đến.
- Hợp đồng, cục trưởng Trương, bọn họ thật sự có ký hợp đồng sao, vậy thì được, mời các anh đưa ra hợp đồng bản gốc, hay bản photo cũng được.
Thái độ Diệp Phàm trở nên nghiêm túc.
Bởi Diệp Phàm sớm biếtđược rằng, tập đoàn Cổ Thị và tập đoàn cơ khí Trung Quốc không ký kết hợp đồng chính thức, lúc trước chỉ là ký một bản ghi nhớ thôi.
Vì thế tập đoàn Cổ Thị phải gánh chịu tổn thất ngoài mức quy định mấy trăm nghìn nữa. Cái này đương nhiên cũng là nhà họ bị Phi Nhất Độ thúc ép, bất đắc dĩ mới chuyển tới tập đoàn cơ điện Hoành Không của Diệp Phàm. Nội tình chuyện này Diệp Phàm đương nhiên sẽ không nói ra để bị vạ miệng.
Nhưng đối với thái độ của Trương Ẩn Hào, Diệp lão đại cảm thấy có chút tức giận. Cứ như kiểu thiên vị tập đoàn cơ giới Trung Quốc vậy.
- Đây rõ ràng chỉ là ký kết một bản ghi nhớ, anh lại dám nâng nó lên thành “hợp đồng”, hợp đồng chính thức và bản ghi nhớ có sự khác biệt rất lớn về bản chất. Trương Ẩn Hào - anh với vai trò là nhân viên điều tra cũng không thể nói như vậy được.
Trương Ẩn Hào sững sờ, gõ tay xuống bàn, chỉ là không phát ra âm thanh, anh ta có chút lúng túng nói:
- Việc này chúng tôi đang trong quá trình điều tra, bản gốc ở bên họ, hôm nay chúng tôi đến đây chỉ là muốn điều tra về tình hình bên này của các anh trước.
- Ha ha, không có căn cứ vậy thì cục trưởng Trương hãy thận trọng trong cách nói năng của mình.
Diệp Phàm cười nói, khuôn mặt Trương Ẩn Hào có chút ửng đỏ.
- Tôi đã xem qua, bọn họ chí ít cũng đã ký một bản ghi nhớ.
Lúc này một đồng chí ở Cục thuế đã nói chen vào.
- Bản ghi nhớ, bản ghi nhớ nào?
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
- Cái này tôi cũng không rõ lắm.
Đồng chí trung tuổi kia vẻ mặt có chút lúng túng đáp.
- Không biết rõ ràng thì đồng chí đừng có nói ra, phát biểu phải dựa vào sự thật làm căn cứ.
Nếu như các anh là đội điều tra mà lãnh đạo cấp trên của chúng tôi cử đến, vậy thì hãy nói sự thật đi.
Nếu như dựa vào phỏng đoán hoặc suy nghĩ cá nhân thì tôi nghĩ anh đây có phải ngày hôm qua đã giếtngười không?
Diệp Phàm khí thế hừng hừng.
- Chủ tịch Diệp nói có vẻ nghiêm trọng quá rồi, đem cả “giết người” nói ra nữa.
Trương Ẩn Hào thấy cấp dưới bị hỏi đến mức không thể mở miệng, mà anh ta lại đang nói giúp cho mình, nên tự nhiên phản kích lại.
- Vậy thì đưa ra chứng cớ là được rồi, nếu không thì đừng đứng ở đây nâng cao quan điểm nữa.
Diệp Phàm giọng điệu sắc bén, ngay từ đầu đã chiếm thế áp đảo tổ điều tra.
- Đồng chí Diệp Phàm, chúng tôi không phải là đang điều tra sao? Lẽ nào chúng tôi được sự ủy thác của lãnh đạo đến điều tra, hỏi ông vài câu cũng không được sao?
Đến hỏi chúng tôi cũng không được hỏi, vậy chúng tôi triển khai công việc thế nào? Hơn nữa, tập đoàn cơ điện Hoành Không lẽ nào không phải là công ty trực thuộc sự quản lý của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước?
