- Ừm, còn có thể hiểu được ý tứ của tôi, cậu xem ra cũng không phải là kẻ ngốc. Nếu như cậu đại diện cho phòng Công an Ma Xuyên đến đây lấy xe, thì phải xuất ra bản lĩnh dùng xe.
Tôi đã từng nói với cấp dưới ở các huyện rằng, ai muốn lấy xe đều có thể đến lấy, nhưng phải so tài một chút.
- Muốn so tài thì phải so tài về bản lĩnh của công an, như có thể so về quyền cước, so về tài bắn súng cũng được. Tuy nhiên một Chủ tịch huyện như cậu, chưa động đến súng bao giờ, công phu quyền cước phỏng chừng còn có chút mạnh, nhưng không thể so sánh. Đấu văn tôi không có sức mạnh, xem ra cậu hôm nay không có gì để biểu diễn rồi.
- Súng thì tôi cũng từng chơi rồi, tôi đã được huấn luyện khi học đại học.
Diệp Phàm nói ra những lời này, lập tức khiến Lâm Thiên nhe răng cười châm biếm.
- Được, tôi cho cậu cơ hội. Tuy nhiên, ngay cả súng cũng bắn không ra thì đừng nói tôi không cho cậu cơ hội đấy nhé.
Lâm Thiên cười vang, quát thư ký Xung:
- Gọi Bảo Dũng chuẩn bị, đừng để tôi phải mất mặt.
- Cách thức đấu như thế nào?
Diệp Phàm bình tĩnh thong dong, còn cười cười, tư thế có vẻ rất hồn nhiên, không có vẻ gì lo lắng cả.
- Tùy cậu khiêu chiến, một ván một chiếc xe. Tuy nhiên, nhiều nhất tỷ thí năm ván. Tôi không có thời gian chơi tro thử vận may với cậu.
Lâm Thiên rất thẳng thắn nói.
- Giữ lời chứ?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi
- Ha ha… Cậu hỏi tên đứng sau cậu xem, Lâm Thiên tôi có bao giờ thất ngôn?
Lâm Thiên nhìn thư ký Giang đứng sau Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, Cục trưởng Lâm trọng nhất là lời hứa.
Giang Kiệt tỉnh táo lại, nói thêm:
- Vệ Dũng là nhân vật chơi súng đứng thứ hai ở Đức Bình, trước kia còn … thi đấu ở đại hội tỉnh đạt được giải thưởng xuất sắc nhất. Mặc dù không phải thiện xạ, nhưng ở khoảng cách 80 mét hoặc hơn lại có thể bắn được bảy tám mươi điểm. Ở trong cục công an Địa khu chúng tôi được gọi là Thần Xạ Thủ.
Diệp Phàm biết đây là Thư ký Giang nhắc nhở mình, quay đầu hướng nhìn anh ta gật gật, tỏ vẻ cảm tạ.
Nghe nói chủ tịch huyện Ma Xuyên đấu súng với thần xạ thủ số hai của Đức Bình- Vệ Dũng, tin này mà được truyền đến các ngóc ngách của cục Công an Địa khu thì mọi người sẽ chen chúc nhau đến xem mất.
Và khi Diệp Phàm cùng cục trưởng Lâm Thiên đến trường bắn, đã thấy trên trăm cảnh sát, công an vây xem.
Không có ai có vẻ là có việc làm, nhìn thấy nhiều người đến như vậy, Diệp Phàm cứ đi thong dong, không có cảm giác chột dạ chút nào. Biết những người này đại bộ phận là do Cục trưởng Lâm gọi đến góp vui, để trợ uy làm cho chính mình chịu nhục.
Lâm Thiên tiếng nói sang sảng, cầm micro quát:
- Các đồng chí, hôm nay là một ngày đặc biệt, cục C ông an Địa khu chúng ta nghênh đón một người khiêu chiến đặc biệt, Chủ tịch huyện Diệp Phàm.
Trước kia, người khiêu chiến đều là ngoại thị hoặc cùng ngành với các anh em, hôm nay Chủ tịch huyện Diệp tự mình mặc giáp ra trận, khiến tôi mỏi mắt mong chờ, xem một chút tài bắn súng của người không có chuyên môn.
Để cho mọi người biết, bên ngoài lẫn bên trong, cũng có Thần Xạ Thủ. Để tránh cả ngày tự cao tự đại, bọ hung xông con rùa.
