- Bộ dạng cô gái đó xấu như vậy, anh còn mang bên người làm gì?
Mỹ nhân cá hỏi.
- Cô ấy là một Cương thi, không giống như người sống, cho nên, bộ dạng cũng không giống. Tuy nhiên, tôi nghĩ cô ấy sẽ từ từ phát triển giống như người sống.
Diệp Phàm nói.
- Cương thi là cái gì?
Mỹ nhân ngư hỏi, Diệp Phàm đành phải nói đơn giản một chút, thật ra Diệp Phàm cũng không rõ lắm cương thi là cái gì.
- Cả hai chúng ta đều là những con rối của anh.
Đột nhiên mỹ nhân cá giống như đang rất vui vẻ.
- Tôi coi hai cô như bằng hữu.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Bằng hữu, bằng hữu tốt ư. Mỹ nhân ngư đưa bàn tay ra.
- Đúng rồi, hình như cô không có binh khí nào. Cô thích dùng loại binh khí như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi không biết, trước mắt tôi chỉ có thể sử dụng cái đuôi của mình để tiễn người. Nếu muốn dùng binh khí tôi không thể ẩn núp được. Bởi vì binh khí sẽ bị lộ ra, nếu cơ thể tôi ẩn núp, nhưng binh khí bị lộ ra ngoài, chẳng phải là sẽ hù dọa người sao.
Mỹ nhân ngư lắc lắc đầu, bộ dạng giống như buồn rầu.
- Ừ, có bảo kiếm hoặc cái gì bay trên không trung, đúng thật là dọa người rồi.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Tôi nghĩ, cô là do đại sư dùng dùng phương pháp nguyệt âm chi lộ ngàn năm mà ngưng tụ thành.
Bỏi vì do Nguyệt âm chi lộ, cho nên, cô có thể ẩn núp trong không khí mà không bị lộ ra ngoài.
Chẳng qua là lúc trước đại sư không có luyện binh khí cho cô bằng nguyệt âm chi lộ. Tôi nghĩ, nếu binh khí cũng luyện từ nguyệt âm chi lộ ngàn năm, binh khí cũng có thể tàng hình được.
Tuy nhiên, việc cô ẩn núp cũng là tương đối khó. Đối với cao thủ mà nói, việc che dấu thân mình cũng không có nhiều hiệu quả.
- Vậy anh cho tôi tìm được là được, không có binh khí, sức chiến đấu của tôi quá yếu. Thực lực của tôi là Tiên thiên, nhưng tôi chiến đấu với một Bán Tiên thiên cũng khó khăn. Mà trên cơ thể tôi chỉ có thể dùng cái đuôi làm binh khí, khả năng bị thương sẽ cao hơn. Nếu như cái đuôi của tôi bị người đánh gãy, vậy phải làm sao bây giờ?
Mỹ nhân cá giống như một cô gái tinh khiết nắm tay Diệp Phàm.
- Ừ, điều quan trọng là nguyệt âm chi lộ ngàn năm chỉ có ở đảo Thủy Tinh, mà hiện tại cái đảo này đã sớm chìm dưới đáy biển. Hơn nữa, cho dù là có đến trên đảo, tôi cũng không biết nguyệt âm chi lô ngàn năm là cái gì. Hơn nữa, tôi cũng không có khả năng dùng đến.
Diệp Phàm buồn rầu nói.
- Không sao, trước khi cha nuôi Tam Hóa mất có nói cho tôi biết. Nói là tất cả bí mật đều ở trên người của tôi. Đến một ngày nó sẽ hiện ra hết. Chẳng qua bây giờ tôi cũng không hiểu được bí mật này giấu ở chỗ nào trên cơ thể của tôi.
Mỹ nhân ngư lắc đầu.
- Cứ từ từ sẽ biết.
Diệp Phàm an ủi, trong lòng thằng này lại vừa động. Xem ra. Muốn biết được bí mật phải khiến cho mỹ nhân cá hàng phục mọi mặt.
- Cái gì, muốn trưởng lão Chu nhập ngũ, đúng là quá đáng, quá đáng quá.
