Quan Thuật

Chương 2559: Chương 2559: Đến Cổ gia ở Kim Lăng




- Cổ Dũng không thể nào đánh cậu bị thương như thế này được.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói,

- Hơn nữa, bọn họ cho rằng cậu không thể nào có thể tỉnh táo trở lại. Cho nên, cũng không cần phải lo lắng. Thiệp mời này được mang tới đây đơn giản chỉ là bọn họ đang kiêu ngạo đắc ý thôi.

- Tình hình sau này tôi không rõ ràng lắm, tôi cũng không hiể được tại sao bộ dạng lại ra thế này.

Vương Long Đông nói, Diệp Phàm lật thiệp mời, nói,

- May là, tối ngày mới kết hôn. Được dịp chúng ta đi tới tham gia náo nhiệt.

- Anh Diệp, việc này, tôi cứ coi như vậy. Cổ gia liên kết với Nam Vân gia, thế lực quá mạnh. Ở thành phố Kim Lăng là rất nổi danh, chúng ta không nên rước họa vào thân.

Vương Long Đông có phần nghĩ một đằng nói một nẻo.

- Ha hả, bạn học cũ, anh thật sự cho là như vậy sao?

Diệp Phàm thản nhiên nhìn chằm chằm Vương Long Đông cười.

- Việc này… Tôi…

Vương Long Đông vừa mới nói đến đây, Diệp Phàm phất tay đã cắt đứt lời của anh ta, mặt nghiêm hừ nói:

- Tôi muốn thử xem uy phong của Cổ gia như thế nào, thế lực của Nam Vân gia ra sao. Long Đông, trước tiên cậu cứ nghỉ ngơi đi. 10 giờ sáng mai tôi sẽ sắp xếp sau đó lên đường.

Ra khỏi phòng điều trị, Diệp Phàm liếc nhìn Xa Nhất Đao một cái, hỏi:

- Anh Xa cho rằng công lực của kẻ ra chiêu độc như thế nào?

- Tương đối cao, ít nhất cũng không kém cậu là mấy. Bởi vì, cùng thứ bậc của cao thủ nhưng cậu muốn tìm ra thủ đoạn của anh ta không phải là dễ.

Bởi vì thực lực tương đương nhau, công lực của cậu không phá được anh ta thiết lập. Mà so với người luyện võ bậc cao nội tức của anh ta càng hùng hậu, cho nên đột phá gong cùm xiềng xích khá dễ dàng.

Cũng chỉ có thể nói là khá dễ dàng. Thật ta vẫn là không dễ dàng. Ví dụ như đánh giặc, quân địch muốn phá vỡ kế hoạch bí mật của cậu thì quá khó khăn. Nói chung lý do cũng chỉ như thế.

Xa Nhất Đao nói ý kiến của mình.

- Ừ, cũng là nhân vật khó giải quyết. Hơn nữa, còn những người tới đó dự lễ. Hình như Nam Vân gia là thế gia võ lâm. Phỏng chừng có thể lấy được vài người xuất thủ. Hơn nữa, thành phố Kim Lăng là địa bàn của bọn họ, chúng ta có đi cũng phải gọi thêm mấy người đi mới được.

Diệp Phàm nói.

- Phái Hoa Sơn cũng phải đi đến Cổ gia ở Kim Lăng.

Xa Nhất Đao nói.

- Thiên Thông và Tuyết Nha cũng không có mặt rồi, phải đổi vài người khác đi.

Diệp Phàm nói xong gọi điện thoại cho Trương Hùng, gọi anh ta điều tra một chút tình hình cỉa Nam Vân gia ở thành phố Kim Lăng.

Tuy nhiên. Đúng tám giờ sáng Trương Hùng gọi điện thoại tới. Nói là Nam Vân gia ở thành phố Kim Lăng không có tư liệu ở Tổ đặc nhiệm A khiến Diệp Phàm đang có chút buồn bực.

Bởi vì Tổ đặc nhiệm A để điều tra đến loại võ công hoặc tài liệu liên quan đến an toàn quốc gia.

