- Người của Đường gia, ai thế?
Đường Thành giật mình, hỏi vội. Cậu ta không hiểu vì sao người nhà họ Đường lại bị Đánh. Với tính cách của Lang Phá Thiên thì hoàn toàn có thể ra tay.
- Đường Hồng không phải là người nhà họ Đường các cậu sao?
Lang Phá Thiên hỏi.
- Thằng nhóc này là em tôi, sao thế, cậu ta làm gì anh? Nếu thật thì anh cứ trừng phạt nó cho tôi.
Đường Thành nói.
- Mới vừa bị tôi tát cho một cái ngã xuống đất. Bởi vì cậu ta dám chỉ vào Chủ tịch Diệp mắng chủ tịch Diệp là chó. Hơn nữa, còn dẫn theo bạn học của cậu ta là Cố Đông Thủy…
Lang Phá Thiên nói đại khái mọi việc một lần.
- Thằng nhóc vô liêm sỉ này, anh đưa điện thoại cho nó
Đường Thành tức giận, Lang Phá Thiên không nói đặt điện thoại trên bàn.
- Đường Hồng, cậu cung kính đi đến trước mặt Chủ tịch Diệp.
Giọng Đường Thành vang dội mọi người đều nghe thấy.
- Anh… sao anh… sao…
Đường Hồng sợ giọng cũng run lên, cậu ta thật sự không nghĩ đến quan hệ của tham mưu Lang và anh mình hình như không tệ.
Đương nhiên, Đường Hồng là em của Đường Thành không có quan hệ gì với Đường Lâm. Bởi vì cha của Đường Thành là anh em kết nghĩa của Đường Hạo Đông.
Mà Đường Hồng chỉ có quan hệ với Đường Trạch Hỉ, không có quan hệ với Đường Hạo Đông. Không có quan hệ gì với nhà họ Đường. Thằng nhóc này căn bản là làm bậy thôi.
- Cút đến trước mặt Chủ tịch Diệp cho tôi.
Đường Thành hét lên.
Dh không có cách nào, đành phải đi đến trước mặt Diệp Phàm, miệng run run nói
- Anh, em đến trước mặt Chủ tịch Diệp rồi.
Dh nhìn thấy Đường Thành giống như chuột thấy mèo, đó là sợ muốn chết. Nhà Đường Hồng nào có năng lực gì, còn không phải là dựa vào quan hệ của nhà Đường Thành sao.
Đương nhiên Đường Hồng sợ Đường Thành cũng không phải vì có quan hệ hay không có quan hệ mà vì lúc nhỏ bị Đường Thành đánh sợ.
Đương nhiên, Đường Thành cũng vì muốn tốt cho cậu ta nên mới như thế. Bởi vì Đường Hồng tính cách hơi bướng bỉnh một chút.
- Giơ mặt ra để Chủ tịch Diệp tát cho cậu ba cái, không được kêu đau. Kêu đau thì đừng gọi tôi là anh. Việc này cậu nhịn được, hơn nữa đánh xong còn phải cảm ơn Chủ tịch Diệp một chút.
Đường Thành nói.
- Diệp… Chủ tịch Diêp, anh đánh tôi đi, tôi sai rồi
Đường Hồng đã bị dọa sợ, run rẩy nói.
- Ha ha, lão Lang, vừa rồi bàn tay anh rất tốt anh đánh thì thế nào?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Không cần anh ấy đánh, không cần anh ấy đánh.
Nghĩ đến bàn tay ban nãy Đường Hồng như phản xạ có điều kiện vuốt mặt lui về phía sau.
Bởi vì thằng nhóc này bị Lang Phá Thiên tát cho sợ. Hơn nữa Lang Phá Thiên là quân nhân, tay thật sự là có lực.
Cậu ta cho rằng Diệp Phàm chỉ là một Chủ tịch tỉnh, thời cổ đại nói là quan văn, có lẽ tay sẽ ít lực hơn
Đầu dây bên kia Đường Thành cũng nghe được những lời này tất nhiên chỉ có thể buồn bã thầm nói, thằng nhóc ơi, thật sự là mắt mù, chủ nhân kia ác hơn so với Lang Phá Thiên nhiều.
Bốp, bốp, bốp..
Ba tiếng giòn tan vang lên, Đường Thành sợ đến mức nhắm chặt mắt, cũng không biết Đường Hồng thành dạng gì.
Nhưng đương nhiên Đường Thành tin Diệp Phàm hạ thủ lưu tình. Nếu không ba cái tát có thể lấy mạng của Đường Hồng.
- Nhớ kỹ, sau này đừng giả quỷ với ông. Nếu không ông gặp là đánh.