Dương Trấn Tử vừa nghe điện thoại của Mễ Nhất Quần liền tức giận đập thẳng xuống bàn.
- Việc này chắc chắn là không được, trưởng lão Chu chính là cao thủ trẻ tuổi nhất trong phái chúng ta đạt trình độ 12 đẳng. Rất có khả năng sẽ đột phá Bán Thần Tiên. Trưởng lão Chu là trụ cột trong phái của chúng ta. Đúng là bọn họ quá đáng, lại muốn lấy người có vai trò quan trọng của chúng ta.
La Hồ Sơn hừ lạnh nói.
- Bọn họ đưa ra điều kiện là như thế, nếu không cho trưởng lão Chu nhập ngũ việc này người ta sẽ mặc kệ. Hiện tại người của chúng ta đang ở trong Cục Công an Hoành Không. Chẳng lẽ thật sự muốn đoạt sao?
Vẻ mặt Mễ Nhất Quần đau khổ.
- Ôi, bây giờ việc này Ngọc Chấn cũng để tâm. Thực sự anh ta cũng không giúp được gì, chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.
Hơn nữa, nếu liên quan đến Tổ đặc nhiệm A. Hiện tại người ta cũng theo dõi. Nếu như chúng ta không chịu đến lúc đó người ta sẽ giải quyết việc chung.
Ngọc Chấn nói qua, đúng theo pháp luật. Toàn bộ bọn Hồng Đường Tử sẽ phải ngồi tù. Chẳng lẽ thật sự cho hai mươi mấy đệ tử của chúng ta ngồi tù.
Phái Côn Lôn chúng ta, còn muốn đứng trong thế giới võ thuật nữa hay không? Bây giờ còn có thể giữ bí mật được việc này, một khi truyền ra, chúng ta còn mặt mũi nào chứ?
Ngọc Hồng Đông thở dài.
- Còn có một vấn đề. Tổ đặc nhiệm A muốn trưởng lão Chu nhập ngũ. Còn về phía Diệp Phàm cũng rất kiên quyết, nói là chúng ta phải đưa ba trăm triệu mới có thể xử lý xong việc này.
Mễ Nhất Quần nói.
- Ba trăm triệu, Diệp Phàm hắn cũng dám nói ra. Tôi thấy hắn không sợ gió lớn!
Trên mặt La Hồ Sơn lộ vẻ phẫn nộ.
- Một chút biện pháp Tổ đặc nhiệm A cũng không có sao? Không phải nói quyền lực của bọn họ rất lớn sao. Làm sao ngay cả Diệp Phàm cũng không làm gì được? Chẳng qua chỉ là tổng giám đốc một xí nghiệp, chẳng lẽ ngay cả lời nói của quan lớn trong chính phủ cũng không nghe sao?
Dương Trấn Tử hừ lạnh nói.
- Bây giờ là xã hội pháp chế. Diệp Phàm cứng rắn tổ đặc nhiệm A cũng không có biện pháp nào. Hơn nữa. Lãnh đạo bên kia nói, đầu tiên Diệp Phàm nói là phải bảy trăm triệu, bây giờ chỉ còn lại có ba trăm triệu, đây là điều quan trọng.
Mễ Nhất Quần nói.
Tôi thấy hắn là người xảo trá rất đắc ý có phải hay không?
La Hồ Sơn hừ nói.
Đúng lúc này, một lão gia vội vã tiến vào. Người này là Khổng Trường Sinh, trưởng lão ngũ.
- Chúng ta không cần phải lo lắng gì cả, đại sư huynh phải xuất quan.
Vẻ mặt Khổng Trường Sinh vui mừng nói.
- Bây giờ sao?
Dương Trấn Tử chấn động, hỏi.
- Ha ha, Dương Trấn Tử, lão Tứ, lão Ngũ, mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện gì?
Lúc này, có một tiếng cười từ bên ngoài đi vào.
- Trời ơi, đại sư huynh, chúng tôi đang chuẩn bị đi nghênh đón anh xuất quan đây?
Dương Trấn tử nhanh chóng đứng lên.
