Vậy chắc chắn có nguyên nhân khác, anh nói thử xem.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Tôi cũng không dám chắc chắn, chỉ là nghe tin vỉa hè vậy thôi.
Lưu Nhất Vĩ có chút ấp a ấp úng, những chuyện thế này không thể nói lung tung được.
- Không sao, chúng ta đâu có ở trong phòng làm việc, chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà.
Diệp Phàm ‘dụ dỗ’ nói.
- Nghe nói địa khu Tam Dương gần thành phố Mặc Hương chúng ta cũng đã xây dựng khu công nghệ cao. Hơn nữa, khu công nghệ cao của bọn họ cách khu công nghệ cao Thiên An của chúng ta không xa lắm. Mà địa khu Tam Dương này rất kỳ lạ, thủ phủ của họ là thị xã Tam Dương không nằm ở trung tâm hay gần trung tâm địa khu. Mà nằm ở chỗ cách thành phố Mặc Hương của chúng ta không xa lắm. Địa khu Tam Dương này, chắc Chủ nhiệm Diệp cũng đã nghe đến tình trạng của bọn họ rồi đúng không.
Từ các tiêu chí xếp hạng, bọn họ nằm phía sau địa khu Nam Lĩnh, trong cả tỉnh thì đứng thứ ba từ dưới lên.
Nghe nói, trên tỉnh đã suy xét đến tình trạng địa khu Thiên Dương, cho rằng địa khu Tam Dương cần có khu công nghệ cao hơn, để làm lực đẩy cho sự phát triển.
Bởi vì thành phố Mặc Hương so với địa khu Tam Dương thì giàu hơn nhiều.
Thực ra, nghe nói còn có nguyên nhân khác nữa, cái này, tôi cũng không rõ lắm. Chỉ là nghe đồn vậy thôi.
Lưu Nhất Vĩ nói.
- Ha ha, Bí thư Lưu cũng đã nhọc công rồi.
Diệp Phàm đột nhiên cười nói, Lưu Nhất Vĩ sắc mặt sửng sốt. Bụng nghĩ, tôi đâu có nhọc công gì, chuyện này người Mặc Hương có ai là không biết chứ? Đâu phải là bí mật gì ghê gớm.
Tuy nhiên, Lưu Nhất Vĩ cân nhắc lại, chẳng lẽ lời này của Chủ nhiệm Diệp còn có thâm ý khác hay sao? Tuy nhiên, cũng không nên ăn ốc nói mò để làm gì.
Nếu như khiến Chủ nhiệm Diệp không vui, thì mất nhiều hơn được là cái chắc. Cho nên, Lưu Nhất Vĩ đành phải cùng cười với Diệp Phàm, cũng không nói thêm điều gì khác.
- Nếu Chủ nhiệm Diệp đã chú ý tới khu công nghệ cao Thiên An như vậy, vậy tại sao không hàng động, tập trung thật sự vào khu công nghệ cao Thiên an đi?
- Khu công nghệ cao này cũng không đơn giản, không đơn giản chỉ là vấn đề là một khu công nghệ, mà là một khu hành chính. Phỏng chừng, nếu thật sự có thể quy hoạch được, thì địa vị chắc chắn sẽ vượt qua khu Hồng An và khu Thủy An của thành phố Mặc Hương.
Đến lúc đó, phỏng chừng thành phố sẽ cử một phó chủ tịch phân quản khu công nghệ cao Thiên An, hoặc giống như hồi trước tôi ở khu Hồng Liên vậy, do một Phó chủ tịch thành phố kiêm Bí thư Đảng ủy của khu công nghệ cao Thiên An.
Diệp Phàm nói.
Bề ngoài thì có vẻ như chỉ là nói chuyện phiếm, nhưng thực ra là đang nhắc nhở Lưu Nhất Vĩ.
Lưu Nhất Vĩ vừa nghe, lập tức giống như được mở cờ trong bụng. Gã đâu phải một tên ngốc, đương nhiên là có thể hiểu được ý này. Đây là Chủ nhiệm Diệp đang ám chỉ mình, không phải anh đang muốn tranh thủ chức Phó chủ tịch thành phố sao?
Vậy thì Khu công nghệ cao này chính là một cơ hội. Hơn nữa, Chủ nhiệm Diệp nói như vậy, có lẽ em trai hắn là Diệp Tử Kỳ có tiết lộ tin rằng mình đang muốn tranh thủ chức Phó chủ tịch thành phố.
Đây chính là ưu đãi mà Chủ nhiệm Diệp muốn giành cho mình.
