Quan Thuật

Chương 1038: Chương 1038: Đàn ông đích thực.




- Tuy nhiên, Phó cục trưởng Lý, cục quản lý cây trồng các cô hình như nhiều năm chưa giao nộp tổng cục phí quản lý. Cô hạch toán một chút, thiếu nhiều ít, tranh thủ trong vòng năm ngày đem tiền đến tài khoản của cục.

Diệp Phàm đưa mắt nhìn Lý Mỹ Mỹ.

Lý Mỹ Mỹ vừa nghe mũi không khỏi nhăn nhăn, tất nhiên là đau lòng. Trước kia Giang Trường Ba quản lý Cục quản lý cây trồng, Cục trưởng Lý cũng mặc kệ, đều là Trần Văn Khải Phó cục trưởng chủ trì công việc.

Mà Trần Văn Khải cùng Giang Trường Ba quan hệ thân thiết. Sau khi Giang Trường Ba hứa hẹn ưu đãi, Trần Văn Khải cũng mắt nhắm mắt mở.

Cho nên, vài năm nay Cục quản lý cây trồng của Cục xây dựng chưa giao cho tổng cục phí quản lý nào. Phải biết rằng cục quản lý cây trồng có hai công viên thu phí, một khu vui trơi, một năm thu vào cũng không ít, Lý Mỹ Mỹ đúng là thấy được điều này mới hăng hái như vậy.

- Sếp.. Sếp Diệp việc nay đều là vấn đề của Giang Trường Ba, tôi mới đến Cục quản lý trồng cây, tình hình còn chưa biết rõ.

Hơn nữa, Cục quản lý cây trồng chỉ muốn cây xanh hóa các thành thị, có bao thể có bao nhiêu tiền, Nghe nói trước đây Cục quản lý cây trồng giao cho tổng cục đến 200 ngàn phí quản lý.

Việc này là nhiệm vụ quá nặng, Cục chúng tôi không làm nổi. Vả lại, ba bốn năm không giao nay cộng lại, trên một triệu, tôi tìm đâu ra khoản tiền này.

Lý Mỹ Mỹ muốn nói dối, nghĩ Diệp Phàm không biết chuyện của Cục quản lý cây trồng.

- Đúng vậy sếp Diệp, phó cục trưởng Lý mới đên Cục quản lý cây trồng, khoản tiền lớn như vậy thật sự là làm khó cô ấy.

Triệu Lôi thân thiết với cô cũng nói thêm vào.

- Vậy cô bảo nên làm thế nào bây giờ?

Diệp Phàm mỉm cười vẻ mặt điềm đạm hỏi Lý Mỹ Mỹ.

- Có thể miễn như trước đây, đây cũng là vấn để lịch sử. Năm nay tôi chắc chắn giao, chỉ có điều có thể giảm một nửa không. Mỗi năm giao 100 ngàn.

Lý Mỹ Mỹ ánh mắt léo lên tia đắc ý rồi biến mất. Tuy nhiên đã bị đôi mắt ưng của Diệp Phàm nhìn thấy.

- Sếp Diệp tôi cũng nghe nói Cục quản lý cây trồng tiêu cũng nhiều, cây xanh hóa thành thị, chưa chỗ nào không cần tiền, một khuôn viên đến mấy trăm thậm chí mấy nghìn nhân dân tệ.

Bãi cỏ giá cũng không rẻ, hơn nữa lại chịu sữ phá hoại nghiêm trọng. Người Đức Bình ý thức không cao, vừa mới làm tốt chưa đầy vài ngày đã hỏng.

Như cây cổ thụ trước tòa nhà Địa ủy mà nói, mỗi năm đều mất đến năm sáu trăm ngàn. Mặc dù người làm việc trong Địa ủy đều là người có văn hóa nhưng đối với cây cối thì không hẳn vậy, cây một năm còn phải chết mấy lần

Triệu Lôi lại hợp xướng cùng Lý Mỹ Mỹ.

- Ừ, xem ra Cục quản lý trồng cây có vẻ vất vả. Tôi tính như vậy, nếu khó khăn như vậy thì đồng chí Lý Mỹ Mỹ lại là nữ, thì cục này giao cho đồng chí Chu Trường Phong quản lý đi. Gần đây lãnh đạo chúng ta dù sao cũng suy nghĩ cho chị em phụ nữ phải không, thứ hai, đất nước chúng ta cũng khởi xướng tôn trọng phụ nữ, ha ha…

Diệp Phàm cười hai tiếng, vẻ mặt Lý Mỹ Mỹ lập tức khó nhìn.

Vội vàng nói:

- Sếp Diệp, tôi có khả năng công tác tốt ở Cục quản lý trồng vây, không cần điều chỉnh công tác.

- Quản lý phí có thể hơi phiền toái tôi sẽ điều chỉnh hạn ngạch quản lý phí của Cục. Cho dù trước đây thế nào, vẫn theo quy củ là được. Năm nay phí quản lý không thể nhỏ hơn 500 ngàn.

