Nói cũng phải, máu mủ tình thâm.
Phương Khê Hà gật gật đầu.
4 giờ sáng.
Bởi vì đã là mùa đông, mà trời Tấn Lĩnh cũng khá lạnh. Người miền Nam vẫn mặc áo mỏng, nhưng ở Tấn Lĩnh đã dùng đến áo jacket, từ lâu. Còn người có tiền thì mặc áo lông, ngày ngắn đêm dài.
Đương nhiên, trong phòng Diệp lão đại có điều hòa, cũng không thấy lạnh
Hắn đang mơ màng ngủ thì có một âm thanh rất nhỏ truyền đến, tai của người bình thường sẽ không nghe thấy. Diệp Phàm lập tức vểnh tai, thuật mắt ưng và tai dơi thi triển kết hợp. Còn cả sóng thăm dò cũng thi triển ra luôn.
Quả nhiên có động tĩnh.
Hẳn là mấy cao thủ lẻn vào. Với đôi mắt ưng, hắn phát hiện có ba người. Đi đầu hình như là một cô gái, thân thủ đó, Diệp Phàm âm thầm lấy làm kỳ lạ. Bởi vì thuật Khinh thân đề túng của cô ta thi triển ra, thì chạm đất nhẹ như lông hồng.
Lúc cô ta đi vào phòng tiếp khách nhỏ bên ngoài phòng ngủ của Diệp lão đại, đầu tiên nhón chân lên chiếc ghế cạnh cửa rồi trượt đến bên cạnh bàn.
Ngồi xuống, không phát ra âm thanh gì. Còn hai người phía sau kém hơn nhiều. Dựa vào phỏng đoán của Diệp Phàm, hai tên phía sau phỏng chừng thân thủ tứ, ngũ đẳng.
Thấy cô gái kia sau khi ngồi xuống cũng không hành động gì tiếp, Diệp Phàm lại hứng thú quan sát ba tên cao thủ áo lông rút cục muốn làm gì? Là cướp tiền hay cướp sắc. Vậy thì vừa hay.
Hai người phía sau ra hiệu cho cô gái đi đầu, cô gái gật gật đầu.
Hai người to gan mở đèn pin, tìm được một công tắc điện trong phòng, mở đèn lên.
Đám người này cũng thật là to gan, đêm khuya vào phòng Bí thư Thành ủy còn không che dấu thân phận. Chút hóa trang cũng không luôn.
Vẫn là diện mạo bình thường, chỉ thấy một thanh niên để râu ngắn bước mấy bước tới trước giường Diệp Phàm, trừng mắt giơ tay khẽ lật chăn của Diệp Phàm lên, miệng kêu lên:
- Dậy, dậy, cô tôi tới rồi, cô tôi tới rồi, anh còn muốn đắp chăn giả chết sao?
- Anh, các người…là ai?
Diệp Phàm giả vờ hơi bối rối ngồi dậy từ trên giường. Hơi có vẻ sợ hãi nhìn cô gái kia.
Lập tức, Diệp lão đại ngây người.
Bởi vì, Diệp Phàm đã gặp cô gái này, chính là cô gái câu cá vàng mà Diệp Phàm gặp cách đây hai năm, khi đang chơi đùa ở chân núi Bích Vân dưới núi Y Lê Hà Nhạc Chi. Khi đó nghe nói người trong thôn gọi cô ta là A Tứ.
Hơn nữa, cách đây không lâu còn thấy cô ta ngồi ở bàn bên cạnh trong quán cà phê, hai bên còn hơi gật đầu chào.
- Tại sao lại là anh?
A Tứ cũng sững sờ, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hỏi.
- Cô gái, chúng ta lại gặp rồi. Tuy nhiên, lần gặp này có chút lạ lùng. Cô đêm khuya còn đến tìm hiểu chuyện gì? Cái này, đối với một cô gái, có chút bất tiện nhỉ?
Diệp Phàm vẻ mặt nhẹ nhàng, hỏi. Hơn nữa trên mặt còn như đang mỉm cười.
