-Ha ha ha…
Lập tức mọi người mỉm cười.
-Hầu quân, các anh bất chính, thiếu phó sư trưởng sao? Tôi thấy trung tá Phí rất tốt?
Lúc này Trương Cường đứng một bên phất cờ cổ vũ Diệp Phàm.
-Là có chuyện như vậy, tuy nhiên, chức vụ Phó sư trưởng đều phải ở trên quyết định. Là cán bộ cấp đoàn, tập đoàn quân chúng tôi chưa có quyền tham gia. Chế độ và kỷ luật ở quân đội, đặc biệt trong việc bổ nhiệm nhà nước khống chế nghiêm khắc. Chúng tôi không có khả năng quyết định việc này.
Hầu Bình trong nháy mắt liền hiểu, thầm viện cớ nói.
-Ha ha, quyết định một vị trí cấp phó sư trưởng tập đoàn quân mà không có quyền, việc này tôi cũng không biết, chính một quân khu lớn cũng có quyền đề cử. Mà tập đoàn quân là chức sư trưởng trực tiếp lãnh đạo, đương nhiên, cũng có quyền đề nghị có phải hay không?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, nhìn Hầu Bình còn nói thêm:
-Huống chi, tập đoàn quân thứ hai xây dựng cũng chưa xong, trước mắt còn ở giai đoạn cuối, đúng là thời điểm dùng người. Lãnh đạo cấp trên hẳn là cho Quân đoàn trưởng Hầu một quyền tự chủ chọn cấp dưới lớn hơn nữa chứ?
Nói đến đây Diệp Phàm đột nhiên nhìn Phí Hướng Phi nói:
-Đến đây, Hướng Phi, hãy kính Hầu Quân ba chén, có lẽ về sau anh ấy là lãnh đạo của cậu.
-Vâng, đại ca!
Phí Hướng Phi cũng rất giảo hoạt, mơ hồ thấy như Hầu Bình có chút sợ Diệp Phàm.
Còn tưởng rằng đó là trước Diệp Phàm thành anh em kết nghĩa với Thiết Chiêm Hùng tác quai tác quái. Lúc này cũng không nghĩ gì đến sĩ diện, gọi một tiếng đại ca, giơ chén lên đến trước mặt Quân đoàn trưởng Hầu nói:
-Quân đoàn trưởng Hầu, Hướng Phi kính ngài ba chén, ngài một chén tôi ba chén. Hướng Phi thật sự muốn vì Hầu Quân làm việc. Có thể trở thành cấp dưới của Hầu Quân, ngay cả nằm mơ Hướng Phi cũng muốn làm.
Người này da mặt không tệ, cứ thế nói ra.
-Rượu này…
Khi Hầu Bình cầm chén rượu đang do dự, Diệp Phàm cũng thản nhiên cười nói:
-Hướng Phi, nếu quân đoàn trưởng Hầu uống xong ba chén, cậu uống chín chén có phải không?
Đây là Diệp Phàm ép Hầu Bình, uống xong rượu cũng là đại diện cho việc đề cử Hướng Phi. Nếu không thì sẽ không muốn uống. Tuy nhiên, Diệp Phàm tin tưởng, lời nói của hắn Hầu Bình sẽ suy nghĩ.
Kỳ thật, Hầu Bình cũng rất khó. Đối với sư a còn duy nhất một vị trí phó sư trưởng này. Đã có bao nhiêu vị quan quân đàn anh đánh tiếng với y. Không thể tưởng tượng được hôm nay trong bữa cơm lại gặp phải người đến chụp mũ.
Vị chính Soái tổ nòng cốt số 8 này thật sự mình phải nể mặt, bằng không, về sau người này ngáng chân mình thì phiền toái. Quan trọng hơn chính là lúc trước có thể ngồi lên vị trí này có trưng cầu ý kiến của Diệp Phàm.
Từ xưa đến giờ đã vậy, chọn người cho Quân đoàn trưởng tập đoàn quân thứ Tổng hội trưng cầu ý kiến của tổ trưởng tổ nòng cốt số 8. Hầu Bình biết rõ rõ tổ số 8 có ảnh hưởng đến vị trí của mình. Nếu làm Diệp Phàm tức giận, người này phản ánh, xem ra mình phải chuyển vị trí.
Tuy nhiên, nói với các đàn anh trong quân ngũ như thế nào là vấn đề đau đầu. Bởi vì thân phận Diệp Phàm lại không thể nào nói ra.
Huống chi, nghe Diệp Phàm và Phí Hương Phi xưng hô vừa rồi xem ra quan hệ hai người thân thiết. Thứ hai Phí Nhất Hoàn của nhà họ Phí là người lãnh đạo đất nước. Hầu Bình cũng phải nhìn đến điểm này.
-Đó là tất nhiên, Quân đoàn trưởng Hầu ba chén, tôi không được chín chén sao?
