Sao lại thế này, biệt thự này như thế nào lại không dỡ xuống? Thực không hiểu các cậu làm việc ra sao, một chút cỏn con cũng không xử lý được sao?
Hứa Tam Thiếu gia liếc mắt nhìn Diệp Phàm bên trong biệt thự Hồng Diệp nói. Về phần Đội trưởng Mã cùng những cảnh sát này đó, Hứa Tam Thiếu không nhìn trực tiếp
- Này…
Giám đốc Lưu liếc mắt nhìn Lý Tùng, Mã Đồng, đám người đội trưởng Câu một cái, vẻ mặt khó chịu nổi nóng nói
- Tam Thiếu, không hủy được đi.
- Thời đại này có gì Hoằng Hóa chúng ta còn không hủy được đi, sao không hủy được biệt thự này?
Hứa Tam Thiếu này thật đúng là kiêu ngạo, không ngờ nói ra những lời này.
Diệp Phàm âm thầm đánh giá người này, phát hiện tuy bên ngoài trẻ tuổi, nhưng, người này chắc chắn không khinh suất như vẻ mặt của cậu ta. Hơn nữa, người này kiêu ngạo hình như là do sinh ra đã giàu có, phỏng chừng, xuất thân người này là nhà quyền quý
- Vừa rồi chúng tôi lựa lời khuyên bọn họ cũng không chịu rời đi, đành phải cưỡng chế dỡ bỏ. Mà không, chính là hủy đi biệt thự này, vài kẻ hung ác trong biệt thự chống cự lại. Hơn nữa còn báo cảnh sát, đội trưởng Mã dẫn theo năm người phòng công an quận đến hỏi.
Sau khi hiểu rõ ràng tình hình biết chúng ta giúp khu giải phóng mặt bằng xử lý phá hủy biệt thự, cho nên, Đội trưởng Mã quyết định đem các hộ bị cưỡng chế đi tra khảo.
Hơn nữa, bọn họ còn dùng bạo lực chống cự, không ngờ đánh cả người của đội trưởng Mã, còn đả thương vài cảnh sát.
Đội trưởng Mã đang mang người đi thì vị phó đội trưởng đội trị an thành phố đồng chí Câu Kiến Phát cũng tới.
Dám giữ không cho đem người đi tra hỏi, hơn nữa căn bản là không hỏi đen trắng xanh đỏ gì, vẫn chỉ trích tập đoàn Đông Hoa chúng ta cùng tập đoàn Hoằng Hóa, …
Không ngờ không biết tập đoàn Hoằng Hóa chúng ta, Tam Thiếu gia, cậu nói xem buồn cười mà không cười nổi.
Giám đốc Lưu giống như tìm được người nhà mẹ đẻ, giáp mặt câu đầu tiên là chỉ trích đội trưởng Câu cùng đám người nhà Hồng Diệp
- Chào ngài Tam Thiếu
Gia
Đội trưởng Mã tiến lên phía trước giơ tay ra bắt
- Ừ
Hứa Tam Thiếu vươn tay bắt tay một chút rồi rút ra. Không có chút dư thừa nào, hơn nữa, ngay cả khi bắt tay ánh mắt vẫn không rời Diệp Phàm ở trong nhà Hồng Diệp, căn bản là không muốn liếc mắt nhìn đội trưởng Mã một cái
Trong lòng đội trưởng Mã cứ việc căm tức, tuy nhiên, anh ta cũng hiểu được, ngay cả chủ tịch Tống của quận Ngũ Mã thấy người này cũng phải ra vẻ đáng thương, chứ đừng nói một cấp đội trưởng phòng trị an nhỏ nhoi như mình.
Bởi vì quận Ngũ Mã tuy nói là một khu hành chính của Bắc Kinh, nhưng, quận Ngũ Mã đứng vào hàng thứ hai, địa điểm phồn hoa, kinh tế phát đạt.
