Quan Thuật

Chương 2270: Chương 2270: Đánh có mức độ.




Thật ra, ban Phòng vụ tuy nói là lo toàn cục phòng bị của quốc gia đấy. Nhưng thật ra là không chỉ huy nổi Quân khu Bắc Kinh. Hai đơn vị cấp bậc trình tự không sai biệt lắm. Chỉ có điều chức năng phân công có chỗ khác nhau thôi.

Mà đầu não của quân khu Bắc Kinh nằm ở Ủy ban quân giới. Đối với bộ phận phòng vụ mà nói cũng giống như vậy. Ủy ban quân giới mới là bộ phận có quyền lực cao nhất. Mà Chủ tịch cũng kiêm luôn cả chức Chủ tịch ủy ban quân giới.

Đương nhiên, Trưởng ban Phòng vụ đều là ủy viên ủy ban quân giới. Hơn nữa, phần lớn còn kiêm cả chức Ủy viên quốc hội, một trong những thành viên của Đảng ủy. So với những nhân vật của cac đại quân khu phía dưới. Cấp bậc lại cao hơn một bậc nữa.

- Ha ha, Thiên Đào là một đồng chí tốt, rất quan tâm đến an ninh quốc phòng.

Tiếu Thiết Phong mỉm cười, nói. Tiếu hệ lại thêm được một lực lượng kiên cố nữa, đương nhiên là lão vui mừng rồi.

Đương nhiên, la bài cuối cùng lần này cũng là việc được tính toán từ lâu. Việc của Diệp Phàm là đốt một mồi lửa, để khiến Trịnh Thiên Đào vào được Tiếu hệ nhanh hơn.

- Haiz.

Trịnh Thiên Đào đột nhiên nhíu mày, dường như Tiếu Thiết Phong hiểu được, có lẽ là tên này đã gặp phải chuyện tự mình không thể giải quyết được mới phải cầu đến Tiếu gia. Đương nhiên, nếu Trịnh Thiên Đào kiên quyết biểu lộ thái độ kiên quyết gia nhập bộ máy của Tiếu hệ.

Thì Tiếu gia đương nhiên sẽ giúp y giải quyết một số việc khó nhằn. Là một người cầm lái Tiếu gia, nếu không có thực lực thì những thành viên khác sẽ không phục.

Chỉ có điều, hình như Tiếu Thiết Phong có chút tò mò. Trịnh Thiên Đào rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà đến y cũng không thể giải quyết được?

Việc này nhất định là đại sự rồi. Trong lòng Tiếu Thiết Phong còn âm thầm cảm kích vì việc này đến khá đúng lúc. Nếu không, cũng không biết đến bao giờ Trịnh Thiên Đào mới hạ quyết tâm bày tỏ thái độ.

- Hình như ba trong lòng có chuyện không thoải mái đúng không?

Thấy ánh mắt của cha nhìn mình, Tiếu Quân cũng cực kỳ thông mình, liền mở miệng hỏi luôn. Cái này, đương nhiên là mở một con đường cho Trịnh Thiên Đào.

Bằng không, nếu Trịnh Thiên Đào tự mình sẽ rất khó mở lời. Có thể giúp Trịnh Thiên Đào giải quyết được một chuyện khó khăn thì càng có thể xây dựng tính quyền uy của Tiếu gia trong lòng Trịnh Thiên Đào.

Tuy nhiên, Tiếu Quân đột nhiên hiểu ra mục đích của cha mình khi giữ mình ở lại, trong lòng gã không khỏi tán thưởng ông thủ đoạn cao minh, làm sao mà ông lại biết được buổi tối Trịnh Thiên Đào đến là có việc chứ. Thật là tài giỏi.

- Ngày 30 tháng 12..

Trịnh Thiên Đào cũng thuận thế mà tiến lên, đem chuyện của Tuyết Hồng và Trịnh Thanh kể lại một lần.

Tuy nhiên, vừa nói xong chỉ nghe thấy Tiếu Quân bật thốt lên:

- Tại sao lại là anh ta chứ?