- Hành động, thực ra tôi đã âm thầm hành động rồi. Chỉ có điều, tôi hiện tại công tác ở huyện Cổ Xuyên, không tiện nhúng tay vào chuyện của khu công nghệ cao Thiên An được. Người ta sẽ đàm tiếu này nọ, có đúng không?
Lưu Nhất Vĩ tỏ ra vẻ mất mát thở dài một tiếng, Diệp Phàm đương nhiên có thể nhìn ra cái mặt nạ này.
Vì vậy, Diệp Phàm nói:
- Nhà tôi ở Cổ Xuyên, thành phố Mặc Hương cũng được coi là quê hương của tôi. Tuy nói tôi công tác ở bên ngoài cũng đã mấy năm rồi, nhưng có thể làm chút gì đó cho nhân dân của quê hương mình, thì cũng là điều Diệp Phàm tôi nên làm. Huống hồ, trước kia là thủ hạ của Bí thư Tạ, ông ấy cũng đã quan tâm nhiều đến tôi.
Những lời này của Diệp Phàm ý tứ càng rõ như ban ngày, đó chính là cổ vũ Lưu Nhất Vĩ, kéo chuyện này về mình.
Đến lúc đó, nếu xử lý không được thì Diệp Phàm sẽ rat ay tương trợ. Mà công lao, Diệp Phàm cũng không cần, đây chính là thuận nước going thuyền mà thôi.
Lưu Nhất Vĩ vội vàng cáo từ ra về, có lẽ là bận đi công chuyện.
Lúc hoàng hôn, Diệp Phàm dẫn Kiều Viên Viên đến đạo quán cũ kỹ mà sư phụ Phí Phương Thành đang ở.
Phát hiện thềm đá và con đường nhỏ đã được quét dọn sạch sẽ, mà đạo quán cũng không còn rách nát nữa, mà đã được sửa lại chút ít. Diệp Phàm biết đây chính là người của Tô gia ở Bắc Kinh đã bỏ tiền ra để sửa sang lại.
Trước kia Diệp Phàm cũng muốn bỏ tiền ra sửa, người của Phí gia cũng đã cầm tiền rồi, nhưng Tô Lưu Phương không cho sửa. Nói là sợ sửa sẽ làm hỏng hết, Phí Phương Thành trở về sẽ không đồng ý.
Cái này, Diệp Phàm cũng là vì cảm động vì sự si tình của Tô Lưu Phương. Lúc đó cũng chỉ sửa lại mái ngói, còn bên trong chỉ sửa lại một chút ít…
Hai người nhẹ bước hướng thẳng đạo quán mà đi, thực ra cũng không thể gọi là đạo quán, mà chỉ là một cái miếu rách mà thôi.
Đi vào trong miếu, không phát hiện bóng dáng của Tô Lưu Phương đâu, nhưng bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ, gọn gàng. Hơn nữa, còn được lát một lớp gạch cổ, chiếc giường của Tô Lưu Phương là chiếc giường phượng diêu cổ.
Diệp Phàm không hiểu, đây nguyên bản chính là giưởng ở nhà của Tô Lưu Phương, hiện tại đã được người nhà Tô gia từ Bắc Kinh xa xôi vạn dặm chuyển đến đây, cũng đã bỏ không ít công sức.
Tuy nhiên, người của Tô gia hao công tốn sức như vậy, chỉ đơn giản là muốn giao hảo với người nhà của Phí gia mà thôi. Hiện tại Phí gia là một trong chín ngôi sao chính trị của TQ, còn Tô gia thì tài lực hùng hậu, nhưng vẫn cần chính trị hộ giá, mới có thể khiến Tô gia ngày càng hùng mạnh được.
- Kỳ lạ, có phải sư phụ đi chơi không nhỉ, sao lại đến cửa cũng không đóng, không sợ trộm hay sao.
Kiều Viên Viên có chút nghi ngờ nói.
- Ha ha, chỉ cần khiêng chiếc giường này đi bán thì đã đủ cho chúng ăn cả mấy đời rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Bọn chúng dám.
Kiều Viên Viên vung nắm đấm lên.
- Cũng phải, sư phụ em cũng là cao thủ ngũ đẳng. Mấy tên đạo chích chắc cũng đã viếng thăm qua, về sau không nhằn được mới biết trong cái miếu rách này lại có tôn thần, cho nên không dám đến nữa.
Diệp Phàm cười nói.
- Đó là điều đương nhiên, anh không thấy, bà ấy là sư phụ của em sao?
Kiều Viên Viên có vẻ đắc ý, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói.
- Liệu có phải đã đi ra mộ rồi không?
Diệp Phàm thuận miệng nói.
- Ở đâu, chúng ta đi ra xem, sư phụ lại đau lòng rồi.
