Thằng nhãi này nói:
- Cho nên, quốc gia cần những cao thủ võ công cũng là chuyện thường. Mà những nhân tài như vậy, những cao thủ như em với anh cả nước này chẳng được mấy người, chúng ta là món hàng vô cùng khan hiếm.
Nếu không nhiều cao thủ, thì “Lôi Âm Cửu Long Hoàn” tạo ra cao thủ càng được coi trọng. Cái này, là một đường tắt để đột phá công lực thôi.
Đương nhiên, điều kiện yêu cầu cũng rất hà khắc. Nếu quốc gia cần, em có thuốc, thì có thể giao dịch thôi.
Đương nhiên, thực lực của anh Đoạn anh mới là chủ yếu. Nếu không có thực lực, dù Diệp Phàm em có dùng một sọt thuốc đi đổi, nhà nước cũng không đem chuyện nhân sự của cả tỉnh giao cả vào tay anh đâu.
Dù sao, quyền nhân sự cũng ảnh hướng lớn đến cán bộ toàn tỉnh.
Việc này sao có thể qua loa được, đúng không nào? Cho nên, em chẳng qua chỉ bắc cầu để đẩy anh lên mà thôi.
Diệp Phàm khiêm tốn nói, dĩ nhiên trong lòng lão Đoạn hiểu rõ.
Năng lực của mình bản thân mình hiểu rõ. Chức Phó bí thư tỉnh ủy này chỉ có cán bộ cùng cấp mới có thể ngồi lên, không liên quan đến năng lực lớn nhỏ.
Hơn nữa, Bí thư Đảng quân chúng tỉnh ủy không phải là người có toàn quyền quyết định nhân sự của tỉnh, chỉ có Bí thư tỉnh ủy mới có quyền đó. Lão Đoạn hiểu, tất cả đều là nhờ viên thuốc Diệp Phàm đã đổi.
- Haizz, đúng là làm khó cậu.
Đoàn Hải Thiên không khỏi có chức thổn thức, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, có chút tò mò, hỏi:
- Phối chế 'Lôi Âm Cửu Long Hoàn” cần có những dược liệu gì?
- Anh Đoàn hỏi em cái này làm gì, em có đưa phương thuốc cho anh cũng vô dụng. Đều là những vị thuốc khó kiếm thôi.
Với lại, dù mình có phương thuốc, nhưng không có cách điều chế, cũng khó mà chế ra được.
Phương pháp bí truyền đó, em với lão tiền bối giao tình tốt như vậy, nhưng lão tiền bối đến giờ vẫn chẳng chịu dạy em, đúng là tức thật mà.
Diệp Phàm nói, dĩ nhiên không để lộ khoản vốn lớn nhất của mình.
- Tôi không có ý đó, tôi không hứng thú gì việc chế thuốc. Tôi nghĩ, nếu dược liệu khó tìm, tôi có thể giúp cậu. Bằng không, cậu dốc nhiều sức vì tôi như vậy mà tôi chẳng giúp được chút gì cũng ngại lắm.
Đoàn Hải Thiên vẻ mặt đứng đắn nói.
- Loại dược liệu này, rất khó tìm. Kỳ thực, nói trắng ra, là những loại dược liệu có giá trị dinh dưỡng cao. Chẳng hạn, sâm ngàn năm trên núi Trường Bạch. Nói chung là những thứ có dinh dưỡng cao.
Trước kia trong một ngôi mộ cổ triều Đường em cũng từng phát hiện một gốc cây thái tuế mấy trăm năm. Cũng dùng làm dược liệu phối chế.
Còn có máu của trăn ngàn năm, vài loại thiên địa linh tài. Chẳng hạn sâm trăm năm trên núi, hoa sen máu, hà thủ ô... cũng được. Điều kiện duy nhất là hàm lượng dinh dưỡng phải thật cao mới được.
Diệp Phàm nói.
- Cái này, đúng là khó tìm. Phải từ 500 trở lên trên đời này ắt hẳn chẳng kiếm được bao nhiêu. Hơn nữa, thứ quý hiếm này chỉ có thể gặp không thể cầu. Cậu có đi tìm, lục soát cả thế giới chưa chắc đã tìm thấy. Có lẽ, trong lúc vô ý, nó sẽ xuất hiện ngay dưới chân cậu.
Đoàn Hải Thiên nhíu mày.
- Đương nhiên phải khó khăn, bằng không, nhà nước là tìm được rồi, vậy không phải là Trung Quốc chúng ta tạo ra đầy các cao thủ à. Anh nói xem như vậy em còn giá trị lợi dụng nữa không?