Trương Ẩn Hào lấy lại khí thế.
Trong lòng Diệp Phàm giật mình, cảm thấy tác phong của người này hình như anh ta đã nhìn thấy ở đâu đó rồi. Anh ta là ai vậy?
Trong lòng Diệp lão đại lại giật mình, đôi mắt ưng đã bắt đầu quan sát, dùng sóng sinh vật để tìm hiểu.
Ngay tức khắc, sóng đã phát hiện ra được sóng đặc biệt.
Cảm nhận được loại sóng này cùng với mùi cơ thể trên người anh ta, Diệp Phàm suýt thì cười ra tiếng.
“Người này không phải là lần trước đã cùng mình và Đới Thành , Vương Nhân Bàng, cùng mấy người đi vào tìm kiếm bí mật trong núi Xương Bối đây sao, biệt hiệu anh ta là “ chuối tiêu”.
Không ngờ anh ta tên thật là Trương Ẩn Hào, hơn nữa thân phận trên danh thiếp lại là phó cục trưởng thường trực của cục giám sát Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.
Thật là thú vị, núi không chuyển rời, nước lại chuyển rời, chuyển qua chuyển lại lại chuyển về một khối. Đương nhiên, Diệp Phàm tin là Trương Ẩn Hào không nhận ra mình.
- Các anh trực thuộc ban quản lý, tôi thừa nhận, nhưng tôi cũng biết rõ rằng tập đoàn cơ giới Trung Quốc mới là đơn vị trực thuộc thật sự của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.
Còn ban lãnh đạo chủ quản trên thực tế của cơ điện Hoành Không chúng tôi là thuộc ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân. Các anh rất ít xuống, cho dù là thỉnh thoảng xuống vài lần thì cũng chỉ là đi xem qua.
Đến chỉ đạo về nghiệp vụ còn không tính đến. Lần này có vẻ ra sức điều tra đấy nhỉ? Mặc dù nói tập đoàn Hoành Không chúng tôi không nhiệt tình, thân thiết với các anh bằng tập đoàn cơ giới Trung Quốc, họ với tư cách là đàn anh trong ngành này, thực sự càng phải tương trợ cho công ty anh em, phải vậy không?
Không thể ngờ được các anh xuống điều tra, chuyện không có căn cứ cũng nói ra được. Tập đoàn cơ điện Hoành Không chúng tôi là “mẹ kế nuôi dưỡng.”
Nhưng các anh cũng không cần thiết phải gắng sức như thế chứ?
Diệp Phàm giọng đầy sự châm chọc, ngầm ám chỉ bọn họ cố tình thiên vị tập đoàn cơ giới Trung Quốc.
- Điểm này thì anh sai rồi thưa chủ tịch Diệp. Tổ điều tra chúng tôi xuống đây tuyệt đối dùng sự công bằng, chính trực để đối đãi với tất cả các doanh nghiệp trực thuộc.
Không tồn tại bất cứ bằng chứng bậy bạ nào hoặc hành vi thiên vị tập đoàn nào cả.
Diệp Phàm, lời nói này của anh có chút không đúng rồi. Vừa nãy tôi đã nói rồi, hiện tại đang trong giai đoạn điều tra, chúng tôi cũng chưa đưa ra kết luận nào cả.
Anh không để chúng tôi hỏi vậy chúng tôi làm sao mà tiếp tục điều tra? Nếu như hỏi về một số chuyện, anh thật sự không làm thì cứ nói sự thật là mình không làm là được rồi, tại sao lại không cho phép chúng tôi hỏi vậy?
Không hỏi thì làm sao có thể điều tra ra sự thật để báo cáo với lãnh đạo? Chẳng lẽ là toàn bộ tổ điều tra chúng tôi phải im lặng hay sao? Thái độ của anh cũng có chút vấn đề đấy đồng chí Diệp Phàm ạ.
Trương Ẩn Hào rõ ràng là đã nổi cáu rồi.
Anh cảm thấy hắn ta quá kiêu ngạo, không những không phối hợp lại còn dám chỉ trích tổ điều tra.
