Gã giải quyết thế nào? Lão Tra nhìn Tra Thiết Nhĩ một cái.
- Ôi, trước tiên đưa vào bệnh viện tâm thần đi. Có lẽ là bị kích động quá mạnh nên điên thật rồi. Đây cũng là báo ứng, ôi Chủ tịch hội đồng quản trị Tra phất phất tay, hai vệ sĩ đưa Tra Thiết Nhĩ đi rồi.
- Cho vệ sĩ theo dõi gã. Chủ tịch Tra vẫn không yên lòng, nhìn gã.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm đến dưới lầu cũng cảm thấy có chút lặng người. Vẻ náo nhiệt ban đầu lúc này chỉ còn mấy vệ sĩ của nhà họ Tra.
Mặt đất bừa bãi một mảnh, khắp nơi đều có gỗ gãy, thủy tinh đồ vật vỡ phòng khách xa hoa sắp biến thành bãi rác rồi.
Khiến Diệp Phàm giật mình cũng không phải là việc này mà là phát hiện Điền Nhất Đao lúc này không ngờ vẻ mặt màu đen đang nằm nghiêng trên một cái bàn.
Người này trúng độc, sao lại thế này, chẳng lẽ anh ta đã gây vào "thằng điên" kia rồi. Diệp Phàm thắc mắc, cảm giác buồn cười đi tới.
- Đừng động đến anh ta, anh ta bị thương. Không thể tưởng tượng sau lưng vang lên tiếng của Tra Chi Thanh.
- Anh ta làm sao? Diệp Phàm hỏi.
- Vừa rồi có mấy người đến họ rất hung hăng gặp người liền đá đánh, có người muốn tấn công tôi anh ta nhào đến cứu tôi cùng người này đánh nhau, kết quả bị thương. Hơn nữa nhìn ngoài cũng không phát hiện tổn thương gì, tuy nhiên, anh ta nói cả người không có sức lực, rất đau đớn. Tôi cho phép chuẩn bị đưa anh ta đi bệnh viện. Tra Chi Thanh nói.
- Ha ha, thương thế của anh ta bệnh viện cũng không trị nổi. Diệp Phàm cười nhìn Điền Nhất Đao một cái nghĩ như cười xoay người bước đi.
- Đây là người nào, nói những lời này thật là, tổn thương gì bệnh viện không điều trị được? Tra Chi Thanh có chút bất mãn nhìn về phía lưng Diệp Phàm hừ nói.
Sau khi đi ra Diệp Phàm mới phát hiện, Hồng Tà vịnh thật sự có chút kỳ lạ. Một vịnh nước nhỏ, nước biến lượn cong chảy ra đây, vì lượn vào nên dòng nước rất mạnh.
Sóng biển đập vào bờ ào ạt, bọt nước văng lên cao chừng ba bốn mét, tạo nên một vòi phun thiên nhiên. Dưới sự chiếu rọi của đèn trong nhà họ Tra trông rất huyền bí.
Rất lâu cũng chưa thấy cảnh sát đến đây, xem ra, nhà họ Tra cũng không muốn để cảnh sát vào. Việc này có lẽ là tự giải quyết trong nhà.
Việc này cũng bình thường, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, đặc biệt đối với gia đình nổi tiếng như nhà họ Tra. Tuy nhiên, vệ sĩ cũng lập tức được tăng cường.
Bên ngoài có hơn mười bảo vệ, mỗi người đều cầm roi điện.
- Ôi, nhiều người có ích gì, chưa thể ngăn cản cao thủ như "thằng điên". Diệp Phàm thở dài, đương nhiên tin tưởng "thằng điên" sẽ không trở lại.
Trong một ngôi nhà bình thường, "thằng điên" vừa dọa phá lộ ra vẻ mặt thật. Trên mặt có một cái sẹo rất sâu. Giống như một con giun để ngang mặt người này.
Lúc này mấy ngày ngồi trong phòng "thằng điên" cũng không ngồi ở vị trí chủ tọa, người ngồi ở vị trí này là một cô gái có hai bím tóc sừng dê.
Cô gái nhìn qua còn rất trẻ con, hình như mới mười tám mười chín tuổi. Mặc váy màu đen, trên cổ đeo vòng cổ đá màu bạc.
Dáng vẻ ở mức trung bình, tuy nhiên, vẻ đẹp rất độc đáo.
Mấy người như "thằng điên" hình như có chút sợ cô nàng này, nói chuyện rất cung kính.
- Anh nói là hắn thật sự gọi thẳng tên giáo chủ? Cô nàng không ngờ cười hỏi.
