Hoành Đoạn Cửu Hạ ra hiệu, một cao thủ trẻ tuổi, thân hình mập mạp, trông có vẻ không cao lắm bước nhanh ra giữa võ đài.
Cao thủ này thi lễ theo nghi thức của các võ sư Nhật Bản. Miệng anh ta phun ra một tràng tiếng Hán phổ thông:
- Tôi là Hoành Đoạn Nhất Đình Lang, xin được thỉnh giáo Phí Bát Độ tiên sinh.
- Mời!
Phí Bát Độ đáp lại một cách rất khách khí.
- Cạch...
Hoành Đoạn Nhất Đình Lang hét lên một tiếng không ai hiểu, đoạn anh ta giậm chân thật mạnh xuống những thân gỗ chắc nịch làm nên võ đài. Sau khi tiếng hét đầu tiên vang lên, anh khẽ gật đầu trực tiếp tung ra quyền đầu tiên thẳng đến đối phương.
- Hay lắm, hay lắm....
Đội trợ uy của Hoành Đoạn gia cũng lớn tiếng reo hò khen ngợi, hơn nữa họ đều cổ vũ bằng tiếng Hán phổ thông. Tất nhiên một tiếng đơn giản này thì người ta cũng có thể học được.
Trong tiếng reo hò cổ vũ hỗn độn ấy có lẫn chút tạp âm. Tất nhiên đó là tiếng reo của những người ngoại quốc được họ mời đến. Thế là âm thanh vang lên không còn đồng nhất mà lộn xộn, bát nháo.
Huỵch...
Âm thanh vang lên như cả hai khối thịt lao vào nhau. Cả hai bên đều lùi lại một bước. Quyền thứ nhất chỉ để thăm dò, không thể nhận ra được võ nghệ của cả hai bên.
Đúng vào lúc đó, chân Hoành Đoạn Nhất Đình Lang tung ra một đường quét như có gió thẳng hướng Phí Bát Độ. Phí Bát Độ cũng tung một đòn y như thế phản lại.
Tra tra tra...
Tiếng chân va vào nhau từ trên võ đài vọng xuống. Trong phút chốc hai bên dùng chân liên tiếp tung ra mười mấy chưởng. Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng vũ đài đang rung lên.
Két..........
Hoành Đoạn Nhất Đình Lang hình như đã đánh chán rồi, miệng anh ta đột nhiên hét lên. Dường như dồn lại cả một miệng khí. Cái miệng anh ta chẳng khác gì quả bóng cao su đã được thổi phồng.
Thịch...
Miệng anh ta phun ra một hơi thẳng đến Phí Bát Độ. Chân anh ta cũng theo đó kiễng vọt lên tầm hai mét, đạp mạnh vào lưng Phí Bát Độ rồi hạ xuống.
“Sầm.. ”-tiếng chân chạm mặt gỗ trên võ đài lại vang lên. Lúc đó Phí Bát Độ cũng đổ nhoài xuống trên võ đài. Phí Bát độ bật dậy, hai tay ôm quyền trước ngực, khuôn mặt đỏ bừng nói:
- Tôi thua rồi.
- Hay lắm, hay lắm, Nhất Đình Lang vô địch, vô địch...
Đội cổ vũ bên Hoành Đoạn gia lại lớn tiếng hò reo. Phí Thanh Sơn bình tĩnh khoát tay. Phí Bát Độ ngượng ngịu đỏ bừng mặt, lê từng bước về cạnh khán đài. Chân anh ta bị thương nghiêm trọng nên căn bản không còn khả năng tiếp tục tỉ thí nữa.
Vì không phân ra thành các hiệp nên không có ai tuyên bố hiệp một ai thắng ai thua. Lúc đó Đốn Điền Ngũ Thập Nhị và Trí Dã đại sư tiến đến giữa vũ đài. Trí Dã đại sư nói:
- Phí Bát Độ của nhà họ Phí tự động xin thua, rút lui khỏi cuộc tỉ thí này. Hiện nay Phí gia còn năm người để ứng chiến. Lượt chọn người thứ hai, xin mời Hoành Đoạn gia bắt đầu.