Hôm nay Chủ tịch huyện Diệp đề xuất đánh năm ván, lấy số đạn chuẩn làm người thắng. Tôi Lâm Thiên coi như hứa trước mặt mọi người, Chủ tịch huyện Diệp thắng một ván cấp huyện Ma Xuyên một chiếc xe cảnh sát.
Thắng năm ván tức là có thể lấy đi năm cái, chúng tôi sẽ cho đưa đến Ma Xuyên. Để chứng tỏ ba nguyên tắc công bằng, công khai, công chính, tôi mời Bí thư Hạ của Ủy ban Chính trị Pháp luật và chủ nhiệm Khâu của Ủy ban nhân dân Địa khu làm chứng, bọn họ cũng đến rồi. Phía dưới, mời Chủ tịch huyện Diệp nói với mọi người vài câu.
- Thưa mọi người, tôi là quyền Chủ tịch huyện Ma Xuyên Diệp Phàm. Hôm nay cầm quyết định phê chuẩn của lãnh đạo đến lấy xe, kết quả Cục trưởng Lâm nói lấy xe thì phải tỉ thí.
Hơn nữa còn nói, việc này cũng có lợi cho việc đẩy mạnh rèn luyện các đồng chí trong hệ thống công an, luyện kỹ năng nghiệp vụ, bất cứ lúc nào cũng tận lực vì quốc gia.
Cho nên, người vợ dù xấu thế nào cũng phải gặp nhà ông, tôi là người ngoài nghề, không có trâu bắt chó đi cày. Vì các đồng chí huyện Ma Xuyên không đủ sức phá vụ án máy kéo, tôi phải làm bất cứ giá nào.
Đương nhiên, nếu bị thua, bản thân tôi hứa rằng, trong hai năm công an huyện Ma Xuyên sẽ không đến cục công an Địa khu đòi bất cứ kinh phí gì.
Hơn nữa, Diệp Phàm tôi đấu với Cục trưởng Lâm Thiên năm trận để bày tỏ khâm phục.Tuy nhiên, nếu hôm nay gặp đại vận, may mắn có thể lấy đi hai ba chiếc xe.
Tin rằng các đồng chí cảnh sát cục công an địa khu sẽ giữ lời hứa, thắng cũng vui, thua cũng vui, tôi tin các anh đều là hảo hán.
Tuy nhiên, bản thân trước khi đến Đức Bình, có gặp một thầy tướng số mù, ông ta vừa xem quẻ cho tôi, nói tôi hôm nay có phúc tinh chiếu mạng, ấn đường đỏ lên…Chỉ mong được…
Diệp Phàm bình tĩnh buông micro xuống.
Thời khắc căng thẳng, hồi hộp đã tới rồi.
Cặp mắt Vệ Dũng bắn ra giống như dã thú, đích xác có chút dọa người. Tuy nhiên, hôm nay anh ta gặp Diệp Phàm, chuyện không may sắp phát sinh.
Chỉ thấy Vệ Dũng vung tay
Ba ba ba ba…
Năm phát súng vang lên, trên sân lập tức náo động.
Có người khoa trương hô lên:
- Ông trời, bắn liền năm phát,không biết bắn trúng mấy phát.
Chỉ một lát sau, một công an cảnh sát xem bia ngắm đã trở về. Vẻ mặt vui sướng, trong miệng hô điểm số nói:
- Báo cáo bí thư Hạ, Cục trưởng Lâm, Chủ nhiệm Khâu, Chủ tịch huyện Diệp, Trưởng phòng Vệ bắn liền năm phát, cự ly 80 mét, bắn trúng năm bia ngắm khác nhau, cái thứ nhất 78 điểm, thứ hai 85 điểm, thứ ba 80 điểm, thứ tư 85 điểm.
Đưa tin này, viên cảnh sát cố ý dừng một chút, liếc mắt toàn trường một cái, nói rống lên:
- Một bia ngắm cuối cùng, trúng hồng tâm mục tiêu, 100 điểm.
- A.. Nha..Oa.. Này vẫn là người sao? Thần Xạ Thủ quả nhiên phi phàm khác người, vừa mới ra tay đã kinh thiên động địa..
Tiếng hô liên tiếp vang lên giống như trào dâng, như thủy triều cuốn về phía Diệp Phàm. Đương nhiên, trong đó có đồng nghiệp Trưởng phòng Vệ cố ý đưa vào.