Diệp Phàm vưa đưa ra một đao, Lý Mỹ Mỹ nhăn mũi vài cái, trong lòng chắc chắn mắng thầm.

Tuy nhiên, cô ngẫm nghĩ một chút, không có cách nào gật đầu nói:

- Để tôi nghĩ cách, tranh thủ trong năm ngày sẽ chuyển tiền đến tài khoản của cục.

- Ha ha, xem ra Phó cục trưởng Lý nhiệt tình quá. Như vậy thì tốt nếu mọi đồng chí trong Cục đều có sự nhiệt tình của Phó cục trưởng Lý thì công việc nào làm không tốt.

Diệp Phàm cười nói, nhưng ngay lập tức vẻ mặt nghiêm lại nói:

- Tuy nhiên tôi hi vọng một số đồng chí khác về sau làm việc phải chú ý, đưng nghĩ lập quỹ đen cho nhà mình. Phải nghĩ đến công việc của Cục. Nghe nói, quốc khánh năm ngoái, lượng du khách của hai công viên đã đạt đến một trăn ngàn lượt, một vé vào cửa giá hai đồng đi nhân 100, nhân lên, ha ha, số tiền thu được không nhỏ.

Vẻ mặt của Lý Mỹ Mỹ và Triệu Lôi lập tức thay đổi, biết Diệp Phàm đang châm biếm mình, nói với mình. Đừng ở trong này mà giả bộ lừa đảo, bố không phải là không biết gì.

Ra khỏi phòng làm việc.

Triệu Lôi nói nhỏ bên tai Lý Mỹ Mỹ:

- Xem ra Cục trưởng Diệp không phải đơn giản.

- Hắn đơn giản, đơn giản cái gì. Giả bô thôi, đừng nhìn người khác còn trẻ mới hai mươi tuổi hơn, vẻ mặt đó tất cả đều là lừa người. Căn bản là “Nhân tinh”, phí đáng lẽ 250 ngàn giờ hóa thành gấp đôi, thật sự là độc.

Lý Mỹ Mỹ thiếu chút nữa chửi thề.

- Đương nhiên không đơn giản, Phó chủ tịch địa khu Đường và Giang Trường Ba không phải đều nằm trong tay hắn. May mắn Trần Văn Khải trốn đi việc nếu không cũng cùng Phó chủ tịch địa khu đến Ủy ban kỷ luật uống trà.

Triệu Lôi nhìn trước nhìn sau thấy có người có vẻ sợ hãi.

- Ừ, hiện tại Cục xây dựng đã là thiên hạ của hắn. Ngày đó Chủ tịch địa khu Lô đến có nó chuyện trước cửa căn tin, không phải chị không nghe nói qua.

Quan hệ giữa hắn và Lô Trần Thiên không rõ ràng, Trang Thế Thành lại coi trọng hắn, Hạ Hải Vĩ nghe nói là bạn hắn, chúng ta đừng rước lấy phiền toái.

- Vừa rồi lại nói thẳng với tôi, nếu không làm tốt công việc thì chuyển, giống như hắn là Trưởng ban tổ chức cán bộ không bằng. Với tôi Diệp Phàm hoàn toàn là người đàn ông vô sỉ đáng khinh.

Lý Mỹ Mỹ hung hăng nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất, bước vào phòng.

- Người đàn ông đáng khinh, ha ha.

Triêu Lôi cười đến không đi nổi thật lâu sau mới ôm bụng nói:

- Lý muội, em nói hắn như vậy có phải hắn đã sờ mó em?

- Sờ cái rắm, muốn sờ cô này cũng không có cửa.

Lý Mỹ Mỹ tức giận mắng.

- Quái, người ta không sớ em, sao em bảo đó là người đàn ông đáng khinh. Có phải em đã nảy sinh tình yêu, bản thân muốn tiếp cận để người ta sờ một phen. Người ta mới ngoài hai mươi, muốn cho hắn sờ đang sếp hàng dài.

Triệu Lôi đùa.

- Hừ, Triệu Lôi, chị trêu tôi, 200 ngàn, Sếp Diệp khá rộng tãi, có phải là coi trọng chị. Em nói với chị, hắn đều đã đi nhiều năm, nếu hắn coi trọng chị, chị cũng tìm hắn an ủi vài cái, lại không tổn thất gì, ưu đãi cũng khá nếu hắn cao hứng không chừng rút ra 500 ngàn cho chị.

Lý Mỹ Mỹ trêu ghẹo.

- Ôi, tôi là hoa tàn ít bướm sao có thể so sánh với cô, Muốn an ủi hắn cũng phải cô thôi. Tuy nhiên, sếp Diệp thật sự có năng lực, cô xem xem, rút ra 200 ngàn trước đây có cục trưởng nào dám quyết. Còn nữa, người ta khôn khéo, biết cục quản lý trồng cây là nước luộc, người ta có thể làm cô giao ra phí quản lý, cái này là trí tuệ lớn. Khẽ nói mấy câu có thể lấy về cho Tổng cục tiền triệu, rút cho tôi 200 ngàn có là gì, ha ha…

Triêu Lôi đùa.