Kiều Viên Viên sắc mặt bỗng tái nhợt nói. Tấm bia mộ vô danh mà Phí Phương Thành rất thích nằm ở nơi cách căn miếu rách không xa lắm.
Hai người đi nhanh đến chỗ bia mộ. Trước kia, Diệp Phàm thường xuyên nhìn thấy sư phụ Phí Phương Thành ngồi trầm ngâm ở đó, phía dưới còn đặt một bàn cờ, thỉnh thoảng còn tự đánh cờ với chính mình.
Diệp Phàm lúc đó còn tưởng đó chính là bia mộ của sư nương, giờ biết sư nương còn sống, vậy dưới mộ mai táng ai vậy?
Bởi vì Phí Phương Thành thích bia mộ này, cho nên Tô Lưu Phương cũng thường xuyên đến đây.
Vì thế, Diệp Phàm và Kiều Viên Viên đều mang một tâm trạng khó nói thành lời đi đến bia mộ đó. Tuy nhiên, vừa mới đến đã nghe thấy một giọng đàn ông kiêu ngạo, nói:
- Bà già kia, hạn cho bà trong hôm nay phải phá ngôi mộ này, còn nữa, chuyển tất cả đồ đạc trong căn miếu đi.
Nếu không thì…hừ!
- Bà già, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Có biết biệt danh của Thúc Bảo công tử nhà chúng tôi không?
Lúc này, một giọng nói sắc nhọn vang lên.
Người còn không ít, chắc cũng phải đến mười mấy tên
- Tần Thúc Bảo đều đã ra rồi, có phải biệt hiệu là Thần Quyền Thái Bảo không.
Diệp Phàm nhìn sắc mặt có chút phẫn của Kiều Viên Viên, giữa lấy cô rồi nói nhỏ.
- Đừng lên vội, chúng ta cứ xem chúng giở trò gì đã.
- Vậy sư phụ bị ức hiếp thì làm thế nào. Anh thật là độc ác.
Kiều Viên Viên tức giận mắng.
- Ức hiếp sư phụ của em ư, em nghĩ sư phụ em là ai chứ? Dễ dàng để chúng bắt nạt sao?
Diệp Phàm nói.
- Anh nghĩ rằng em không rõ có đúng không. Sư phụ là cao thủ ngũ đẳng tầng thứ hai. Tuy nhiên, hiện tại đứng trước súng đạn hiện đại thế này, ngủ đẳng cũng đâu thể tránh được chứ.
- Em nghe thấy những tên này giống như đang chơi súng sao? Nếu có súng thật thì còn đứng đấy mà nói chắc. Người ta sớm đã trốn ở một nơi nào đó dùng súng giải quyết rồi. Hơn nữa, cái tên Thúc Bảo công tử gì đó, chắc cũng nức tiếng lắm. Nhưng anh chưa nghe qua bao giờ. Chắc là sau khi anh đi đã mọc ra một nhân vật lãnh quân ở Cổ Xuyên này rồi.
Kiều Viên Viên lập tức dí tay vào mũi Diệp Phàm, châm chọc nói:
- Nhớ lại mấy năm trước Diệp công tử ở Cổ Xuyên này oách thế nào, bọn côn đồ ở Cổ Xuyên có lẽ đã đặt cho Diệp đại thiếu gia biệt danh là Diệp đại bá gì đó, đúng không.
- Cái gì?
Diệp Phàm vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào Kiều Viên Viên, một lúc sau mới lẩm bẩm nói:
- Lợi hại thật, anh lúc trước đúng là được gọi là Diệp đại bá.
- Ha ha.
Kiều Viên Viên không kìm nổi, bịt miệng cười. Sau đó lại tò mò hỏi:
- Anh đúng được gọi là Diệp đại bá?
Bởi vì, cái tên này chỉ là Kiều đại tiểu thư tự nghĩ ra mà thôi, vẻ mặt cô khiếp sợ nhìn Diệp Phàm một cái, xem ra cô không tin lại trùng hợp như vậy.
- Đương nhiên.
Diệp Phàm ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý nói.
- Biệt danh này còn có lai lịch khác, hồi anh còn nhỏ, ở Cổ Xuyên các thôn đều rất hẻo lánh, cây cối um tùm, thỉnh thoảng còn nhìn thấy cả lợn rừng nữa.
Mà anh và anh trai là Diệp Cường đều thích ăn thịt chim muông thú rừng, nên cũng thường đi. Có năm ăn tết, nhà không có tiền, bố mẹ chỉ mừng tuổi mỗi anh em mấy đồng thôi…
Diệp Phàm nói đến đây, nhìn rừng cây rồi dừng lại một chút.