Nhất định phải chiếm thế áp đảo, nếu không tổ điều tra không có cách nào mà tiến hành tiếp được.
Chán nản quay về không phải là tính cách của Trương Ẩn Hào.
- Đồng chí Trương Ẩn Hòa, tôi nghĩ anh cũng nên hiểu một điều, các anh xuống đây điều tra, còn chúng tôi cũng không phải người bị tình nghi.
Đầu tiên thái độ này của anh là có vấn đề, các anh thật sự xem mình là nhân viên công an phải vậy không? Thứ hai là lời nói của các anh có vấn đề, rất nhiều câu nói đều chứa đựng sự phỏng đoán chủ quan của các anh.
Cái này nói khó nghe một chút thì trong quá trình công an thẩm vấn gọi là xui khiến nhận tội hoặc là ép cung. Hơn nữa các anh còn bóp méo sự thật.
Ví dụ như rõ ràng là bản ghi nhớ mà các anh lại nói thành hợp đồng. Hơn nữa vừa xuống các anh đã chỉ trách tập đoàn Hoành Không chúng tôi, dùng các từ ngữ không đích đáng như cưỡng đoạt âm mưu, …
Đây là cái mà các anh nói là điều tra công bằng sao? Vẫn chưa có kết quả, anh đứng từ góc độ nào mà nói chúng tôi có âm mưu.
Cái kiểu khuynh hướng không điều tra mà đã ra kết luận của các anh là chuyện rất nghiêm trọng.
Diệp Phàm phản bác lại từng câu từng câu một.
- Đồng chí Diệp Phàm, nếu anh nói như vậy thì công tác điều tra của chúng tôi không thể tiếp tục được rồi.
Nếu như một khi chúng tôi trở về, lãnh đạo hỏi thì toàn bộ trách nhiệm này sẽ do tập đoàn Hoành Không của các anh gánh vác.
Đồng chí Diệp Phàm còn bị tình nghi là làm cản trở tổ điều tra. Tôi hi vọng đồng chí Diệp Phàm có thể lấy đại cục làm trọng.
Để tổ điều tra tiến hành điều tra một cách bình thường. Nếu không, chúng tôi đành phải trở về rồi. Toàn bộ hậu quả về sau các anh tự chịu trách nhiệm lấy.
Trương Ẩn Hào không ngờ lại vung lời tàn nhẫn như vậy.
Nếu như các anh cứ gây sức ép như vậy thì không có chuyện gì cũng có thể điều tra ra chuyện. Nếu như các anh nhất quyết trở về thì Diệp Phàm tôi cũng không ngăn cản.
Về phần điều tra ra sao thì đó là việc của các anh. Nhưng tôi hy vọng các anh có thể nhận thức một cách tổng thể, công bằng đối đãi với mỗi doanh nghiệp.
Chỉ có như vậy thì mới có thể thuận lợi điều tra tiếp được, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của các anh, về phần anh nói cản trở, chúng tôi khi nào đã cản trở tổ điều tra điều tra?
Mà là việc dùng lời lẽ của tổ điều tra các anh thật quá đáng. Về phần trách nhiệm, nên do người nào làm thì người ấy sẽ chịu, không ai có thể thoát được.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, cơ bản không nể mặt.
- Nếu như tổng giám đốc Diệp đã nói kiên quyết như vậy thì xem ra công tác điều tra này không thể tiếp tục tiến hành được rồi. Chúng tôi về trước, cáo từ!
Trương Ẩn Hào xanh mặt lập tức đứng dậy thu dọn túi xách rồi đi, còn thành viên tổ điều tra cũng theo anh đứng dậy.
- Đi thong thả thôi, đồng chí “chuối tiêu”.
Diệp Phàm ở phía sau khẽ nói.
- Tổng giám đốc Diệp, anh dùng từ ngữ lung tung lộn xộn như vậy là bị tình nghi có ác ý làm tổn hại người khác. Tôi sẽ báo cáo theo đúng sự thật câu nói anh vừa nói với lãnh đạo cấp trên. Với tư cách là chủ tịch tập đoàn Hoành Không, sao lại có thể xử sự như thế?