Hai người đi theo A Tứ cũng hơi sửng sốt.
- Sao anh lại quen cô Tứ tôi?
Người râu ngắn hỏi.
- Cô Tứ, cái tên này không tồi.
Diệp Phàm không đáp, miệng lại lẩm nhẩm lời này.
- Anh muốn chết à, không trả lời tôi?
Tên râu ngắn giận điên, một cái tát hướng về phía Diệp Phàm.
- Từ đã Phượng Lôi.
Cô Tứ khoát tay, nhìn Phượng Lôi liếc mắt một cái nói:
- Hai năm trước, lúc cô ở bãi sông câu cá tình cờ gặp. Không ngờ anh ta lại đến đây làm Bí thư Thành ủy, đúng là trái đất tròn.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, trên tay tên thanh niên này quả nhiên có hình một con phượng hoàng. Phỏng chừng là người mà Bao Nghị đã nói.
Trong nháy mắt Diệp Phàm hiểu ra, thì ra đám người này là cao thủ mà Phượng Thảo Thiên mời tới. Hơn nữa, cô Tứ gọi anh ta Phượng Lôi, mà Phượng Thảo Thiên cũng họ Phượng, cái này rất đáng cân nhắc.
Một người thanh niên đầu trọc khác rất thoải mái pha cho cô Tứ một ấm trà.
- Cho anh ta một tách.
Cô Tứ nói.
- Các người thật đúng là không khách khí, đây là nhà của tôi, phải pha trà thì tôi là người pha mới đúng.
Diệp Phàm cảm giác có chút buồn cười. Mấy người này thật là ra vẻ.
- Lải nhải ít thôi, cô Tứ nhà tôi hỏi thì anh trả lời, không hỏi thì lải nhải ít thôi. Bằng không, bàn tay Lôi gia này cũng không để yên đâu.
Phượng Lôi trừng mắt nói.
- Đúng rồi, cô Tứ đêm khuya tới nhà tôi phỏng chừng không phải là tìm Diệp Phàm ôn lại chuyện xưa?
Diệp Phàm liếc nhìn A Tứ, thản nhiên nói.
- Nhìn thấy anh, tôi đột nhiên đổi ý. Rất đơn giản, tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc là sản nghiệp của Phượng gia chúng tôi. Từ bây giờ trở đi, anh chẳng những không tiếp tụcc gây chuyện với tập đoàn Thiên Mộc, mà còn phải dùng quyền lực của anh để giúp nó ngày càng bước lên những bậc thang cao hơn. Anh làm được chứ?
A Tứ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, vẻ mặt bình thản nói.
- Cô Tứ, chuyện này, nhưng Nhị gia…
Phượng Lôi đang định xen vào, ‘bá’ một tiếng giòn vang, tên này đã bị một cái bạt tai. Diệp Phàm phát hiện, dấu năm ngón tay kia hằn lên rất rõ, cái tát này không hề nhẹ.
- Lúc cô nói chuyện sao đến lượt cháu xen mồm vào? Xem ra, Phượng Lôi, cháu ở ngoài lăn lộn lâu rồi, có phải đã quên quy tắc của Phượng gia không?
A Tứ thu tay về, vẻ mặt nghiêm túc hừ nói.
- Vâng…vâng…
Phượng Lôi không ngờ không dám cãi lại, che miệng lui sang một bên. Xem ra, cô Tứ này rất có uy tín.
- Nếu tôi không đồng ý thì sao? Có phải các người định giết Bí thư Thành ủy không?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Giết anh, không đâu.
A Tứ lắc lắc đầu.
- Vậy các người muốn thế nào?
Diệp Phàm nổi hứng, ngắm nhìn A Tứ.
Tuy hai năm đã trôi qua, cô gái này cũng không thay đổi chút nào. Vẫn ăn mặc như cô gái nông thôn. Tuy nhiên, so với ngày trước, hôm nay cô ta mặc bộ quần áo hoa văn màu đỏ nhạt.
