-Ha ha 150 nghìn nhân dân tệ, đến Nông Cao Vân tôi còn không đồng ý.
Nông Cao Vân thản nhiên cười cười.
Việc này tôi lại quên mất, không có anh đồng ý để rồi xem họ sẽ lo liệu khoản tiền đó thế nào.Đới Trung Cường cười nói.
-Tuy nhiên, hay là đẩy nhanh tiến độ thuyết phục hai đồng chí kia. Chỉ có như vậy Đông Cống mới có thể thành địa bàn của chúng ta.
-Trưởng ban tổ chức cán bộ Cam Thủy Hưng, Trưởng ban tuyên giáo Y Thanh Liên. Tôi thì thấy lão Cam đây là người rất khiêm tốn. Thấy không, trong vấn đề điều chỉnh nhân sự anh ấy cũng không nói đến một lời.
Lan Lập Quyền nói.
-Anh ta còn dám nói cái gì.
Đới Trung Cường hừ lạnh một tiếng, sau đó nói:
-Cam Thuỷ Hưng hoàn toàn là do Vi Lý Quốc đẩy lên, năm đó anh ta có thể vào Thường vụ thành ủy nghe nói quan hệ với tỉnh đều do Vi Lý Quốc làm.
Hiện tại chỗ dựa vững chắc của Vi Lý Quốc ở tỉnh đã đi rồi, mà ông ta cũng thế. Cam Thuỷ Hưng mặc dù không về phe chúng ta cũng không thể dám về phe Diệp Phàm.
Nếu anh ta muốn về phe Diệp Phàm chúng ta sẽ có cách trừng trị anh ta. Tin rằng Diệp Phàm là một cán bộ từ nơi khác đến giao lưu, hai ba năm sau cũng nhấc mông đi chắc chắn sẽ không vì một cán bộ địa phương mà đắc tội với chúng ta.
-Đáng tiếc là tư lệnh phân khu Tiền Đào Quốc rất khác người, căn bản là không để ý gì, mặc kệ mọi chuyện. Làm ủy viên thường vụ Thành ủy hình như là không quan tâm đến chúng ta. Tính cách người này, khó mà hiểu được.
Lan Lập Quyền có chút đáng tiếc lắc lắc đầu.
-Đúng vậy, Tiền Đào Quốc kiêu căng vì không cùng hệ thống với chúng ta. Rất ít khi để ý đến chúng ta. Lần trước thị xã Dương Xuân có mượn của anh ta máy xúc và xe có tải trọng lớn. Vì lúc đó cần gấp mà phân khu lại có đầy đủ thiết bị. Tôi đã tự mình gọi điện thoại. Nhưng Tiền Đào Quốc lợi hại, ngay câu đầu tiên đã lấy lý do thiết bị của quân đội không thể dùng tùy tiện, lộn xộn để từ chối.
Tuy nhiên, người này không để ý đến chúng ta, đương nhiên cũng không muốn thân thiết với bất cứ ai. Trước kia Vi Lý Quốc không phải cũng giơ cành ô liu sao, kết quả thế nào, Tiền Đào Quốc vẫn không để ý đến. Suy nghĩ của người này tôi cũng không đoán ra, chẳng lẽ thật sự muốn làm một ủy viên thường vụ độc lập, cô đơn ở Đông Cống.
Đới Trung Cường khá là khó hiểu.
-Hay là tìm cơ hội gõ cửa anh ta một chút. Hệ thống quân đội thì sao chứ. Anh ta không phải đang công tác ở thành phố Đông Cống chúng ta sao. Hơn nữa, anh ta cũng là ủy viên thường vụ thành ủy, vì sự phát triển của Đông Cống là việc nên làm.
Lan Lập Quyền hừ nói.
-Thôi vậy, anh ta không muốn về phe chúng ta cũng không về phe người khác. Vi Lý Quốc không làm gì được anh ta, tin rằng người từ nơi khác đến như Diệp Phàm, lại là người trẻ tuổi người ta lại càng không để ý đến. Hơn nữa, người này tôi nghe nói có liên quan đến nhà họ Yến ở Bắc Kinh.
Nông Cao Vân thản nhiên nói.
-Nhà họ Yến? không thể nào.
Lan Lập Quyền có chút kinh ngạc nhìn Nông Cao Vân một cái nói.
-Không sai, một thời gian trước đây tình cờ tôi thấy anh ta chiêu đãi Phó quân đoàn trưởng họ Yến ở Thủy Châu.
Hơn nữa, theo người hộ tống phó quân đoàn trưởng Yến thì họ là quan hệ thân thiết. Bởi vì Phó quân đoàn trưởng Yến chỉ dẫn theo nhân viên cảnh vệ, cũng không có nhân viên cấp dưới cùng đến.
Nếu có các sĩ quan cấp tá đi cùng thì có thể nói là đồng nghiệp cùng trong quân đội giao lưu, không phải gặp cá nhân.