Phí Hướng Phi cũng không ngu, rất ăn ý với Diệp Phàm.
-Được, ba chén.
Quân đoàn trưởng Hầu quyết đoán quyết định, uống cạn ba chén. Phí Hướng Phi cũng không nhíu mày, uống chín chén.
-Tốt, tốt, tốt! Quân đoàn trưởng Hầu, bạn chí cốt. Tôi kính anh ba chén.
Diệp Phàm giơ chén rượu lên.
-Điều này ngại quá, hẳn là tôi phải kính Bí thư Diệp mới đúng.
Hầu Bình lập tức nâng chén nói. Diệp Phàm nói câu bạn chí cốt khiến trong lòng y khá dễ chịu.
-Cùng uống vậy!
Diệp Phàm cười nói.
Cạch cạch mấy tiếng, hai người chạm ba chén rất vui vẻ.
Trên đường, Diệp Phàm uống cũng có chút say. Cũng không biết như thế nào, sau đó, Quân đoàn trưởng Hầu cứ cùng Diệp Phàm uống. Hai người từ ba chén đến sáu chén rồi đến chín chén, cuối cùng đến mười hai chén. Mà Trương Cường bên cạnh lại góp vui, hơn nữa trong đó còn có Trấn Lương và Phí Hướng Phi.
Mà Công ty Xây dựng số 1 Nam Hoa Chu Tiểu Hồng xem ra cũng đến đây có mục đích. Hẳn là nghe nói đến dự án quy hoạch tổng thể khu kinh tế mới Hồng Liên cùng với trụ sở làm việc Hồng Liên, cùng với hà trị ô Hồng Liênhưng, công trình có thể lấy đúng là không ít.
Hơn nữa, Diệp Phàm bí mật điều tra, hình như Chu Tiểu Hồng kinh doanh đa số đều do nhà họ Phí chống đỡ. Nhà họ Phí nhìn ngoài không tham gia kinh doanh, xem chứng công ty xây dựng số 1 của Chu Tiểu Hồng cũng có bóng dáng của nhà họ Phí.
Bằng không, một gia tộc lớn như vậy, không có thu nhập khả quan làm sao có thể phát triển? Giống như nước Mỹ có công ty lớn có thể tham gia vào chính trị, đây là ma lực của đồng tiền.
Chu Tiểu Hồng mặc dù trên bàn rượu không nói rõ, nhưng, cũng liên tiếp kính rượu Diệp Phàm. Nhiều người mời làm cho tửu lượng Diệp Phàm tốt cũng không đánh lại mọi người vây công. Hắn vội vàng nháy mắt với Trương Cường, tuy nhiên, đêm nay hình như Trương Cường là kẻ mù, ngẩn ngơ, không phát hiện nháy mắt của Diệp Phàm.
-Uống say tám phần, khi Diệp Phàm muốn đi vệ sinh. Tuy nhiên, nhà vệ sinh của phòng riêng Chu Tiểu Hồng đang ở trong, hắn không nhịn được, đành phải ra ngoài giải quyết. Tuy nhiên Diệp Phàm cũng muốn nhân cơ hội hít thở không khí, phòng riêng mặc dù tốt nhưng có chút bí bách.
Vừa đi mười bước nghe tiếng cười con gái quen thuộc. Diệp Phàm giật mình, dừng bước nhìn qua khe cửa, phát hiện thấy đúng là Lan Điền Trúc.
Hắn nhìn qua bên cạnh, phát hiện Tống Trinh Dao không ngờ cũng đang ngồi đấy. Mà một trong bố mỹ nữ Thủy Châu Diệp Khả Khả đang ngồi bên cạnh Tống Trinh Giao, trong phòng có năm nam bốn nữa. Ba người con gái Diệp Phàm đều biết, người con gái còn lại Diệp Phàm không quen. Năm người đàn ông Diệp Phàm không biết ai.
-Nạp Lan tài tử, cậu là nhà thơ lớn, đến nhất thủ thơ cổ như thế nào. Phải phù hợp với tình hình trên bàn chúng ta, nếu không, phạt rượu, ha ha ha…
Một người có nốt ruồi đen ở chân mày cười nói. Hơn nữa, trong giọng nói có chút khinh bỉ.
“Trinh Dao sao có thể ở với người như vậy, rất hạ giá, còn nữ chủ bá…”
Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng, giơ tay đẩy cảnh cửa ra thêm một chút. Hắn rút ra một điệu thuốc ngậm ở miệng.
-Tốt nhất, tốt nhất, anh Nạp Lan, đến nhất thủ. Nhất định phải thể hiện tình yêu trai gái mới được.
Lúc này người có nốt ruồi đen còn giữ một người thanh niên béo, vẻ mặt đáng khinh vỗ tay tỏ ý vui mừng. Tướng mạo người này Diệp Phàm có chút ấn tượng, tuy nhiên, không nhớ là tên gì.