Diệp Phàm cười nói.
- Cũng chưa chắc.
Đoàn Hải Thiên đột nhiên lắc đầu cười kỳ dị.
- Anh Đoàn có tin gì về việc này à?
Diệp Phàm thân mình chấn động, ngồi thẳng lên, đương nhiên là rất hưng phấn.
Vì, lần trước lùng tìm nấm Hùng Mao mà chỉ có thể giúp cao thủ tam đẳng đột phá lên tứ đẳng, không có cách gì đột phá trên tứ đẳng cả.
Hơn nữa, một viên thuốc cần dùng lượng nấm quá lớn. Cả đống nấm lấy từ Việt Nam chỉ điều chế được ba viên thuốc cho ba đồ đệ của Thiết Chiêm Hùng đột phá.
Số còn lại chắc chế được khoảng một, hai viên nữa. Diệp Phàm trên lưng còn gánh nhiệm vụ tạo ra cho tổ A ba cao thủ tứ đẳng, để đổi lấy chức vị cho Đoàn Hải Thiên. Hiện tại cao thủ tứ đẳng vẫn chưa thấy bóng đâu. Diệp Phàm không phải là người không có chữ tín, thế nên trong lòng cũng hơi sốt ruột.
- Chưa chắc, nhưng, cũng có thể.
Đoàn Hải Thiên không phủ nhận.
- Ở đâu?
Diệp Phàm hỏi, cũng không che giấu gì Đoàn Hải Thiên.
- Đại lý Vân Nam, tạm thời tôi chưa thể nói. Để sang năm tôi hỏi thăm lại rồi sẽ nói với cậu. Nhưng, hy vọng không lớn lắm đâu. Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé!
Đoàn Hải Thiên nói.
- Vân Nam Đại Lý...
Diệp Phàm miệng thì thào, đột nhiên, hai mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm, giống như đang thưởng thức mỹ nữ vậy.
Đoàn Hải Thiên bị Diệp Phàm làm cho sợ, nhìn Diệp Phàm hỏi:
- Nhìn tôi chằm chằm làm gì, tôi đâu phải thái tuế ngàn năm. Da thịt tôi không làm thuốc được đâu.
- Đoàn ca là người Vân Nam Đại Lý, là người của Vương triều Đoàn thị!
Diệp Phàm đột nhiên nói. Người này, hai mắt lóe lên. Vì Diệp Phàm sớm đã nghe được một bí mật của gia độc họ Đoàn Đại lý.
Hơn nữa, trong hai bộ tiểu thuyết “thiên long bát bộ” và “Anh hùng xạ điêu” đều thổi phồng họ Đoàn.
- Haizz...
Đoàn Hải Thiên thở dài, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
- Anh Đoàn, chẳng lẽ anh là hậu nhân của Nam Đế Nhất Dương chỉ?
Diệp Phàm hai mắt lóe lên.
- Nói lung tung cái gì đó?
Đoàn Hải Thiên nhíu mày hỏi, vì, lão Đoàn không thích xem phim và tiểu thuyết, nên cũng không biết gì về Anh hùng xạ điêu cả.
- Thì người đó đó.
Diệp Phàm bị sự thiếu hiểu biết của lão Đoàn làm chấn động, mồm miệng thiếu rõ ràng.
- Người đó là người nào, cậu nói rõ chút đi, Diệp Phàm?
Đoàn Hải Thiên nói.
- Nhất đăng đại sư, tên là Đoàn Trí Hưng, xưng danh Ngũ đế thiên hạ, là vua của Đại lý. Còn Lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông lúc trước cùng Vương Trọng Dương đến Đại Lý thăm hỏi Đoàn gia, Chu Bá Thông còn trẻ phong lưu, đã cùng với phi tử Lưu quý phi của Đoàn lão gia, tức Lưu Anh sinh tình, làm chuyện phong lưu, sau bị Đoàn lão gia phát hiện.
Nhưng thấy hai người thật lòng yêu nhau, với lại Lão Ngoan Đồng khá khờ dại không ác ý, còn Đoàn lão gia tuy thích Anh cô, nhưng không phải là người lòng dạ hẹp hòi , hơn nữa Lưu quý phi chỉ là một trong những phi tử được sủng ái của ông, cho nên cũng không xử phạt nặng.
