- A…Nhìn kìa, Tống sư thúc dừng lại rồi. Hình như cái bóng vòng tròn ở bên ngoài anh ta xuất hiện một cái khí cầu, thấy không?
Có đệ tử khiếp sợ kêu lên.
- Ừ, chắc chắn là khí vòng. Giống như một cái kinh khí cầu mỏng manh, chẳng lẽ đó chính là Thái Cực Quyền tinh túy, có thể đẩy dời khí vòng, quá lợi hại.
Loại khí vòng này không đơn giản, phỏng chừng bên trong có ẩn chứa năng lượng làm nổ. Một khi xảy ra, uy lực của nó cũng không khác biệt so với bom là mấy. Mọi người cẩn thận, lui về phía sau năm mươi thước.
Lúc này, vẻ mặt Lý Sơn Đạo nghiêm túc hô, tất cả đệ tử vừa nghe, nhanh chóng lui về phía sau mấy chục thước, mọi người đang chờ đơi khí quyển nổ.
- Làm sao cậu em Diệp Phàm không có động tĩnh gì, mọi người thật sự đang rất lo lắng. Chẳng lẽ là thật sự sợ đến mức choáng váng, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn. Anh Tống chính là đỉnh cao của mười hai đẳng. Cậu Diệp trẻ tuổi như vậy. Thật là có chút…
Triệu Thanh Thanh ở bên cạnh Trương Thiên Lâm nói. Một nữ đệ tử đang đứng bên cạnh đạp chân.
Đừng có nóng vội, sư thúc Diệp còn không có phát lực. Anh xem người ta bình tĩnh như vậy, không có chuyện gì cả. Đó mới là khí chất của cao thủ chân chính, anh có học cũng không học được.
Trương Thiên Lâm cười một cách thần bí.
- Khí chất, có mà khí chất ngu xuẩn thì có.
Nữ đệ tử kia bất mãn nói một câu, khiến Trương Thiên Lâm tức giận trừng mắt lên liếc nhìn một cái.
Tống Thành Sơn di chuyển.
Khí cầu bị đẩy về phía trước, nhất thời, làm cho cây cỏ lá cây xung quanh bay loạn lên, giống như phía trước nổi lên một cơn gió lớn, gió này tạt vào mặt các đệ tử đều cảm thấy đau nhức.
Nhìn thấy khí cầu mỏng sẽ tạp vào trên người Diệp Phàm.
- Ha hả a…
Diệp Phàm cười nhạt, hai tay nén về phía sau, làm một động tác co vào.
Lập tức, nội khí cầu uy phong của Tống Thành Sơn bị song chưởng của Diệp Phàm ép vào trung tâm.
Tống Thành Sơn cảm thấy chấn động, nhất thời, mặt đỏ bừng lên, liều mình đẩy về phía trước. Thế nhưng, khí vòng kia vẫn không nhúc nhích.
Hơn nữa, Diệp Phàm còn mỉm cười, lòng bàn tay co lại càng chặt hơn. Khí vòng kia bị ép cho tới thay đổi hình dạng, bắt đầu rơi xuống dưới.
Sau đó Diệp Phàm vừa rút chưởng lại, rất nhiều nội khí vòng tròn được Diệp Phàm xả ra trong tay.
Sau đó hắn giống như ném bom về phía Tống Thành Sơn.
Ầm…
Một tiếng nổ vang, Tống Thành Sơn bị dính khí vòng nổ tung, tuy nhiên, lần nổ này giống như có chút khác thường, lại có thể chơi trò tự nổ.
- Anh… Anh…
Toàn bộ các trưởng lão sợ tới mức kêu lên.
Mây mù bay lên, cây cỏ bay tán loạn. Trên bầu trời đất cát mù mịt. Một người trần truồng chạy ra ngoài.
