Cậu nhóc kia gấp đến độ mặt đỏ gay lên mà vẫn không thể nhúc nhích, di chuyển được về phía trước.
- Có chịu phục không?
Diệp Phàm hỏi.
- Hừ!
Diệp Đường Thiên Thu không chịu khuất phục, Diệp Phàm nhìn thấy bản thân mình hồi còn trẻ trong cậu bé.
Hai người cứ giằng co như vậy, phải khoảng năm phút sau, toàn thân Diệp Đường Thiên Thu toát mồ hôi, cuối cùng cả thân mình mềm nhũn ra không cả đứng vững được ngã lăn xuống đất.
Diệp Phàm đưa tay hút lại, Diệp Đường Thiên Thu bay lên không trung vào trong lòng của Diệp Phàm.
- Cậu bé, để cha nuôi nhìn con một chút.
Diệp Phàm ôm cậu bé vào trong lòng rồi vuốt ngực, một cổ nội khí truyền đến, không lâu sau, kinh lạc trở nên ấm áp như người bình thường.
Diệp Đường Thiên Thu mất đi khí lực ngay lập tức được khôi phục lại, hơn nữa, so với trước còn có cảm thấy linh lợi hơn.
Cậu nhóc nằm trong lòng Diệp Phàm, hai mắt mở to nhìn hắn một cách tâm phục khẩu phục.
- Thấy không, đây mới là tinh túy của võ công.
Diệp Phàm đưa một chiêu, sử dụng thủy công, trong nháy mắt trên bàn tay đã có hơi nước ngưng tụ thành một khối.
- Sờ đi.
Diệp Phàm cười nói, Diệp Đường Thiên Thu đưa tay ra, nhất thời kinh ngạc, hỏi,
- Ông làm trò ma thuật.
Ha ha ha, mọi người lại cùng cười không ngớt.
- Đây không phải là ma thuật, đây là một môn võ thuật. Khi cậu có thể đạt tới trình độ của cha nuôi cậu có thể làm ra một khối băng như vậy. Sau đó có thể ăn kem.
Diệp Phàm cười nói.
- Nghe nói ở đây các ông có kem rất ngon, tôi muốn ăn.
Diệp Đường Thiên Thu kêu lên, đúng là tính cách của một cậu bé..
Đường Thành tự mình chạy ra ngoài mua kem.
Không lâu sau trên bàn tròn đã có kem bánh ngọt mang về, ăn được một lúc thiếu chút nữa Diệp Đường Thiên Thu bị băng đầu lưỡi.
- Ôi…
Diệp Phàm nhìn sang mẫn rượu thở dài.
- Chú em. Không có gì phải thở dài. Cậu ta có thể trở thành con của anh thật đúng là hạnh phúc của cậu ta. Nếu không, có lẽ. Bây giờ cậu ta chỉ là một thằng nhóc trên một hòn đảo mà thôi. Một thổ dân không liên quan gì đến xã hội hiện đại.
Thiết Chiêm Hùng an ủi.
Đúng vậy, tuy rằng thời gian gặp nhau rất ít. Nhưng luôn có cơ hội, hơn nữa, khoa học kỹ thuật bây giờ đã phát triển như vậy.
Chỉ cần muốn là có thể ngồi lên máy bay đi tới. Như vậy, vài năm nữa, quần đảo phát triển có thể xây dựng một cái sân bay.
Chúng ta ngồi lên máy bay tư nhân là đi được tới. Còn nữa, khi đứa nhỏ trưởng thành cũng có thể quay về Trung Quốc để học tập có phải hay không?
Phí Nhất Độ nói.
- Ha hả, nói thì dễ.
Diệp Phàm uống một hơi hết một ngũ rượu.