- Nghênh gì mà nghênh, đều là người trong nhà cả. Các cậu đang nói chuyện gì, làm sao vẻ mặt mọi người đều đau khổ vậy.
Đại sư huynh Võ Đang Vệ Sơn ngồi xuống ghế, hai chân bắt chéo hỏi.
- Ôi, đại sư huynh, lần này chúng ta gặp chuyện phiền toái rồi.
Vẻ mặt Dương Trấn Tử nhăn lại.
- Chuyện phiền toái, là chuyện gì?
Võ Vệ Sơn hỏi luôn, vì thế, Mễ Nhất Quần đem chuyện nói ra.
- Tổ đặc nhiệm A muốn lão Cửu (Chu Phi) nhập ngũ, chúng ta không cần phải đi cầu xin bọn họ, tự mình giải quyết việc này là được.
Võ Vệ Sơn hừ nói.
- Căn bản là chúng ta không có biện pháp nào để giải quyết việc này, cái tên Diệp Phàm của tập đoàn Hoành Không chính là một tảng đá thối. Người này quá kiêu ngạo, căn bản là trong mắt không coi phái Côn Lôn chúng ta ra gì. Phỏng chừng còn tưởng rằng chúng ta là giang hồ.
Mễ Nhất Quần nói.
- Muốn kết thúc, Diệp Phàm phải bóp cổ chúng ta, chúng ta sẽ bóp cổ người để xử lý là được.
Trên mặt Võ Vệ Sơn lạnh tanh như dọa người.
Việc này chỉ sợ không được, hiện tại bây giờ mọi người đều nhìn chằm chằm. Chúng ta vừa ra tay, Diệp Phàm có bị làm sao, người đầu tiên bọn họ nghi ngờ chính là chúng ta. Chuyện này, tôi nghĩ cần phải thận trọng một chút. Đặc biệt là tìm ra mấu chốt quan trọng.
Mễ Nhất Quần lắc lắc đầu.
- Nghi ngờ cái rắm ý!
Vũ Vệ Sơn đập bàn, hừ nói.
Hắn thành người thực vật rồi làm sao trông coi được chuyện của chúng ta?
Chúng ta có thể giữ lại cái mạng nhỏ cho hắn, nhưng mà, sẽ khiến hắn vĩnh viễn không nói được. Chỉ cần Diệp Phàm bị ngã, tập đoàn Hoành Không sẽ rất dễ xử lý.
- Các cậu càng sống càng nhát gan. Sợ gì bọn chúng, các cậu như thế nên mới để cho bọn họ ăn hiếp.
Về việc động thủ tay chân, đây không phải là một bữa ăn sáng. Diệp Phàm một cán bộ, hẳn là sẽ có khả năng chống cự lại chúng ta?
- Dường như Diệp Phàm cũng có mấy tay.
Mễ Nhất Quần nói.
- Có mấy tay hữu dụng?
Võ Vệ Sơn cười lạnh một tiếng.
- Đương nhiên, lần này đại sư huynh bế quan sau nửa năm đi ra. Có phải là rất viên mãn không?
Mễ Nhất Quần cười nói.
- Ôi, thiếu chút nữa đột phá đến giai đoạn niệm khí. Đáng tiếc, cuối cùng chỉ đạt tới đại viên mãn.
Võ Vệ Sơn chống cằm, sau đó liếc mắt nhìn toàn thể anh em một cái.
- Được rồi!
Đột nhiên Dương Trấn Tử đập bàn.
- Ha ha ha, rồi mới hướng đầu thôi. Ai dám làm nhục phái Côn Lôn chúng ta. Diệt hắn không cần thương lượng.
Võ Vệ Sơn điên cuồng cười lớn, ra vẻ dường như thiên hạ không có cao thủ.
Buổi tối ngày hôm sau, Diệp Phàm mang theo mỹ nhân cá đi thẳng đến Thông Thiên Hà. Tìm một nơi thật hẻo lánh rồi dừng lại.