Trịnh Thiên Đào vừa nghe, dường như Diệp Phàm kia Tiếu gia đã sớm biết rồi. Sắc mặt của Tiếu Quân còn có chút tức giận. Trịnh Thiên Đào quay sang trộm nhìn Tiếu Thiết Phong một cái, y cảm thấy có chút kinh ngạc.

Bởi vì, y phát hiện sắc mặt của Tiếu Thiết Phong dường như cũng có chút thay đổi. Tuy không hiện ra rõ ràng, nhưng bằng cảm giác của mình Trịnh Thiên Đào có thể cảm nhận được vẻ mặt Trịnh Thiên Đào tuyệt đối là có chút khác thường. Lần này, trong lòng Trịnh Thiên Đào cảm thấy, đồng chí Diệp Phàm này đúng là có danh tiếng thật.

- Ha ha, Diệp Phàm và nhà chúng tôi có chút quan hệ.

Tiếu Thiết Phong thản nhiên cười nói, liếc mắt nhìn Trịnh Thiên Đào một cái, nói:

- Con gái của tôi, Thập Lục Muội chính là do cậu ấy làm mai cho. Đương nhiên, lúc ấy cũng có tướng quân Cung Khai Hà đi cùng.

Trịnh Thiên Đào vừa nghe, không lòng không khỏi thất vọng. Tiếu Thiết Phong nói như vậy, không phải là đang nói hôm nay mình tìm nhầm cửa rồi sao?

- Cái này, tôi thật sự không biết, rất xin lỗi Trưởng ban Tiếu.

Trịnh Thiên Đào ấp ủng nói, trong lòng vô cùng hối hận, sớm biết thế này thì đã đi tìm Tiền Thành Đông rồi.

- Ha ha, Thiên Đào, cậu không cần phải áy náy trong lòng. Thật ra, lúc trước việc hôn nhân này tôi cũng không muốn lắm. Về sau, con gái tôi thích cậu Vương kia quá, cho nên cũng không nỡ chia cắt chúng. Còn về phần Diệp Phàm, thì chỉ là một thuyết khách thôi.

Tiếu Thiết Phong nói những lời này, giống như là thuốc an thần cho Trịnh Thiên Đào vậy.

- Vậy chuyện này, tôi không biết làm thế nào mới được.

Trịnh Thiên Đào có ý thỉnh cầu.

- Haiz. Các cậu, chuyện này nếu cứ gây sức ép xuống thì cũng không ra cái gì. Thiên Đào, cậu nói một chút xem, cậu muốn xử lý như thế nào?

Tiếu Thiết Phong nói với giọng thân thiết. Giống như đang trưng cầu ý kiến vậy. Điều này khiến Trịnh Thiên Đào vô cùng thỏa mãn, cảm nhận được sự quan tâm của Tiếu gia.

Đương nhiên, Tiếu Thiết Phong bàn bạc với mình không đồng nghĩa với việc bình và ông ta ngang hàng nhau được. Hơn nữa, Tiếu gia và Diệp Phàm có mối quan hệ không rõ ràng. Trong đầu Trịnh Thiên Đào cũng thay đổi một số ý tưởng.

- Tôi thấy tên kia cũng quá là ra vẻ ta đây. Người như thế nên dạy cho một bài học mới được. Nếu không, hắn sẽ nghĩ Bắc Kinh này là thiên hạ của hắn mất. Một số đồng chí, căn bản là không giống với người của Đảng chút nào. Một cán bộ cấp giám đốc sở lại ra tay đánh người như vậy, không phải côn đồ thì là cái gì.

Không ngờ lúc này Tiếu Quân lại moi ‘việc ác’ của Diệp Phàm ra mà nói.

- Trưởng ban Tiếu, phải nên cho Diệp Phàm một bài học. Tuy nhiên, người trẻ ai cũng có sai lầm cả. Chúng ta cũng không nên một gậy đánh chết hắn, có đúng không?

Trịnh Thiên Đào đưa ra quyết định.

