- Vậy được, tôi sẽ về làm công tác tư tưởng với đồng chí Khổng Đoan. Chứ nếu không chỉ sợ các đồng chí nghĩ không thông mà oán giận thôi.
Diệp Phàm thở dài.
Diệp Phàm biết nếu như cứ tiếp tục nói sẽ để lại ấn tượng không hay với chủ
tịch Điền, đành buồn bực lui ra khỏi phòng của ông ấy.
- Đúng là đồng chí tốt.
Phía sau truyền đến tiếng cười khen ngợi Diệp Phàm.
- Tốt cái chó gì chứ…
Diệp Phàm đương nhiên nghe được, chỉ biết lẩm bẩm nói thầm câu này.
Ban ngày Tề Chấn Đào rất bận, Diệp Phàm chỉ còn cách ôm cây đợi thỏ. Và tới 7h tối cũng đã đợi được Tề Chấn Đào về.
- Anh Tề, tiểu Phàm đây đợi anh cả mấy tiếng đồng hồ rồi. Sao anh không về sớm hơn chút, để người ta chờ lâu vậy.
Phong Nhã Mai vừa giúp Tề Chấn Đào cởi bỏ áo ngoài vừa trách nói.
- Tôi biết cậu ta đến đây làm gì, không sao, đi pha cho tôi chén trà. Nếu không phải vì cậu ta chờ thì tôi cũng không về được, công việc quá
nhiều.
Tề Chấn Đào gật gật đầu đi vào phòng.
- Chú Tề.
Diệp Phàm vội vàng đứng dậy chào hỏi Tề Chấn Đào.
- Trông sắc mặt xanh xao của cậu, có phải đến cáo trạng không? Tôi không phải là tòa án, cậu phải nhờ đến tòa án thôi.
Tề Chấn Đào cười rồi ra hiệu Diệp Phàm ngồi xuống.
- Chú Tề, chú biết chuyện rồi phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên là biết.
Tề Chấn Đào gật đầu nhìn Diệp Phàm.
- Bọn họ thật quá đáng, biết là để có được 100 triệu này cháu đã phải vất vả lắm rồi.
Đây là khoản tiền dành cho Hồng Cốc Trại sao có thể dùng vào việc khác
được? Nếu chọc giận các ông trên bộ tài chính, thì khoản tiền giai đoạn
tiếp theo coi như công cốc.
Mà nếu như làm tốt dự án Hồng Cốc Trại này, sau này sẽ lần lượt có các khoản khác.
Diệp Phàm có vẻ buồn bực nói.
- Sao lại nói là dùng vào việc khác?
Tề Chấn Đào trợn mắt nhìn Diệp Phàm hỏi.
- Lại còn không phải là dùng vào việc khác sao chú? Rõ ràng là làm trò
chuyển dụng như thế mà. Dĩ hòa vi quý, muốn ép Diệp Phàm đây phải ra mặt tự nguyện đưa tiền cho. Như vậy là thế nào chứ?
Diệp Phàm cũng đáp ngay lại.
- Không phải họ cho bên đấy 100 triệu sao? Có phải là họ lại lấy lại
không? Với khoản tiền như thế trước đây, trên Tỉnh thường giữ lại một
chút.
Lần này Tỉnh suy xét đến hoàn cảnh khó khăn thực tế của
Đồng Lĩnh nên không giữ lại một đồng nào cả. Chứng tỏ Tỉnh đã rất xem
trọng vấn đề của thành phố Đồng Lĩnh rồi mà.
Vì thế cậu nên cảm ơn Tỉnh đã ủng hộ công việc của các cậu chứ.Tại sao lại chạy đến đây càu nhàu?
Tề Chấn Đào bắt đầu nghiêm túc nói.
Diệp Phàm chợt lạnh người, cảm thấy hình như tự hắn đã rơi vào bẫy. Có thể
Tề Chấn Đào cũng tham gia vào việc này. Như thế thì ông ấy mới nghiêm
túc như thế.