Bởi vì, hắn muốn chó mỹ nhân cá vui vẻ, Thông Thiên Hà lớn như vậy, mỹ nhân cá có thể thoải mái vẫy vùng trong sông.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy sông lớn mỹ nhân cá đã vui mừng đến phát cuồng lên. Liền phi xuống. Hiện ra là một mỹ nhân cá.
Đúng lúc này, đột nhiên Diệp Phàm dừng lại. Nhìn nhìn cỏ lau ở bờ sông.
- Các hạ xuất hiện đi?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Đề phòng cao vậy.
Có một giọng nói có vẻ thương ách truyền đến, Diệp Phàm phát hiện, có một người ở trong cỏ lau đứng lên. Trên đầu đội mũ rơm, trên người mặc một chiếc áo không hoàn toàn giống áo đạo sĩ. Quần áo trên người thật giống như là một người nông dân cổ đại.
Người này lại có thể ngồi bên trong cỏ lau, nhẹ nhàng như không có gì. Thân thể còn có thể nhẹ nhàng qươ theo chiều gió. Khinh Thân Đề Thuật Túng này, đích xác đủ độ điêu luyện.
- Các hạ là?
Diệp Phàm giữ bình tĩnh. Nhìn đối phương. Biết hôm nay gặp phải cao thủ, hơn nữa. Người này đã theo dõi mình từ lâu, nhất định là không hẹn mà đến.
- Võ Vệ Sơn của phái Côn Lôn, Hồng Đường Tử là con của tôi.
Vũ Vệ Sơn nói, tuy nói phái Côn Lôn là đại phái võ học, nhưng không sống chết cấm kết hôn.
Cho nên, bọn họ vẫn mặc quần áo đạo sĩ và luyện công bình thường. Lúc này Diệp Phàm mới nhớ tới việc này.
Mà Hồng Đường Tử còn là đệ tử của chưởng môn Dương Trấn Tử, mà anh ta cũng là con trai ruột của Võ Vệ Sơn.
Võ Vệ Sơn là đại sư huynh trong các trưởng lão, cũng là lão Đại trong ‘Côn Lôn thập tử’, công lực cũng cực mạnh.
Cho nên, Hồng Đường Tử ỷ vào mối quan hệ với hai người trong phái và thật sự rất kiêu ngạo.
Vốn hai mươi anh em kia không muốn đến Hoành Không đập phá, tuy nhiên, có khi Hồng Đường Tử dùng thủ đoạn, cuối cùng, cũng phải đi theo anh ta.
- Hồng Đường Tử tự làm tự chịu, đã có pháp luật đứng ra trừng trị. Tuy nhiên, các hạ đi theo tôi rốt cuộc là muốn làm gì?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Ha ha ha…
Đột nhiên Võ Vệ Sơn cười ha hả, khiến cho cỏ lau bị ép ngã xuống hàng loạt.
Đây là khoe khoang sức mạnh của bản thân, Diệp Phàm cũng âm thầm cảnh giác. Bởi vì, nhìn loại khsi này có thể phỏng đoán được, Võ Vệ Sơn có thực lực giống như của Thiên Hà Hoành Đoạn, là thuộc loại cao nhất của Tiên thiên cường giả.
- Các hạ cười cái gì?
Diệp Phàm vẫn thản nhiên hỏi.
- Tôi rất bái phục, một cán bộ trẻ tuổi như vậy đứng trước mặt lão phu mà không có sợ tới mức tè ra quần.
Cậu đã học qua kỹ năng, tuy nhiên, trước mặt lão phu cũng chỉ là trò đùa trẻ con. Người thanh niên, đừng tưởng rằng trên đầu có chiếc mũ ô sa mà quần chúng như chúng tôi sợ.
Thật là đáng chê cười, trong võ thuật truyền thống Trung Quốc, quan chức là cái gì, đồ vô dụng không phải biểu diễn.
Võ Vệ Sơn nói đến đây cố ý dò xét Diệp Phàm, hy vọng có thể phát hiện ra sắc mặt của Diệp Phàm. Tuy nhiên, thấy vẻ mặt của Diệp Phàm vẫn rất bình tĩnh, sắc mặt không thay đổi.
Lão già này không khỏi có chút buồn bực, di chuyển người đi.