Hạ Hải Vĩ nhíu nhíu mày, trong lòng bất đắc dĩ thở dài nói:
- Cậu Diệp cũng thật là hồ đồ, tuy nói cậu kết nghĩa anh em với Đoàn trưởng Thiết, phỏng chừng có vài lần mang cậu đi Báo Săn chơi súng, nhưng Vệ Dũng không phải đơn giản, người ta là Thần Xạ Thủ. Mặt này, ôi, đường lớn…
Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu, đồng chí chủ nhiệm Khâu Mậu Thủy vẻ mặt đương nhiên được sắt, nhìn Hạ Hải VĨ, cười nói:
- Bí thư Hạ, Chủ tịch huyện Diệp không phải là bộ đội đặc chủng chuyển nghề chứ, tuy nhiên, hắn bao nhiêu tuổi, bằng tuổi hắn, hẳn chỉ là tân binh, như thế nào mà chuyển nghề? Việc này, thật đúng là rất lạ.
- Bộ đội đặc chủng, không phải, nghe nói tốt nghiệp đại học Hải Giang. Phỏng chừng trước đây đã từng tham gia câu lạc bộ súng ống con lừa.
Hạ Hải Vĩ thản nhiên cười cười.
- Ồ con lừa, còn súng, có hương vị.
Khâu Mậu Thủy thản nhiên cười nói.
- Hiện tại mời Bí thư Hạ và chủ nhiệm Khâu qua bãi bắn kia kiểm tra một chút xem số điểm chính xác không.
Lâm Thiên cười tủm tỉm nói.
Hạ Hải Vĩ và chủ nhiệm Khâu cũng qua bãi bắn kiểm tra một hòi, chứng minh số điểm hoàn toàn chuẩn xác, cũng không báo cáo láo…
Mặt khác vài cảnh sát lại lên sân bắn, thay đổi bia ngắm, Hạ Hải Vĩ và chủ nhiệm Khâu kiểm tra một hồi, chứng minh không vấn đề gì, sau đó Diệp Phàm lên sân bắn.
- Ha ha, trước kia tôi khi ở đại học chỉ là nghịch qua thôi, hiện tại tay có chút không quen. Các vị bao dung một chút…
Diệp Phàm miệng cười nói, tùy ý khoát tay, giống như khua tay đuổi muỗi. Chuyển động thoải mái, tự do nhàn nhã.
Ba ba ba ba ba…
Năm tiếng súng trong trẻo vang lên, hiện trường yên lặng, mọi người đều đang chờ báo điểm số.
- Báo.. báo cáo Cục trưởng Lâm, súng cự ly 80 mét, bia ngắm thứ nhất 90 điểm, bia thứ hai 90 điểm, bia thứ ba 90 điểm, bia thứ tư 90 điểm, cuối cùng, thẳng trúng dấu hiệu đặc thù hồng tâm, hình như là đặc biệt, 109 điểm.
Viên cảnh sát báo cáo lúc trước có vẻ uể oải, thậm chí run rẩy, phỏng chừng là do kinh ngạc mà thành.
- Ngươi không nhìn lầm chứ?
Lâm Thiên dường như không thể tin được, hai mắt đột nhiên trợn to, rốt cuộc khó có thể giữ bình tĩnh, quả thực chính là miệng rống lên. Lúc này toàn bộ cảnh sát trợ uy xung quanh hô lên:
- Không có khả năng, nhất định lầm, tuyệt đối lầm.
Thậm chí có đồng chí chửi mắng, bọn họ đương nhiên khó có thể chấp nhận rồi.
- Ha ha, tôi đi xem. Mọi người tin tưởng tôi chứ?
Âm thanh tràn đầy Hạ Hải Vĩ truyền thật xa.
Không lâu trở lại, cầm micro hô:
- Đúng vậy, vừa rồi đồng chí này báo cáo hoàn toàn chính xác. Năm phát, chủ tịch huyện Diệp toàn thắng
Hạ Hải Vĩ cũng không dông dài, nói xong, đem micro trực tiếp giao cho Lâm Thiên.
Để xem thằng nhãi này thực hiện lời hứa như thế nào, kỳ thật, trong lòng Hạ Hải Vĩ kinh ngạc trình độ bắn súng không thua gì cảnh sát của Diệp Phàm, thậm chí còn hơn. , Bởi vì Hạ Hải Vĩ biết rõ cái khó của bắn súng, sớm đã có thể xưng là Xạ Thủ Thần.
