Lực lượng hai bên cuối cùng đã chính thức gặp mặt.
Mấy chục người của Hoành Đoạn gia cũng đến, hơn nữa dường như màu da nào cũng đều có. Xem ra phạm vi mời của bọn họ lần này rất rộng.
Sự phát hiện ngoài ý muốn của Diệp Phàm, lão người Anh lần trước khiêu khích mình lúc tỷ thí với Hoành Đoạn gia cũng đến.
Người này là Peter, nghe nói gia tộc này đến từ nước Anh. Tổ tiên chính là Y Huyết Tiên Anh Kiều Kiều một trong thập đại cao thủ của thế giới năm xưa.
Khi đó người này tuyên bố trong vòng 3 năm Diệp Phàm dám ứng chiến trận chiến này thì có thể bồi thường cho hắn một hòn đảo nhỏ, xem như là đánh cược.
Diệp Phàm nhìn sang bên cạnh gã, phát hiện có một người đeo mạng che mặt. Nhìn trang phục dường như đó là đàn bà, bởi vì người đeo mạng che mặt mặc váy.
- Sư bá, người đứng phía sau kia liệu có phải chính là Y Huyết Tiên Anh Kiều Kiều một trong mười đại cao thủ của thế giới năm xưa hay không?
Bởi vì bà ta ngồi bên cạnh Y Bỉ Đế Đức, rất có khả năng là người trong nhà gã, nếu đúng là Y Huyết Tiên thì bà ta chính là một trong những cao thủ Tiên Thiên mà đối phương mời đến.
Người này mấy chục năm trước đã có thể nằm trong thập đại cao thủ trên thiên hạ, mà trong mười người đó chúng ta đã gặp qua hai người.
Một chính là Cổ Huyết, còn một là Tuyết Nha Nha. Hai người này đều đã là Tiên Thiên. Tôi nghĩ thập đại cao thủ năm xưa trong thiên hạ nếu chưa chết thì bất kỳ người nào cũng đều là Tiên thiên cường giả.
Hơn nữa, công lực của bọn họ đều cao hơn một chút sơ với sư thúc. Cao thủ được biết của đối phương còn có Hoành Đoạn Thiên Hà.
Bên phí chúng ta dường như cũng không chiếm được nhiều ưu thế, hơn nữa, đối phương còn có cao thủ nào nữa chúng ta cũng không rõ.
Việc lần này cảm thấy thắng lợi rất lớn, nhưng bây giờ xem ra cũng hơi chút mơ hồ. Hoành Đoạn gia thực sự có năng lực, có thể mời được Y Huyết Tiên.
Phí Thanh Sơn nhíu mày.
- Cổ Huyết không phải là một trong thập đại cao thủ trong thiên hạ, lão là 11 người đẳng cấp còn cao hơn thập đại cao thủ.
Hơn nữa, khi xưa trong 11 người còn có 1 người ta đã từng gặp. Lão tên là Hồng Tà, thuộc một trong Tam Tà.
Những người này có lẽ đều là cao thủ Tiên Thiên Đại Viên Mãn, ngang bằng với sư huynh của ta là Trương Vô Trần và Quyền Thiên đạo trưởng.
Diệp Phàm nói.
- Cũng không hẳn, 11 người đó tuy thành danh sớm một chút. Nhưng phạm vi lại giới hạn chỉ trong Hoa Hạ chúng ta. Còn Thập đại cao thủ khi xưa lại là ở phạm vi quốc tế.
Phí Thanh Sơn nói.
Lúc này hai bên đều đang quan sát lực lượng của nhau. Hoành Đoạn gia cũng đang thầm thì với nhau, có lẽ cũng đang bình luận về người bên phía Phí Thanh Sơn.
