Trà này là do hòa thượng ở Đồng Lĩnh làm, còn được gọi là “Công phu trà”.
Bởi vì, trong quá trình chế tác phải dùng nội công để mà nhào nặn. Mà
kết hợp thêm nhiều thuốc đông ý, quả nhiên là đồ tốt, người thường không có cái phúc này được.
Người bình thường muốn làm cũng không thể làm được, đó là khí rắn.
Gõ xuống một cái Ninh Chí Hòa biết đúng là đồ tốt, quả nhiên đã khen ngợi.
- Được lắm, được lắm. Sau này khi có lãnh đạo đến, cháu giúp ta pha trà nhé.
Ninh Chí Hòa cười tủm tỉm, Diệp Phàm vừa nghe mặt đã hiện lên những tia sáng kỳ lạ.
Lãnh đạo của Ninh Chí Hòa là cấp bậc gì chứ, đến lúc có khách quý đến chắc chắn phải là cấp Bộ rồi.
Còn về lãnh đạo cấp Phó chủ tịch, cũng có thể nhìn thấy được. Đây chính là cơ hội lớn từ gần quan mà được ban lộc. Không thể không quan tâm
được, cứ làm quen trước đã rồi tính sau.
- Chú Ninh đồng ý cho cháu đi rồi đúng không?
Và vui hơn chính là việc này rồi.
- Không phải đã sớm nói với cậu rồi sao, chính là con đường mà trước
kia đưa cho cháu. Đã nói rồi mà, nếu cậu muốn cứ gọi điện đến ta sẽ sắp
xếp cho, Hơn nữa, bên bố vợ cậu cũng phải làm thêm động tác. Như vậy
không đơn giản sao?
Ninh Chí Hòa nói ra khóe môi Diệp Phàm giật giật. Trong lòng tự nhiên cảm thấy “mát hơn”, mà cũng có chút kỳ lạ.
Nếu như Phí Thanh Sơn mà chơi “đánh bóng gần” với Ninh Chí Hòa, thì tại sao Ninh Chí Hòa lại rải cho hắn con đường khác. Mà lại vẫn phải đi con đường phó chủ tịch tỉnh đến chủ tịch thành phố.
Mà, vừa đi
đã là cấp giám đốc sở, Diệp Phàm không muốn lại đi con đường cũ. Diệp
Phàm trong lòng thầm nghĩ đến chức “cấp thứ trưởng”.
Cái chức Phó chủ tich thường trực đã là quá cao với Diệp Phàm, không thể vào mắ được.
- Sao thế, nhìn sắc mặt cậu như không muốn làm chức Phó chủ tịch thường trực à?
Ninh Chí Hòa sửng sốt, hỏi.
ở chỗ Ninh Chí Hòa này, khả năng che giấu của Diệp Phàm còn kém lắm. Thể hiện rất lộ.
Đương nhiên, Diệp Phàm đã coi Ninh Chí Hòa như người nhà, nên cũng không muốn che giấu. Thực ra là hắn ta cố ý như thế.
Chính là đợi cho Ninh Chí Hòa hỏi lại, bản thân cũng sẽ đưa ra kế “đánh bài gần”.
- Không phải… chú Ninh, cài này….
Diệp Phàm có chút khó nói, chỉ sợ người ta tức.
Bởi vì Phí Thanh Sơn đã nhắc, như vậy là đã biết “đánh bóng gần” rồi.
Nếu mà cứ tiếp tục nói thì người ta sẽ chán ghét, đây là điều tối kỵ
trong nói chuyện.
- Sao từ bao giờ mà cháu lại thành các bà cô thế, nói một lời, đ hay không?
Ninh Chí Hòa cũng coi Diệp Phàm như người nhà, vì thế mà dứt khoát, từ
thái độ của ông ấy có thể thấy ông ấy cũng có chút nóng giận.
- Không phải, chuyện “đánh bóng gần” chú Ninh đã suy xét chưa ạ?
Diệp Phàm cũng bị ép, sợ rồi, toát cả mồ hôi trán.
Dù sao cũng phải “lưu manh” nhắc lại xem sao. Cuối cùng cũng tranh thủ
chút, không được thì hắn sẽ theo con đường mà lão Ninh đã vạch ra.
Lại trở về Đồng Lĩnh cũng không có gì cả. Mà hắn ta cũng tự thấy làm
nhiều việc cho Tề Chấn Đào, thấy không phụ lòng ông ta rồi.
Hơn nữa bên trên cũng có ý đó, bố vợ cũng đã nhắc rồi, giờ khắc này mà không tranh thủ thì sẽ phải hối hận cả một đời.
Một khi bước lên con đường Phó chủ tịch thành phố có thể không đến 3, 5 năm lại có thể được đề bạt lên vị trí Chủ tịch tỉnh.
Bởi vì thủ phủ của tỉnh Yêu Vân là thành phố cấp phó tỉnh, nên chủ tịch thành phố cũng là cán bộ cấp phó tỉnh rồi. Mà Bí thư Thành ủy cũng
chính là bí thư tỉnh ủy.