- Cho Đồng Lĩnh 100 triệu nhưng lại yêu cầu chúng
cháu cấp cho Phong Châu 40 triệu. Nói thật, chúng cháu không muốn chi
khoản tiền đó.
Lại còn lấy danh là “giúp đỡ”, giúp đỡ là tự nguyện rồi. Kiểu của họ như ép mua ép bán vậy. Đây còn khác gì so với ăn cướp chứ?
Còn nữa, chính chú gọi cháu đến Đồng Lĩnh. Nếu làm không được việc thì tức là làm bẽ mặt chú.
Bọn họ làm vậy như muốn hủy bỏ đi vị trí của chú. Vốn đây là cơ hội tốt cho Hồng Cốc. Biến nơi đây thành khu trợ giúp điển hình.
Nhưng việc này đột nhiên lại bị rút đi một khoản lớn, đến lúc làm không ra sao thì thật là dở.
Diệp Phàm dùng ngôn từ sắc bén, dù sao thì quan hệ giữa hắn và Tề Chấn Đào cũng không tồi cùng lắm là nghe mắng vài câu là xong.
- Bỏ vị trí của tôi sao? Không, không, không, tiểu Diệp, cậu hiểu nhầm rồi.
Không ngờ Tề Chấn Đào lại khua tay một cách kỳ lạ.
- Cháu không biết lời chú nói có nghĩa gì, việc này sáng như ban ngày
rồi. Cán bộ của Tấn Lĩnh đều biết cháu và chú có quan hệ với nhau. Đầu
cháu không phải chỉ khắc mỗi chữ “Tề” nhưng cũng không khác gì thế. Diệp Phàm cháu đây không phải nằm trong vòng tròn họ “Tề” sao? Họ đang làm
thế này với cháu tức là đang hướng về người trong vòng tròn họ Tề.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, cậu nói quá nghiêm trọng rồi. Nói thật với cậu nhé, người khởi xướng chuyện này chính là Tề Chấn Đào tôi.
Tôi đã bàn việc này với Bí thư La, và cảm thấy nên giúp đỡ Phong Châu, chính là việc tu sửa lại con kênh Thiên Phong.
Đây là việc mà trên Tỉnh đã cho quyết định xuống phải giải quyết trong hôm nay. Có thể Tỉnh sẽ rót xuống 300 triệu.
Đương nhiên không chỉ riêng gì tu sửa kênh Thiên Phong, tỉnh còn lấy kênh
Thiên Phong làm con đường sinh mệnh “hoạt huyết” để cải tạo lại hành
lang phát triển sinh thái thông qua kênh này.
Cũng giống như cậu
đã lấy dòng sông ở khu Hồng Liên của Thủy Châu để làm đầu mối phát triển kinh tế vậy đó. Phong Châu không thể so với Thủy Châu được. Cả về điều
kiên môi trường và địa điểm đều không có ưu thế như khu Hồng Liên.
Vì vậy mà ngành sản xuất chính của chúng ta là nông nghiệp, chứ không như
khu Hồng Liên lại lấy thương nghiệp làm ngành nghề chủ chốt.
Và
chắc chắn 300 triệu này cũng không thể đủ, cho nên không những chỉ khu
Đồng Lĩnh giúp mà các khu khác xếp thứ nhất, thứ hai trong Tỉnh như
thành phố Long Giang hay thành phố Vân Thông cũng phải chung tay giúp đỡ Phong Châu.
Các cậu xem như đã gặp may rồi. Cậu thấy đấy, không
phải bảo các cậu bỏ tiền ra, chỉ là Bộ tài chính chuyển tiền vào tay các cậu rồi các cậu lại chuyển đi thôi mà.
Còn hai thành phố Long
Giang và Vân Thông, do không được Bộ tài chính trợ cấp nên tự phải bỏ
tiền trong ngân sách của Thành phố ra để giúp.