Như vậy, Phí gia chỉ còn năm người còn Hoành Đoạn gia vẫn còn đủ cả sáu người.
Điều đáng ngạc nhiên là người tỉ thí kế tiếp cùa Hoành Đoạn gia vẫn là Hoành Đoạn Nhất Đình Lang. Như vậy khác nào chịu thua? Điều này khiến Diệp Phàm và những người khác cảm thấy rất kì lạ.
Phí Thanh Sơn ra hiệu cho em dâu là Tô Lưu Phương. Tô Lưu Phương chậm rãi bước đến giữa võ đài. Hai tay ôm quyền trước ngực, đoạn liến nhìn Nhất Đình Lang.
- Mời!
Cả hai bên đồng loạt xuất chiêu. Tô Lưu Phương dùng một cái roi màu đỏ, quất một tiếng rồi lại thu về.
Cả hai bên đã giao ước, ngoài các vũ khí quân sự hiện đại ra thì các vũ khí từ thời xưa như đại đao, giáo dài, khiên cứng, phi tiêu hoặc roi quất...đều có thể dùng. Vì thế dùng những thứ này đều không phạm luật tỉ thí.
- Cách...
Hoành Đoạn Nhất Đình Lang lại hét lên một tiếng kì lạ, tay anh ta rút một đao nhỏ màu đỏ từ thắt lưng ra. Sau tiếng “soạt soạt” phá tan sự im lặng, thanh đao của anh ta phát ra một thứ ánh sáng chói mắt phản lại chiếc roi màu đỏ của Tô Lưu Phương.
Chiếc roi và thanh đao lập tức va vào nhau. Tiếng quất roi hòa lẫn tiếng soạt soạt của từng đường đao.
- Hừ...
Tô Lưu Phương đột nhiên hét lên, chiếc roi bỗng liên tiếp tung ra hơn chục đường trong không trung như một con rắn độc.
Hoành Đoạn Nhất Đình Lang sững người lại, sau đó anh ta sực tỉnh ra nhưng đã quá muộn. Lại một tiếng “vút”, chiếc roi quất thẳng vào mặt anh ta như một con sói xông thẳng vào cào cấu.
Ngay lập tức, khuôn mặt vốn đã không ưa nhìn của Hoành Đoạn Nhất Đình Lang như bị ai đó hủy hoại. Từ trán đến mũi cho đến miệng đều hằn rõ một đường roi quất.
Hơn nữa, xương sụn ở mũi hình như đã bị dập.
“Aaaaa...”-Hoành Đoạn Nhất Đình Lang hét lên vì đau. Thanh đao dưới áp lực của nội khí lao thẳng đến trước ngực Tô Lưu Phương như một chiếc phi tiêu.
-Hừ...
Đó là một hành động rất mất lịch sự với nữ giới. Cả đội trợ uy của Phí gia “hừ” lên một tiếng. Tất nhiên, trong cuộc tỉ thí lần này không có quy định không được đánh vào bộ phận nào của đối phương. Chỉ có điều hành động của Hoành Đoạn Nhất Đình Lang thật khiếm nhã!
- Hừ..
Tô Lưu Phương tức giận, quất roi xuống cuộn lấy thanh đao vung thẳng đến Hoành Đoạn Nhất Đình Lang một cách linh hoạt. Y định tránh sang một bên nhưng kì thực võ công của anh ta còn kém hơn Tô Lưu Phương vài bậc.
Ngay lập tức anh ta bị thanh đao của chính mình rạch một đường dài xuống. Đường rạch này khá mạnh, từ ngực cho tới hông. Một tiếng “rẹt” chói tai vang lên. Bộ trang phục võ sĩ của Hoành Đoạn Nhất Đình Lang rách thành hai mảnh.