Con đường mà Ninh Chí Hòa trải ra là từ phó chủ tịch thành phố thường vụ - chủ tịch thành phố - thường ủy
Tỉnh ủy kiêm bí thư thành ủy, nếu như không nhắc đến chuyện “đánh bóng
gần” kia.
Con đường này có thể nói là một con đường khang
trang. Lăn lộn 7, 8 năm mới có thể vào thường vụ tỉnh ủy. Bởi vì Ninh
Chí Hòa là nhân vật số một của tỉnh Yêu Vân.
- Đánh bóng gần, thế là sao, cậu đừng có bừa bãi. Lại còn thế nữa, đồng chí tiểu Diệp, đầu óc cậu có hồ đồ không thế?
Ninh Chí Hòa tức giận, chau mày lại.
Cái giọng điệu nặng nề. Cảm thấy tên tiểu tử này không biết thân biết
phận, tự bản thân đã phải trải đường cho nó thế mà nó lại không coi ra
gì.
- Chú Ninh không hiểu chuyện “đánh bóng gần” sao?
Diệp Phàm tự nhiên thốt ra, suýt nữa thì cắn răng, có thể việc này không phải như việc của bản thận vậy.
Căn bản là Phí Thanh Sơn không nói gì về chuyện này với Ninh Chí Hòa.
Nghĩ thì cũng đúng, Phí Thanh Sơn chỉ yêu thích võ nghệ, làm sao có thể
nhắc nhở cho Ninh Chí Hòa về chuyện chốn quan trường. bản thân chắc chắc sẽ hiểu nhầm ý của Ninh Chí Hòa.
- Thế nào là đánh bóng gần, cậu nói xem nào. Đúng là hồ đồ không biết làm cái gì nữa.
Ninh Chí Hòa đã lấy lại bình tĩnh, có thể cũng đã cảm nhận được trong
chuyện này có chút hiểu nhầm chăng. Bằng không tiểu Diệp hiểu chuyện như vậy thì sao có thể nói chuyện đó được.
Thế là Diệp Phàm mơ hồ nói lại chuyện, việc này không thể dùng những lời nói “toạc” ra được.
- Không phải là không có căn cứ, với tuổi chưa đến 30 của cháu, kinh
nghiệm lại không đủ, sao có thể đề bạt lên chức phó tỉnh được?
Ngay cả trên lý thuyết thì đánh bóng gần cũng không được. Sẽ khiến
người ta loạn mắt. Có những chuyện cậu cũng không được nghĩ quá tới bờ
nào đó.
Mà cũng có những chuyện có thể đề cập được. Nếu như cậu tin tường thì sẽ không có lợi cho cậu.
Đi được đến đây không phải là dễ dàng. Không thể để bản thận tự hại mình được.
Ninh Chí Hòa có chút không tin, lắc đầu uống ngụm trà.
Có những lời nói thầm thía, và cũng tâm sự với đồng chí tiểu Diệp, mà cũng nhắc nhở đồng chí cũng đừng rơi vào bẫy.
Quan trường cũng rất hiểm ác, sơ ý bước một bước sẽ khiến cho ta rơi vào vực thẳm mà không thể quay lại được.
Nhưng, những lời nói của Ninh Chí Hòa cũng rất huyền diệu, khiến cho người ta phải suy nghĩ.
- Không thể, cái này cháu không thể nói là ai nói, nhưng cháu dám khẳng định, người nói ra điều này chắc chắn là người có thế lực. Mà ông ấy
không thể hại cháy, điểm này chú Ninh cứ yên tâm.
Diệp Phàm lắc đầu, trong lòng nghĩ bố vợ không thể hại mình được, như thế thì mặt trời mọc đằng tây rồi.
- Ồ.
Ninh Chí Hòa nói, trong mắt cũng lóe ra tia kinh ngạc, nhìn Diệp Phàm sau đó nhắm hai mắt lại như ngủ gật vậy.
Diệp Phàm biết là ông ấy cũng đang suy nghĩ nên cũng không lên tiếng.
Tâm trạng Diệp Phàm đã phức tạp hơn, như một tội phạm đang đợi Tòa tuyên án.
- Người kia đã đến cấp bậc nào?
Ninh Chí Hòa đột nhiên mở mắt, nhìn Diệp Phàm rồi giọng điệu đã nhẹ nhàng đi chút nói :
- Tiểu Diệp, đây là việc lớn ta không thể không hỏi lại, bằng không làm sai một bước sẽ hủy hoại cả đời cháu. Mà cũng sẽ khiến bản thân ta “bị
động”.
Việc này Diệp Phàm đều hiểu, nếu như Ninh Chí Hòa
làm, nếu như trên không có ý này thì sẽ tạo cho lãnh đạo không tin
tưởng, sẽ để lại ấn tượng xấu.