Quận Ngũ Mã ở Bắc Kinh tương đối có danh tiếng. Bởi vì là khu trực thuộc thành phố, mà Bắc Kinh là thành phố trực thuộc Trung Ương, cùng là đơn vị cấp tỉnh, mà Ủy ban nhân dân quận cũng là đơn vị cấp giám đốc sở, kỳ thật cấp bậc không khác với thành phố cấp 3 lắm.
Mà trưởng phòng Công an quận cũng là cán bộ cấp Cục trưởng, bởi vì là đồng chí Cổ Thuận kiêm nhiệm Bí thư Đảng ủy Công an, cho nên, phân cục công an thành phố, đồng chí Cổ Thuận trưởng phòng công an quận Ngũ Mã vẫn là cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
- Ai là đội trưởng Câu?
Hứa Tam Thiếu lại thản nhiên hừ nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Câu Kiến Phát, bởi vì, nơi này quân hàm cảnh sát của anh ta là cao nhất, Hứa Tam Thiếu thấy qua đều là nhân vật lớn, sớm biết đội trưởng Câu là người ra sao. Chỉ có điều Hứa Tam Thiếu muốn ra vẻ ta đây, cố ý không biết gì.
- Chính là anh ta
Giám đốc Lưu chỉ vào Câu Kiến Phát nói. Người này, lúc Hứa Tam Thiếu chưa tới lo lắng không đủ sức, hiện tại giống như chó dữ thấy chủ, có chỗ dựa dũng khí lập tức lên mười phần.
- Anh chính là Câu Kiến Phát?
Hứa Tam Thiếu hô thẳng tên, đây là cử chỉ rất không lễ phép
- Tôi là phó đội trưởng cục trị an thành phố Câu Kiến Phát, cậu là ai?
Câu Kiến Phát thản nhiên hừ nói, có Thiết Chiêm Hùng, đứng sau chống đỡ, anh ta cũng không sợ quý công tử từ Bắc Kinh gì đó. Nếu không có Thiết Chiêm Hùng thì khác
- Quan lớn quá nhỉ
Hứa Tam Thiếu lạnh lùng hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Câu Kiến Phát một cái, đột nhiên, miệng hé ra, phun một miếng nước bọt trực tiếp vào mặt Câu Kiến Phát
- Cậu làm gì vậy?
Câu Kiến Phát trừng mắt, giận tím mặt, một vài cảnh sát đi theo xông tới bắt người.
- Mày chỉ là cái rắm! Một chức phó Trung đoàn trị an mượn bày rắm gì? Không cần nói mày là hạng côn trùng tép riu, ngay cả lãnh đạo cục.. thành phố chúng mày cũng không dám khoe khoang, chứ đừng nói là mày. Bố nhổ vào mặt mày, định thế nào đây?
Hứa Tam Thiếu thật sự rất kiêu ngạo.
Diệp Phàm nhíu mày, cảm thấy người này không phải không có tố chất, mà là quá kiêu ngạo. Bên kia, Lưu Nguyên cùng đội trưởng Mã tiến lên chặn Câu Kiến Phát cùng với vài cảnh sát
- Ngang nhiên vu khống lãnh đạo thành phố, bắt đi tra hỏi cho tôi
Câu Kiến Phát cũng phát hỏa, chỉ vào Hứa Tam Thiếu hừ giọng, vài cảnh sát chen chúc đi tới
Bị người của đội trưởng Mã ngăn cản, Câu Kiến Phát lạnh người hừ giọng nói
- Đội trưởng Mã, các cậu ngăn cản cục thành phố chấp pháp có phải hay không?
- Đội trưởng Câu, Tam Thiếu là Tổng giám đốc tập đoàn Hoằng Hóa. Anh cứ đi hỏi thăm xem tập đoàn Hoằng Hóa là tập đoàn gì
Không cần nói với anh là tôi quản không được, ngay cả phó thị trưởng thấy Chủ tịch Hoằng Hóa cũng phải khách khí. Không tin, anh đi hỏi thăm một chút.
Cho nên, tôi khuyên anh nên bớt giận, cân nhắc một chút, đừng làm ầm ĩ lên nếu không thì không có cách nào xong việc. Tôi chỉ là đang giúp anh thôi.