-Tôi đây sẽ bêu xấu, phóng viên Lan, chủ bá Tống còn cả cô nương Diệp và cô nàng Taàn ngàn vạn lần đừng cười.
Người thanh niên tên Nạp Lan đứng lên, có vẻ phong độ giống nghệ sĩ.
Tên này sửa lại trang phục, hắng giọng, lấy giọng tình cảm nói:
-Quan quan con chim gáy, ở hà chi châu. Cô gái xinh đẹp, quân tử tốt cầu. Cọc cạch rau hạnh, hai bên quây quần. Cô gái xinh đẹp,
Người tên là Nạp Lan đọc không ngờ chính là mô tả tình yêu nam nữa quốc phong Chu Nam, quan sư. Việc này cũng không nói gì. Rượu vào trên bàn rượu ngâm một chút thơ đáng khinh cũng là bình thường.
Làm Diệp Phàm không chịu nổi chính là ánh mắt người này khi ngâm thơ nhìn Trinh Dao. Rất rõ ràng, người này muốn nhân cơ hội này biểu hiện ý gì với Trinh Dao. Diệp Phàm cảm giác lửa giận trào lên, bốc lên đầu.
-Tốt, tốt…
Lan Điền Trúc và Diệp Khả Khả vỗ tay cổ cũ, người thanh niên béo hô lớn:
-Cố lên, cố lên, anh Nạp Lan, hôm nay vất vả lắm mới gặp được mỹ nữ của tỉnh ta chủ bá Trinh Dao, anh còn chờ gì?
-Đem cái này lên.
Lúc này người có nốt ruồi đến vẻ mặt đáng khinh cười, không ngờ trên một ghế trống như làm ảo thuật biến ra một bó hoa hồng đưa cho Nạp Lan.
-Cái này…
Nạp Lan có vẻ hơi ngượng ngùng, nhìn Tống Trinh Dao một cái, người thanh niên có nốt ruồi kiên quyết nhét vào tay y cười nói:
-Một người Trung Quốc trẻ tuổi tài năng kiệt xuất, nhà thơ lớn Nạp Lan, thơ viết tốt, còn có tuyển tập. Sao trong đời thực lại đớn hèn như vậy?
Nạp Lan cái gì chó má nhà thơ lớn, giống như chưa nghe nói qua. Trong lòng Diệp Phàm thầm mắng một câu.
Ha ha ha…
Trong phòng riêng lập tức vang lên tiếng cười.
-Trinh Dao, một bó hoa, em là bầu trời tôi chính là ngôi sao.
Nạp Lan đang cầm hoa đi về phía Trinh Dao.
-Rất xin lỗi Nạp Lan tài tử, hoa của anh tặng sai người.
Tống Trinh Dao không chút do dự từ chối thẳng.
-Em Tống, đừng ngại ngùng, Nạp Lan tài tử muốn tặng hoa đã lâu, chỉ có điều, người anh em của tôi non gan.
Người thanh niên béo lên tiếng, còn tưởng Trinh Dao kiêu ngạo. Bình thường ở tình huống này đều ỡm ờ, chỉ cẩn Nạp Lan chủ động một chút sẽ thành.
-Trinh Dao, tôi thật lòng, hãy nhận lấy.
Nạp Lan lại bước tiếp, hoa hồng đã gần đến mũi Trinh Dao.
-Rất xin lỗi công tử Nạp Lan, hoa của anh thực sự tặng sai người.
Tống Trinh Dao vẫn lắc đầu không giơ tay, vẻ mặt bình tĩnh.
-Người anh em, hiện tại đang thịnh hành quỳ tặng hoa, như vậy mới có thành ý phải không?
Người thanh niên có nốt ruồi đen cười to nói, giật giây Nạp Lan.
-Cố lên, cố lên!
Mọi người bắt đầu ồn áo, Lan Điền Trúc và Diệp Khả Khả mỉm cười không nói, xem náo nhiệt.
-Bịch một tiếng
Nạp Lan thật sự quỳ xuống, giơ hoa hồng, vẻ mặt si tình nhìn chằm chằm Tống Trinh Dao.
-Thực sự không được!
Tống Trinh Dao dịch ghế ra sai, muốn tách khỏi bó hoa. Tuy nhiên, người thanh niên có nốt ruồi đen và người thanh niên béo làm chuyện xấu. Ở phía sau dùng chút lực đẩy Nạp Lan về phía Tống Trinh Dao.
Thấy Tống Trinh Dao sẽ bị Nạp Lan đè ngã trên ghế, Lan Điền Trúc và Diệp Khả Khả vội tiến lên muốn kéo người. Tuy nhiên, hai người đứng xa, không kịp.
Một trận ầm ĩ vang lên.
Mọi người cảm thấy hoa mắt, giống như có người tiến vào. Lập tức đánh ngã ba người đàn ông, hai người là vấp chân ngã, tất nhiên cả người đầy rượu, tình hinh khá hỗn loạn.