Còn nữa lập tức cút về Bắc Kinh đi, không việc gì đừng làm loạn ở đây. Hơn nữa, bạn học của cậu là không thật lòng.
Cậu ta lợi dụng cậu, chẳng lẽ cậu không biết. Cậu biệt đây là vì sao không? Sau khi trở về hỏi thằng nhóc Đường Thành kia đi.
Diệp Phàm thu tay về, vừa thưởng cho người này ba cái tát, nhưng hạ thủ lưu tình. Nhưng mặt Đường Hồng cũng sưng lên.
- Nhớ kỹ lời của anh Diệp không?
Đường Thành lần này gọi là “anh Diệp”
- Nhớ rồi, tôi nhớ kỹ rồi anh.
Đường Hồng nói.
- Gọi anh Diệp, sau này Dh tôi không dám nữa…
Đường Thành còn nói thêm.
- Anh Diệp, Đường Hồng tôi sau này không dám… nữa.
Dh nói, Diệp Phàm sửng sốt, biết thằng nhóc Đường Thành có quỷ, cố ý bảo Dh gọi mình là “Anh Diệp”.
Việc này cứ thế sau này sẽ có liên quan. Nếu không thì không nể mặt Đường Thành. Vừa rồi Đường Thành vượt mức cho hắn thể diện.
Thể diện đến thể diện cũng phải đi.
- Tốt lắm, về đi, lập tức về Bắc Kinh.
Diệp Phàm khoát tay áo thở dài.
- Tôi biết rồi anh Diệp, tôi đi.
Dh cuối cùng còn khom người với Diệp Phàm mới đi.
Một màn này đương nhiên cũng làm cho Lâm Thiệu Đông và Tần Bộ trong lòng buồn bực mười phần. Còn cha con nhà họ Cố đã ngây ngẩn cả người. Không thể tưởng tượng được người mình dựa vào chi là em của Chủ tịch Diệp thôi.
- Chủ tịch Diệp, thật sự xin lỗi.
Cố Trung Minh nói.
- Ha ha, không có gì.
Diệp Phàm cười lạnh, sau đó nghiêm mặt hừ nói
- Anh về suy nghĩ đề nghị vừa rồi của chúng tôi một chút.
- Chủ tịch Diệp, điều kiện anh đưa ra tôi rất khó đáp ứng. Dù đưa lên thì ban giám đốc tập đoàn Thủy Đạt cũng khó thông qua.
Cố Trung Minh vẻ mặt cay đắng.
- Đó là việc của các anh.
Diệp Phàm hừ lạnh, cuối cùng bữa cơm hôm nay là qua loa xong việc.
- Đường Thành, chưa nghe nói qua người này.
Lâm Xương Lực nghe con trai miêu tả xong lắc đầu.
- Chẳng lẽ bị tên kia trêu đùa? căn bản không phải là người của nhà họ Đường. Căn bản chỉ là một kẻ lừa đảo.
Lâm Thiệu Đông vẻ mặt khó coi.
- Kể lừa đảo hắn sẽ không, Đường Hồng hẳn có chút quan hệ với nhà họ Đường. Chẳng qua quan hệ khá xa thôi.
Chủ tịch Đường có hai đứa con, một nam một nữ. Hơn nữa, cũng không tên là Đường Thành. Có thể loại trừ Đường Thành là con
Chủ tịch Đường cũng không nhiều anh em, chỉ có em trai là Đường Lâm. Hình như còn có em gái, nhưng con của Đường Lâm cũng không tên Đường Thành.
Còn em gái thì chồng sẽ không họ Đường. Cho nên, con cũng không thể họ Đường.
Lâm Xương Lực phân tích đúng là có lý.
- Như vậy xem ra căn bản là không thể là trực hệ nhà họ Đường.
Lâm Thiệu Đông thiếu chút nữa muốn cắn răng cảm thấy vừa hỏng một kế hoạch lớn.
- Có thể là anh em con bác chú của nhà họ Đường, tính ra cũng không thể nào.
Lâm Xương Lực nói.
Sáng ngày thứ hai, dưới sự chủ trì của Chủ tịch thành phố Dương Thanh Hoài, Cố Trung Minh của khách sạn Xương Đô và Diệp Phàm của công ty Yến Nguyệt tiến hành đàm phán.
Cuối cùng hai bên đạt được thỏa thuận, khách sạn Xương Đô chọn địa điểm khác để xây dựng, cách xa Công ty Yến Nguyệt công ty con của Tập đoàn Hoành Không. Cứ như vậy không thể nào uy hiếp đến Yến Nguyệt sơn trang.