Đưa xe , mẹ kiếp!
Lâm Thiên không nhịn được, lớn tiếng chửi, không ngờ bị micro truyền ra thật xa. Phỏng chừng y nhất thời đã quên điều này.
- Ha ha, thật đáng tiếc, Cục trưởng Lâm. May mắn đến đây, cái kia là gì, chắn cũng không ngăn được. Cảm ơn Cục trưởng Lâm đã chiếu cố huyện Ma Xuyên chúng tôi. Cục trưởng Lâm là người rất biết giữ lời lứa, Diệp Phàm tôi khâm phục.
Diệp Phàm nhiệt tình đưa tay, bắt tay Lâm Thiên. Đương nhiên, cũng phải nói vài câu dễ nghe, ca ngợi Lâm Thiên một chút, nếu không thằng nhãi này không phát khùng lên mới là lạ…
Đương nhiên, trong lòng Cục trưởng Lâm có mùi vị gì, phỏng chừng sẽ không so với lão Trần Sơn Tây, dấm chua tốt làm sao.
Tuy nhiên, trong nháy mắt Diệp Phàm cảm giác được âm thanh cay độc của Lâm Thiên. Vốn thấy có chút kỳ quái, người này trước kia lợi hại mà, đến văn phòng anh ta ngồi ghế xoay cơ bản không nhìn tới mình. Bây giờ như thế nào lập tức đổi tính, không ngờ đồng ý bắt tay mình. Dường như lập tức đổi tính, trở lên quá mức nhiệt tình.
Tuy nhiên, trong nháy mắt tình huống rất khẩn trương, một lực mạnh truyền đến tay, cảm giác bàn tay Lâm Thiên kia cứng ngắc như kìm nhổ đinh, nhìn Lâm Thiên như rất nhiệt tình, cười vang sấm lớn, Diệp Phàm cảm thấy tay hắn bóp lại với cường độ ngày càng mạnh.
Thằng nhãi này định đánh phủ đầu Diệp Phàm, tay nắm quá chặt, phỏng chừng dồn toàn bộ lực vào tay, đến lúc đó Diệp Phàm hô lên đau, ít nhất cũng có thể lấy lại một chút thể diện vì bị thua xe.
Tuy nhiên, điều khiến Cục trưởng Lâm mất mát chính là Chủ tịch huyện Diệp Phàm cũng không nói gì, giống như không cảm giác được tay của anh ta càng ngày nắm càng chặt. Hơn nữa, càng làm mạnh hơn, đồng chí Lâm Thiên càng khiếp sợ, thậm chí là kinh hãi.
Tay của chính mình, dường như đang xiết vào một cây cột, dùng toàn bộ lực không ngờ không niết vào được.
Không lâu, ngược lại, tay Diệp Phàm truyền đến một lực mạnh mẽ. Lâm Thiên cảm giác có chút không ổn, tay của mình càng ngày càng bị niết nhỏ lại, cơ thể bị nén ép, xương cốt có cảm giác rõ ràng, cảm giác bị ép thành dưa muối
Đau… Đau chết mất…
Cục trưởng Lâm Thiên đang cười sang sảng dần dần chuyển thành vẻ mặt tương đối quái dị, nhíu mày cười, giống như gần khóc.
Đến khi cảm giác được trên trán Cục trưởng Lâm Thiên toát mồ hôi nhỏ, Diệp Phàm dường như thấy xương tay đồng chí Lâm Thiên đang chen chúc nứt ra, chịu đựng cực hạn, âm thanh hơi răng rắc mới thản nhiên cười buông lỏng tay ra.
Cục trưởng Lâm Thiên biết người ta nể mặt mũi mình, khẩn trương lui như con lừa xuống núi. Thằng nhãi này trong lòng vừa kinh ngạc không thể hình dung ra, ý nghĩ không thoát khỏi một từ -Cao thủ.
Mơ hồ còn sinh ra sự sợ hãi, đương nhiên, Cục trưởng Lâm Thiên sẽ không dễ dàng nhận thua như vây, đây không phải tật xấu của anh ta.