Anh nghĩ xem thành phố Đông Cống chúng ta cách tỉnh Nam Phúc không phải là gần. Hơn nữa, Đông Cống thuộc quân khu Việt Châu, mà Nam Phúc lại thuộc quân khu Lĩnh Nam. Về lý thuyết mà nói đoàn trưởng Yến Thành sao chạy đến đây kết bạn với anh ta.
Nông Cao Vân nói.
-Yến Thành là ai, anh Nông, anh không cần để chúng tôi đoán mò.
Đới Trung Cường có chút khó hiểu nhìn chằm chằm Nông Cao Vân.
-Ha ha, Yến Thành là người thân nhất của Phó thủ tướng, anh nói xem là ai?
Nông Cao Vân cười thần bí, có vẻ đắc ý vì mình biết nhiều.
-Khó trách, sao tên này có vẻ kiêu như vậy. Hóa ra, là người nhà họ Yến đứng sau chống lưng. Tất nhiên không coi chúng ta ra gì.
Đới Trung Cường có vẻ nản lòng, có chút tức giận.
-Mọi người cũng không nên để ý đến anh ta. Đối với chúng ta mà nói anh ta chỉ là vật trang trí thôi, không có tác dụng gì.
Nông Cao Vân nhẹ nhàng khoát tay áo. Vừa lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Không lâu Trưởng ban thư ký Lý Tinh Tinh đến.
Cô nhìn mọi người một cái nói:
-Vừa rồi gặp Diêu Thông, anh ta nói tiền để chúng ta xây dựng trụ sở tỉnh đã cấp xuống.
-Cấp nhiều hay ít?
Ánh mắt Lan Lập Quyền sáng lên, anh ta hào hứng hỏi.
-Sáu mươi triệu.
Lý Tinh Tinh giơ sáu ngón tay nói.
-Vẫn là lão Nông lợi hại, anh chạy đến tỉnh một chuyến đã đưa về sáu mươi triệu. Trước kia cán bộ Đông Cống chúng ta đi xin tiền đã bao giờ vượt quá mười triệu. Lần này Chúc keo kiệt thật sự là hào phóng một hồi rồi.
Đới Trung Cường vẻ mặt tươi cười nói, cố tình nịnh Nông Cao Vân.
-Ha ha, đáng tiếc, lúc ấy tôi xin một trăm triệu, mới cho có sáu mươi triệu, ôi nếu thêm bốn mươi triệu thì tốt rồi.
Nông Cao Vân tuy vẫn thể hiện sự bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn đầy đắc ý, ai cũng có thể thấy.
Quay sang chuyện khác Nông Cao Vân nhìn ba người nói:
-Tuy nhiên, Chủ tịch Chúc có thể cho sáu mươi triệu, cũng coi như là phá kỷ lục cán bộ đi xin tiền trong tỉnh Tây Lâm chúng ta. Lần sau đến tỉnh thành, tôi còn phải đến chào Chủ tịch Chúc, cảm ơn ông ta hào phóng quan tâm đến cán bộ Đông Cống chúng ta. Cảm ơn ông ta ủng hộ công việc của chúng ta, ha ha.
-Bí thư Nông, có sáu mươi triệu lần này nhất định anh phải giải quyết trụ sở làm việc của Cục Công an chúng tôi. Nếu không, trụ sở làm việc của cảnh sát hình sự cũ nát như vậy sao có thể phá án đạt hiệu quả cao được.
Bí thư Đảng ủy Công an Lan Lập Quyền lập tức tiến hành công cuộc tranh giành.
-Tôi nói nhé anh Lan, trụ sở của Cục Công an thành phố các anh so với trụ sở làm việc của thị xã Dương Xuân chúng tôi là không tồi rồi. Tòa nhà của chúng tôi xây dựng từ đầu những năm tám mươi. Tòa nhà của các anh ít nhất cũng xây dựng từ giữa những năm tám mươi. Tòa nhà của chúng tôi càng cũ càng phải quy hoạch xây dựng lại.
Tiền chưa tới tay hai người không ngờ đã tính toán.
-Được rồi, đều có đều có cả. Trụ sở làm việc của Cục công an quan trọng, nhưng thị xã Dương Xuân chúng tôi cũng sẽ xem xét. Tuy nhiên, đừng hi vọng cho các anh hết sáu mươi triệu. Các anh xem xem, trụ sở làm việc của Thành ủy không phải là tòa nhà lạc hậu từ thập niên tám mươi sao, phải xây dựng lại trước hết.
Nông Cao Vân ra vẻ trách cứ hai đồng chí. Trên thực tế lời nói đầy vẻ đắc ý. Đây tất nhiên là có tiền thì có quyền lực.
-Việc này, bí thư Nông, khoản tiền này chỉ sợ là không dễ rút ra.