Tô Lưu Phương ra tay cũng không hề nể tình. Vài đường roi tiếp tục quất xuống. Quần áo của tên võ sĩ Nhật tan thành các mảnh.
Người anh ta lập tức lộ ra bộ ngực lông lá và cái bụng dưới trắng trơn. Đến chiếc quần đùi màu đỏ cũng bị lộ ra.
Ngực và bụng anh ta hằn rõ bảy tám đường roi quất. Từng đường cứa sâu vào thịt, máu tươi chảy ra theo vết cứa.
Thấy bóng roi lại sắp quất xuống, anh ta vội nhảy sang một bên để tránh rồi nói:
- Dừng lại. tôi xin thua.
Thế nhưng anh ta nói vẫn chậm, mặt vẫn phải hứng thêm một đường roi quất nữa, nửa mũi bẹp xuống, máu tươi lại chảy ra. Tô Lưu Phương điềm tĩnh thu chiếc roi, lui về một bên võ đài.
Ở phía bên kia, đám người Hoành Đoạn gia đang nháo nhác, tất nhiên là họ ngay lập tức băng bó cho Hoành Đoạn Nhất Đình Lang.
- Đánh rất hay, đánh cho quỷ cũng phải hét lên.
Đội trợ uy Phí gia reo hò vỗ tay như sấm.
- Đúng là Hoa Mộc Lan tái thế!
- Các nữ tướng Trung Hoa của chúng ta quả thật lợi hại...
Tiếng ngợi khen vang lên không ngớt.
- Hoành Đoạn Nhất Đình Lang rời khỏi cuộc tỉ thí. Hiện nay Hoành Đoạn gia còn năm người có tư cách tham dự.
Trí Dã đại sư giơ hai cánh tay lên làm ám hiệu. Tất cả mọi người im lặng. Sau đó Đốn Điền Ngũ Thập Nhị đại sư mới lên tiếng.
Phí Nhất Độ hai tay ôm quyền trước ngực, nhảy thoắt một cái lên võ đài.
Lần này người ứng chiến của Hoành Đoạn gia là một nữ võ sĩ khá xinh đẹp tên là Hoành Đoạn Thu Tử. Nữ võ sĩ mặc bộ ki-mô-nô rộng, tóc tết thành các bím sam nhỏ trên đầu.
Sau những lời mời khách khí ban đầu, hai bên bắt đầu tung đòn ác liệt.
Nữ võ sĩ vung tay cầm lấy vỏ đao. Hai tay cô ta kéo ra, một tiếng két vang lên, chiếc vỏ đao màu đen văng sang một bên võ đài. Trong tay cô lúc này là hai chủy thủ (một loại kiếm ngắn)- một đen, một trắng ước dài chừng một thước.
- Nhất Độ, tiếp rìu.
Diệp Phàm hét lên, đoạn vứt chiếc rìu khai sơn màu đen lên không trung. Nhất Độ điềm tĩnh tiếp rìu, rồi tiếng cảm ơn “Diệp ca”.
- Tiểu thư Thu Tử, xin mời!
Phí Nhất Độ vừa múa rìu vừa mời đối phương một cách rất lịch sự, khí khái.
Ánh mắt Hoành Đoạn Thu Tử ánh lên tia dữ dằn. Hai tay chụm lại múa hai chủy thủ một trên một dưới trên không trung về phía Phí Nhất Độ.
Cô ta phóng chủy thủ rất hung hãn, nhằm thẳng vào tim và chỗ hiểm bên dưới rốn.
Tại sao Hoành Đoạn Thu Tử lại hung hăng như vậy? đó là vì tên Hoành Đoạn Nhất Đình Lang bị Tô Lưu Phương đánh dập sống mũi khi nãy là chồng của cô ta.