Người này có vẻ rất hỗn loạn. Toàn bộ chòm râu dưới hàm bị đốt trơ trọi. Một nửa chiếc áo choàng vẫn còn ở trên hông, thậm chí nửa phía dưới còn có rất nhiều lỗ thủng, lộ ra cả quần lót ở bên trong
Đương nhiên. Người này chính là Tống Thanh Sơn. Áp lực của khí vòng được Diệp Phàm áp chế rất nhiều, bằng không. Thế nào cũng phải khiến cho Tống Thành Sơn gần như chết.
Một cao thủ mười hai đẳng muốn làm tạo ra nội khí vòng để nổ mà nói, tuyệt đối có thể làm nổ tung một tòa nhà.
- Ha hả, ngại quá, Tống đại sư, uy lực nội khí vòng tròn của người này quá lớn, Diệp Phàm tôi không thể chịu nổi, đành phải trả lại cho ông.
Diệp Phàm nhún vai, vẻ mặt hắn dường như vừa cười vừa suy nghĩ, Tống Thành Sơn nhìn thấy, trong giây lát cảm thấy ghê tởm giống như vừa nuốt phải một con ruồi vào trong mồm.
Lý Sơn Đạo lặng im, anh ta hiểu được. Tên họ Diệp này đến đây có thể nhận được sự đồng ý Vô Trần sư huynh, đó là người ta có được sự đồng ý.
Nhìn người thanh niên này, đương nhiên trong lúc nhấc tay giơ lên đầu sẽ khiến cho Tống sư huynh có trình độ mười hai đẳng chán nản.
Ra vẻ người ta xuống tay còn lưu tình, tên họ Diệp này, chẳng phải là lợi hại vô cùng sao, ít nhất cũng phải là Bán tiên thiên
Trẻ tuổi như vậy đã là Bán tiên thiên, nhất thời, tất cả các trưởng lão của phái Võ Đang đều khiếp sợ mà tâm phục.
Thời buổi này, kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu, nắm đấm chính là đạo lý cứng rắn. Đặc biệt trong võ thuật truyền thống của Trung Quốc càng thể hiện rõ phong cách này.
- Cậu Diệp có thân thủ rất tốt.
Triệu Thanh Thanh tiến lên chúc mừng đầu tiên.
- Đúng vậy, có thể được Vô Trần sư huynh tán thành thì sư đệ có thể là bình thường sao? Diệp sư đệ đúng là tuổi trẻ tài cao.
Mà ngay cả Chu Thông là một trưởng lão rất hiền lành cũng tiến lên nói mấy câu êm tai.
Tạm thời, nghĩ muốn lôi kéo Diệp Phàm làm quen với các đồng chí. Khuôn mặt như than, Tống Thành Sơn bối rối không chịu nổi bởi vì không ai để ý đến mình, tức giận đến mức vội vàng trở về rửa mặt thay quần áo.
Buổi tối, trong phái Võ Đang thật sự im lặng. Bởi vì, đã rất khuya rồi, tất cả mọi người đều ngủ.
Tuy nhiên, có một bóng đen nhẹ nhàng di chuyển. Không lâu sau, bóng đen kia tới phía sau một khối đá rồi ngừng lại, sau đó hướng lên trên có mấy người ở trên vách đá.
Bên trên vách đá còn có tòa nhà nhỏ, nhưng, lúc này trong tòa nhà nhà không có một chút ánh đèn, bí ẩn giống như là một ngôi mộ.
- Đại sư huynh, tôi là Thành Sơn.
Bóng đen dừng lại, đứng bên trong tòa nhà nói.
Thành Sơn, đêm hôm khuya khoắc không ngủ còn đến đây làm gì?
Bên trong có một giọng nói khàn khàn.
- Tôi có việc muốn nói với đại sư huynh.
Tống Thành Sơn nói.
- Vào đi.
Giọng nói từ bên trong truyền ra.
Tống Thành Sơn cẩn thận đi vào, bên trong có một ngọn đèn chiếu sáng. Một người đàn ông ngồi trên một tấm ngọc bích màu xanh.
