiểu nhầm, là hiểu nhầm thôi, căn bản là không có chuyện gì có phải không nào?
Thái Vĩnh Định đúng là lão cáo già, biết cách bỏ qua. Nói xong còn liếc nhìn Từ Ngôn một cái, ý muốn nói anh nên thể hiện ra một chút.
- Không có gì, vừa rồi không cẩn thận nên va phải thôi. Đây là lối đi, mời các anh!
Từ Ngôn hết sức uất ức nhưng dưới ánh mắt vừa rồi của trưởng ban Thái thì anh ta đành phải cố gắng nhuốt cục hận này. Xoay người nhường đường.
- Cảm ơn trưởng ban Thái.
Diệp Phàm còn cố ý thể bày tỏ cảm ơn.
- Ha ha, không có gì, nên thế mà!
Thái Vĩnh Định nói ra những lời này, Từ Ngôn rất kích động muốn lao lên đánh lão Thái một trận nhưng tiểu Từ không dám như vậy, y dám nghĩ nhưng không có gan làm.
Diệp Phàm bước đến trước mặt, Nhạc Nhất Thành đang muốn đi cùng, nhưng bị trưởng ban Thái kéo nhẹ lại nói nhỏ:
- Đồng chí Diệp Phàm đến Văn phòng Chủ tịch, ha ha?
- Anh ấy được điều động từ dưới lên Văn phòng trung ương nhậm chức Chủ nhiệm Phòng Thanh tra, kiêm Phó chánh văn phòng Chủ tịch Đường. Vừa rồi trưởng ban Ninh muốn trực tiếp nói chuyện với anh ấy, cho nên tôi dẫn anh ta đi. Phó trưởng ban Thái, ông có lẽ không biết, anh ta là bạn học của tôi. Ha ha.
Nhạc Nhất Thành không giấu nổi sự đắc ý.
- Thế thì tình cảm rất tốt, “nhà ở ven hồ được hưởng trước ánh trăng”! Tiểu Nhạc, sau này anh sẽ được thoải mái rồi.
Nhạc Nhất Thành cảm thấy con người trước giờ mắt cao hơn trán như trưởng ban Thái hôm nay hình như bất ngờ lại thân mật với mình. Anh ta nhìn rõ trong mắt trưởng ban Thái lộ ra sự ngạc nhiên.
Nhạc Nhất Thành hiểu rõ, đó là do chức vụ của người bạn học Diệp Phàm đã làm cho lão Thái thay đổi thái độ.
- À bạn học của tôi, trưởng ban Thái có thể không rõ về anh ấy. Khi đó anh ấy là người nhỏ tuổi nhất lớp tôi, còn tôi lại là người lớn tuổi nhất. Chúng tôi một lớn một nhỏ lại hợp nhau, anh ấy là lớp trưởng tôi là lớp phó. Không ngờ, năm nay vừa mới tròn 27 tuổi, anh ấy đã ngôi lên vị trí làm tôi rất ngưỡng mộ.
Nhạc Nhất Thành tỏ vẻ hạ thấp mình, thực ra là đang mở rộng mối quan hệ của mình. Muốn mượn oai của Diệp Phàm để có thể làm cho trưởng ban Thái sau này khách khí với mình một chút.
- Nhân tài ưu tú thì nên nhận được sự trọng dụng, Đảng chúng ta chẳng phải là luôn trong chế độ cải cách trọng dụng nhân tài, cần phải đề bạt một lớp cán bộ thanh niên. Tôi thấy như thế là tốt, làm cho thanh niên hết lòng phát huy năng lực, như vậy mới xây dựng tốt hơn tổ quốc chúng ta!
Thái Vĩnh Định cười tủm tỉm nói.
- Hay quá, ha ha ha…
Nhạc Nhất Thành lại không chịu nổi cười lên vài tiếng.
- Ha ha, có lẽ lão Từ Ngôn kia hận tôi chết mất.
Diệp Phàm vẻ mặt nhẹ nhàng, từ từ nói, vốn là không muốn che dấu dáng vẻ đó.
- Hận cũng vô ích, hắn dám làm gì anh? Anh không gây phiền toái cho hắn cũng là tốt rồi. Trước kia hắn ỷ vào sự tin tưởng của trưởng ban Thái, và thế gia cũng có chút phân lượng. Ở trong ban cũng tương đối kiêu ngạo. Xem hắn từ nay về sau còn dám to mồm với tôi nữa hay không.
Nhạc Nhất Thành vô cùng thỏa mãn.
- Đến rồi, anh vào đi, tôi đi trước đây. Buổi tối chúng ta làm gì bạn học cũ?
Nhạc Nhất Thành nhìn phía trước và nói.
