Hắn tiếp tục nói:
- Hiện tại chỉ còn Trưởng phòng Khương chưa có ý kiến, tuy nhiên, trước khi anh ấy cho ý kiến tôi muốn nói vài câu.
Việc này không thể kéo dài, nếu tiếp tục kéo dài thì phòng cán bộ chung quanh chúng ta có lẽ sẽ lâm vào bế tắc. Người ta sẽ nhìn chúng ta thế nào, họ sẽ nghĩ rằng chúng ta không có năng lực.
Hiệu suất công việc thấp, tư tưởng cán bộ lười nhác, không nhiệt tình với việc sát hạch. Nếu tiếp tục thế, sẽ tiếp tục chiếm nhà vệ sinh, hừ.
Diệp Phàm nói.
Khương Thủy Quân vốn định nói mấy lời hay về Mã Tân Phong, vừa nghe ý tứ của diệp phàm không phải là phê bình chính mình lãnh đạo cán bộ hiệu suất công việc thấp.
Nếu tiếp nữa, không phải nói là y không hợp là một trưởng phòng, chiếm nhà vệ sinh, vậy phải chuyển chỗ.
Nghĩ đến kết cục đáng sợ của trưởng phòng Thái Hoa, Khương Thủy Quân quyết định trong nháy mắt, ngẩng đầu lên nói:
- Phó trưởng ban Diệp nói đúng, chuyện này phòng Cán bộ chung quanh chúng ta không thể kéo dài thêm nữa. Nếu tiếp tục kéo dài, xem ra sẽ gây ra loạn lớn. Hàng chục ngàn công nhân phải làm sao bây giờ? Tôi cảm thấy đối với nhà máy thuốc lá Hải Châu mà nói, Tằng Chí Cương khá thích hợp, còn Tập đoàn Phong Mậu thì Trần Mộng Na cũng khá có ưu thế.
Thái độ của Khương Thủy Quân cho Chu Cúc Hà và Tống Ba biết việc này không thể cứu vãn rồi. Hai người hận không thể vồ lên cắn mấy cái, sau khi trở về không thể giải thích với ông chủ.
Hội nghị bộ máy lãnh đạo kết thúc tốt đẹp, 2 chức vụ cũng được quyết đinh. Diệp Phàm lập tức ra chỉ thị Khương Thủy Quân cho nhân viên chuẩn bị tài liệu tố, ký và đưa lên Trưởng ban Phượng Quốc Hưng.
Diệp Phàm vì sao đẩy Trần Mộng Na lên chức, đương nhiên cũng có một chút tư lợi. Đương nhiên, về cá nhân mà nói, Trần Mộng Na tràn đầy sức sống, so với Vương Quốc Huy có đầu óc quản lý hơn, nhưng đó không phải điều quan trọng.
Đó là bởi vì, quan trọng hơn là tối hôm qua Tiểu thư Triệu Tứ ở Bắc Kinh gọi điện thoại đến, nói là chị họ cô Trần Mộng Na muốn mời Diệp Phàm dùng cơm.
Sau khi nói bóng nói gió, Diệp Phàm mới biết, Trần Mộng Na là chị họ bà con xa với Triệu Tứ. Mà ý của Triệu Tứ xem ra không phải chỉ là ý của riêng cô, có lẽ vẫn là ý tứ của Triệu Xương Sơn.
Mà nguyên Chủ tịch tập đoàn Phong Mậu An Lâm là Chủ tịch tỉnh Uông ủng hộ lên chức, phía sau Chủ tịch tỉnh Uông lại là đồng minh nhà họ Phí. Vì vậy, Diệp Phàm không muốn đem mình đặt ở phía đối lập nhà họ Phí. Thật ra Diệp Phàm rất thông minh.
Bởi vì Tằng Chí Cương của nhà máy thuốc lá Hải Châu là do Tằng Thiên Tín cán bộ Ban Tổ chức cán bộ Trung ương ủng hộ, Tằng Thiên Tín là người của Phó trưởng ban Ninh Chí Hòa.
