Cháu biết là cháu sai rồi, cháu sẽ chú ý, Chú, cháu sai rồi mà.
Trương Nhất Đống cúi đầu, nhưng lại lộ ánh mắt hung hăng đầy phẫn nộ.
- Tạm thời cháu không cần phải đi quản chuyện của Diệp Phàm nữa. Giờ cháu đấu với hắn, căn bản là không đủ tầm. Lần này ta cũng phải vất vả lắm mới bảo vệ được cháu.
Lấy vị trí hiện tại của Diệp Phàm mà nói, nếu thực sự chọc giận hắn mà hắn giữ lại tài liệu, thì đến ta cũng không bảo vệ được cháu nữa đâu.
May mắn, thằng nhó cũng chỉ đưa cho Điền Giang. Phỏng chừng kết cục này hắn cũng đã dự liệu được rồi.
Bằng không, cháu đã xong đời từ lâu rồi. Cứ nghỉ ngơi một thời gian, muốn hạ được hắn thì phải có cơ hội. Ta không tin hắn sẽ đứng vững mãi ở văn phòng đó được.
Một khí hổ rời khỏi rừng sâu rồi thì cũng chỉ biến thành một con chó đáng thương mà thôi. Chuyện ở địa phương dễ giải quyết hơn nhiều.
Trương Hướng Đông lên tiếng dạy dỗ nói.
- Triệu gia cũng thật là, không ngờ thấy mình xui xẻo như vậy mà không đứng ra nói một tiếng.
Trương Nhất Đống có chút bất mãn nói.
- Cháu muốn người ta nói như thế nào? Chỉ mỗi sự uy phong của Triệu gia là đủ rồi. Về suy nghĩ một chút, chú tâm vào công việc đi. Bị trừ điểm một chút cũng không cần lo lắng quá. Nếu có cơ hội mà lập công được thì sẽ lại tốt thôi.
Trương Hướng Đông vỗ vai động viên cháu.
- Sư bá, vết thương của bá còn chưa khỏi hẳn, không nên để mất sức quá.
Diệp Phàm xuống kho ngầm nhà họ Phí, phát hiện Phí Thanh Sơn đang luyện công, mồ hôi túa ra như mưa.
- Haiz, không dùng sức sao được, ta vẫn ổn mà
Phí Thanh Sơn nhíu mày, nói.
- Sư bá, bá xem này.
Diệp Phàm giật từ trên cổ tay mình xuống nói.
- Một cái vòng bạc, có gì đáng xem chứ.
Phí Thanh Sơn liếc mắt một cái, nói.
- Bá nhìn lại xem.
Diệp Phàm sử dụng nội kình, ‘chiếc vòng’ đột nhiên theo tay Phí Thanh Sơn bắn ra ngoài.
Ánh bạc chợt lóe lên, mấy tiếng răng rắc vang lên, cây hoa ở cách đó chừng ba mươi mét lập tức trở thành “nạn nhân” của Diệp Phàm. Bóng hổ nhoáng lên một cái rồi lại trở lại cổ tay của hắn và trở thành một chiếc vòng tay.
- Lấy khí để khống chế kiếm, được lắm.
Phí Thanh Sơn tươi cười, sau đó đuổi theo Diệp Phàm để ‘giằng’ lại nhìn cho kỹ. Diệp Phàm chẳng có cách nào, đành phải tháo ra. Phí Thanh Sơn ngắm nhìn một lúc lâu, cũng chưa nhìn ra điểm đặc biệt ở chỗ nào.
- Cái này, không phải là Khống kiếm pháp mà Phương Thành dạy cho con chứ. Phí gia chúng ta không có loại thuật này.
Phí Thanh Sơn đưa trả lại, nói.
- Không phải, lúc đó con đi đào chút dược liệu, dược liệu chẳng thấy đâu, lại đào được cái này.
Diệp Phàm nói.
- Thằng nhóc này, vận may không phải bình thường nữa rồi.
Phí Thanh Sơn mắt không ngờ hiện lên vẻ hâm mộ.
- Sư bá, phương pháp khống chế kiếm này có tên là ‘ Nội tức ngự khí thuật’. Thực ra chính là phương pháp dùng nội tức để khống chế vật. Con đưa phương pháp này cho bá, bá tự nghiên cứu là được.
Diệp Phàm thận trọng nói, sau đó rút pháp môn trong chiếc túi da ra.
Nếu Phí Thanh Sơn có thể tạm thời nắm trong tay phương pháp này, thì khi đấu với gia tộc Hoành Đoạn của Nhật Bản thì sẽ nắm chắc thêm một phần nữa. Việc này, Phí Thanh Sơn vì chuyện của mình mà bị thương, cho nên trong lòng cũng có chút hổ thẹn.