Đối với gia đình bình thường Tổ đặc nhiệm A đâu có để ý đến. Tuy nhiên, hay là Trương Hùng nghe được chút gì về Nam Vân gia.

Hình như là có tới bốn người là cán bộ cấp bộ, tội tình vẫn là tương đối nặng nề đây.

Sáng sớm Diệp Phàm cùng Mễ Nguyệt đi qua thành phố Ngọc Xuân. Hỏi:

- Tập đoàn truyền thông Giang Nam tỉnh Nam Phúc có tới hay không? Đi cùng ai tới đấy. Còn ai ở tập đoàn Bàn Đế Thủy Châu đến đây?

- Tập đoàn truyền thông Giang Nam đã đến đây bốn ngày trước, có rất nhiều người đến đây. Đều là nhân viên quản lý của Tập đoàn truyền thông Giang Nam. Dẫn đầu đoàn người là phó tổng tập đoàn Khâu Vân Lượng tiên sinh.

Bao Nghị nói.

- Ừ, Khâu Vân Lượng cũng không tệ lắm. Tuy nhiên, Chủ tịch Mai Phán Nhi không tới sao?

Diệp Phàm hỏi. Kỳ thật. Diệp Phàm có chút nghi ngờ cũng là không hề gì.

Có thể gọi Khâu Vân Lượng lên thuyết minh chứng tỏ Mai Phán Nhi vô cùng coi trọng chuyện này. Bởi vì Khâu Vân Lượng đứng lên nói cũng chính là Mai Phán Nhi nói. Mai Phán Nhi là trợ thủ đắc lực. Là nhân vật số hai của tập đoàn truyền thông Giang Nam.

- Ông ta không có tới đây, phó tổng Khâu nói là tổng giám đốc Mai không rảnh.

Bao Nghị nói.

- Gần đây bọn họ đang làm gì đó?

Diệp Phàm hỏi.

- Thứ nhất là đến Hồng Cốc Trại nhìn chữ của ông ta trên vách đá. Hơn nữa còn có hứng thú muốn làm đi đài truyền hình tỉnh làm video tài liệu.

Bảo là muốn ra sức tuyên truyền khác chữ cổ. Còn ngày thứ ba tập đoàn Bàn Đế tới. Nghe nói là tới xem truyền thông Giang Nam tuyên truyền.

Tuy nhiên, thành phần rất đông đủ, dẫn đầu là Diệp Cường tiên sinh Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Bàn Đế. Chủ tịch Diệp là người rất hiền hòa, tuy nói là bản thân có mười mấy trăm triệu, nhưng chủ tịch Diệp một chút Tử Đô không lay động.

Hơn nữa, lúc ấy tôi còn nói giỡn là năm trăm năm trước chủ tịch Diệp cùng Bí thư Diệp của chúng ta là người một nhà.

Lúc ấy Chủ tịch Diệp cũng cười ha hả nói là vậy thì thật là tốt quá, đến lúc đó có đầu tư còn có thể có người giúp đỡ đấy.

Đoàn khảo sát tập đoàn Bàn Đế cũng đi tới Hồng Cốc Trại. Còn mang đến các chuyện gia để khảo sát dự án khai thác du lịch của Hồng Cốc Trại.

Bọn họ rất thích thú. Hơn nữa. Muốn đánh giá dự án du lịch của Hồng Cốc cũng tương đối cao Trại.

Ngọc Xuân Phong cười nói.

- Cậu có đề cập qua với Chủ tịch Diệp về chuyện trạm phát điện Hồng Cốc và đường quốc lộ hay không?

Diệp Phàm biết rồi mà vẫn còn hỏi.

- Có đề cập qua rồi, qua bàn bạc bọn họ cảm thấy chẳng qua cũng chỉ là đầu tư thêm chút tiền thôi. Hơn nữa. Trạm phát điện Hồng Cốc có thể có cổ phần cũng có thể chịu sự quản lý của nhà nước.

Nói về đường quốc lộ, vốn chính là một phần của toàn bộ dự án, việc bỏ vốn cũng không nói gì.