Người có vẻ mộc mạc, không phải loại vừa thấy đã làm cho người khác điên đảo như Kiều đại tiểu thư.
Tuy nhiên, cô gái này cũng có chút phong vị khác biệt, mang lại cho người khác cảm giác ăn lâu cũng không thấy ngấy.
- Haha, tiểu tử, cô nương nhà tôi có một nghìn cách khiến anh sống không được chết không xong.
Lúc này, tên đầu trọc cười nói.
- Ồ, tôi thật sự muốn nghe xem cái gì mà gọi là sống không được, chết cũng không xong?
Diệp Phàm nhìn người này liếc mắt một cái, thản nhiên nói. Hơn nữa, tự nhiên bước đến lấy chiếc ghế ngồi đối diện với A Tứ.
- Người thực vật là một kiểu, kẻ điên là một loại. Yên tâm, phương pháp mà cô Tứ nhà tôi sử dụng, trên đời này không có người nào có thể điều tra ra được. Đương nhiên, Diệp Phàm anh bị điên là tự mình bị điên, hơn nữa còn là điên trên bụng của đàn bà.
Tên đầu trọc cười khan, đột nhiên vỗ vỗ cái bao bên người.
- Anh tìm cô gái tới điên cùng tôi chứ gì? Tôi lại muốn xem thử xem có phải con mắt của các người quá kém không.
Tôi không thích dung nhan quá bình thường, loại cô gái như của nhà anh, tôi không có hứng thú.
Diệp Phàm cố ý nói, nhìn thoáng qua cái bao tải. Một chút tức giận lặng lẽ dâng lên trong đáy mắt.
- Muốn ăn đánh phải không? Cô gái nhà tôi có bao nhiêu công tử danh gia vọng tộc tới cầu thân. Cô gái nhà tôi là ai? Loại cán bộ ngồi không mà hưởng, óc đầy bụng phệ như anh, xách giày cho cô gái nhà tôi cũng không xứng, tôi nhổ vào.
Phượng Lôi không kìm nổi lại chen mồm vào.
Tuy nhiên vừa nói xong, anh ta mới phát hiện có phải lại phạm điều tối kị của cô không, sợ tới mức lùi về sau hai bước như phản xạ có điều kiện, ánh mắt cũng không dám nhìn cô Tứ.
- Cởi ra, một cành hoa của Thành ủy phối hợp với Bí thư Diệp của chúng ta, cũng khá tương xứng đúng không? Loại hương phấn dung tục như chúng tôi đương nhiên khó lọt vào mắt xanh của bí thư Diệp. Cũng tốt, vậy để hai người ân ái vui vẻ.
A Tứ hạ lệnh.
Tay đầu trọc mở bao tải, lộ ra thân thể cao gầy của Mễ Nguyệt.
‘Ba’ một tiếng, A Tứ ra tay vỗ vài người Mễ Nguyệt một cái.
- Các người…các người là ai?
Mễ Nguyệt tức giận định kêu lên. Tuy nhiên, vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Mễ Nguyệt lập tức liền mở to mắt, hoài nghi nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Đừng hoảng hốt Mễ Nguyệt, là bọn họ đem cô tới đây để chúng ta thành đôi uyên ương đồng mệnh.
Diệp Phàm thản nhiên nói, thấy Mễ Nguyệt không bị thương tổn nào, cũng yên tâm.
Chỉ là Mễ Nguyệt chắc bị người ta đưa từ trên giường xuống nhét vào bao tải. Cho nên, áo ngủ còn xộc xệch, mái tóc bồng búi trên đầu. Trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ chứ cũng không phải sợ hãi sợ hãi gì. Cô gái này đúng là to gan.
Hơn nữa, bộ dạng ngái ngủ lại khiến đàn ông mê mẩn, đúng là mê người.
- Bí thư Diệp, anh, đây là…
Mễ Nguyệt miệng ấp úng, khuôn mắt trắng như trứng gà bóc không ngờ lại đỏ lựng lên.