Tự nhiên, Diệp Phàm muốn bóp nát xương tay thằng nhãi này, khiến uy phong của Cục trưởng Lâm trong nháy mắt thành kẻ tàn tật, việc đó hắn có thể làm được. Hạ Hải Vĩ cũng cảm giác được vẻ mặt quái dị của hai người, cẩn thận đánh giá, lập tức mồ hôi lạnh xông ra, âm thầm nói: “Không thể tưởng tượng lần này Lâm Thiên thật sự là đá vào cánh cửa sắt. Mẹ kiếp, không niết chết con rùa nhà mày đi. Ôi, đáng tiếc, tuy nói hiện tại cũng có thân thủ nhất định, giống như Lâm Thiên kia thân thủ cũng không thể so với thằng em Diệp được.”
- Cừ thật, không thể tưởng tượng còn có chiêu thức ấy, làm Chủ tịch huyện thật đáng tiếc. Người như vậy, hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức Cục trưởng Công an địa khu. Làm ta trút được cơn giận.
Trang Thế Thành một quyền đấm vào bàn làm việc, mọi đau đớn đều không cảm giác được.
Ánh mắt phiêu hồ, miệng còn lẩm bẩm nói: “Ngày còn ở đập nước Thiên Thủy, lão Phượng nói đội trưởng cảnh vệ cường tráng kia, người thanh niên họ Diệp hơi đặc biệt, phỏng chừng trước đây đã luyện qua mấy tay.
Xem ra không phải giả, có lẽ không riêng gì cậy mạnh, thật đúng là luyện qua mấy tay. Người như vậy đến Ma Xuyên tôi càng yên tâm.
Ma Xuyên, là một huyện phức tạp, phải phái Thần Xạ Thủ Chủ tịch huyện đi áp chế một phen. Một Chủ tịch huyện “bạch diện”, xem ra phải tăng cường lực lượng cho công an Ma Xuyên, để hỗ trợ cậu ta mới được”.
Trang Thế Thành trong nháy mắt giống như dành được lợi thế ánh rạng đông.
- Không thể tượng tượng được, thật sự không ngờ tới, khả năng như thế nào, tuyệt đối không thể có, chuyện này là gì…
Chủ tịch Địa khu Vương Triều Trung lặp đi lặp lại mấy câu đó, nhắc tới mấy chục lần mới tỉnh táo lại.
Bởi vì tàn thuốc đã cháy tới ngón tay, nghiễm nhiên là đau mà tỉnh lại.
“Phải đánh giá lại thằng ranh này mới được. Tuy nhiên, chính trị, không phải chỉ bắn súng có thể giải quyết. Trí tuệ, mới là cái quyết định. Đã qua cái thời dùng gậy gộc giành chính quyền, nắm đấm tranh thiên hạ nữa rồi”.
Trong chốc lát, Chủ tịch Địa khu Vương khôi phục tự tin
Buổi chiều
Xuất phát
Từ Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, Trưởng ban Tôn Quốc Đống tự mình đưa Diệp Phàm đi xuống, phỏng chừng là nhân vật số một Trang Thế Thành giao cho. Bằng không, Tôn Quốc Đống đường đường là ủy viên thường vụ Địa khu, làm sao lại đồng ý đưa Diệp Phàm đi, cùng lắm là phái Phó trưởng ban đi xuống là được rồi.
Kỳ thật Trang Thế Thành cũng không giao cho cái gì, mà Tôn Quốc Đống đồng ý đi xuống, chủ yếu là Trưởng phòng Tào Dũng của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy lờ mờ lộ ra một chút, giống như Chủ tịch huyện Diệp này cùng con gái trưởng ban Tống, Tống Trinh Dao có liên quan gì đó.
Mặc dù nghi hoặc, không tin, hoài nghi, nhưng Tôn Quốc Đống cũng thà rằng sai một ngàn, cũng không buông tha cơ hội có thể nịnh bợ Trưởng ban Tống. Dù sao, đối với ban tổ chức cán bộ tỉnh Nam Phúc mà nói, Tống Sơ Kiệt cũng tương đương với bọn họ.
Không riêng gì ban Tổ chức cán bộ, hẳn là đặt ở tất cả cán bộ bên ngoài ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tống uy lực, người kia tuyệt đối cũng là loại dũng mãnh.
Diệp Phàm đương nhiên là được sủng ái mà lo sợ, đồng hành còn có Hạ Hải Vĩ, anh ta thuận đường mà đến Ma Xuyên, nói là nhận chức lâu như vậy mà còn chưa tới Ma Xuyên. Hơn nữa, lần này cũng thuận tiện đưa xe đi.