- Đúng vậy, mấy người này đều nghe thấy. Còn nói Cung Thu cái gì, Đàm công chúa, nếu tôi nói dối cô cứ xử lý tôi. "thằng điên" nói.
Nếu Diệp Phàm nghe thấy có thể đoán cô này chính là người lần đầu trong hàng trăm năm qua luyện thành người độc của Ngũ Độc giáo. Cùng là đệ tử cuối cùng của giáo của Cung Thu.
Địa vị trong Ngũ độc giáo cực kỳ cao, có vẻ là dưới một người trên vạn người.
- Người này thật sự rất trẻ tuồi? Cô gái lại hỏi.
- Ừ, nhìn qua thật sự trẻ, có vẻ chưa đến ba mươi tuổi, có lẽ là được chăm sóc tốt, chứ thật ra không trẻ tuổi. chúng tôi lập tức điều tra qua danh sách khách mời tối nay của nhà họ Tra cũng không có người này. Tuy nhiên, sau đó chúng tôi hỏi một người mới biết được người này là Diệp Phàm, Chủ tịch tập đoàn cơ điện Hoành Không của đại lục. "thằng điên" nói
- Một người kinh doanh, hắn làm sao biết tên của Giáo chủ? Hay là gọi bừa mà trúng? Đàm Tiếu Tiếu nhướng mày hỏi.
- Hẳn là không có khả năng, hắn dường như biết thân phận của tôi. Hơn nữa nói ba lần liền hẳn không phải là ngẫu nhiên. Hơn nữa, hắn sao lại biết tên của Giáo chủ chúng ta? "thằng điên" nói.
- Người này chẳng lẽ xuất thân từ nhưng môn phái nổi tiếng của Trung Quốc hoặc là một gia tộc lớn có truyền thống lâu năm? Gia tộc này nhất định luyện võ, hơn nữa không tầm thường. Đại gia tộc có thể biết tên Giáo chủ không còn nhiều, Giáo chủ đã mấy chục năm không ra ngoài, biết ông ấy cũng phải cao thủ có trình tự như ông ấy.
Đàm Tiếu Tiếu cười hừ nói.
- Có phải là người này nhà có người làm lãnh đạo lớn, mà Trung Quốc có một tổ đặc thù Tổ đặc nhiệm A.
Một số lãnh đạo Chính phủ đều biết được tổ chức bí mật này. Cho nên, dặn con cháu ra ngoài phải chú ý một chút.
Mà người này cũng từ người nhà biết được tên của Giáo chủ Cung. Mà Tổ đặc nhiệm A không thể không lập hồ sơ.
Lần trước quân đội Trung Quốc không phải cử người tên là Lan Viễn Kim đến giáo chúng ta sao.
Cuối cùng bị chúng ta dùng xà trùng sợ tới mức thiếu chút nữa tiểu ra quần. Điều này cũng nói rõ chúng ta luôn được Tổ đặc nhiệm A chú ý.
- Ừ, cũng có khả năng, tuy nhiên, hắn làm sao biết anh là người của Ngũ Độc giáo, các anh còn hóa trang nữa.
Trên mặt lại không viết, người này không thể nào gia thế bình thường, tuyệt đối là gia tộc có võ công.
Gia tộc võ công ở Trung Quốc không ít, rất nhiều gia tộc đều mai danh ẩn tích không công bố ra ngoài. Có thể một ông chủ tiệm cơm cũng chính là tộc trưởng một gia tộc. Đàm Tiếu Tiếu nói.
- Mặc kệ ông ta là ai, cũng quá kiêu ngạo rồi. Ông ta không thể là người cùng trình tự với Giáo chủ. Mà người kiêu ngạo như thế có lẽ là trong nhà có lãnh đạo lớn, mới không sợ chúng ta.
Muốn nói bản thân hắn có thể địch nổi Giáo chủ, có lẽ đánh chết tôi cùng không tin. Hơn nữa, lần này hắn làm hỏng việc lớn của chúng ta.
Nếu việc của Tra Thiết Nhĩ có thể thành công, anh ta sẽ đồng ý cho chúng ta hai trăm triệu, hai trăm triệu đấy Công chúa.
Giáo chúng ta đang xây dựng cải tạo trụ sở mới, cần một khoản tiền lớn. Hơn nữa, cũng không thể bỏ qua như vậy.
Nếu không hắn sẽ cho rằng Ngũ Độc giáo chúng ta sợ hắn.
Vẻ mặt "thằng điên" tức giận nói. - Vốn lúc ấy tôi cũng đã muốn thử, tuy nhiên, chỉ sợ chọc phải chủ nhân thật sự cứng rắn. Cho nên, vội vàng truyền lời cho cô biết, biết cô đang ở Hồng Kông. Công chúa đồng ý ra mặt tên kia chắc chắn lập tức sẽ yên lặng.