Nói là sẽ trở về thương lượng một chút sau 10 ngày sẽ định thời gian đến đây ký kết hợp đồng. Bỏ qua hợp đồng đã ký.

Mễ Nguyệt liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói,

- Chủ tịch Diệp cởi mở hơn so với tổng giám đốc Đinh của tập đoàn Thiên Cảnh. Không giống như cái ông tổng Đinh, hình như cái mũi mọc ở trên trán.

- Gần đây tập đoàn Thiên Cảnh không có động tĩnh sao?

Diệp Phàm cười hỏi, trong lòng tự nhủ cô đến đây đương nhiên ông ta không khách khí rồi. Nếu đổi lại là người khác ông ta khách khí mới là lạ.

- Vị giám đốc Trần Hùng kia đã đến lần thứ hai rồi.

Mễ Nguyệt nói.

- Ha hả, càng nhiều người càng tốt. Chúng ta có thể thu hút nhiều nhà đầu tư chẳng phái là rất tốt sao.

Diệp Phàm cười nói, trong lòng tự nhủ cho dù cô nói nhiều hơn.

Thông lệ là 8h30 chiêu khai hội nghị thường vụ.

Diệp Phàm nghe báo cáo công tác các mặt, vòng người hỏi Vương Long Đông:

- Đồng chí Vương Long Đông, dự án nhà máy nhiệt điện Ngưu Gia Bình chuẩn bị đến đâu rồi?

Khổng Đoan nghe xong, lập tức sắc mặt trầm xuống. Khẳng định Diệp Phàm đã sớm hiểu việc này rồi, giờ phút này còn cố nói ra, đó chính là muốn làm mất thể diện của mình.

Cho nên, Khổng Đoan khẩn trương giành nói:

- Bí thư Diệp, mấy ngày trước đồng chí Vương Long Đông đột phát bệnh nặng, miệng không thể nói chân tay đều không thể nhúc nhích. Bác sĩ chẩn đoán là bị trúng gió đột phát. Nhưng, công việc bên kia lại không thể dừng được. Bởi vậy, tôi và Xa Quân cùng nhau thương lượng, tạm thời sẽ điều động đồng chí La Phong đi phụ trách dự án nhà máy phát điện Ngưu Gia Bình rồi.

- Ừ, chuyện đó bình thường, sự kiện đặc biệt phải sắp xếp xử lý thôi!

Diệp Phàm thản nhiên gật gật đầu, liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói:

- Tuy nhiên, hiện tại sức khỏe đồng chí Long Đông đã được khôi phục khỏe mạnh.

Lúc đầu dự án Ngưu Gia Bình đã do anh ta phụ trách. Nếu đột nhiên điều động đồng chí khác chỉ sợ nhất thời không thích ứng được.

Hơn nữa, dự án Ngưu Gia Bình đã đến thời điểm mấu chốt. Chắc hơn mười ngày nữa đoàn khảo sát của tập đoàn Điện lực Viễn Đông sẽ ra. Lúc này, không thể có nửa điểm đại khái.

Diệp Phàm nói xong sau đó nhìn chằm chằm Khổng Đoan nói.

- Thật ra, tuy nói là đồng chí Long Đông đã khôi phục. Tuy nhiên, tôi cảm thấy không nên cho anh ta tham gia công tác ngay lập tức. Cần phải nghỉ ngơi một thời gian ngắn. Chắc thời gian trước quá mệt mỏi nên mới phát loại bệnh này.

Lúc này, Xa Quân xen vào một câu, kết hợp Khổng Đoan không muốn Vương Long Đông quay trở lại dự án Ngưu Gia Bình.

- Không sao, tôi đã hoàn toàn khôi phục. Bác sĩ đã kiểm tra, tất cả mọi thứ của tôi đều bình thường.

Mọi người nhìn đi hiện tại tôi vẫn vui vẻ đấy, không có cái gì không thích đáng cả. Hơn nữa, tỉnh giao cho dự án là sự quan tấm đến sự phát triển của Đồng Lĩnh chúng ta.

Không cần nói hiện tại hoàn toàn tốt, cho dù bị bệnh cũng có thể công tác được. Bởi vậy, Bí thư Diệp, tôi thỉnh cầu lập tức được trở về đúng cương vị công tác.