Năm xe cảnh sát mới tinh uy phong đi trước mở đường, trong đó kèm theo xe Wrangler rác rưởi của Diệp Phàm, hai cái Santana 2000 của Trưởng ban Tôn và Bí thư Hạ, gào thét nhằm thẳng hướng Ma Xuyên mà đi. Mọi người đi trên đường đều ghé mắt nhìn, chỉ trỏ, còn tưởng rằng ở nơi nào đó có phải đã xảy ra vụ án giết người phóng hỏa rồi không.
Xe đến thị trấn Quy Nguyên thì dừng lại, bởi vì phải vượt qua núi Thiên Xa Mạch, buổi tối xe đi sẽ không an toàn.
Núi Thiên Xa Mạch ở phía nam của huyện Quy Nguyên, mà huyện Ma Xuyên lại ở một phía khác của núi Thiên Xa Mạch.
Núi Thiên Xa Mạch giữa hai huyện có độ cao cách so với mặt nước biển hàng ngàn mét. Giống như hai thế giới bất đồng, huyện Ma Xuyên toàn bộ tỉnh là khu lót hàng hóa động, Quy Nguyên cũng xếp hạng thứ tám toàn bộ địa khu, xem như đứng vào hàng trung.
Vì sao chỉ cách một ngọn núi, kinh tế khác nhau như thế nào, điều này đương nhiên là do núi Thiên Xa Mạch tạo thành.
Núi Thiên Xa Mạch chỉ là lên núi xuống núi, xe đạp mà lên xuống núi sẽ mất bốn năm giờ. Ngay tại núi này một vòng xuống dưới đạt hàng trăm km. Núi này quả thật chắn ngạch làm giàu của người Ma Xuyên, trên đường cùng nhau khó mà vượt qua Thiên Tường đáng sợ.
Diệp Phàm đột nhiên nhớ lại ngày ở đầm Ngô Công có biết lão già họ Cổ, nói ông ta là người nhà họ Cổ huyện Quy Nguyên Đức Bình, vốn định đi thăm hỏi một chút, thám thính một chút lai lịch “Xuân Tiêu”, tuy nhiên hiện tại không phải thời điểm, cũng liền từ bỏ.
Ngay sáng sớm hôm sau liền lên đường.
Xe bò lên núi Thiên Xa Mạch thật khó khăn, Diệp Phàm cười nói:
- Bí thư Hạ, núi Thiên Xa Mạch này rốt cuộc cao bao nhiêu? Làm sao đi nửa ngày rồi mà giống như vẫn ở tại chỗ? Tuy nhiên, quang cảnh xung quanh thật không tồi, biển mây mờ ảo, bay lượn, ở trên sườn núi có cảm giác hơi mộng ảo tiên cảnh.
- Điều này anh cũng không rõ lắm, Tiểu Giang, cậu nói nghe xem?
Hạ Hải Vĩ nhìn thư ký Giang cười nói.
- Núi Thiên Xa Mạch được gọi là “Thiên Tường”, theo tên này có thể hiểu, vượt qua nó là tương đối khó khăn.
Từ trung tâm Địa khu Đức Bình đến huyện Ma Xuyên tổng cộng 300 km, mà quốc lộ vòng qua núi Thiên Xa Mạch này chiếm khoảng trên dưới 100 km.
Tình hình này hai vị lãnh đạo cũng thấy, con đường rách này, chỉ rộng 5m, hơn nữa thêm phần biên, đường rộng thành bảy tám mét.
Hơn nữa đường đi uốn lượn, qua nhiều sườn dốc, như là ngồi kiệu. Hàng năm sự cố giao thông như lật xe ngã chết không dưới mười lần.
Huyện Quy Nguyên trước núi độ cao so với mặt nước biển khoảng 60m, mặt trái núi huyện Ma Xuyên độ cao so với mặt nước biển gần 100m.
Chẳng qua cách một ngọn núi, giống như hai thế giới vậy. Bởi vì Thiên Tường giống như một chướng ngại vật chắn ở đây, khiến cho sản lượng kinh tế Ma Xuyên còn không bằng một phần ba huyện Quy Nguyên.
Thu nhập tài chính không bằng một phần tư huyện Quy Nguyên.
Thư ký Giang nhớ rất rõ ràn, phỏng chừng ngày hôm qua Hạ Hải Vĩ có bảo cậu ta đi tìm hiểu một chút tư liệu liên quan.