- Đúng vậy, vốn là định cho các người cùng điên với nhau như vậy. Tuy nhiên, chỉ cần Bí thư Diệp nhận lời cất nhắc, hôm nay Phượng Tứ tôi sẽ bỏ qua cho các người. Đương nhiên, các người thực sự muốn chơi trò uyên ương mặn nồng, bản cô nương không cản. Đương nhiên, từ nay về sau, hai người nhớ kĩ cho bản cô nương, phải nâng đỡ tập đoàn Thiên Mộc ngày càng phát triển.
Phượng Tứ thản nhiên nói.
Phượng Tứ, chẳng lẽ là một trong bốn ‘Tây Cương Ba Ly Miêu’ của Hoa Hạ, cô gái Phượng Tứ của Phượng gia dưới chân núi Y Lê Hà Bạn Nhạc thuộc Thiên Sơn Sơn Mạch.
Nghe nói cô gái này dung nhan đẹp như Tuyết Liên trên Thiên Sơn, tuyệt thế tiên nữ. Tuy nhiên, bình thường cô đều che một tấm khắn lụa trắng trên mặt, nên không nhìn rõ dung nhan. Không ngờ hôm nay nhìn thấy cũng không tới mức như trong truyền thuyết.
Xét về khí chất của cô ta, tuyệt đối xứng là Thiên Sơn Tuyết Liên. Nhưng tướng mạo này, cũng không thể so với tiên nữ được.
Diệp lão đại cảm thấy buồn cười, không ngờ lại phải đụng độ với người của Phượng gia. Tổng hợp hoàn cảnh gặp Phượng Tứ khi trước, Diệp Phàm có thể kết luận, cô chính là Phượng Tứ vang như sấm trong vòng tròn Quốc thuật của Hoa Hạ.
- Nam Hải Nhất Thần Cước, Mạc Bắc Phi điêu ưng, Tây Cương Ba Ly Miêu, Đông Phương Thăng thổ địa, không ngờ Diệp mỗ đời này cũng có thể nhìn cô Phượng Tứ tao nhã cái thế, đáng giá…
Diệp Phàm vừa nói, vừa cầm nắp tách trà vuốt vuốt trên tách trà, uống ngụm trà, vẻ mặt bình tĩnh, dường như không để tâm trong lòng vậy.
Phượng Tử không khỏi mở to mắt, còn tên đầu trọc và Phượng Lôi bên cạnh đã sớm kinh ngạc thiếu chút nữa hóa đá rồi.
- Anh…sao anh lại biết lai lịch của cô tôi?
Phượng Lôi có chút ấp úng hỏi.
- Haha, tôi nghe người ta nói. Bây giờ tôi vừa đoán, quả nhiên đúng.
Diệp Phàm cười như bỡn cợt.
- Không ngờ Phượng Tứ tôi hôm nay lại gặp được cao nhân, khó trách ngay đến cả Nhị ca tôi cũng không làm được gì. Hoa Hạ này, thật đúng là nơi ngọa hổ tàng long.
Tuy nhiên, Bí thư Diệp, tôi vẫn kiên trì nói. Mặc dù là anh có chút thân thủ, tôi tin, trước mặt bản cô nương, anh vẫn còn non hơn một chút.
Không cần phải dùng cái bộ dạng cán bộ kia để đối phó với tôi, tôi không quen cái kiểu đó.
Phượng Tứ cũng không căng thẳng, trong nháy mắt liền lấy lại bình tĩnh. Bởi vì, sự trẻ tuổi của Diệp Phàm khiến cô yên tâm. Cô không tin thiên hạ này còn có người vượt qua thiên tài của cô.
Hơn nữa, cô dường như vô tình hữu ý liếc mắt nhìn Phượng Lôi một cái. Anh ta lập tức hiểu, vung một quyền đánh hướng về phía Diệp Phàm. Đây đương nhiên là Phượng Tứ đang thử thăm dò thực lực của Diệp Phàm.