Và số tiền giúp đỡ của họ cũng không ít hơn các cậu.
Tề Chấn Đào nói ra lời này khiến Diệp Phàm phải trố mắt, nghẹn cả họng.
Không kìm được nói:
- Còn có lợi hơn việc chúng cháu bỏ tiền ra?
- Không phải như vậy sao? Nếu như không có khoản tiền của Bộ tài chính
thì có phải các cậu cũng phải móc tiền ở chính thành phố mình mà giúp
sao?
Dù sao cũng phải bỏ tiền ra nhưng tiền của các cậu là tiền của Bộ chi, đương nhiên các cậu được lợi rồi còn gì?
Huống chi nếu không giúp đỡ thì các cậu cũng không thể nhận về đủ cả 100 triệu mà Bộ rót xuống đâu.
Theo quy định cũ thì chúng tôi sẽ giữ lại 30 triệu, có muốn làm như vậy
không? Lần này chúng tôi không giữ lại đồng nào rồi chuyển cho bên cậu
rồi cậu chuyển lại đã là nể mặt cậu rồi như vậy mà cậu còn oán hận gì
nữa?
Đồng chí Tiểu Diệp, hãy thay đổi suy nghĩ đi, thực tế thì Đồng Lĩnh đã lợi rồi.
Tề Chấn Đào không có gì là xấu hổ mà ngược lại lại còn ra dáng là điều
đương nhiên, Diệp Phàm nghĩ rất muốn lên cho đồng chí Tề này một quyền.
- Nhưng số tiền đó vốn là Bộ tài chính cho Hồng Cốc Trại chúng cháu. Nếu
như rút đi thì chúng cháu chẳng cần phải giành tiền từ Bộ tài chính làm
gì, như vậy không giống nhau sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Sao lại giống nhau được, cậu xem cậu lại để tâm chuyện vặt rồi. Người ta không
phải là viện trợ bên ngoài, tiền bỏ ra là tiền Tài chính thật.
Còn cậu rút tiền từ viện trợ bên ngoài thì đương nhiên là không giống nhau rồi. Hơn nữa lần này cậu có thể lấy 100 triệu.
Cậu nghĩ xem, mặc dù Bộ trưởng Phong rất khó khăn khi trích tiền ra, vậy
tại sao ông ta lại bằng lòng trợ cấp cho Đồng Lĩnh một khoản tiền lớn
như vậy?
Ha ha, nếu như không có Tề Chấn Đào tôi đây ở Tấn Lĩnh, cậu thử nghĩ kỹ xem?
Tề Chấn Đào hưng phấn quá.
- Cháu biết uy tín của chú rồi. Coi như Diệp Phàm cháu đây chẳng là cái rắm gì.
Diệp Phàm không vui vẻ gì nói. Trong lòng thực ra đang rất không thoải mái,
câu nói của Tề Chấn Đào thật quá trắng trợn, không thèm nể mặt gì hắn
ta.
- Cậu không phải là cái rắm, cậu là tay chân của Tề Chấn Đào. Cậu mà là cái rắm thì Tề Chấn Đào tôi chẳng phải thành cái rắm cao cấp
sao. ha ha, tiểu Diệp đừng hạ thấp mình như vậy. Không phải chỉ là 40
triệu thôi sao? Nếu nói về năng lượng của cậu khi còn ở Ma Xuyên thì vấn đề này, chẳng đáng gì…
Tề Chấn Đào có chút hài hước nói.
- Đó chỉ là một quá khứ huy hoàng thôi.
Diệp Phàm suýt chút nữa tủi thân nói.
- Quá khứ thì cũng đáng nhớ chứ. Nói thực với cậu, Bí thư La rất coi
trọng cậu, thực ra việc này chính là một cơ hội lớn đối với cậu.
Tề Chấn Đào nói.