- Haiz, thằng bé này…
Phí Thanh Sơn ngơ ngác nhìn Diệp Phàm. Loại bí thuật này thậm chí là anh em ruột chưa chắc đã chịu truyền cho nhau chứ đừng nói đến người ngoài. Vì vậy Phí Thanh Sơn cảm thấy vô cùng cảm động.
- Sư bá cầm lấy đi, thao tác cụ thể thế nào con không thể nói rõ hết được. Nếu như nghiên cứu không ra thì nó chẳng khác gì giấy vụn cả. Con hy vọng, sau khi sư bá ghi nhớ kỹ rồi thì đem đốt đi.
Diệp Phàm nói, sau đón nhét tờ giấy vào tay Phí Thanh Sơn.
- Vậy sư bá này mặt dày vậy.
Phí Thanh Sơn si mê võ công, đương nhiên là rất thích loại bí mật tuyệt thế này rồi.
Cũng không nói nhiều nữa, liền nhận lấy và bắt đầu xem. Không lâu sau, nhắm mắt suy nghĩ một hồi, rồi vò vò hai tay, tờ giấy có chứa bí thuật kia bỗng chốc trở thành một tờ giấy vụn.
- Quả nhiên pháp môn cao thâm, có lẽ nhất thời muốn nắm trong tay rất khó.
Phí Thanh Sơn nói, nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Nếu như có thể luyện đến nơi đến chốn, phỏng chừng cả trăm mét, thậm chí là ngàn mét cũng có thể lấy được đầu đối thủ. Lợi hại, lợi hại thật.
- Sư bá, hôm đó con còn gặp một chuyện.
Diệp Phàm đem chuyện cho vật trong tay bay ra rồi thu lại nói cho Phí Thanh Sơn.
- Chắc chắn là gặp được tuyệt thế cao nhân rồi.
Không ngờ Phí Thanh Sơn còn kích động hơn cả Diệp Phàm, cả người đều đứng bật dậy nói lớn.
- Chẳng lẽ người đó còn có bản lĩnh cao hơn cả sư bá sao?
Diệp Phàm nói.
- Không phải nghi ngờ gì nữa. Người này tuyệt đối đã đột phá đến thập đẳng đoạn vị rồi. ‘Can tướng’ trên tay con bay đi, chính là đã bị người này dùng nội công thâm hậu cướp đi.
Nếu như người này không phải cao nhân thì ‘can tướng’ của con không thể trở về được đâu, hơn nữa, đến tính mạng của con còn gặp nguy hiểm.
Người này đứng trước tuyệt thế bảo kiếm như vậy mà không tham, vậy là hơn hẳn ta rồi. Vừa nay nhìn thấy can tướng trong tay con, trong đầu ta đã nổi tham ý.
Diệp Phàm, đây là phẩm đức của võ học.
Kẻ mà không biết đến phẩm đức thì chẳng được coi là gì cả.
Phí Thanh Sơn nói.
- Đáng tiếc người này không chịu gặp con.
Diệp Phàm thở dài nói.
- Ha ha, hữu duyên thiên ký năng tương ngộ mà. Phải dựa vào duyên phận hết.
Phí Thanh Sơn nói, nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói tiếp:
- Con về đi, ta muốn chuyên tâm nghiên cứu loại bí thuật này, có gì ta sẽ gọi con.
Thái độ vội vàng của Phí Thanh Sơn, Diệp Phàm dùng ngón chân suy nghĩ cũng ra.
Nháy mắt đã đến đầu tháng năm, vừa đúng dịp nghỉ lễ mùng 1 tháng 5. Ban ngày cũng nhanh chóng kết thúc, buổi tối, Cung Khai Hà gọi điện tới, gọi Diệp Phàm cùng đi đến nhà Trưởng ba Phòng ngự Tiếu Đỉnh Phong.
Diệp Phàm tuy ki muốn đi, tuy nhiên, hiện tại hai người giống như hai con châu chấu bị buộc trên một chiếc thuyền. Bởi vì, đây là chuyện của Chủ tịch Đường.
- Tôi nói này thủ trưởng Cung, ông đi một mình là được rồi, việc gì phải kéo theo một kẻ vô dụng nữa chứ.
Ở trong xe, Diệp Phàm cười nói.
- Vô dụng ư, cậu nói ai vô dụng thế?
Cung Khai Hà quay đầu hỏi.
- Đương nhiên là nói tôi rồi, ông là chủ soái, tôi đi hay không thì có việc gì đâu.
Diệp Phàm nói.
- Ai nói vậy, cậu mới là ‘ông mai’ thật sự đấy, tôi chỉ giúp cậu thôi.
Cung Khai Hà nghiêm mặt nói.
- Làm sao có thể được, đây là chuyện Vương lão đích thân nói với anh. Tôi đâu dám đầu đuôi lẫn lộn được.
Diệp Phàm vội nói.
- Tôi đã đả thông Vương lão rồi, tính đi tính lại, cảm thấy việc này cậu ra mặt là thích hợp nhất.