- Buổi tối, có lẽ không rỗi, để qua vài ngày xem thế nào tôi sẽ chiêu đãi nhé.
Diệp Phàm cười nói, phát hiện Nhạc Nhất Thành tuy nói có chút nịnh bợ nhưng con người khi đồng ý mình giúp đỡ mình, khi gặp chuyện vẫn bằng lòng đứng ra. Việc hôm nay chính là sự chúng minh rất rõ, về “nịnh bợ”, con người đều “nịnh bợ”, chí là có rõ ràng hay không mà thôi.
Nhạc Nhất Thành đi rồi Diệp Phàm bước vào phòng làm việc của Ninh Chí Hòa.
- Việc này, trưởng ban Ninh, cháu xin lỗi, vừa rồi không nhịn được. Cháuthực là không nên ra tay như thế.
Diệp Phàm xoa xoa cằm, vẻ mặt hối lỗi, bắt đầu kiểm điểm khuyết điểm của mình.
- Ha ha ha, đánh hay lắm!
Bỗng nhiên Ninh Chí Hòa bật cười lên, lời nói ra làm cho Diệp lão đại suýt nữa thì ngất đi, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Ninh Chí Hòa, nói:
- “Đánh hay lắm”, như vậy, chú Ninh đừng đùa cháu.
- Không đùa, ta nói thật đấy.
Ninh Chí Hòa không cười nữa, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói, nhìn Diệp Phàm vẫn còn đang đứng, chỉ tay vào chiếc ghế nói:
- Ngồi đây đi, chúng ta tự nhiên một chút.
- Có phải là tên đó rất nhiều người ghét hay không, cháu đánh hắn, có lẽ là thay mọi người trút giận?
Diệp Phàm hơi chút hiếu kỳ, nhìn Ninh Chí Hòa hỏi.
- Từ Ngôn, Từ gia bọn họ ở Tứ Cửu thành cũng có nền tảng nhất định, và người này rất gần gũi với trưởng ban Thái.
Nhưng lại làm cho hắn trở hình thành thói quen xấu, kiêu ngạo. Đương nhiên, hắn chỉ dám như thế trước mặt những người đồng cấp hoặc những người cấp dưới mà thôi.
Tuy nhiên, trong Ban rất nhiều cán bộ đều có chút bất mãn đối với hắn. Chỉ là mọi người đều sợ hắn, không dám đắc tội với hắn.
Chú vốn muốn phê bình hắn sớm rồi, nhưng trước mặt trưởng ban Thái cũng không tiện nói. Không ngờ hôm nay cháu đánh hắn, làm cái việc mà chú muốn làm nhưng không làm, còn giúp mọi người chút giận nữa.
Ninh Chí Hòa mỉm cười nói.
- Việc này, là do cháu tính cách không tốt. Chỉ có như thế, mà tiếng tăm truyền ra có lẽ sẽ rất không tốt. Nếu mà để cho lãnh đạo Văn phòng trung ương biết được, có lẽ sẽ phê bình cháu. Vì thế chú Ninh, chú hãy phê bình cháu trước đi.
Diệp Phàm nói.
- Phê bình. Vì sao lại phải phê bình cháu. Buổi sáng không sảy ra chuyện gì mà. Cháu xem xem, có người đến tố cáo không? Không có tố cáo thì chứng tỏ không có gì mà. Vì thế cháu không có việc gì hết.
Ninh Chí Hòa vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Đúng là không có gì, Từ Ngôn cũng tự mình nhận là bị đụng vào tường nên bị thương. Trưởng ban Thái thì nói là hiểu nhầm, đã giải quyết rồi.
Diệp Phàm nói.
- Vậy thì đúng rồi.
Ninh Chí Hòa đáp.
- Cháu cảm ơn chú Ninh đã quan tâm.
Diệp Phàm hơi vẻ cảm kích nói.
- Không cần cảm ơn đâu, chúng ta là người một nhà mà.
Ninh Chí Hòa vẻ thân thiết, nhìn Diệp Phàm nói tiếp:
- Bây giờ cháu đã vào một môi trường mới, môi trường này khác rất nhiều so với môi trường làm việc, sinh sống trước kia của cháu.
Văn phòng trung ương là trung tâm của Đảng, cơ quan trực thuộc là cơ quan các bộ ngành và các tổ chức đảng các cấp, làm việc dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Trung ương đảng.
Có người gọi đùa Chánh văn phòng trung ương đồng chí Điền Giang là tổng quản đại nội. Quyền lực của tổng quản đại nội thời cổ chúng ta có thể thấy được từ trong phim ảnh, ti vi.
Mà cháu đảm nhiệm chức Chủ nhiệm phòng thanh tra. Chức vụ này nói thế nào nhỉ?
Ninh Chí Hòa nói đến đây dừng lại và suy nghĩ.