Đội trưởng Mã không ngờ thân thể cũng cường tráng lên, khiêu chiến Câu Kiến Phát, phó đội trưởng trung đoàn trị an thành phố quyền uy.
- Vương tử phạm pháp cũng như thứ dân, đừng nói tập đoàn Hoằng Hóa gì cả, đứng lên cho tôi hỏi, ai ngăn cản cứ cưỡng chế để xử lý.
Câu Kiến Phát phẫn nộ
Trong khoảng thời gian ngắn, các đồng chí phân cục Ngũ Mã cùng đồng chí phân cục thành phố vật lộn nhau. Tuy nhiên, người phân cục Ngũ Mã nhiều, hơn nữa, người của giám đốc Lưu, cục thành phố chỉ có vài người, căn bản là không đủ.
- Mày có giỏi cứ tới đây đem bố tới cục thành phố tra khảo đi, bằng không, bằng không, con mẹ Câu Kiến Phát không có gan đó
Hứa Tam Thiếu gây sự thêm, càng tỏ ra kiêu ngạo. Chỉ tay vào Câu Kiến Phát lớn tiếng kêu lên.
- Bắt
Câu Kiến Phát nổi cáu giọng có chút lạc đi, thật là khó kìm nổi. Kể cả không phải dựng cảnh ra, ngày hôm nay Câu Kiến Phát cũng không nhẫn được chữ “nhục”
- Đội trưởng Câu, thật là có uy phong à
Lúc này một âm thanh truyền đến. Một đám người đi vào từ phía giọng nói truyền đến, đi đầu là một thanh tra cảnh sát cấp 3. Cái mặt tròn lớn, cái bụng cũng lớn, rất có quan uy, rất có tư thế.
- Thư ký Cổ, ngài đã tới
Đội trưởng Mã cũng lập tức tiến lên, chào hỏi theo nghi lễ của cảnh sát. Người này chính là Cổ Thuận, Bí thư Đảng ủy Công an kiêm cục trưởng Công an quận Ngũ Mã.
- Thư ký Cổ, vị Tổng giám đốc tập đoàn Hoằng Hóa thật quá đáng. Chẳng những vu tội cho tôi, còn nhổ nước bọt vào mặt tôi.
Hơn nữa, dùng bạo lực chống cự. Mà Đội trưởng Mã mang theo cảnh sát chẳng những không phối hợp với cục thành phố chúng tôi thi hành pháp luật, còn cố ý ngăn cản
Tôi muốn hỏi đội trưởng Cổ một chút, phân cục Ngũ Mã có phải dưới sự lãnh đạo của phân cục thành phố không?
Vẻ mặt Câu Kiến Phát phẫn nộ, lấy khăn tay mỏng lau mặt một chút, hừ nói
- Thật không?
Cổ Thuận quét mắt nhìn mọi người một cái hừ nói
- Thư ký Cổ, chào ngài, tôi là Đinh Đại Thuận ở khu giải phóng mặt bằng tới xử lý. Vừa rồi đội trưởng Câu hoàn toàn nói sai.
Vốn việc này là do khu giải phóng mặt bằng xử lý chấp hành công vụ. Mà nhà Hồng Diệp này bị cưỡng chế không ngờ dùng bạo lực chống lại nhân viên khu giải phóng mặt bằng làm việc.
Sau đó không ngờ báo cảnh sát, Đội trưởng Mã đến đây hỏi rõ tình hình…
Lúc này chủ nhiệm Đinh khu di dời lại lên sân khấu, đương nhiên là đem lời giám đốc Lưu nói với Hứa Tam Thiếu kể lại lần nữa.
Hơn nữa còn thêm mắm thêm muối một chút. Vừa rồi đội trưởng Mã bị Câu Kiến Phát ép tới thảm, hiện tại Cổ Thuận tới đây, cấp bậc cao hơn Câu Kiến Phát , đương nhiên, chủ nhiệm Đinh cũng tống tiễn ân tình này.
- Là như thế sao?
Câu hỏi của Cổ Thuận từ xoang mũi truyền tới.