Một người trung tuổi vẻ mặt nghiêm nghị nhằm về phía Diệp Phàm nói.
Tuy nhiên, tổ trưởng tổ điều tra đồng chí Trương Ẩn Hào lại đứng sững ở cửa. Anh ta dường như đột nhiên bị cái gì đó làm cho kinh ngạc, không ngờ lại đứng ở cửa với bộ dạng ngẩn ngơ như vậy.
Những thành viên khác trong tổ thấy thế liền dừng bước, có chút buồn bực nhìn về tổ trưởng Trương. Mọi người đều cho rằng tổ trưởng Trương đột nhiên thất thần rồi.
Nửa phút sau, tổ trưởng Trương đột nhiên quay người nói:
- Được rồi, hai bên chúng ta không cần thiết phải nóng vội với nhau như vậy. Sắp tới trưa rồi, về ăn cơm trước đã, thế nào, buổi chiều nói tiếp.
- Vậy được, thái độ này của tổ trưởng Trương cũng được. Bữa cơm trưa nay ăn ở Hoành Không đi. Các anh là lãnh đạo cấp cao, xuống ăn bữa cơm nên do chúng tôi phụ trách đúng vậy không?
Diệp Phàm nói, biết anh ta đang liên tưởng đến cái gì, tự nhiên quay lại để kiểm chứng một chút.
- Vậy được, đi đến nhà khách Hoành Không.
Trương Ẩn Hào gật đầu. Tự nhiên người buồn bực chính là thành viên tổ điều tra, cảm thấy tổ trưởng Trương Ẩn Hào đột nhiên như biến thành một người khác vậy.
Hai bên vui vẻ dùng cơm, không nói về chuyện điều tra.
Sau khi ăn cơm xong, Trương Ẩn Hào vừa lấy khăn tay lau miệng vừa nói:
- Tổng giám đốc Diệp, tôi thấy hai chúng ta có chút hiểu lầm.
Như vậy đi, có thể tới văn phòng anh uống chén trà không vậy, chúng ta từ từ nói chuyện. Tin rằng hai chúng ta sẽ tạo ra cầu nối, để công tác điều tra được tiếp tục tiến hành.
Đều là vì hoàn thành nhiệm vụ, mọi người không phải một mực nói những lời khó nghe như vậy, chẳng những bất lợi cho việc điều tra, cũng bất lợi cho công tác khai triển của các anh, đúng vậy không?
- Vậy thì chào mừng, có thể là có chút hiểu lầm.
Diệp Phàm cười, dẫn Trương Ẩn Hào vào văn phòng.
Ngồi cạnh bàn trà.
- Tổng giám đốc Diệp, câu cuối của anh có ý gì vậy, tôi không hiểu.
Trương Ẩn Hào ra vẻ vô tình hỏi.
“ Anh giả vờ sao”, trong lòng Diệp Phàm ngầm khinh bỉ một câu, cười nói:
- Anh không hiểu thật sao?
- Tổng giám đốc Diệp, tôi thật sự không hiểu, ở đây không hề có chuối mà? Mà trong các loại hoa quả bày trên kia cũng không thấy có chuối.
Trương Ẩn Hào nói.
- Ha ha, chuối tiêu ấy không phải là chuối tiêu ăn.
Diệp Phàm cười, hai người đều phải giải câu đố thông thường.
- Vậy chuối tiêu là ý gì?
Trương Ẩn Hào nói với vẻ mặt tươi cười.
- Ha ha ha, đồng chí Trương Ẩn Hào, có một số việc hiểu ngầm là được rồi. Nói quá rõ thì lại không hay. Chuyện về chuối tiêu không cần nói thêm nữa, lãng phí thời gian. Nhưng một con quái vật bốn tay sáu chân thì quả thật khiến người ta khó mà suy nghĩ.
Trương Ẩn Hào đứng dậy, ngơ ngác nhìn Diệp Phàm.