Lúc này Lý Tinh Tinh mới nói.
-Buồn cười, Bí thư Nông xin được tiền còn không lấy được. Chẳng lẽ Vi Lý Quốc có lý do để rút khoản tiền này. Có bản lĩnh bảo Vi Lý Quốc tự mình lên tỉnh đi. Không xin được một đồng giờ lại muốn linh tinh, cho cái rắm.
Lan Lập Quyền tức giận mắng.
-Được rồi, dừng lại. Khoản tiền này chắc chắn phải qua cửa của Diệp Phàm. Rút tiền là quyền của Chủ tịch thành phố. Tuy nhiên, thôi…
Nông Cao Vân thản nhiên nói một câu.
-Hắn có thể thế nào? Thứ nhất nhận được khoản tiền lớn như vậy, tiền cũng không phải do hắn làm ra, dựa vào cái gì mà hắn quản lý. Anh Nông, tôi thấy việc này phải qua hội nghị thường vụ thảo luận. Không thể để bút của Chủ tịch thành phố như hắn muốn phê thế nào thì phê.
Đới Trung Cường cũng có chút tức giận, giọng rất lớn.
-Hừ, bút của hắn có bao nhiêu khả năng?
Nông Cao Vân hiển nhiên mất hứng nhìn Trung Cường một cái hừ một tiếng.
-Ha ha, lão Đới yên tâm. Tuy nói là Chủ tịch thành phố, Ủy ban nhân dân thành phố quản lý tiền làm những việc cụ thể. Nhưng đây là đâu, là thành phố Đông Cống. Mà khoản tiền này do phó Bí thư Nông làm ra. Diệp Phàm sao có thể làm gì? Huống chi, thực gây với chúng ta thì đến lúc đó Cục tài chính không phải là Cục tài chính trong tay Ủy ban nhân dân thành phố mà là quỹ đen của Bí thư Nông chúng ta.
Lan Lập Quyền cười nói.
-Không thể nói lung tung như vậy lão Lan, cục Tài chính vẫn là cục Tài chính thuộc Ủy ban nhân dân thành phố. Tuy nhiên, nếu có đồng chí nghe lời thì bút kia của hắn vẫn dùng được. Đương nhiên, nếu không nghe lời…
Nói đến đây, Nông Cao Vân không nói tiếp mà dùng một chút lực bẻ gãy một cây bút.
-Đương nhiên, đương nhiên.
Lan Lập Quyền cùng Đới Trung Cường đều mỉm cười.
-Không phải là như vậy, khoản tiền này có lẽ Bí thư Vi cũng không nhúng tay. Nhưng, nghe nói khoản tiền này không cấp xuống cục Tài chính thành phố.
Lúc này Lý Tinh Tinh lại nói.
-Sao lại như thế, ở tỉnh cấp tiền cho chúng ta không cấp xuống Cục Tài chính thành phố thì cấp cho ai?
Đới Trung Cường cho rằng đó là một chuyện buồn cười.
-Thật sự không cấp xuống cục Tài chính thành phố. Trên đường tôi đã gặp Cục trưởng Cục tài chính thành phố Trương Cao Nguyên. Anh ta cũng ngạc nhiên, lập tức gọi điện thoại kiểm tra. Nói là chắc chắn cục Tài chính thành phố không nhận được khoản tiền sáu mươi triệu này. Cuối cùng tôi phải kiểm tra một chút mới biết khoản tiền này đã được chuyển thẳng đến quỹ của Chủ tịch Diệp Phàm.
Lý Tinh Tinh nói.
-Vớ vấn. Đây rõ ràng là vi phạm quy định. Chẳng lẽ các đồng chí sở Tài chính bị choáng? Nếu như thế thì có gì để nói?
Đới Trung Cường tức giận nói.
-Có chuyện trùng hợp vậy sao?
Nông Cao Vân hừ một tiếng.
-Thế này không được, khoản tiền này là Phó bí thư Nông xin được, sao lại để Diệp Phàm hưởng. Phó bí thư Nông, tôi đề nghị nhanh chóng mở hội nghị thường vụ, rút khoản tiền từ quỹ đen của hắn ra. Bằng không, để hắn hưởng không có lẽ chúng ta không được gì.
Lan Lập Quyền có chút nóng nảy.
Tình trạng của Cục công an thành phố thực sự khiến Lan Lập Quyền có chút lo lắng. Hơn nữa vì trụ sở làm việc cũ nát mà trang thiết bị hiện đại cho cảnh sát hình sự và trinh thám của cục Công an đều không có. Một chút việc cũng phải mang lên sở Công an tỉnh.
Cứ như vậy thì các đồng chí ở sở Công an tỉnh cũng không muốn bị làm phiền. Thứ hai, Lan Lập Quyền là Bí thư Đảng ủy Công an người ta cũng nhìn y với ánh mắt khác.