- Thủy Mẫu, trong khoảng thời gian này Lạc Phi không trở về cô chăm sóc Thiên Thu cho tốt. Tạm thời ở bên ngoài đi, quay về Hồng Diệp Bảo không có tiện. Buổi tối tôi muốn cho Lạc Phi luyện công, phỏng chừng còn có vài ngày để thích ứng. Có thời gian rảnh tôi sẽ bồi dưỡng đứa nhỏ một ngày.
- Bên kia có Xa Thiên rồi hẳn không phải là chuyện lớn, hơn nữa, trong tổ A cũng phái người qua huấn luyện nhân viên.
Cũng có được một số vũ khí và thiết bị trong tay, hơn nữa chúng tôi mua từ thị trường chợ đen. Sẵn sàng để cung cấp cho một nhóm vũ trang.
Nhưng mà nhân viên còn đang huấn luyện, phỏng chừng có hai tháng để xây dựng chế độ tổ chức.
Lạc Phi nói.
Buổi tối Diệp Phàm đưa Lạc Phi đi tới Hồng Diệp Bảo, Hồng Tà và Lệ Vô Nhai đã sớm chờ ở trong rừng. Sau đó đoàn người đi thẳng đến hàn lâm tự. Bên kia hàn đàm hẳn là có thể trợ giúp Lạc Phi đột phá.
Tại Hàn Đàm, Diệp Phàm còn có chút cảm thán, bởi vì, nội khí của Bảo Chí thiền sư đã giúp đỡ chính mình.
Cho tới bây giờ Diệp Phàm đều vì muốn báo tri ân. Hằng ngày đứng nghiêm chỉnh trước Hàn Đàm vái ba cái, Hồng Tà nhìn thấy còn tưởng rằng người nay đột nhiên lại hóa điên, cười nhạt
Vừa cười vừa nói:
- Này, Diệp Phàm, anh ở trong này bái cầu cái gì?
- Ha hả. Cầu nguyện cho khỏe mạnh hơn.
Diệp Phàm cũng muốn để lộ bí mật, cười cười. Lạc Phi vừa nhìn thấy. Nghĩ ngay đến bên trong Hàn Đàm này có điều gì kỳ diệu có thể giúp mình đột phá,
Thằng này cũng không dám chậm trễ, lập tức cũng đi theo Diệp Phàm tiến lại gần bức tranh vái lạỵ. Hồng Tà nhìn thấy hai lão già này thiếu chút nữa cũng nghẹn họng lại trân trối nhìn vợ.
Xong nghi thức bắt đầu nói chuyện.
Lạc Phi điều tức, còn Diệp Phàm cảm thấy đau lòng. Việc này, hiệu quả nhất là để nó ăn.
Ngay sau khi Lạc Phi điều tức xong bắt đầu giãn cơ thể ở trong nước cảnh dịch Hàn Đàm. Đương nhiên việc này là do Diệp Phàm sắp xếp. Yêu cầu hắn dùng nước cảnh dịch Hàn Đàm, nâng cao tinh thần.
- Bắt đầu tiến hành.
Diệp Phàm ra lệnh, hai lão này đứng dậy. Hai lão này đứng mỗi người một bên Hàn Đàm. Cùng với Diệp Phàm là ba người đứng thành hình tam giác.
Diệp Phàm đúng thật là thiên tài, đem Tây Môn gia người ta từ tứ tượng thiên lôi trận đổi thành trận tam giác đột phá. Chính là đem nội khí ba người thông qua con dơi dung hợp thành một chỗ sau giúp Xa Thiên đột phá.
Xa Thiên đột phá lần trước là một ví dụ sinh động, có thể nói Diệp Phàm là thiên tài trận địa, có hiệu quả.
Bởi vì lão Nhị cùng Diệp Phàm đã phối hợp một lần, cho nên, lần này phối hợp lại cũng là việc dễ dàng.
Tuy nhiên, mấu chốt là ba người Diệp Phàm dung hợp trong vòng khí có ăn khớp với Lạc Phi. Diệp Phàm bắt đầu thử thăm dò, lúc mới bắt đầu nội khí của Lạc Phi có tính bài ngoại mạnh mẽ.