Tuy nhiên, may là Diệp Phàm lần này không dùng Dược thuỷ. Mà sử dụng công pháp Súc Cốt của Đán Phi Tử Giáo để thay đổi khuôn mặt cho thật tự nhiên. Nếu không, có lẽ đã sớm bị Y Bỉ Đế Đức phát hiện.
Diệp Phàm còn cố ý nhìn Y Bỉ Đế Đức chằm chằm, gã này ngoài cảm thấy kỳ lạ thì chẳng mở miệng nói gì.
- Phí Thanh Sơn, người thanh niên khi xưa đánh gãy đùi người của Hoành Đoạn gia sao vẫn chưa đến. Hay là nhìn thấy người ở đây sợ quá phải trốn đi rồi?
Y Bỉ Đế Đức cuối cùng không kìm được nữa. Có lẽ Y gia lần này đến chủ yếu là vì Diệp Phàm của 3 năm trước.
- Ha ha. Cậu ta tạm thời bận việc. Nếu kịp thì sẽ đến. Tin là có thể gặp được Y Bỉ Đế Đức tiên sinh thì cậu ta sẽ rất vui mừng.
- Rụt đầu rồi còn dám nói là sẽ đến, nếu trước khi trận đấu kết thúc hắn vẫn không đến thì ngươi nói với hắn, bảo hắn đến gia tộc Y Bỉ chúng ta khấu đầu chín cái. Đăng báo mình thua là được.
Y Bỉ Đế Đức rất kiêu ngạo.
- Vậy thì phải xem gia tộc Y Bỉ Anh quốc của các người có bản lĩnh để bảo cậu ta như vậy hay không.
Trương Vô Trần hừ một tiếng.
Lão cũng đã từng nghe qua việc của Diệp Phàm và gia tộc Y Bỉ Đế Đức. Đương nhiên trong lòng cũng không vui, bởi vì Diệp Phàm là sư đệ của lão mà.
- Ngươi là ai, chẳng hiểu quy củ gì cả, câm miệng.
Lần này Y Bỉ Đế Đức đến chính là cho mọi người xem sự kiêu ngạo, tỏ rõ huyết thống cao quý của gia tộc Y Bỉ Đế.
“Bốp” một tiếng rất to, mọi người đều giật mình.
Bởi vì đột nhiên trên không trung truyền đến một tiếng tiếng nổ của nội công. Sự chấn động sau tiếng nổ rất lớn. Thổi bay những chiếc ghế không có người ngồi.
Còn thắt lưng của người phụ nữ ngồi bên cạnh Trương Vô Trần và Y Bỉ Đế Đức lại loé sáng, không ai không biết, hai người đã gặp phải đối thủ giỏi.
Khi nội kình bộc phát lên, mạng che mặt của người đàn bà kia bị thổi bay lên, mắt chim ưng của Diệp Phàm trong nháy mắt đã nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ đúng chất người Anh, khoảng 50 tuổi.
Khuôn mặt cũng khá đẹp, Diệp Phàm có thể khẳng định. Người này đúng là Y Huyết Tiên Anh Kiều Kiều. Người của Y Bỉ Đế Đức sợ hãi sắc mặt trắng bệch, lùi ra phía sau người phụ nữ che mặt kia.
Còn ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hai người.
Công lực của các hạ rất thuần khiết, chắc ở Hoa Hạ cũng không phải là vô danh phải không?
Người phụ nữ che mặt hỏi.
- Trương Vô Trần.
Trương Vô Trần nói.
- Là Trương đại sư của Võ đang sao?
Người che mặt hỏi.
- Đúng vậy.
Trương Vô Trần trả lời rất ngắn gọn. phát hiện của Diệp Phàm thật buồn cười. Sắc mặt của Y Bỉ Đế Đức lúc này đỏ lên, lộvẻ sợ hãi trong ánh mắt.
- A…
Đến cả những thanh niên bên phía Hoành Đoạn gia cũng không kìm được buột miệng kêu lên. Xem ra, uy danh của Trương đại sư cũng thật lớn. Đến cả thế hệ trẻ của giới thuật nước Nhật cũng nghe đến.