Cô ta liều mình đánh tới. Tỉ thí võ nghệ tuy có quy định không làm tổn hại đến sinh mạng nhưng những trường hợp đặc biệt phát sinh thì ai mà biết trước được.
Ngộ nhỡ có ai bị thương chết thì hai bên cũng tự hiểu ngầm, chỉ có thể tự trách mình không xảo quyệt bằng kẻ khác. Có điều, vừa mới bắt đầu mà Hoành Đoạn Thu Tữ đã ra những đòn hiểm khiến đội trợ uy của Phí gia liên hồi hét lên những tiếng “hừ...”.
Cán rìu khai sơn dài hơn một thước, hai đầu có hai quyền. Nghe nói đây là vật tổ tiên nhà họ Phí truyền lại. Đầu rìu đen trong tay Phí Nhất Độ quay quay bổ về phía Hoành Đoạn Thu Tử như một chiếc cối xay gió cỡ đại.
Nếu cô đã không muốn sống thì Phí Nhất Độ này cũng không khách khí nữa. Muốn liều mạng thì cả hai cùng liều. Phí Nhất Độ cũng bất cần, trực tiếp đánh thẳng vào những chỗ yếu của đối phương.
Sạt.....
Chiếc rìu trong tay Phí Nhất Độ lao bổ về phía Hoành Đoạn Thu Tử. Tuy nhiên cô ta cũng khá nhanh nhẹn, cả thân người lanh lẹ trượt trên mặt gỗ.
Hai chủy thủ lao vào cán rìu khai sơn trong tay Phí Nhất Độ rồi văng ra. Cả người cô ta nhanh chóng bị đẩy lùi lại đến hơn năm mét.
Phí Nhất Độ dùng lực quá mạnh, chiếc rìu bổ vào thân gỗ ngang làm nên võ đài. Toàn bộ cán rìu bị mắc kẹt vào thân gỗ.
Cảm giác phía sau có tiếng động, Phí Nhất Độ vội rút búa nhưng Thu Tử không cho anh ta cơ hội đó. Hai chiếc chủy thủ hung hãn lao về phía dưới mông Phí Nhất Độ. Nếu như chủy thủ lao trúng thì Phí Nhất Độ sẽ biến thành Phí công công.
Nhưng Phí Nhất Độ cũng không phải tay vừa. Anh ta nhanh chóng quay người lại, dùng chân đá một thanh chủy thủ. Sau tiếng kenh vang lên, chủy thủ màu đen của Hoành Đoạn Thu Tử xuống võ đài, có muốn thu về cũng không được nữa.
Thế nhưng chiếc chủy thủ màu trắng kia vút qua ánh mặt trời găm vào chân Phí Nhất Độ. Lúc đó máu tươi ở chân anh ta chảy ra. Thu Tử ra tay rất tàn nhẫn, chân của Phí Nhất Độ dường như nhìn thấy được cả xương bên trong.
Aaaaaaaaaa....
Phí Nhất Độ như một con sư tử đang điên lên vì kích động, dùng chân đá mạnh, chiếc rìu bị mắc vào thân gỗ bật ra. Anh ta không nghĩ được nhiều nữa, trượt người xuống nắm lấy chiếc rìu.
Có vũ khí trong tay Nhất Độ lại càng hăng hơn. Anh ta nhảy tầm hơn ba mét lấy đà vung mạnh chiếc rìu nặng về phía Thu Tử.
Giờ khắc ấy cả người Phí Nhất Độ lao theo chiếc rìu. Cả không trung bị anh ta khuấy động như có đạn pháo lao vọt xuống. Chiếc rìu lao xuyên qua không trung, phát ra tiếng vun vút.
Thu Tử cuống quýt giơ chủy thủ màu trắng ra chặn lại nhưng chiếc rìu quá nặng, chủy thủ làm sao có thể chặn lại được? Nó bị Phí Nhất Độ bổ qua một bên, theo đà lao xuống. Tiếng răng rắc nhẹ vang lên.