Nghĩa là đánh Diệp Phàm với mức độ vừa phải thôi. Phỏng chừng, Trịnh Thiên Đào cũng có chút tâm đắc. Bởi vì y không đoán ra được mối quan hệ giữa Diệp Phàm và Tiếu gia.

Miệng Tiếu Thiết Phong nói không có gì như vậy. Nhưng nếu Diệp Phàm chẳng có quan hệ gì với Tiếu gia, thì hắn có đến để làm mối được không.

- Ha ha, việc này tôi sẽ nói với đồng chí Cung Khai Hà một chút.

Tiếu Thiết Phong nói một câu, Trịnh Thiên Đào cũng hiểu mục đích của mình đã đạt được rồi, cùng liền cáo từ ra về.

Trong lòng y vẫn có chút nhộn nhạo. Cảm thấy đường dễ đi hơn nhiều rồi. Tin tưởng rằng có sự hứa hẹn kia của Tiếu Thiết Phong thì Diệp Phàm sẽ không còn làm được sóng gió gì nữa.

Cùng thời gian đó, tại khách sạn Hoàng Thành Căn ở Bắc Kinh.

Diệp Phàm phanh xe dừng ở bãi đỗ xe của Hoàng Thành Căn. Buổi tối, người đến đây ăn uống không ít chút nào, bãi đậu xe lớn như vậy mà đã chật ních rồi.

Cục trưởng cục công an thành phố Ngô Chính Phong đã sớm đứng ở bãi đỗ xe. Vừa thấy Diệp Phàm lập tức đi đến.

Tuy nhiên, Ngô Chính Phong hiển nhiên vẫn chậm vài bước. Bởi đã có một thanh niên nhanh chân hơn đến mở cửa xe cho hắn, còn cười nói lớn:

- Anh Diệp, mấy tháng không gặp rồi, phong thái vẫn như thế.

- Ha ha, Tiểu Lan Tử, cậu cũng không tệ chút nào, có phải là có Tô Lâm Nhi nên mới được vậy không?

Diệp Phàm vỗ nhẹ lên vai Lam Tồn Quân, cười nói.

- Đương nhiên là thế rồi. Anh không thấy là tóc của Tiểu Lan Tử càng ngày càng bóng loáng à.

Cái này gọi là ‘dịch hạnh phúc’, có hiểu không?

Trương Cường cười nói. Vương Nhân Bàng đứng bên cạnh cũng góp lời:

- Hạnh phúc thích nhỉ.

- Ha ha, bây giờ tôi mới cảm nhận được, có người hình như rất thảm thì phải. Thời gian này, quá hạnh phúc kia mà.

Lam Tồn Quân liếc nhìn Vương Nhân Bàng một cái, miệng nói châm chọc.

- Hừ! Mọi người có phát hiện không. Nhân Bàng này không đêm nào không làm chuyện đó cả.

Vương Nhân Bàng đắc ý cười nói.

- Làm cái con khỉ, nghe nói đồng chí Nhân Bàng tối nào cũng phải làm công tác dưỡng thai, chưa hề được hưởng cuộc sống hạnh phúc.

Lang Phá Thiên nói, thiếu chút nữa khiến Vương Nhân Bàng nghẹn ứ cổ. Gã hung hăng trợn mắt nhìn Lang Phá Thiên, nói:

- Có phải là ngứa tay rồi không, có muốn thử vài cái không nhỉ.

- Anh mày không thích tự tìm lấy tai vạ.

Lang Phá Thiên khoát tay, sau đó tránh ra một bên.

- Bí thư Diệp, hai tháng rồi không gặp, càng ngày càng có phong thái đấy nha.

Lúc này, Ngô Chính Phong mới bước lên chào hỏi.

- Nào, Cục trưởng Ngô, tôi giới thiệu cho anh mấy người bạn này.