Cho nên, hai chức vụ một người có liên quan đến nhà họ Phí, người kia đương nhiên không thể toàn bộ cho nhà họ Phí. Cho nên, chọn người có liên quan đến Triệu Xương Sơn. Như vậy hai bên đều được phân một chén canh.
Hơn nữa, ở Việt Đông Triệu Xương Sơn mới chính là lãnh đạo của mình. Về phần đắc tội với Quản Nhất Minh, Diệp Phàm không hối hận chút nào. Lão già này năm lần bảy lượt đánh gốc rạ, có thể có cơ hội làm ngược lại lời y, Diệp Phàm quyết không nương tay.
Phượng Quốc Hưng ký tên và đồng ý báo cáo đến Cổ Hoài. Cổ Hoài cũng ký tên đồng ý đưa đến chỗ Quản Nhất Minh. Tuy nhiên, ở đây cũng kẹt lại. Báo cáo nhân sự ở chỗ Quản Nhất Minh nửa tháng không có động tĩnh. Diệp Phàm biết người này tỏ rõ là không hài lòng.
Nếu tiếp tục kéo dài, xem chừng lại lặp lại.
Thật như vậy, hao tâm tổn sức không nói, còn khiến Cổ Hoài và Phượng Quốc Hưng cười to. Diệp Phàm giật mình, lúc cùng Phí Nhất Độ nói chuyện phiếm trên điện thoại vô ý nói ra vài câu. Phí Nhất Độ đương nhiên ngầm hiểu, không cẩn thận lại lọt đến tai Ninh Chí Hòa.
Không lâu, nghe nói có kết luật về nhân sự nhà máy thuốc lá Hải Châu và tập đoàn Phong Mậu báo cáo Quản Nhất Minh đã quyết định xong. Việc này đương nhiên hai vị đồng chí Cổ Hoài và Phượng Nhất Hưng đều mở rộng tầm mắt, trong lòng thầm kêu “Không thể tin nổi!”
Khiến cho Diệp Phàm khi đi lấy báo cáo đều thấy hai ánh mắt đều có chút kỳ lạ, chợt nhìn hai người thản nhiên cười cười, còn khen tặng một câu nói:
- Vẫn là trưởng ban lợi hại, vừa ra ngựa liền làm xong việc.
- Ha ha, quản lý nhiều việc, bận quá, việc này phải giải quyết sau.
Cổ Hoài nghĩ một đằng nói một nẻo. Cũng là dễ chịu.
Nháy mắt đã đến 1 tháng 9.
Không ngờ xảy ra một chuyện lớn.
Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Khách Đô Lý Man Đầu nghiêm khắc báo cáo vấn đề sát hạch sinh viên của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, đầu tiên là sát hạch trong sáng, đến Hai vị ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Phó chủ tịch tỉnh thường trực Lâm Phong và Lỗ Đông Lai đi kiểm tra công tác qua cũng xuất hiện. Với nhóm giám khảo của Diệp Phàm làm việc thêm giờ suốt đêm, ngày hôm sau dán bảng vàng ở khách sạn Khách Đô.
Ban đầu đã định ra danh sách chức vụ, tuy nhiên, sau vài ngày xuất hiện hành động đen tối, không ngờ thay đổi chức vụ.
Lấy Lý Sâm vốn tốt nghiệp đại học Bắc Kinh làm ví dụ, Lý Man Đầu lấy danh nghĩa đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh, thành viên Mặt trận tổ quốc tỉnh nghiêm khắc phê bình Phó trưởng ban Diệp Phàm, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy được phân công tổ chức sát hạch sinh viên thay đổi thất thường, lật lọng.
Lập tức hình thành làn sóng. Các báo lớn đều đăng lại, lập tức Diệp Phàm và Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thành đề tài trà dư tửu hậu của dân chúng.