Thứ hai chính là vấn đề bồi thường. Kết quả là Ủy ban nhân dân bồi thường công ty Yến Nguyệt một mười triệu, khách sạn Xương Đô bồi thường tám mươi triệu.
Thứ ba chính là ngã tư đường trước Công ty Yến Nguyệt, điểm này Chủ tịch thành phố Dương vốn có quy hoạch mở rộng thêm mười mét.
Mà địa bàn của khách sạn Xương Đô chính quyền thu hồi lại, chuẩn bị mở một công viên nhỏ.
Nếu khách sạn Xương Đô rút đi hoàn toàn. Diệp Phàm đương nhiên cũng nói với Lang Phá Thiên, chuyện kiện Lâm Lý Thăng cũng được giải quyết, có lẽ phản nữa năm mà hoãn thì hành hình phạt.
- Tôi nói nhé anh Diệp, anh buôn bán lời bát đầy như thế không cho tôi cái gì sao? Hơn nữa ngay cả Lâm Lý Thăng cũng phải bỏ qua.
Lang Phá Thiên cười nói.
- Ha ha, anh em chúng ta cũng phải nói chuyện này? Đây chẳng phải là khách khí sao?
Diệp Phàm cười gượng hai tiếng.
- Đây là một phần nhưng thực ra là hai, buổi tối dẫn tôi đến điểm giải trí của Việt Châu chúng ta phải ăn mừng một chút.
Lang Phá Thiên cười nói.
- Ừ, cậu nói đi đâu?
Diệp Phàm cười nói.
- Hội sở Thất Bảo thì sao?
Lang Phá Thiên cười nói.
- Không sang trọng đi.
Diệp phàm cười.
- Không sao, hơn so với Hắc Thiên Nga là được.
Lang Phá Thiên cười gượng một tiếng.
- Cậu muốn lấy mạng già của tôi có phải không?
Diệp Phàm lẩm bẩm.
- Nghe nói các anh đã có hơn chín mươi triệu tiền bồi thường. Tổn thất trên thực tế có một triệu. Dư ra hơn một trăm nghìn có phải không? Xem như an ủi tôi bị thương một chút.
Lang Phá Thiên cười nói.
- Anh bị thương, việc lần này anh cũng có thể diện, nhưng được tôi, xài thì xài đi, dù sao lông dê trên người sơn dương.
Diệp Phàm cười nói.
Hội sở Thất Bảo cách Việt Châu khá xa, xe chạy hơn một tiếng mới đến.
- Chỗ này đã ra khỏi địa giới Việt Châu đi?
Diệp Phàm cười nói.
- Chưa, hẳn là cạnh đó. Chúng ta lái xe cũng không nhanh có phải không?
Lang Phá Thiên cười phanh xe lại, xe đậu trên một bến tàu nhỏ trên bờ biển.
- Chẳng lẽ còn phải ngồi thuyền?
Diệp Phàm nhìn nhìn ra biển.
- Đương nhiên, hội sở Thất Bảo ở trên đảo Thất Bảo. Đảo Thất Bảo trên thực tế chính là hòn đảo nhỏ, có trên một trăm cư dân.
Anh nghĩ lại xem, trên một đảo nhỏ muốn xây dựng một hội sở về giá cả không phải tiện cho ông chủ sao?
Lang Phá Thiên cười, hai người lên một du thuyền đón khách, không lớn, có lẽ có thể ngồi ba mươi người.
- Đúng thế, thuyền này dù sao cũng phải tính trên người khách chứ.
Diệp Phàm cười hai người lên thuyền.
- Nhưng có thể làm được hội sở như vậy ông chủ chắc chắn cũng phải là người có lại lịch.
- Đó là đương nhiên, đó là nơi giải trí sa hoa. Cung không có bao nhiêu người đến, quan trọng là nơi hưởng thụ cao nhất. Việc này chỉ có người người sang trọng mới biết.
Lang Phá Thiên nói.
- Quái sao cậu biết được?
Diệp Phàm hỏi.
- Bạn tôi giới thiệu, hơn nữa, còn là một người bạn học võ nói tôi mới biết được. Hơn nữa, muốn đến Hội sở này phải có thẻ khách mới đến được, không có thẻ khách thì có tiền cũng không vào được.
Lang Phá Thiên giơ giơ tấm biển màu xanh trong tay.
- Đây là bạn của cậu cho đi?
Diệp Phàm cười hỏi
- Đương nhiên, nếu không, tôi còn không thể vào được.
Lang Phá Thiên cười nói
- Hội sở Thất Bảo chẳng lẽ là một nơi mà người học võ dùng để kết bạn?
Diệp Phàm hỏi.