Thấy tình hình như vậy Diệp Phàm cũng không cho, biết rất khó tìm để tìm thấy những người bài ngoại khác nhau. Việc này tương tự như việc truyền máu.
Phải mấy giờ sau khi Lạc Phi ăn Yêu sâm vương mới có tác dụng. Trên đầu Lạc Phi có khói màu xanh bay ra.
Bình thường có thể đột phá Bán Tiên thiên trên đầu có hội tụ tập tam hoa, và hai trong năm loại khí. Màu sắc cũng khác người.
Một trong những biểu hiện của Lạc Phi chính là thanh vụ, mà lúc tam hoa hội tụ đủ năm màu khí chính là lúc đột phá lên Tiên thiên.
Càng ngày khí càng bốc lên nhiều, Lạc Phi ngồi trên mặt nước Hàn Đàm toàn băng tự nhiên trên người lại đổ những giọt mồ hôi, giống như đang tắm.
Không lâu sau, cả người Lạc Phi đều tràn ngập sương mù màu xanh. Tuy nhiên, Diệp Phàm thấy cả người Lạc Phi đột phá xuống, một nửa thân mình đang ngồi chìm trong nước.
Hơn nữa, vẫn còn đang chìm hơn nữa. Diệp Phàm hiểu được, cho dù Lạc Phi đã có yêu tham vương giúp đỡ, nhưng công lực vẫn chưa đủ.
Cho nên, khó có thể đột phá khi thân thể bị chìm trong nước. Diệp Phàm và ba người không nề hà cùng dung hợp nội khí đẩy Lạc Phi lên, xem ra, nội khí Lạc Phi luyện tập cùng với nội khí dung hợp của Diệp Phàm cơ bản là không dung hợp.
Hồng Tà và Lệ Vô Nhai cũng cảm giác được dị trạng, đều thở dài. Phỏng chừng lần này Lạc Phi không có biện pháp để đột phá.
Tuy nhiên, Diệp Phàm chưa từ bỏ ý định, còn thử thăm dò dùng nội khí của mình từ từ đẩy mạnh nội khí trong cơ thể Lạc Phi.
Thân thể Lạc Phi chìm vào Hàn Đàm, sẽ chìm xuống nếu không thu công, mà Lạc Phi sẽ bị chết đuối.
- Lạc Phi, thôi vậy, lần sau chúng ta sẽ cố gắng hơn.
Diệp Phàm thở dài, nói.
- Tiên sinh, hôm nay không thể đột phá, Lạc Phi có thể chết đuối dưới nước Hàn Đàm. Để Lạc Phi có thể đột phá phải mất nhiều năm, tôi không muốn từ bỏ, cho dù là chết.
Lạc Phi khó khăn nói.
Trong miệng phun ra khí lạnh, nước đã nhanh chóng lên đến gần miệng Lạc Phi. Nếu lên trên mũi mà Lạc Phi vẫn không chịu từ bỏ thỉ chắc chắn sẽ chết.
- Đứng lên đi.
Diệp Phàm muốn dùng sức mạnh bứt Lạc Phi lên, tuy nhiên, đột nhiên Lạc Phi hô lên:
- Không thể đột phá được, tôi tình nguyện được chết. Nếu tiên sinh không thể giúp đỡ, Lạc Phi sẽ chết để báo đáp ơn tri ngộ của tiên sinh.
Lạc Phi vừa nói nước đã ngập đến tận miệng, bọt nước từ miệng phun ra.
- Lạc Phi, chúng tôi chiến đấu, tôi sẽ cố gắng. Nếu chết đuối cùng cô, không bằng chết mà nổ tan xác.
Diệp Phàm giận dữ, dung nội khí con dơi mạnh mẽ khiến cho Lạc Phi tung lên trời.