- Nếu không có tiền thì không thể thực hiện vấn đề của Hồng Cốc Trại
được. Không làm tốt việc của Hồng Cốc trại còn có cơ hội không, việc này có vẻ không hợp lý. Nhưng chú đã nói vậy thì cháu cũng rửa tai mà lắng
nghe.
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Cậu nghĩ đi, khó khăn chủ yếu của Tỉnh lần này là Phong Châu. Và bí thư La quyết tâm như này sẽ
nhân kênh Thiên Phong mà tu sửa lại Phong Châu.
Và tôi cũng ủng hộ chuyện này. Chủ tịch Điền cũng ủng hộ cả hai tay. Nên việc này cũng là một cơ hội với cậu.
Cậu ủng hộ Phong Châu như vậy chứng tỏ cậu cũng đang ra sức ủng hộ lời kêu gọi của Tỉnh.
Cậu càng ra sức giúp thì Bí thư La và lãnh đạo Tỉnh sẽ để ý cậu. Như vậy sẽ tốt cho cả Hồng Cốc đúng không?
Làm việc là phải làm. Làm ở đây hay ở đâu đều giống nhau. Quan trọng là để
cho lãnh đạo biết cậu đang làm là được rồi. Hà tất gì phải so đo ở đây
hay kia đúng không?
Vì vậy cậu nghĩ kỹ đi. Đừng nên chỉ nhìn vào Đồng Lĩnh.
Và, tuy cậu không phải người phụ trách chính nhưng cậu đã giúp đỡ. Đương
nhiên việc của Hồng Cốc Trại cũng không bị trì hoãn lại.
Tề Chấn Đào nhìn Diệp Phàm rồi lại nói :
- Và cậu cũng đừng nghĩ, Tề Chấn Đào tôi thiên vị lại không giúp gì người của mình.
Thực ra toàn bộ việc này đều có khúc mắc cục bộ. Hiện cậu đang ở Đồng Lĩnh nên trong mắt cậu chỉ có Đồng Lĩnh.
Mà Thái Lượng lại ở Phong Châu, nên ông ấy cũng chỉ nhìn thấy Phong Châu.
Và ở vị trí của tôi thì sẽ nhìn khác hoàn toàn với hai người cậu, Phong
Châu là địa bàn của tôi và cả Đồng Lĩnh cũng vậy.
Lòng bàn tay
hay mu bàn tay thì cũng đều là da thịt. Nếu như nhìn toàn tỉnh thì Đồng
Lĩnh đã đi trước, đương nhiên là chúng tôi phải quan tâm tới Phong Châu
rồi.
Đây cũng chính là phương châm quan trọng trong chính sách điều chỉnh lại tình hình phát triển kinh tế toàn tỉnh năm nay.
Hiện nay cả nước cũng đang thực hiện trợ giúp cho các vùng nghèo, kinh tế
kém phát triển. Ví dụ như các khu duyên hải và khu trung bộ và miền tây, kinh tế còn chậm phát triển hơn mấy lần liền.
Chỉ có cách giúp
các vùng ấy đứng dậy thì nước cộng hòa chúng ta mới giàu có được. Chỉ
một số ít khu giàu có lên thì không thể là đại diện cho một quốc gia
giàu có được.
Chúng ta là nhà nước xã hội chủ nghĩa, nên cần phải phát triển cân đối. Đương nhiên không giống như việc ăn chung nồi, lấy
một số ít giàu có mà phát triển tổng thể được.
Thực ra các cậu
cũng không phải lo lắng gì. Nếu làm giàu cho các địa phương trước tuyệt
đối không thể đi lên được. Các cậu là anh cả, người ta đang theo các
cậu, các cậu không dừng lại thì tiếp tục phát triển.
Tiểu Diệp, từ giờ trở đi cậu phải nhìn xa hơn nữa. Nếu như cậu ở vị trí của tôi đây thì cậu sẽ giải quyết ra sao?
Có lẽ Tề Chấn Đào đã cảm thấy khát nước rồi nên mới cầm tách trà lên uống nước ừng ực.