- Mặc kệ là người nào, dám gọi thẳng tên Giáo chủ như thế là rất bất kính. Đàm Tiếu Tiếu tôi sẽ đi xem hắn một chút. Đàm Tiếu Tiếu cười tươi như hoa, "thằng điên" không khỏi rùng mình một cái.
Đàm Tiếu Tiếu gọi là Tiếu Tiếu, càng cười rạng rỡ càng đại diện cho người nào đó cực kỳ đen đủi. Nhớ đến chất độc của người độc này.
Cho dù là cao thủ dùng độc như "thằng điên" cũng có chút sợ. Một tay độc công như mình trước mặt nàng giống như một món đồ chơi của trẻ con.
Dù sao tạm thời không có chuyện gì, Diệp Phàm đến nội thành sau đó đi tản bộ. Tuy nhiên, đôi mắt ưng bất cứ lúc nào cũng chú ý phía sau, có lẽ người của Ngũ Độc giáo còn chưa từ bỏ ý định.
Diệp Phàm cũng không vội vì an toàn của mấy người Khổng Ý Hùng Diệp Phàm vẫn chưa về, trực tiếp đến khách sạn Hồng Kông đặt phòng, sau đó báo với Khổng Ý Hùng, Xa Thiên cũng đã đến Hồng Kông.
Cảm thấy mệt mỏi rồi, Diệp Phàm ngủ một giấc sau mới dậy tắm rửa.
Vừa mới vào phòng vệ sinh, phát hiện trên ghế sô pha trong phòng khách có một cô gái đang ngồi. Cô gái có bím tóc sừng dê, vẻ mặt xinh đẹp. Cô đang đọc mấy tạp chí trên bàn.
Mặc dù là Diệp Phàm chùm khăn tắm ra cô gái cũng không ngẩng đầu nhìn một cái, vẫn chuyên chú đọc tạp chí.
Diệp Phàm cũng không để ý đến cô gái, ngồi xuống, cầm lấy điều khiển mở ti vi bắt đầu xem. Trong lòng tự nhủ cô muốn thi gan tôi thi với cô xem ai hơn.
Quả nhiên, ước chừng nửa tiếng sau cô gái không nhịn được, đặt tờ tạp chí xuống nhìn Diệp Phàm một cái hỏi: - Tôi đến đây lâu như vậy anh không chào một tiếng, chủ nhà này cũng quá không có suy nghĩ có phải không?
- Ha ha, cô là khách, tuy nhiên, tôi cũng không mời cô vào, hành vi này của cô nói trắng ra chính là trộm rồi. Diệp Phàm nói.
- Tuy nhiên, may mắn tôi cũng không có gì cho cô trộm, ngoài người, tiền chỉ còn hai nghìn đô la Hồng Kông, cô muốn thì lấy đi, tôi chuẩn bị ngủ, cô đừng ngồi đây, có người nhìn tôi không ngủ được.
- Anh mới là tên trộm. Cô gái hiển nhiên tức giận, không lườm Diệp Phàm một cái.
- Cô không mời mà tới, không phải tên trộm thì là cái gì? Tuy nhiên, khách sạn năm sao này cái gì cũng rất đắt tiền, cô đừng mang đi tôi không có tiền đền. Diệp Phàm cười trêu chọc.
- Anh còn rất bình tĩnh, xem ra, anh tương đối tự tin về bản thân. Đàm Tiếu Tiếu cười, Diệp Phàm sửng sốt, trong lòng tự nhủ thật đúng là độc chất đẹp, loại đẹp này có chút mùi vị tà ác, cho nên mới có vẻ độc đáo như vậy.
- Tôi đến giờ vẫn rất tự tin, cô nữa, nếu tôi đoán không sai, có lẽ cô là Tiếu Tiếu của Ngũ độc giáo có phải không? Diệp phàm nói Đàm Tiếu Tiếu lập tức không cười nữa, cô nhìn chăm chăm Diệp Phàm thật lâu sau mới nói: - Anh đoán rất tài tình, chúng ta từng gặp mặt sao?
- Không có. Diệp Phàm quyết đoán lắc đầu, tuy nhiên chân lại gác lên bàn tra, vẻ mặt thảnh thơi nhìn Đàm Tiếu Tiếu.
- Chưa gặp làm sao anh biết tên tôi? Đàm Tiếu Tiếu nhìn Diệp Phàm chằm chằm mặt có chút trầm xuống. Đàm Tiếu Tiếu đương nhiên căm tức vốn là muốn bí mật không hiểu được người này không ngờ biết chi tiết về mình.