Biết Lạc Phi đã quyết muốn chết, Diệp Phàm cũng bị bức bất đắc dĩ, chỉ có thể cố gắng mạo hiểm. Nếu như mình đẩy nội khí vào có thể ngăn chặn nội khí trong Lạc Phi, có lẽ còn có một cơ hội sống.
Nhưng ở trong lòng Hồng Tà và Lệ Vô Nhai đều oản tức, bởi vì, trong một nghìn trường hợp khó có thể nhìn thấy được một trường hợp thành công, việc Lạc Phi bị nổ tan xác là kết quả đã định.
Xung quanh Lạc Phi đều có nước phun tới, như là đóa đóa hoa lớn nở ở trên Đàn Phàm.
Tuy nhiên, hoa này ảm đạm, cho thấy áp suất nội khí mạnh mẽ trong cơ thể không thể chịu nổi phải đi ra theo lỗ chân lông, kết quả là nội khí của ba vị cường giả Diệp Phàm đàn áp bọt nước, Lạc Phi sắp nổ tan xác.
Mà giờ phút này toàn thân Lạc Phi hiện lên màu xanh, cả người giống như một cây cà chua.
Hồng Tà cùng Lạc Vô Nhai đều làm tốt để Lạc Phi chuẩn bị nổ tan xác, giống như cao thủ mười hai đẳng nổ tan xác, uy lực của nó tuyệt đối không dưới một sức mạnh thu nhỏ.
Rất có thể bị thương trong vòng trăm mét, tuy nhiên, Diệp Phàm thu tay lại, hai lão già này cũng không dám buông tay, mạo hiểm giúp đỡ Lạc Phi.
Đúng lúc này, có vài tiếng thình thịch vang lên. Nước Đàm đột nhiên tách ra hai bên.
- Lạc Phi!
Ba người Diệp Phàm đều kêu lên một tiếng, bởi vì, ba người đều nghĩ rằng Lạc Phi bị nổ tan xác. Tuy nhiên, cảm thấy uy lực nhỏ hơn một chút.
Ba người đang muốn thu công, đúng lúc này, đột nhiên Diệp Phàm hô lên:
- Đừng dừng, quái, làm sao lại có đồ vật này toát ra từ trong đàm nước?
Hồng Tà cùng Lệ Vô Nhai vừa nghe thấy cũng nhanh chóng chạy nhanh đến đàm nước nhìn, nhất thời kêu lên:
- Mẹ nó, tự nhiên có một con cá lớn sống ở trong đàm, đúng là việc lạ. Tuy nhiên, hình như con cá này chúng ta chưa nhìn thấy bao giờ.
- Làm sao lại chưa nhìn thấy qua, đây không phải là cá sấu sao?
Đột nhiên Lệ Vô Nhai nói.
- Đúng rồi.
Hồng Tà ngượng ngùng nói.
- Chắc chắn là cá sấu, có mười chân phải hay không?
Diệp Phàm dành chút thời gian hỏi.
- Đúng vậy.
Lệ Vô Nhai nói.
- Cá sấu mười chân, chưa nhìn thấy bao giờ.
Diệp Phàm nói, hắn kinh ngạc phát hiện, mà Lạc Phi cũng không có nổ tan xác, nước đi vào lỗ mũi. Diệp Phàm chạy nhanh muốn bứt Lạc Phi lên.
Tuy nhiên, phát hiện thân thể của Lạc Phi lúc này giống như nặng ngàn cân không giống như bình thường.
- Hai vị tiền bối tăng sức mạnh lên giúp đỡ tôi một chút.
Diệp Phàm nhanh chóng kêu lên, hai người Hồng Tà nhanh chóng chạy ra dùng khí lực đè con dơi Diệp Phàm.
- Con bà nó, việc quái gì vậy.
Diệp Phàm kêu lên, ba cao thủ đại Tiên Thiên không nhấc nổi thân thể của Lạc Phi lên.
- Không được rồi, hình như con cá này đang làm trò quỷ gì đó?
Đột nhiên Hồng Tà kêu lên.