- Đế Đức, tạ lỗi đối với Đại sư đi!
Người phụ nữ che mặt nói.
- Việc này tôi chẳng hề làm sai gì cả.
Y Bỉ Đế Đức cảm thấy việc này quá mất mặt, không muốn tạ lỗi.
“Bốp” một tiếng, Y Bỉ Đế Đức bị người phụ nữ che mặt tát cho một cái ngã từ phía trước ra phía sau, khoé miệng toé máu.
- Lời của ta ngươi cũng không nghe sao?
Người phụ nữ che mặt “hừ” lạnh lùng.
- Trương đại sư, xin lỗi.
Y Bỉ Đế Đức không dám nói lôi thôi, nhảy lên hành lễ trước trưởng bối. Sau đó lặng lẽ lui ra phía người che mặt.
- Hậu bối không hiểu lễ nghĩa, tuy nhiên, không biết việc cá cược của ba năm trước mà Đế Đức hỏi có liên quan gì đến đại sư sao?
Người che mặt hỏi.
- Các hạ vẫn chưa xưng tên, chắc là cũng không phải là vô danh ở Anh quốc phải không?
Trương Vô Trần hỏi lại.
- Ha ha, năm xưa có người xướng “Thái cực Trương Vô Trần”. Đương nhiên còn sớm hơn nữa cũng có người xướng “Y Huyết Tiên Anh Kiều Kiều”. Cứ gọi là Y Huyết Tiên là được rồi.
Y Huyết Tiên cười nói, tiếng cười làm không khí xung quanh rung động.
- A…
Lại một tiếng kêu vang lên, lần này là cả hai bên Hoa Hạ và Hoành Đoạn gia cùng kêu lên.
Bởi vì, sự tồn tại của thập đại cao thủ cũng như thần tiên vậy.
- Hân hạnh.
Trương Vô Trần ôm quyền, còn Y Huyết Tiên cũng đáp lễ.
- Phí đại sư, hay là mời trọng tài tuyên bố quy tắc một chút thì thế nào?
Lúc này trưởng đà chủ Hoành Đoạn gia là Hoành Đoạn Hạc Cửu hỏi.
- Mời Trí Dã đại sư và Thu Sơn Lâm Nhất Phu đại sư lên.
Phí Thanh Sơn nói.
Hai vị đại sư từ từ bước đến vị trí trung tâm, hướng về bốn phía hành lễ.
- Nhận lời mời của Phí gia của TQ và Hoành Đoạn gia, là trọng tài của cuộc tỉ võ giữa hai nhà Phí gia và Hoành Đoạn gia lần này, lão nạp rất vinh hạnh…
Tri Dã đại sư và Thu Sơn Lâm Nhất Phu nói mấy câu.
- Lần luận bàn này là để thúc đẩy sự tiến bộ của kỹ thuật Võ học, giao lưu kỹ năng, kỹ xảo võ học…Luận bàn là chính không được dẫn đến tử vong.
Đương nhiên, tránh việc bị thương dẫn đến tàn phế, nếu bị tàn phế, mỗi bên phải chịu trách nhiệm. Ở đây còn có một quy tắc bổ sung, nếu hai bên đều đồng ý ký vào Cam kết luận bàn sinh tử thì việc sinh tử là do hai bên thi đấu tự trách nhiệm.
Trận tỷ thí nằm trong phạm vi 100 dặm trong khe núi, con sông, trên bờ…hai bên vách núi đều có thể làm nơi thi đấu.
Mà phạm vi hai bên vách núi chỉ trong vòng 100 cây số, vượt quá phạm vi này thì phải tự nhận thua.
Phương pháp luận bàn có thể đa dạng, nhưng tuyệt đối không được dùng vũ khí nóng…chỉ yếu dùng kiếm.