Cậu nghĩ xem, nếu tôi làm mối cho Vương Nhân Bàng, cộng thêm địa vị đặc biệt của Tiếu gia như thế thì sẽ rất thu hút sức chú ý.
Tôi sợ đến lúc đó thì khó cho nhà họ Vương. Còn cậu là bạn bè với Nhân Bàng, làm mối cho bạn cũng là chuyện bình thường có đúng không nào?
Cung Khai Hà liếc mắt một cái, nói thêm:
- Nhà họ Vương đối với nước ta và tổ đặc nhiệm ngoài nước mà nói, tuyệt đối là bí mật. Đừng để nhà họ Vương bị chú ý nhiều quá, không tốt cho việc bảo vệ của nhà họ Vương.
- Vậy được!
Diệp Phàm nghĩ lại cũng thấy đúng, nên gật đầu nói.
Tiếu Thiết Phong tham chiếu chính là cấp phó quốc, vì vậy được ở khu cán bộ cao cấp của Đông Viên, vì khu này địa vị đặc thù vì vậy cũng là một tòa nhà riêng biệt.
Đương nhiên, trước đó Tiếu gia có lời qua. Cho nên, tuy nói là canh phòng nghiêm ngặt nhưng Cung Khai Hà và Diệp Phàm có giấy chứng nhận nên đi vào một cách thuận lợi.
Tiếu Thiết Phong đích thân ra cổng lớn để nghênh đón, chứng tỏ ông ta cũng rất coi trọng Cung Khai Hà. Vì Tiếu Thiết Phong cũng hiểu được thân phận của Cung Khai Hà.
Đương nhiên, hai người cấp bậc quân hàm đều giống nhau, hưởng thụ đãi ngộ cũng ngang bằng nhau. Đương nhiên, với tính đặc thù của tổ A, vể mặt phụ cấp thì các đơn vị bộ đội khác không thể so sánh được.
Lúc này con trai lớn Tiếu Quân và con gái Tiếu Thập Lục Muội, con trai thứ ba Tiếu Hàn Xung đều đứng ở một bên.
- Lão Cung, hình như đây là lần đầu tiên ông đến nhà tôi nhỉ?
Tiếu Thiết Phong cười nói, rồi đưa tay bắt tay Cung Khai Hà.
Thực ra, hai người làm việc cùng một khối nhưng cũng ít va chạm.
- Vị này là Chủ nhiệm phòng Kiểm tra của Văn phòng Trung ương- Diệp Phàm.
Cung Khai Hà cười giới thiệu.
- Xin chào trưởng ban Tiếu, tôi là Diệp Phàm, ngài gọi tôi là Tiểu Diệp là được.
Diệp Phàm khiêm tốn nói. Thấy Diệp Phàm đến, hình như Thập Lục Muội cũng đoán được điều gì đó, cô liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hai má đỏ bừng bừng.
- Ha ha, Chủ nhiệm Diệp chịu đến đây, là vinh dự cho kẻ hèn chúng tôi.
Tiếu Thiết Phong bắt đầu bằng câu nói đùa. Đương nhiên, cũng bắt tay Diệp Phàm rồi.
Hơn nữa, một đồng chí trẻ tuổi như vậy mà đã ngồi lên ghế đó rồi, thì Tiếu Thiết Phong cũng rất coi trọng Diệp Phàm.
Sau đó quay đầu lại giới thiệu con trai, con gái của mình cho Do. Tiếu Thiết Phong biết, bản thân mình trước sau gì cũng phải về hưu, cho nên kết thân với đồng chí trẻ, tiền đồ vô lượng như thế này cũng là chuyện tốt.
- Lão Tiếu, hôm nay tôi cùng với Chủ nhiệm Diệp đến đây, cậu ấy mới là nhân vật chính đến đây.
Nhấp một ngụm trà, Cung Khai Hà mỉm cười nói.
Lão già này, bình thường rất nhìn thấy ông ta cười. Hôm nay tâm trạng tốt, dù sao, Tổ A có thể vào được khu cao cấp thế này, thì đồng chí Cung Khai Hà phải vui rồi.
- Ừm, Chủ nhiệm Diệp đến có việc gì nhỉ?
Tiếu Thiết Phong có chút sửng sốt, nhìn Diệp Phàm một cái hỏi. Hắn đến đây, nhất định là phải có việc rồi, chẳng qua là không biết việc gì thôi. Tiếu Thập Lục Muội mượn cớ để lên lầu, dù sao, con gái cũng xấu hổ mà.
- Ha ha, được người khác ủy thác, đến có việc. Tuy nhiên, là chuyện vui, chuyện vui.
Diệp Phàm cười nói.
- Ồ!
Tiếu Thiết Phong ồ một tiếng, chờ Diệp Phàm nói tiếp!