Diệp Phàm cười nói. Chỉ vào Thiết Chiêm Hùng nói:

- Vị này anh biết rồi, đại ca của tôi, thứ trưởng Thiết Chiêm Hùng. Vị này là Cục trưởng Lang Phá Thiên, Trung đoàn trưởng trung đoàn Cảnh vệ trung ương…

Theo lời giới thiệu của Diệp Phàm, Ngô Chính Phong thiết chút nữa nghẹn cả cổ họng. Trong lòng không khỏi nói thầm, không thể tưởng tượng được những người này lại có chức vụ ghê gớm như vậy. Cục trưởng Ngô chợt cảm có cảm giác, rằng liệu đây có phải là thành viên trong bộ máy của Diệp Phàm không.

Cục trưởng Ngô nhất thời kinh ngạc. Có thể được vào bộ máy có thực lực như vậy, thì là ước mơ của nhiều người, và đương nhiên có cả Cục trưởng Ngô trong đó rồi. Mấy người thào lao một hồi rồi bước vào phòng.

Đối với con người Ngô Chính Phong, Diệp Phàm cũng đã theo dõi một thời gian. Cảm thấy người này không tệ lắm, hơn nữa có tiềm lực để lên cao. Cho nên, tối nay mới dẫn gã đến. Thật ra cũng là để mọi người cùng gặp mặt một chút.

Tuy nhiên, đi vào phòng riêng, khi sắp xếp chỗ ngồi lại khiến cho Ngô Chính Phong rung động một phen. Theo lý mà nói, trong những người này, Thiết Chiêm Hùng cấp bậc cao nhất thì sẽ ngồi ở vị trí chủ tọa. Nhưng kết quả lại là Thiết Chiêm Hùng phải mời Diệp Phàm ngồi ở vị trí đó. Điều này khiến cho Ngô Chính Phong cảm thấy thật sự kinh hãi và khó hiểu.

Cài này, hoàn toàn là trái ngược với lẽ thường. Tuy nhiên, Ngô Chính Phong căn nhắc một hồi, cuối cùng cũng hiểu ra được đôi chút.

Nếu đây là bộ máy của Diệp Phàm, thì đương nhiên Diệp Phàm là chủ soái, và được ngồi ở vị trí chủ tọa rồi.

Ngay cả Thứ trưởng Thiết Chiêm Hùng cũng phải ngồi bên cạnh. Chính điều này đã làm chắc chắn thêm quyết định gia nhập Diệp hệ.

- Đại ca, chuyện của anh em họ Trịnh giải quyết xong chưa.

Trương Cường vẻ mặt ân cần hỏi han.

- Vẫn đang giải quyết. Phỏng chừng còn có cành ngang đấy.

Diệp Phàm nói.

- Mẹ kiếp, nếu là tôi thì tôi sẽ tóm thằng nhóc Trịnh Thanh kia lại rồi cho tàn phế luôn. Dám ức hiếp em gái của Thiên Thông. Có phải không muốn sống nữa không.

Lang Phá Thiên không kìm nổi, buông ra những lời thô tục.

- Được rồi, hãy khoan dung độ lượng đi. Tuy là phải cho một bài học thật, nhưng thằng nhóc đó cũng coi như đã gặp báo ứng rồi. Đối với một người đàn ông mà nói, như vậy thật thê thảm.

Diệp Phàm khoát tay nói.

- Việc này, chắc anh em nhà họ Trịnh sẽ không bỏ qua đâu.Việc này không thể điều hòa được nữa rồi.

Lam Tồn Quân nói.

- Tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu. Nếu không, bọn họ đã không sai khiến đội trưởng cảnh sát hình sự Thái Cường vi phạm quy định được.

Nếu một nhà bình thường, chắc chắn không có hy vọng lật lại được. Tuy nhiên, hiện tại Thái Cường đã bị cho thôi chức rồi.

Người này cũng thật không có đầu óc, không ngờ lại không biết Bí thư Diệp là một người lợi hại như vậy. Lấy trứng chọi với đá, việc ngu ngốc như thế mà hắn cũng làm được.

Lúc này, Ngô Chính Phong cũng nói xen vào một câu. Nói đến đây, gã quay đầu nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi:

- Bí thư Diệp, Thái Cường nên xử lý thế nào, mời anh cho chỉ thị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.