Vào ban đêm, Diệp Phàm bị Vu Chí Hải khẩn cấp gọi đi, vừa mới vào phòng, ông ta đã lấy ra một túi văn kiện lớn, nói:
- Cậu xem xem.
Diệp Phàm bình tĩnh nói:
- Tôi hi vọng Ủy ban Kỷ luật ra mặt cử người xuống dưới điều tra rõ ràng, Lý Man Đầu lại quấy rối, không điều tra một chút đã nói tôi sai. Anh Vu, ngàn vạn lần đừng che trở cho tôi, tôi tin tưởng ánh mắt quần chúng là trong sáng.
- Cậu thật muốn tôi cho người đi điều tra, nếu Ủy ban Kỷ luật tỉnh ra mặt, Cậu không chết cũng là phân. Đồng chí Diệp Phàm, Cậu chẳng lẽ không biết cái gì gọi là tính nhạy cảm chính trị.
Người nào hi vọng Ủy ban Kỷ luật tìm đến cửa, đến lúc đó mặc dù là điều tra rõ Cậu không việc gì, có thể dân chúng sẽ hiểu việc này sao?
Cậu biết, Cổ Hoài và Phượng Quốc Hưng ước gì Cậu bị điều tra. Nếu bọn họ mượn cơ hội này sinh sự, trước tiên ngưng chức của Cậu, Cậu làm sao?
Vu Chí Hải có chút tiếc sắt không rèn thành thép được, mặt mày nhăn nhó.
- Cây ngay không sợ chết đứng, tôi hi vọng anh Vu đem tài liệu này đến tay Diệp Đông.
Diệp Phàm thái độ kiên quyết, mắt cũng không chớp.
- Cấu đấy nhé, thật sự là, bảo tôi nói thế nào. Đến chỗ tôi đã rất nghiêm trọng, cậu còn muốn tôi báo cáo lên trên, chẳng lẽ không ngại mũ cao có phải không?
Vu Chí Hải mắt cũng đỏ lên.
- Không việc gì, anh Vu, anh báo cáo càng cao càng tốt.
Diệp phàm không ngờ trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ lạ.
- Trong hồ lô cậu rốt cuộc bán cái gì?
Vu Chí Hải nhíu nhíu mày, nhìn Diệp Phàm một cái, thực không rõ hắn muốn gì. Hình như việc này, lãnh đạo đều tránh không kịp hắn thì ngược lại, mới Ủy ban Kỷ luật ra mặt điều tra.
Một lúc sau, Vu Chí Hải đột nhiên nghĩ ra việc gì, hỏi:
- Việc này có phải cậu sắp xếp người viết?
- Tôi không ăn cơm no không có chuyện gì tố cáo mình chơi. Hơn nữa, còn tố cáo đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đây không phải tự bôi nhọ lên người mình sao?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc hừ nói.
- Chỉ mong là vậy.
Vu Chí Hải vẻ mặt nghi ngờ, lắc lắc đầu, nhìn Diệp Phàm một cái hỏi:
- Cậu thật sự hi vọng việc này được báo cáo lên chỗ Diệp Đông?
- Anh Vu, bây giờ còn có thể che sao? Anh cho là đơn tố cáo gian dối chỉ đưa mấy bức đến chỗ anh sao?
Tôi dám đánh cuộc, chỗ Diệp Đông chắc chắn đã nhận được trước. Phỏng chừng đồng chí có liên quan ở tỉnh, Đảng ủy công an tỉnh đều nhận được tin này.
Đã có tâm ra tay, muốn chơi một phen, tôi liền theo chân bọn họ chơi tốt một phen. Hơn nữa việc này che chỉ sợ không che được.
Lý Man Đầu ở Bắc Kinh muốn làm ầm ĩ, Tỉnh ủy vì muốn trốn tránh dao, ổn định tinh thần nhân dân chắc chắn sẽ cho người xuống dưới điều tra một chút.
Diệp Phàm nói.
- Vậy đương rồi, tôi sẽ báo cáo.