Người này cũng mặc áo choàng màu xanh đi giày vải, tuy nhiên, toàn thân toàn bụi, giống như là đã ngồi ở đó không hề động đậy quá lâu rồi.
Khuôn mặt dài như mặt ngựa cũng dính đầy tro bụi. Người này chính là trưởng lão già nhất của phái Võ Đang – Trương Hữu Trần, là sư huynh của Trương Vô Trần. Gọi là đại sư huynh, cũng là kẻ phản đồ nắm giữ bí mật.
- Đây là sư huynh?
Tống Thành Sơn liếc mắt nhìn Trương Hữu Trần một cái, có chút nghi hoặc.
- Sư đệ có nghe nói qua về phương pháp quy tức không?
Trương Hữu Trần hỏi.
- Chẳng lẽ là sư huynh đang luyện loại võ công này sao?
Tống Thành Sơn cả kinh, há hốc miệng ra.
Bởi vì, phương pháp quy tức này là luyện khó khăn nhất. Cái gọi là phương pháp quy tức chính là giống như con rùa phải ngủ đông. Đến lúc đó, không ăn không uống cũng có thể sống được mấy tháng.
Võ công này rất khó luyện thành, hơn nữa, luyện không tốt e rằng sẽ mất mạng. Bởi vì, người ngủ say không tỉnh dậy sẽ báo tin lên thiên đường. Đương nhiên, nếu như có thể luyện thành công, cũng có điểm tốt.
Một khi thành công, cậu có thể điều tiết mạng sống ngay cả khi yếu nhất, có thể điều hòa được lượng máu lưu thông, nội khí bên trong mạch lạc.
Nghe nói Thiếu Lâm tự có vị cao tăng luyện thành công, ông ta gọi người đem ông ta đi chôn sống dưới đất, ba tháng sau lấy lên, ông ta vẫn còn sống.
- Tuy nhiên, tôi cũng không kiên trì được bao lâu. Cũng vừa mới tỉnh lại
Trương Hữu Trần nói.
- Sự huynh kiên trì được bao lâu?
Tống Thành Sơn thật sự bái phục, rất vui mừng khi được hỏi những điều này.
- Được một tháng.
Trương Hữu Trần nói.
- Như vậy cũng là lâu rồi, một tháng không ăn không uống, thật là thần kỳ. Phỏng chừng sư huynh chính là người đầu tiên trong mấy trăm năm qua của phái Võ Đang chúng ta có thể luyện thành công loại võ công này.
Tống Thành Sơn tận dụng thời cơ để nịnh nọt nói.
- Hôm nay cậu đến đây không chỉ để khen tặng anh đấy chứ?
Trương Hữu Trần thật sự là không tốt.
- Đương nhiên là không phải rồi, lúc trước tôi còn không hiểu được sư huynh đang luyện loại võ công gì. Hôm nay có cái tên gọi là Diệp Phàm…
Tống Thành Sơn thêm mắm thêm muối nói xấu Diệp Phàm.
- Hắn đúng là kiêu ngao như vậy sao?
Trương Hữu Trần mở mắt ra, giọng nói chứa đầy ranh mãnh.
- Biết làm sao được, người ta là sư đệ mà nhị sư huynh tin tưởng, mà lại dùng Âm dương thái cực thủ mà nhị sư huynh truyền lại để làm nhục tôi.
Tài nghệ của tôi không bằng người, tuy nhiên, khẩu khí này đúng là nuốt không trôi được. Truyền nhân của Võ Đang chúng ta còn đánh không lại một người thanh niên học nửa vời Võ Đang.
Nếu như việc này truyền ra ngoài, sẽ làm mất thể diện của toàn bộ phái Võ Đang chúng ta. Tuy nhiên, sau khi nghe ngóng lại, mới hiểu được người thanh niên này đạt đến Bán tiên thiên, thảo nào tôi không bằng hắn.
Ôi, cái trình độ này chỉ có là do nhận thức.
Tống Thành Sơn xốc lại câu chuyện.