- Vâng
Đội trưởng Mã gật gật đầu, nhìn thư ký Cổ nói
- Việc này, kỳ thật, không thể trách Hứa Tam Thiếu, hoàn toàn là do đội trưởng Câu gây ra.
Người ta ở tập đoàn Đông Hoa đến giúp khu giải phóng mặt bằng xử lý đã là chiếu cố, bọn họ chẳng những không phối hợp còn làm mất mặt người ta, đội trưởng Câu không ngờ còn muốn bắt lãnh đạo công ty, đây là đạo lý gì đây?
Chúng tôi làm cảnh sát, phải công bằng chính trực. không nên nhìn đến đồng chí cá biệt có tiền, có thể vi phạm quy định lớn như vậy
Chúng ta là cảnh sát nhân dân, phải có tâm hồn chính trực, không phải vì cá nhân ông chủ biệt thự. Hơn nữa, nếu làm họ sợ bỏ đi, khu chúng ta còn có hy vọng gì nữa?
Người ta cũng không dám đến đầu tư. Đến lúc đó, trách nhiệm này không cần tôi nói, ngay cả Chủ tịch quận Tống cũng không đảm đương nổi.
- Một lũ nói láo, vừa rồi nhận được điện của Diệp tiên sinh là chủ nhân của biệt thự báo án, nói là một đám người lưu manh sống tạm bợ đến đập phá biệt thự Hồng Diệp.
Mà bọn họ báo án sớm, vì sao mấy giờ trôi qua, không thấy đồng chí nào của phòng Công an quận Ngũ Mã tới
Cậu dám nói các cậu không nhận được tin báo cảnh sát sao? Các cậu ở chỗ nào? Mà cục thành phố không có biện pháp, đành phải tự mình xuống dưới.
Nếu giải phóng mặt bằng là không hợp lý, các cậu không phải đang làm hành vi cường đạo sao, hãy để cục thành phố điều tra rồi đưa ra kết luận.
Diệp tiên sinh nói biệt thự này có hơn một trăm năm gần hai trăm năm lịch sử, khi nào lại thành vi phạm quy định xây dựng
Các cậu muốn làm vụ buôn bán, vậy đừng bắt người ta làm kẻ ngốc. Gần đây tin tố cáo tập đoàn Đông Hoa không ít, gây xôn xao không nhỏ, cục thành phố chúng tôi đang muốn làm cuộc điều tra
Câu Kiến Phát vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Hừ, công văn của Ủy ban nhân dân này chẳng lẽ là Đinh Đại Thuận tôi giả tạo. Đội trưởng Câu, mở mắt của anh ra mà xem, văn kiện này có phải giả hay không. Hộ bị cưỡng chế chính là hộ bị cưỡng chế, nếu ở quận mỗi người cũng không theo quy hoạch xây dựng loạn lên, vậy quận Ngũ Mã không phải là cái chợ sao?
Đinh Đại Thuận dũng cảm đương đầu, đưa ra công văn quơ quơ trước mặt Câu Kiến Phát
- Đội trưởng Câu, việc này sẽ có phòng công an quận đến xử lý. Cục thành phố nhúng tay vào, chẳng lẽ phòng Công an quận không có ai?
Thư ký Cổ mặt trầm xuống, giáo huấn Câu Kiến Phát một câu, sau nói
- Cổ Thuận tôi tốt xấu cũng là một thành viên đảng ủy cục công an thành phố.
Tính đứng lên thôi, coi như là lãnh đạo đồng chí Câu Kiến Phát cậu. Tôi hiện tại lấy danh nghĩa ủy viên Đảng ủy, yêu cầu cậu lập tức dẫn người rời khỏi đây.
Bên này, sẽ có đồng chí phòng công an quận đến xử lý. Hơn nữa, tôi hy vọng cậu không cần lại không có việc gì để làm, chẳng những làm sai quy hoạch quận, làm lỡ công việc của quận.
Đến lúc đó, có gì nhiễu loạn, đồng chí Câu Kiến Phát liệu có đảm đương nổi không. Đi thôi, đừng làm ầm ĩ nữa
Cổ Thuận phất phất tay giống như đuổi ruồi bọ.