Vu Chí Hải ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Phàm vài lần gật gật đầu.
- Làm tốt lắm Vương Triều,
Trong lòng Diệp Phàm hung hăng kêu lên một câu, Lý Man Đầu cũng đến góp vui, nhưng thật ra thêm củi vào lửa, Cổ Hoài lần này nhất định làm ông phải đau xót.
Ngày hôm sau, Phó Bí thư Tỉnh ủy Diệp Đông có chỉ thị, Ủy ban Kỷ luật tỉnh cử ra một tổ điều tra, phối hợp với Diệp Phàm hỏi. Phải chú ý là chỉ thị là chỉ hỏi chứ không phải điều tra.
Buổi sáng ngày thứ ba, Diệp Phàm vừa mới đến Ban Tổ chức cán bộ đã bị Cổ Hoài gọi sang.
Đồng chí từ Ủy ban Kỷ luật đến là đồng chí Tống Quanh Huy Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật. Phối hợp hỏi chính là Phó kiểm sát trưởng Khúc Bạch Thu. Y khá kích động, trước kia ở Ngư Đồng bị Diệp Phàm làm cho mất mặt, cuối cùng tìm được cơ hội tốt lợi dụng việc công trả thù cá nhân.
Nghe nói Khúc Bạch Thu biết việc này mừng rỡ liền làm hai bình rượu xái, làm y hôm nay trên người vẫn còn mùi rượu.
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi là Tống Quang Huy ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh, hôm nay cùng Phó kiểm sát trưởng Khúc nhận chỉ thị của đồng chí Diệp Đông, tiến hành hỏi ý đối với anh.
Tống Quang Huy vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Tôi hiểu rồi, Phó chủ nhiệm Tống, Kiểm sát trưởng Khúc có việc gì cứ việc hỏi, tôi biết sẽ nói.
Diệp Phàm thái độ thành khẩn, gật gật đầu, Trưởng ban Cổ Hoài lặng lẽ lui ra ngoài.
- Trước tiên là nói về vấn đề tổ chức sát hạch sinh viên ở Thâm Quyến.
Tống Quang Huy mặt không chút thay đổi hỏi.
- Tổ chức ởThâm Quyến …
Diệp Phàm đem chuyện sát hạch sinh viên nói ra một lần.
Khúc Bạch Thu dường như không chờ được, lạnh lùng hừ nói:
- Những năm trước có sát hạch như thế đều tổ chức ở tỉnh thành, năm nay sao lại đến khách sạn Khách Đô?
- Đây là chuyện của Ban Tổ chức cán bộ chúng tôi, hình như không liên quan đến chuyện sát hạch. Chẳng lẽ địa điểm tổ chức cũng có mưu mẹo?
Diệp Phàm hừ nói, căn bản là không nói nguyên nhân.
- Việc này tôi không rõ lắm, đồng chí Diệp Phàm. Hôm nay tôi đại diện tỉnh tiến hành điều tra đối với anh. Hi vọng anh không cần giả bộ ngớ ngẩn đề lừa đảo, xé đông xé tây. Hỏi gì đáp nấy, thành thật giải thích, biết không?
Khúc Bạch Thu hừ nói, nghiêm nhiên đem Diệp Phàm làm tội phạm đang hỏi cung. Y còn lộ ra một tia khoái chí trong mắt. Tống Quang Huy nhíu mày, tuy nhiên không lên tiếng ngăn lại.
- Phó Kiểm sát trưởng Khúc, Phó Chủ nhiệm Tống nói là các anh xuống hỏi ý cũng không phải điều tra. Chẳng lẽ vừa rồi anh Tống nói sai, hay là tôi hiểu lầm?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
Tống Quang Huy gật đầu nói:
- Đồng chí Bạch Thu, chú ý lời nói và hành động. Lần này Diệp Đông bảo chúng ta xuống đây hỏi ý, không phải điều tra. Cũng không phải tổ điều tra chính thức, điểm nŕy chắc chắn anh phải rõ.