Vương Long Đông lập tức đứng lên xin chỉ thị cấp trên.

- Đồng chí Long Đông, nhìn bề ngoài sức khỏe của cậu có vẻ tốt. Tuy nhiên, bệnh chưa phát mà ẩn núp sau này đấy. Tôi cảm thấy nên lấy sức khỏe làm trọng, tuy nói công việc rất trọng yếu, nhưng đầu tiên cũng phải cam đoan tình hình sức khỏe đúng không? Đã không có sức khỏe tốt làm sao có thể triển khai công việc tốt được đúng không?

Khổng Đoan cũng đáp lại.

- Ha hả, nếu thái độ đồng chí Long Đông cương quyết, Chúng ta cũng không nên làm trái với lời nói của một đồng chí làm việc nhiệt huyết đúng không?

Các đồng chí, nếu mỗi đồng chí chúng ta đều có sự nhiệt tình giống như đồng chí Long Đông, không có công việc gì là làm không tốt đúng không?

Việc này quyết định như vậy đi, đồng chí Long Đông trở lại cương vị công tác. Còn đồng chí La Phong, vẫn trở về làm công việc của mình.

Dù ở bất kì vị trí nào cũng đều là vì góp một viên gạch cho Đồng Lĩnh đúng không?

Diệp Phàm liền quyết định cứng rắn, Xa Quân cùng Khổng Đoan nhìn nhìn, cuối cùng không phản đối nữa. Người ta nói hợp tình hợp lý, hiện tại không tìm ra bất kỳ điều gì có thể phản bác lại được.

Chuyển giao công việc xong sau đó đoàn người Diệp Phàm vội vàng đi tới thành phố Kim Lăng. Cuối cùng ba giờ chiều đã tới.

Thành phố Kim Lăng, thành phố lớn thứ hai Hoa Đông, giáo dục đứng thứ ba cả nước, là thành phố trọng tâm trong cả nước, là khu vực chính trị, quân sự, khoa giáo, văn hóa, công nghiệp và là trung tâm tài chính thương nghiệp trọng yếu của quốc gia, tổng hợp đầu mối giao thông quan trọng.

Lịch sử thành phố Kim Lăng đã có từ lâu, đã trải qua hơn 2500 năm xây dựng và 500 năm là thủ đô, là một trong bốn cố đô lớn của TQ, được gọi là “Cố đô Lục Triều”, “Thập triều đô hộ” .

Thành phố Kim Lăng nằm ở hạ du sông Trường Giang, là thành phố đầu mối trọng yếu, là cửa ngõ quan trọng quốc gia, là thành phố quan trọng trong vùng Hoa Đông và thành phố công nghiệp quan trọng, trung tâm vận tải đường thủy Trường Giang, thích hợp là thành phố sinh thái, đặc biệt đã được liên hiệp quốc vinh danh.

Đối với một thành phố mang hởi thở cổ kính và không hiện đại, đám người Diệp Phàm vẫn có vẻ rất hứng thú.

Tuy nhiên, Thông Thông Nhi đã vào khách sạn Kim Lăng.

- Long Đông, tình cảm của cậu đối với Phi Phi là gì. Không phải lần trước cậu nghe Ngưu Chỉ nói sao? Bọn họ định gạo nấu thành cơm. Chỉ sợ hiện tại chuyện này đã xảy ra thì phiền toái.

Diệp Phàm thở dài.

- Tuyệ đối sẽ không xảy ra.

Không thể tưởng tượng được Vương Long Đông quả quyết lắc đầu.

- Việc này tôi không rõ, cậu dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy? Long Đông, ngàn vạn lần đừng lừa mình dối người nữa. Chúng ta phải tính đến tình huống xấu nhất mới được. Có một số việc cậu phải thay đổi suy nghĩ đấy. Nếu nói đã xảy ra chuyện đó cậu sẽ quyết định thế nào, buông xuôi hay vẫn tiếp tục?

Diệp Phàm nhìn chằm chằm Long Đông, vẻ mặt nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.