Đối với cán bộ cấp cao như
Ninh Chí Hòa, mỗi lời nói, hành động đều quan trọng. Đặc biệt là khi nói chuyện với cấp trên, một câu không đúng sẽ mất đi tiền đồ chính trị.
- Cấp Phó chủ tịch nước, vẫn đương nhiệm... bộ phận quan trọng…
Diệp Phàm không thể nói ra là bố vợ hắn, chỉ có thể nói như thế, chắc chắn rằng Ninh Chí Hòa sẽ hiểu.
Câu nói này có điểm nhấn chính là ở chữ “còn đang nhiệm”. Nếu là phó
chủ tịch nước thì chắc chắn là tốt, người được nhận đãi ngộ này của nhà
nước chắc chắn ít.
Nếu như nói đã về hưu và vẫn còn đương nhiệm thì kết quả lại hoàn toàn khác nhau.
Mà Diệp Phàm lại còn thêm một chữ “ bộ phận quan trọng” thì chắc chắn
là rõ rồi. Người này hiện không những đương nhiệm mà còn làm nhiệm vụ
tương đối quan trọng, là bộ ngành hàng đầu của nhà nước. Người này nói
ra sẽ lợi hai hơn người làm chức bình thường.
- Ha ha ha…
Ninh Chí Hòa cười rất sảng khoái, nhìn Diệp Phàm nói:
- Cậu này, lại còn chơi trò đoán với ta, không phải là đồng chí kia của cậu sao?
- Ha ha, đó là chú đoán chứ không phải cháu nói.
Diệp Phàm cũng dùng ánh mắt giả dối đáp lại, có nghĩa là thừa nhận rồi.
- Lại còn dám đùa cợt trước mặt ta. Cậu cứ về đi, một khi có gì ta sẽ
điện thoại. Cậu phải chuẩn bị cho tốt, tốt nhất là thương lượng với đồng chí đó. Bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng, việc này chắc chắn có hy
vọng.
Ninh Chí Hòa tin tưởng.
Đương nhiên, đối với một đồng chí có thể làm được việc như Diệp Phàm thì Ninh Chí Hòa cũng quyết tâm mà giúp hắn cũng đúng thôi.
Bời vì ông cũng muốn hắn ta
đến Thiên Vân để giúp ông. Bởi vì những việc mà Diệp Phàm làm bên Tấn
Lĩnh ông ấy cũng đều theo dõi cả.
Đối với người tài, thì cũng cần phải có vài người. Bằng không, bên cạnh toàn là đồ nịnh hót, thì
không có lợi gì trong chốn quan trường.
Nịnh hót cũng phải có nhưng tiên phong phải là người tài, nịnh hót thì phải trung thành,
người tài thì phải kiêu ngạo, có khi thậm chí cũng phải khiến lãnh đạo
phát hỏa.
Nhưng tuyệt đối không thể thiếu hai người đó.Bởi vì kẻ nịnh hót sẽ khiến cho lãnh đạo có cảm giác thoải mái, dễ chịu.
Bởi vì họ có thể nghĩ ra những thứ khiến cho lãnh đạo hài lòng, nói
năng sẽ khiến lãnh đạp thoải mái. Ví dụ như Hòa Thân, Càn Long đâu có
không biết rằng ông ta lòng xạ gian xảo.
Nhưng Càn Long vẫn
cần người đó, anh có tham cũng được nhưng chỉ cần cái lòng tham đó cũng
khiến cho Càn Long dễ chịu thì cũng được, bằng không, quốc khố lấy đâu
ra nhiều tiền thế để Càn Long thất hạ giang nam.
Còn người tài lại khiến cho lãnh đạo có “cảm giác an toàn”.
Không có nhân tài thì sự nghiệp không đi lên được, thế sẽ không có cảm
giác an toàn, bởi vì lúc nào cũng lo cho cái mũ trên đầu.
Cho nên kẻ nịnh hót và người tài đều có tác dụng, nhưng tác dụng đó không
giống nhau, hai người đó mà kết hợp lại sẽ khiến cho lãnh đạo sẽ vô tư,
chẳng lo lắng gì.
- Cuối cùng muốn nói với cậu, câu chuyện
của cậu, khiến tôi thấy phục đồng chí kia của cậu, có thể dám làm chuyện này. Chúng ta sẽ phải có chút kỵ hối đó. Dù sao cũng sẽ hơn thông
thường chút. Thế này không giống như cách làm việc của đồng chí đó.
Ninh Chí Hòa còn bổ sung thêm.
Chính xác là đang chỉ Kiều Viễn Sơn rồi. Bởi vì Kiều Viễn Sơn làm gì
cũng sẽ mong bình ổn. Thông thường ông ấy sẽ không thể nào làm chuyện “
vượt rào” thế này, bởi vì “nước miếng” quá là nhiều.
Mặc dù Diệp Phàm là người của mình nhưng Ninh Chi Hòa ti rằng Kiều Viễn Sơn không thể nào làm chuyện phạm quy định thế.
Lời nói thật là đáng sợ.