Người thua quyết định người xuất trận trước, sau đó mới đến lượt người thắng, cứ lần lượt như thế, trừ trận đấu đầu tiên ra, những trận sau đều là như thế.
Cuộc tỷ thí tổng cộng có 10 trận.
Tri Dã đại sư và Thu Sơn Lâm Nhất Phu cùng tuyên bố nguyên tắc cuộc tỷ thí.
Sau đó là rút thăm, Phí gia số không may cho lắm. Trận đấu mấu chốt đầu tiên lại rút thua, trận đấu đầu tiên này nhất định phải là người chính tông của Phí gia xuất trận.
Phí Nhất Độ hiên ngang bước lên.
Ở giữa hai bên bố trí một lôi đài, hình tròn, chu vi khoảng 100 mét, được làm từ gỗ trải trên tảng đá để phục vụ cho những người thích biểu diễn trên lôi đài.
Có lẽ chỉ những người trình độ thấp ra trận thì mới thích biểu diễn trên lôi đài, những cao thủ đạt cảnh giới cao đương nhiên thích tung hoành, dù sao lôi đài cũng là sự trói buộc chân tay đối với họ.
Người của Hoành Đoạn gia ra trận lại là một cô gái, tên là Hoành Đoạn Thu Tử. Theo giới thiệu thì là cháu ruột của Hoành Đoạn Hạc Cửu.
Tuổi tác của người con gái đó cũng tương đương như Phí Nhất Độ, mặc một bộ quần áo võ sỹ rộng thùng thình. Cũng ung dung đi lên Lôi đài.
Hai bên nhìn chào rồi sau đó bước vào trạng thái tấn công.
Người con gái đột nhiên xuất chưởng, một chưởng lấy thế phá sơn nhảy vọt lên không trung. Từ trên không chưởng đánh xuống như đao chém xuống đầu Phí Nhất Độ.
Chưởng lực rất mạnh, tạo nên một thứ như khí đao chém xuống.
- Không xong rồi, chưởng lực của người con gái này lại có thể tạo nên khí đao, việc tạo nên được khí đao như thế ít nhất phải là cao thủ bát đẳng trở lên mới làm được.
Sắc mặt của giả hoà thượng Tri Túc có chút trầm xuống.
Bởi vì đao khí chính là sự biểu hiện của công lực. Trình độ thấp nhất của việc có thể xuất ra nội công chính là bát đẳng.
Hơn nữa, nội công của cao thủ bát đẳng xuất ra là đẳng cấp thấp nhất, chỉ là những tia nhỏ. Nhưng cũng xem là có thể đem nội công trong cơ thể ép ra ngoài, điều này đối với người luyện công mà nói cũng có ý nghĩa trọng đại.
- Ôi, thân thủ của Nhất Độ chỉ là Thất đẳng, không thể ép được nội công ra.
Phí Thanh Sơn đương nhiên hiểu được ý của Tri Túc nói, đó là “Thua chắc rồi”.
- Ôi, trận đấu đầu tiên…
Tri Túc tức giận dậm chân, giả hoà thượng sắc mặt ủ rũ.
- Đừng lo, tôi thấy chưởng đao này Thu Tử có chút vấn đề. Có lẽ không phải là nội công, mà chỉ là một hiện tượng giả.
Mắt chim ưng của Diệp Phàm chăm chú nhìn và nói.
- Giả nội công, nội công này cũng có giả hay sao. Chàng trai, lời cậu nói chẳng có căn cứ nào cả. Khoảng cách giữa thất đẳng và bát đẳng quá lớn, Nhất Độ, ôi…
Tri Túc liếc nhìn Diệp Phàm có chút bất mãn nói.
- Ha ha ha, chúng ta hãy xem kết quả thì biết.
Diệp Phàm lại cười.
- Hừ, chắc chắn cậu sai!
Tri Túc lạnh lùng “hừ” một tiếng.