- Ừ người này thật sự là quyết đoán. Chị xem, Trần Văn Khải giả ốm không đi làm lão già Vương Toàn không dám hé răng, sếp Diệp nói gì y phải đi làm, trước đến giờ chưa từng thấy Vương Toàn chịu khó như vậy bao giờ.

Còn có Chu Trường Phong, mới gặp Diệp Phàm mấy ngày đã vào ban điều hành quốc lộ Thiên Tường.

Tổng công trình sư Trương Húc trước kia là con mọt sách, luôn cao ngạo, hiện tại thì thế nào, quy hoạch thôn Đại Vũ anh ta làm hết sức.

Hình như tìm đúng mục tiêu, nghe nói đã ngồi liên tục vài ngày ở thôn Đại Vũ không về nhà, xem ra bà xã cả ngày cũng không gặp anh ta.

Cho nên, chị Triệu, chị chiều đi không thiệt đâu. Vả lại Cục trưởng Diệp cũng đẹp trai,, hic híc…

Hai người phụ nữ ngồi trong văn phòng trêu nhau.

Hướng Hoa Cường không biết dùng cách nào, cuối cùng Liễu Mi Phong ký vào bản “Gián đoạn tính tinh thần thất thường”.

Bí thư huyện ủy Ma Xuyên Túc Nhất Tiêu cuối cùng cũng hiện ra, tuy nhiên, hiện nay lão cũng nổi tiếng ở Đức Bình, cũng ngượng ngùng ẩn thân, rõ ràng cũng cáo ốm nghỉ ngơi. Việ cnày đương nhiên chính là một tấm màn che.

Mà Liễu Mi Phương cũng không phản đối nữa, nghe nói Túc Nhất Tiêu bồi thường 5 ngàn cho Liễu Mi Phương. Mà bản thân Liễn Mi Phương lúc đó Phương Hồng Quốc đến nhậm chức Chủ tịch huyện cũng là sự kích lệ lớn đối với cô ấy, cho nên dùng việc tinh thần gián đoạn giải thích cũng không đến nỗi nào.

Người phụ nữ này sau khi tỉnh táo cũng hối hận không ngừng, thanh danh cả đời bị hủy. Hiện tại được sắp xếp công việc tại Hội Liên hiệp phụ nữ thuộc Mặt trận tổ quốc địa khu. Từ nay về sau không còn trên chính đàn của Ma Xuyên, một lần làm loạn hai bên cùng thua thiệt.

Túc Nhất Tiêu mời Diệp Phàm đến Khang Kiều Biệt Viện vào ban đêm.

Người này ân oán rõ ràng, không hổ là một người đàn ông đích thực.

- Anh Túc, sau này có tính toán gì không?

Diệp Phàm hỏi.

- Ôi… Đời nay lại thua bởi phụ nữ, trước tiên trốn đầu sóng ngọn gió rồi nói sau. Xem ra ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, rồi đến một địa phương khác bắt đầu từ con số không.

Túc Nhất Tiêu thở dài, mặt mày râu ria xồm xoàm như tội phạm.

- Thêm nữa, cũng không phải chuyện gì khác, không phải là vì phụ nữ, làm quan mấy người không muốn phụ nữ, chỉ có điều không bị người khác phát hiện thôi.

Diệp phàm khuyên nhủ.

- Ha ha, Cậu Diệp nói đúng. Tuy nhiên, việc này trời đất công bằng, làm dân thì muốn phụ nữ thế nào cũng không ai lo, chỉ cần anh có tiền. Chúng ta gọi là cán bộ quốc gia, dính vào phụ nữ sẽ phiền toái. Hơn nữa, về sau tôi cũng sẽ chú ý điểm này. Với phụ nữ, không dây thì hơn. Bà xã tuy có chút không thích nhưng mọi việc đều ổn thỏa.

Túc Nhất Tiêu hình như trưởng thành không ít.

- Ha ha, anh Túc, anh nói như không có ruộng cày hỏng chỉ có trâu cày là mệt.

Diệp Phàm trêu.

- Miễn bàn việc này, đời tôi chịu thiệt vì phụ nữ, hiện tại thấy phụ nữ xinh đẹp sẽ trốn, có lẽ là tâm bệnh.

Túc Nhất Tiêu vội vàng xua tay.

- Tuy nhiên, cậu Diệp tôi kính cậu ba chén, cậu là người đàn ông đích thức đáng giá.

Túc Nhất Tiêu tôi tuy không phải là người tốt, thích vui chơi giải trí, trước kia thích chơi nhân tình đặc biệt. Nhưng nói đến tham ô nhận hối lộ thật ra nhà tôi cũng không thiếu tiền. Ngoài việc ngày lễ tết nhận vài đồng lì xì còn lại không có gì.

Việc này đối với Đảng viên chúng ta mà nói, coi như là hợp quy định. Đời này bạn bè không nhiều lắm, thật sự khâm phục người như cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.