Chu Bá Thông rời khỏi Đại Lý Lưu quý phi đã mang thai, sau đó thiết chưởng thủy thượng phiêu Cừu Thiên Nhẫn cho rằng đứa trẻ là con của Đoàn lão gia... Đoàn lão gia không ra tay cứu giúp nên đứa trẻ chết. Sau đó Đoàn lão gia do xấu hổ với Lưu Anh và Chu Bá Thông đã xuất gia thành tăng, lấy pháp danh Nhất Đăng.
Diệp Phàm giải thích.
- Haha...
Đoàn Hải Thiên đột nhiên cười vang, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Tôi nói này Diệp Phàm, cậu là đàn ông, không ngờ cũng có thể biên ra một câu chuyện hoang đường như vậy?
- Vậy là sao? Chẳng lẽ Vân Nam Đại Lý lúc đó không có nhất mạch Đoàn gia?
Diệp Phàm hỏi, hơi thất vọng.
- Đương nhiên có Đoàn gia, nhưng không phải như những gì cậu nói trong “Anh hùng xạ điêu” đâu.
Đoàn Hải Thiên cười khẽ.
- Mẹ kiếp, xem ra Kim Dung đúng là viết bậy, viết sách mà chẳng có chút căn cứ.
Diệp Phàm giận dữ mắng một câu.
- Cậu sai rồi.
Lúc này, Đoàn Hải Thiên cười thần bí, lắc lắc đầu.
- Em sai? Sai chỗ nào?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Đoàn Hải Thiên.
- Đương nhiên là cậu sao, Kim Dung này tôi cũng có nghe nói,. Chỉ có điều bận quá, không có thời gian đọc sách của ông ta, nhưng nghe nói rất có tiếng, đại khái là tổ sư của tiểu thuyết võ hiệp gì đó.
Hơn nữa, Vân Nam đúng là có nước Đại Lý, là một quốc gia do dân tộc thiểu số ở Vân Nam, Trung Quốc thời Tống lập nên.
Năm 937 CN, Đoàn Tư Bình diệt Nam Chiếu lập quốc, quốc hiệu Đại Lý, nhân dân tôn sùng Phật giáo, nên cũng gọi là Diệu Hương quốc.
Phạm vi quản hạt lúc đó đại khái là tỉnh Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên, phía Bắc Myanmar, cùng với Lào và một số vùng của Việt Nam.
Năm 1095 CN, Cao Thăng Thái sửa quốc hiệu thành Trung Quốc, năm 1096 Cao Thăng Thái chết, Đoàn Chính Thuần lên ngôi sửa lại là Hậu Lý quốc.
Năm 1253 CN, Hốt Tất Liệt tiêu diệt Đại Lý, xây dựng Vân Nam thành tỉnh Trung Thư, Đoàn thị của nước Đại lý bị thay bằng Tổng quản thế tập Đại lý.
Còn về Nhất Đăng đại sư gì đó, dĩ nhiên là do Kim Dung tưởng tượng thôi.
Đoàn Hải Thiên cười nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói tiếp:
- Đợi khi nào nhàn rỗi, tôi nhất định phải xem bộ “Anh hùng xạ điêu” mới được.
- Hóa ra là hư cấu, em tưởng có liên quan đến anh chứ.
Diệp Phàm thất vọng, lắc đầu. Liếc mắt nhìn Đoàn Hải Thiên, hỏi:
- Anh Đoàn, chắc hẳn anh có chút quan hệ với Đoàn gia Đại lý?
- Có chút quan hệ, nhưng giờ không còn quan hệ nữa rồi.
Đoàn Hải Thiên gật gật đầu, chợt lại lắc lắc đầu.
- Xem bộ dạng anh Đoàn, chắc là có chuyện gì, thôi, em không hỏi nữa.
Diệp Phàm nói.
- Nói cho cậu cũng được.
Đoàn Hải Thiên đột nhiên nói.
- Cái này, anh Đoàn, chuyện nhà của anh, em nghe không tiện lắm.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, kỳ thật, người này nghĩ một đằng nói một nẻo, muốn được nghe chuyện gia tộc thần bí xa xưa đối nhân xử thế như thế nào.
- Kỳ thực, cũng không có gì, chút gút mắc trong gia tộc thôi mà.
Đoàn Hải Thiên nói, trâm ngâm chốc lát, mới nói:
- Diệp Phàm lần này cậu giúp tôi, chắc hẳn không có thuốc kia thì không được, nên, tôi sẽ nói với cậu chuyện gia tộc tôi. Vì, có thể sẽ có dược liệu để chế thuốc.
- Haha.
Diệp Phàm cười hai tiếng, giả bộ thản nhiên uống trà, chờ lão Đoàn công bố Đại Lý bí sử.