- Chưa đến ba mươi tuổi mà đã là Bán tiên thiên, đúng thật là thiên tài. Tuy nhiên, trẻ tuổi như vậy, phỏng chừng đại đa số đều được đánh giá là giữa cửa hoặc là trong gia tộc có các trưởng bối dùng biện pháp cứng rắn để luyện tới Bán tiên thiên.
Người như vậy, không có căn bản, căn cơ yếu. Không chịu nổi kích thích, bởi vì công lực của bọn họ không phải là do mình luyện ra, không có thực tế, hơn nữa tư thế lớn, nhưng thật ra không trong sạch.
Cho nên, sư đệ cũng không cần thiết phải để ý quá mức đúng không?
Trương Hữu Trần nói.
- Thế nhưng mà em bị bại thật thê thảm, người này hạ quyết tâm làm nhục nhã các trưởng lão của chúng ta. Bàn bạc thì cứ bàn bạc thôi, tại sao lại làm cho áo choàng của tôi cũng bị nổ tung.
Đây không phải là làm cho tôi mất mặt trước các đệ tử sao? Các đệ tử sẽ suy nghĩ như thế nào, họ sẽ cho rằng kiến thức của phái Võ Đang chúng ta cũng không có cái gì hơn cái này, do đó trong lòng sẽ lay động.
Trạng thái trong lòng của họ sẽ không tốt, sẽ làm họ hoảng sợ, khiến cho môn phái bị thiệt hại nghiêm trọng.
Tống Thành Sơn nói.
- Không phải cậu nói chuyện muốn hắn vào Ảnh Lâu sao?
Trương Hữu Trần hỏi.
- Đúng vậy, đầu óc hắn có vấn đề. Ảnh Lâu như vậy mà không vào?
Tống Thành Sơn nói.
- Vậy thì làm cho hắn đi vào thôi.
Trương Hữu Trần cười lạnh một tiếng.
- Đại sư huynh, Ảnh Lâu này chúng ta cũng không khống chế được. Nếu không, nó dễ dàng hơn nhiều.
Tống Thành Sơn nói.
- Ha hả, có người đi vào không phải sẽ tàn phế sao? Vậy phải xem vận khí của hắn. Thật ra, trước kia tôi cũng đi vào Ảnh Lâu rồi. Hơn nữa, đã đi qua chắc sẽ biết được mọi thứ ở trong đó. Đối với bên trong, tôi sẽ am hiểu hơn so với hắn..
Trương Hữu Trần cười nói.
- Ý của đại sư huynh là anh cũng đi theo vào, có thể liên lạc với bên trong.
Tống Thành Sơn chợt hiểu.
- Đi vào ngao du cũng không có gì, dù sao tôi cũng đi vào. Không chừng lại có thể đánh tàn phế một con chó.
Đột nhiên Trương Hữu Trần trở nên lạnh.
- Đúng đúng rồi, đánh cho tàn phế thành một con chó thôi.
Tống Thành Sơn vui vẻ nói.
- Sư thúc, ngày mai người đi vào cần phải cẩn thận một chút.
- Tôi biết rồi, ở bên trong có thể gặp rất nhiều mối nguy cũng có thể gặp được nhiều thời cơ tốt.
Diệp Phàm cười nói, trong lòng còn có chút để bụng Trương Thiên Lâm, đã trễ như vậy rồi còn chạy tới nhắc nhở mình.
- Không phải, Diệp sư thúc đã sớm nghe nói qua ở bên trọng có mối nguy hiểm. Tuy nhiên, tôi lo lắng caí khác cơ.
Trương Thiên Lâm nói.
- Cái khác?
Diệp Phàm nhìn Trương Thiên Lâm.
- Sư thúc Tống trợn mắt lên tất báo người, hôm nay sư thúc lại làm cho ông ta mất mặt hai lần. Với tính cách của ông ta, tôi lo lắng ông ta sẽ có một vài động tác nhỏ đó.
Trương Thiên Lâm nói.